- Anh... nói dối...! - Tuyết Hạ Huyên cố chấp, cô thật sự không muốn tin vào sự thật tàn nhẫn này! - Tôi đã nói thế mà cô còn không chịu hiểu à? Tôi chán cô rồi! - Môi mỏng của Khương Minh Nghiệp lạnh băng phun ra mấy chữ.

Lời nói tuyệt tình của anh làm tim của Tuyết Hạ Huyên như bị dao gâm cứa vào..

Tuyết Hạ Huyên nhìn khuôn mặt lạnh năng của Khương Minh Nghiệp mà lòng đau như cắt, anh tuyệt tình như vậy sao? Sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Tàn nhẫn dập tắt niềm hy vọng mỏng mảnh như sợi chỉ của cô như vậy?

Tim của cô sắp vỡ ra rồi!

- Tại sao chứ! Tại sao lại là em gái của em? Sao không phải là cô gái khác mắt lại là em gái của em?!

Tuyết Hạ Vy lúc này mới lên tiếng:

- Là tôi thì đã làm sao chứ! Tôi quyến rũ hơn chị, hấp dẫn anh ấy hơn chị, còn chị thì chẳng được cái thá gì. Vô dụng! Ngay cả người đàn ông của mình cũng không giữ được! Ngu ngốc!

Tuyết Hạ Huyên đã nổi điên thật rồi, cô lao vào cho Tuyết Hạ Vy một cái tát.

Một tiếng "chát" giòn giã vang lên.

- Em cũng thật không biết xấu hổ. Ngay cả anh rễ của mình mà em cũng không tha!

- Chị thật thất vọng về em! - Tuyết Hạ Huyên tức giận nói, nước mắt lã chã rơi.

Tuyết Hạ Vy bị cô đánh, khuôn mặt cô vẫn như thường nhưng nhìn kĩ sẽ thấy bên trong vẫn có một chút dữ tợn xen lẫn thù hận

Cô nhìn phía sau giường, thấy có thứ mình muốn tìm, đôi mắt lập tức loé lên một tia tinh quang, đôi chân nõn bà lùi ra sau một chút và lấy chai axit được chuẩn bị sẵn ngay trên bàn.

Tuyết Hạ Vy chỉ lùi một chút nên cũng không ai để ý.

Cô mở nắp ra lấy chai axit xối từ trên đầu Tuyết Hạ Huyên xuống.

Khuôn mặt dữ tợn, cười như không cười, nụ cười âm u đến lạ...

- Ha ha, giờ thì khuôn mặt của chị đã không còn nguyên vẹn nữa!

Mà Tuyết Hạ Huyên đứng im không nhút nhít, cả người cô đột nhiên cứng đờ ra, qua một phút sau cô mới cảm giác được cơn đau truyền đến, cơn đau như muốn xứ nát cả người cô ra rừng mảnh, cảm giác trước mắt của chính mình như nhoè đi..

Nhìn phía sau thấy hai con người kia vẫn đang dửng dưng làm tình như không có ai ở đây, giống như đây là một không gian của riêng họ, chẳng có lấy một ai, tim cô như muốn vỡ oà hết cả ra..

Nhìn họ một lúc cô cảm thấy đôi mắt của mình rát rát, toàn thân của cô đều đau, như là bị cái gì đó thiêu đốt. Cảm giác như mắt của mình sắp không nhìn nổi nữa...

- A.. a... Cứu tôi với!!!! - Tuyết Hạ Huyên hét ầm lên.

Cơn đau dữ dội ập xuống, nó giày vò Tuyết Hạ Huyên như muốn chết đi..

- Cứu.. tôi với.. làm ơn.. cứu.. Hạ Vy.. cứu chị... Nghiệp... cứu em với!!!!

Giọng nói Tuyết Hạ Huyên đứt quãng, cố gắng cầu xin.

- Đau quá.. đau... - Cô la hét kêu cứu nhưng hai con người kia không chừng đã chìm vào dục vọng rồi.

Tuyết Hạ Vy ngẩng đầu nhìn về phía cô. Sắc mặt Khương Minh Nghiệp cực kỳ khó coi, anh không muốn người khác làm hỏng việc tốt của mình.

- Mặc xác cô ta, chúng ta tiếp tục.

Tuyết Hạ Vy cũng không có quan tâm cô nhìn qua cho có lệ thôi.

- Ừm.. a... nhẹ chút..

- Nghiệp... ưm... a.... a..

Những tiếng thở dốc của người đàn ông, tiếng rên rỉ của người phụ nữ vẫn cứ vang lên..

Một bầu không khí thập phần ám muội cùng nóng bỏng..

Tuyết Hạ Huyên chịu không nổi cơn đau hành hạ, cô lập tức ngất xỉu ngay tại đó, trước mắt như nhoè đi.. sau khi bất tỉnh, một giọt nước mắt vô thức rơi ra từ đôi mắt ấy...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện