Trên đường đến bệnh viện, Lâm Nhược Phỉ thấp thỏm không yên, Triệu Tư Vũ ngồi lái xe bên cạnh đương nhiên nhìn ra sự lo lắng trong ánh mắt của cô, anh vội an ủi:

- Em đừng lo lắng quá!

Vừa đến cửa phòng bệnh viện, hai người đã nghe thấy tiếng thét hoảng sợ của Tuyết Hạ Huyên.

Lâm Nhược Phỉ vội chạy nhanh vào trong.

Vào phòng đã thấy Tuyết Hạ Huyên đang ngồi trên giường bệnh, hai tay không ngừng quơ xung quang, miệng hét lớn:

- Mắt của tôi, mắt của tôi làm sao thế này? Hai cô y tá bên cạnh chỉ đứng yên, không dám hó hé nửa lời, họ sợ khi cô gái này biết sự thật thì không biết cô ấy sẽ ra sao...

Lâm Nhược Phỉ đến bên Tuyết Hạ Huyên nói:

- Huyên Huyên, cậu đã tỉnh rồi sao? Trong người có cảm thấy khó chịu hay không?

- Phỉ Phỉ? Là cậu sao?

- Là tớ đây! Cậu không phải sợ!!

Biết đó là Lâm Nhược Phỉ, Tuyết Hạ Huyên dần dần bình tĩnh hơn, một lúc sau, cô hỏi:

- Thế cậu có biết mắt của mình bị sao không? Sao mình không thấy gì hết! Hay là cậu chưa bật đèn đúng không? Phỉ Phỉ cậu máu bật đèn lên đi!

Nghe câu nói của Tuyết Hạ Huyên, Lâm Nhược Phỉ không kìm được mà khóc oà lên.

- Sao cậu lại khóc, Phỉ Phỉ!

- Mình không sao!

- Cậu vẫn chưa bật đèn lên hả Phỉ Phỉ?Tối quá, mình không thấy gì cả!

- Huyên Huyên, thật ra... mắt của cậu...

- Mắt..

- Mắt của cậu tạm thời không thể nhìn thấy trong một thời gian mà thôi. - Lâm Nhược Phỉ khó khăn nói một câu.

- Vậy có nghĩa là mình bị mù sao?

Tuyết Hạ Huyên cảm thấy có một tiếng nổ đánh xuống đầu mình.

Đôi mắt của cô làm sao lại...

Cô cố gắng nhớ lại mọi chuyện..

Cô nhớ hôm kia mình mua thức ăn về để hầm canh cho Khương Minh Nghiệp ăn, đó là món mà anh thích nhất.

Sau đó..

Cô thấy xe của em gái Tuyết Hạ Vy đậu ở trước nhà mình..

Khi vào nhà cô thấy đồ lót phụ nữ, quần áo của đàn ông rơi rải khắp sàn..

Sau đó...

Vào phòng ngủ...

Cô thấy...

Chồng của mình và em gái của mình..

Đang...

Làm tình!

Tiếng rên rỉ của người phụ nữ và tiếng thở dốc của người đàn ông không ngừng phát ra..

Âm thanh ám muội...

Sau đó...

Cô đã cho Hạ Vy một cái tát...

Sau đó...

Hạ Vy lấy thứ gì đó xối từ người của cô xuống..

Cô đau...

Cô kêu cứu...

Nhưng hình như hai người họ chỉ lo làm tình, chỉ lo thỏa mãn dục vọng của đôi bên...

Còn cô...

Vì cơn đau nên đã ngất xỉu ngay tại đó..

Cô hôn mê bất tỉnh..

Nhớ lại mọi chuyện, Tuyết Hạ Huyên chỉ mong rằng đây là một giấc mơ..

Cô không thể tin rằng chồng của mình cặp bồ bên ngoài..

Người đã luôn nói anh sẽ đối xử tốt với em, anh sẽ yêu em trọn đời trọn kiếp nhưng rốt cuộc thì sao chứ?

Ngoảnh mặt làm ngơ khi cô đang đau đớn quằn quại..

Chỉ mãi mê chìm đắm trong cơn tình dục...

Anh ngoại tình với em vợ của mình..

"Ông trời ơi, sao lại đối xử với tôi như vậy."

"Tất cả chỉ là mơ, là mơ mà thôi!"

"Mình không có bị mù!"

"Chỉ là Phỉ Phỉ chưa bật đèn lên thôi, mình không có bị mù!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện