- Hạ Huyên cũng đang mang trong mình đứa con của anh, Khương Minh Nghiệp à, sẽ có ngày anh phải hối hận về những việc mà anh đã làm ra!

Triệu Tư Vũ nghĩ thầm.

Khương Minh Nghiệp lạnh băng phun ra vài chữ rồi ôm eo Tuyết Hạ Vy bước ra khỏi bệnh viện.

Lâm Nhược Phỉ cứ như người mất hồn. Cô bây giờ dương như đứng không nổi nữa.

Huyên Huyên phải làm sao đây?!

- Anh đưa em về nghỉ ngơi, ngày mai lại đến, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất! - Triệu Tư Vũ quan tâm nói.

Lâm Nhược Phỉ biết Triệu Tư Vũ lo lắng cho mình nên cô đành phải đồng ý.

- Đi thôi!

Về đến nhà, Lâm Nhược Phỉ mệt rã rời, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc, cô đã thức trắng cả đêm qua ở bệnh viện rồi.

Nhưng không cách nào ngủ được, một mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô.

Nếu Huyên Huyên tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ phải ra sao đây?

Nếu cậu ấy biết chồng của mình muốn ly hôn thì phải cậu ấy sẽ ra sao đây?

Nếu cậu ấy biết Tuyết Hạ Vy có thai với chồng của mình thì cậu ấy sẽ phải ra sao đây?

Nếu cậu ấy biết mình bị hủy dung thì cậu ấy sẽ ra sao đây?

Nếu cậu ấy biết mình không thể nhìn thấy được nữa thì cậu ấy sẽ ra sao đây?

Cô không cách nào hình dung được phản ứng của Huyên Huyên sau khi cậu ấy biết mọi chuyện.

Việc bây giờ cô cần phải làm là phải tìm một bác sĩ giỏi để chữa trị cho Huyên Huyên!

Nhưng về phần đôi mắt thì phải có đôi mắt khác để thay thế.

Nếu không cậu ấy sẽ bị mù vĩnh viễn!

Đầu cô một mớ suy nghĩ hỗn loạn.

"Reng"

Không biết ai lại gọi điện vào lúc khuya thế này? - Alo, ai đó?

- Tôi là bác sĩ chữa trị cho Tuyết tiểu thư!

Tiếng nói đầu dây bên kia vọng vào.

- Cô ấy đã tỉnh rồi, phiền người nhà đến gấp!

- Được được! Tôi đến liền!

Nghe tin Tuyết Hạ Huyên đã tỉnh, Lâm Nhược Phỉ hấp tấp gọi cho Triệu Tư Vũ.

- Alo, Vũ, Huyên Huyên đã tỉnh rồi, anh đưa em đến bệnh viện ngay đi! - Giọng của Lâm Nhược Phỉ không khỏi kiềm chế được vui mừng nhưng sâu trong đó lại là một khối lo lắng.

Vậy thì...

Huyện Huyên đã biết mình bị hủy dung...

Huyên Huyên đã biết mình không thể nhìn thấy được nữa...

Nghĩ đến đây, cô liền bật khóc nức nở.

Nghe thấy tiếng khóc của Lâm Nhược Phỉ ở đầu dây bên kia, Triệu Tư Vũ lo lắng hỏi:

- Em làm sao thế?

- Em không sao hết, anh đưa em đến bệnh viện ngay đi!

- Được! Anh đến ngay!

Lâm Nhược Phỉ cố kiềm nén tiếng khóc của mình, cô vội thay đồ đứng ngoài cổng đợi Triệu Tư Vũ đến.

Chuyện gì đến...

Cứ để cho nó đến...

Trốn tránh hoài.. cũng không phải là cách nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện