- Em sợ lắm, nếu khuôn mặt của Huyên Huyên bị biến dạng thì cậu ấy sẽ sống ra sao đây? Nếu đôi mắt của cậu ấy không nhìn được nữa thì phải làm sao đây!? Nhưng rốt cuộc thì ai đã làm cho cậu ấy ra nông nỗi này chứ?! Con người đó tại sao lại nhẫn tâm như vậy? Hu hu..!
Vừa nghĩ đến cái người mà đã làm cho Huyên Huyên ra nông nỗi này, Lâm Nhược Phỉ bần thần khóc lớn.
Bọn họ thân nhau từ rất lâu rồi.
Vào năm Tuyết Hạ Huyên và Lâm Nhược Phỉ tròn 4 tuổi gia đình hai người họ quen biết nhau.
Lâm Nhược Phỉ lúc đó vốn không ưa Tuyết Hạ Huyên.
Nhưng một lần cô vô tình thấy Tuyết Hạ Vy chửi mắng Tuyết Hạ Huyên, không biết mà xui quỷ khiến cô đã xông vào và chửi cô ta một trận biết mặt.
- Bạn có sao không? Cô ta thật là hung dữ mà! Đúng là không biết lễ phép, em gái mà dám chửi mắng chị!
- Tớ không sao đâu mà! - Tuyết Hạ Huyên nhẹ giọng nói.
- Chúng ta làm bạn nhé!
- Được thôi, từ giờ tớ sẽ gọi cậu là Huyên Huyên a!
- Tớ cũng sẽ gọi cậu là Phỉ Phỉ a!
Từ đó mà hôm nào Lâm Nhược Phỉ cũng đến nhà Tuyết Hạ Huyên chơi với cô.
Đó là tình bạn của Tuyết Hạ Huyên và Lâm Phỉ Phỉ.
Nó đã kéo dài tận 20 năm nay.
...
Lòng của Lâm Nhược Phỉ dự cảm chẳng lành.
Người đã làm cho Huyên Huyên ra nông nỗi này...
Rốt cuộc là ai!? Trong lòng cô đã có đáp án nhưng đáp án đó liệu có phải là sự thật hay không?
...
"Cạch"
Cửa phòng cấp cứu mở ra.
- Thành thật xin lỗi, tôi chỉ giữ được tính mạng cho cô ấy, còn về khuôn mặt và đôi mắt thì...
Vừa nghe câu nói của bác sĩ, Lâm Nhược Phỉ đã ngã gục xuống đất, hai chân dường như trụ không nổi, nước mắt của cô rơi xuống giàn dụa từng giọt, từng giọt...
- Không còn cách nào để khuôn mặt của cô ấy trở lại như thường và đôi mắt nhìn thấy được hay sao? - Triệu Tư Vũ vội đỡ Lâm Nhược Phỉ dậy lo lắng hỏi bác sĩ.
- Thật sự là... - Giọng của bác sĩ ấp úng.
- Khuôn mặt thì rất khó có thể lành lặn được, còn về phần đôi mắt.. nếu không có đôi mắt nào thay thế thì e rằng sẽ phải mù vĩnh viễn!
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, rất xin lỗi!
- Đôi mắt của bệnh nhân bị axit làm cho tổn thương rất nặng nề.
-...
Người bác sĩ trung niên bất lực nói.
Lâm Nhược Phỉ điên cuồng la hét:
- Các người làm ăn kiểu gì vậy hả! Nếu bị mù thì sao bạn của tôi có thể chịu nổi đây! Tôi sẽ đốt bệnh viện của các người đấy!
Gia thế của Lâm Nhược Phỉ rất hiển hách, đốt cái bệnh viện này cũng chẳng ăn nhập gì với cô.
Người bác sĩ nghe xong sợ đến rã mồ hôi vội nói:
- Thật sự là chúng tôi đã cố hết sức, lượng axit ở mắt của cô ấy rất nhiều...!
- Nhược Phỉ, em không nên bốc đồng như vậy, anh sẽ tìm một bệnh viện có công nghệ hiện đại và bác sĩ có chuyên môn hơn để chữa đôi mắt cho Hạ Huyên. - Triệu Tư Vũ dường như cũng tức giận khi tính tình bốc đồng của cô lại trỗi dậy.
- Hu hu hu..! Cậu ấy mà tỉnh lại thì em biết nói như nào đây! Nhưng.. chẳng lẽ Khương Minh Nghiệp vẫn chưa biết chuyện này hay sao?! Chẳng phải hôm qua anh ta đi công tác về rồi sao? Tại sao hắn lại có thể vô tâm với vợ của mình như vậy chứ, lúc Huyên Huyên đau khổ nhất thì hắn lại không
có ở đây! Tên đó, nhất định em sẽ đánh cho hắn một trận!
Vừa nghĩ đến cái người mà đã làm cho Huyên Huyên ra nông nỗi này, Lâm Nhược Phỉ bần thần khóc lớn.
Bọn họ thân nhau từ rất lâu rồi.
Vào năm Tuyết Hạ Huyên và Lâm Nhược Phỉ tròn 4 tuổi gia đình hai người họ quen biết nhau.
Lâm Nhược Phỉ lúc đó vốn không ưa Tuyết Hạ Huyên.
Nhưng một lần cô vô tình thấy Tuyết Hạ Vy chửi mắng Tuyết Hạ Huyên, không biết mà xui quỷ khiến cô đã xông vào và chửi cô ta một trận biết mặt.
- Bạn có sao không? Cô ta thật là hung dữ mà! Đúng là không biết lễ phép, em gái mà dám chửi mắng chị!
- Tớ không sao đâu mà! - Tuyết Hạ Huyên nhẹ giọng nói.
- Chúng ta làm bạn nhé!
- Được thôi, từ giờ tớ sẽ gọi cậu là Huyên Huyên a!
- Tớ cũng sẽ gọi cậu là Phỉ Phỉ a!
Từ đó mà hôm nào Lâm Nhược Phỉ cũng đến nhà Tuyết Hạ Huyên chơi với cô.
Đó là tình bạn của Tuyết Hạ Huyên và Lâm Phỉ Phỉ.
Nó đã kéo dài tận 20 năm nay.
...
Lòng của Lâm Nhược Phỉ dự cảm chẳng lành.
Người đã làm cho Huyên Huyên ra nông nỗi này...
Rốt cuộc là ai!? Trong lòng cô đã có đáp án nhưng đáp án đó liệu có phải là sự thật hay không?
...
"Cạch"
Cửa phòng cấp cứu mở ra.
- Thành thật xin lỗi, tôi chỉ giữ được tính mạng cho cô ấy, còn về khuôn mặt và đôi mắt thì...
Vừa nghe câu nói của bác sĩ, Lâm Nhược Phỉ đã ngã gục xuống đất, hai chân dường như trụ không nổi, nước mắt của cô rơi xuống giàn dụa từng giọt, từng giọt...
- Không còn cách nào để khuôn mặt của cô ấy trở lại như thường và đôi mắt nhìn thấy được hay sao? - Triệu Tư Vũ vội đỡ Lâm Nhược Phỉ dậy lo lắng hỏi bác sĩ.
- Thật sự là... - Giọng của bác sĩ ấp úng.
- Khuôn mặt thì rất khó có thể lành lặn được, còn về phần đôi mắt.. nếu không có đôi mắt nào thay thế thì e rằng sẽ phải mù vĩnh viễn!
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, rất xin lỗi!
- Đôi mắt của bệnh nhân bị axit làm cho tổn thương rất nặng nề.
-...
Người bác sĩ trung niên bất lực nói.
Lâm Nhược Phỉ điên cuồng la hét:
- Các người làm ăn kiểu gì vậy hả! Nếu bị mù thì sao bạn của tôi có thể chịu nổi đây! Tôi sẽ đốt bệnh viện của các người đấy!
Gia thế của Lâm Nhược Phỉ rất hiển hách, đốt cái bệnh viện này cũng chẳng ăn nhập gì với cô.
Người bác sĩ nghe xong sợ đến rã mồ hôi vội nói:
- Thật sự là chúng tôi đã cố hết sức, lượng axit ở mắt của cô ấy rất nhiều...!
- Nhược Phỉ, em không nên bốc đồng như vậy, anh sẽ tìm một bệnh viện có công nghệ hiện đại và bác sĩ có chuyên môn hơn để chữa đôi mắt cho Hạ Huyên. - Triệu Tư Vũ dường như cũng tức giận khi tính tình bốc đồng của cô lại trỗi dậy.
- Hu hu hu..! Cậu ấy mà tỉnh lại thì em biết nói như nào đây! Nhưng.. chẳng lẽ Khương Minh Nghiệp vẫn chưa biết chuyện này hay sao?! Chẳng phải hôm qua anh ta đi công tác về rồi sao? Tại sao hắn lại có thể vô tâm với vợ của mình như vậy chứ, lúc Huyên Huyên đau khổ nhất thì hắn lại không
có ở đây! Tên đó, nhất định em sẽ đánh cho hắn một trận!
Danh sách chương