Thời tiết âm u cũng giống như tâm tình Bạch Lăng lúc này.

Sau khi mất trí nhớ, lần đâu tiên cô không làm tròn trách nhiệm của người mẹ, đem coi gái cho bạn bè trông, một mình chạy ra bên ngoài.

Không đúng, loăng quăng bên ngoài cũng không đúng. Tuy rằng cô đang ở ngoài nhưng không phải là không có mục đích mà chạy loạn, mà là để theo dõi người nào đó nên mới chạy tới chạy lui hết phố lớn rồi lại ngõ nhỏ.

Từ sau tối hôm đó, cô vẫn rất để ý đến chuyện ông xã không đồng ý là vì nguyên nhân gì. Cho nên gần đây cô luôn lén xem lịch làm việc là điện thoại của anh, muốn biết anh định khi nào thì đi tìm người phụ nữ kia mà giải quyết chuyện này.

Đương nhiên, cô cũng biết việc này không hẳn là hiệu quả vì không phải ai cũng đem kế hoạch của mình mà lưu vào điện thoại.

Quả nhiên là trừ lịch công tác, Đồ Thánh không lưu lại cái gì nhưng cũng khiến cô phát hiện một điều. Ngoài ngày nghỉ ra thì những ngày bình thường anh đều có lịch làm ngập đầu. Nhưng cả chiều hôm nay lại không có chuyện gì để làm.

Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.

Cho nên, cô gọi điện đến bệnh viện làm bộ muốn hẹn trước chiều nay đến khám bệnh lại phát hiện hôm nay anh xin nghỉ nửa ngày nhưng lại không nói với cô. Thật không biết cô nên vui hay buồn.

Nhưng mà nói đi nói lại, chồng cô xin nghỉ nửa ngày mục đích chỉ là vì đi dạo phố sao? – Ra rồi, ra rồi, chị Bạch Lăng, chồng chị ra rồi.

Đúng thế, cô còn không phải là đi một mình nữa, bên cạnh cô còn có một người chị em rất nhiệt tình, không cầu cũng giúp: Tập Tiểu Vũ.

– Tiểu Vũ, em đừng nói to như thế, dễ bị người khác để ý lắm

Bạch Lăng bất đắc dĩ nhắc nhở cô đến lần 180

– Được rồi. Tập Tiểu Vũ đáp ứng lần thứ 180, vừa mới nói xong, lại vội vội vàng vàng kéo tay cô đi theo Đồ Thánh khiến cho cô chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

– Chị Bạch Lăng, chồng chị cuối cùng muốn đi đâu vậy? Anh ấy cuối cùng có hẹn gặp người phụ nữ kia không?

Từ sau khi anh ra khỏi bệnh viện đã bắt đầu theo dõi anh, đã đi theo anh được đến hai giờ. Anh không vào hiệu sách thì sẽ vào cửa hàng tạp hóa, căn bản không hề thấy anh đi vào quán cà phê hay cửa hàng nào mà thích hợp để nói chuyện. Hành động cực kì khó hiểu thật sự khiến người ta không thể lí giải.

– Cũng không biết được, vì thế chị mới muốn theo dõi.

– Ách! Nói thế cũng đúng nhưng anh ấy cuối cùng là muốn đi dạo tới bao giờ? Một người đàn ông mà đi bát phố thì thật kì quái.

Bạch Lăng hoàn toàn không còn gì để nói.

– Em nghĩ có lẽ chúng ta nên đổi chiến thuật? Tập Tiểu Vũ hơi nhíu mày, vẻ mặt đăm chiêu nhìn về phía trước.

– Đổi chiến thuật gì?

– Để em lên xem….

Cô đột nhiên im bặt bởi vì câu “đổi chiến thuật gì?” không phải là Bạch Lăng nói mà là một người đàn ông mà cô chỉ muốn trốn cho xa.

Lỗ tai cô có vấn đề, nghe nhầm ư?

Cô muốn quay đầu lại chứng thực nhưng hoàn toàn không có dũng khí, chỉ cảm thấy cực muốn chạy trốn cho nhanh:

– Chị Bạch Lăng, em xin lỗi, em đi trước

Tập Tiểu Vũ chỉ bỏ lại câu này rồi bỏ chạy một mạch

– Tiểu Vũ!

Bạch Lăng kinh ngạc kêu lên nhưng cũng không thể gọi Tiểu Vũ đang chạy với tốc độ nhanh như chớp kia quay lại, mà sau lưng cô cũng có người đuổi theo nhanh không kém. Đó chẳng phải là Vệ Thịnh thì ai? Khó trách Tiểu Vũ lại chạy nhanh như thế!

– Cô ấy trốn không thoát đâu, một khi Vệ Thịnh đã hạ quyết tâm muốn tìm người thì chẳng có ai thoát được.

Tiếng nói thình lình từ sau truyền đến khiến Bạch Lăng đờ người, trong nháy mắt cũng muốn chạy trốn như Tiểu Vũ.

– Ông xa, anh….anh sao lại ở đây? Thật….thật trùng hợp

Cô từ từ quay người, xấu hổ mỉm cười. Khi nào thì anh đi đến sau cô? Vừa nãy không phải anh ở phía trước cô sao?

– Sao lại muốn theo dõi anh

A a a, thật sự bị anhphát hiện!

– Anh, anh phát hiện lúc nào? Cô lắp bắp hỏi.

– Từ lúc rời bệnh viện.

Vậy chẳng phải là đã biết ngay từ đầu à? Sao lại như vậy? Bạch Lăng khóc không ra nước mắt.

– Vậy Vệ Thịnh là do anh gọi tới?

Anh không hề áy náy gật đầu, sau đó nhìn cô chăm chú:

– Sao lại theo dõi anh

– Bởi vì….

Cô đột nhiên hy vọng Tiểu Vũ vẫn bên cạnh vì dựa vào cá tính Tiểu Vũ nhất định sẽ trả lời hộ mình vẫn đề này một cách hợp lí nhất.

– Bởi vì sao?

Bởi vì anh có việc gạt em, bởi vì anh không cho em gặp cô gái kia, vì anh xin nghỉ phép mà không nói cho em biết. Bạch Lăng trả lời trong lòng nhưng trong ba đáp án này thì có hai cái là cô đoán, không có chứng cớ thì không được nói lung tung, cho nên..

– Thế sao anh nghỉ lại không nói cho em? Cô hỏi.

– Đấy là vì anh có việc muốn làm.

– Chuyện gì?

– Anh hỏi em trước cơ mà, người trả lời phải là em mới đúng. Anh nhướng mày, ánh mắt lợi hại nhìn thẳng cô.

Ánh mắt cô lóe ra, không biết nên làm sao, thoạt nhìn trông có vẻ đáng thương.

Đồ Thánh đột nhiên than nhẹ một hơi, không bức cô nữa, dắt tay cô từ từ đi về phía trước.

Đầu mùa xuân trời đầy mây, dù có hơi lạnh nhưng may là hôm nay không có gió to, chỉ cần mặt quần áo đủ ấm thì dạo phố là rất thoải mái.

– Em đang nghi ngời anh ngoại tình cho nên theo dõi anh đúng không? Anh hỏi.

Cô sửng sốt, lập tức ngẩng đầu, trừng mắt liếc anh:

– Không phải thế?

– Thật không?

– Anh không tin em? Cô tỏ vẻ hung hãn như thể nếu anh dám nói không tin thì sẽ đánh nhau vậy.

Đồ Thánh mỉm cười, sau đó đột nhiên nói:

– Em muốn biết anh đang làm gì không?

– Đương nhiên. Anh muốn nói cho em sao? Cô nhìn anh đầy chờ mong.

– Anh đang đi mua quà.

– Mua quà? Cô hơi ngây người. Quà gì?

Thế cho nên anh mới đi hết hiệu sách này rồi lại sang cửa hàng khác sao.

– Em có biết mai là ngày gì không? Anh mỉm cười nhìn cô, không đáp mà chỉ hỏi lại.

– Ngày mai là ngày gì?

– Là ngày hai chúng ta kết hôn tròn 5 năm.

– A! Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, hoàn toàn không nghĩ tới anh nói mua quà là để tặng cho cô.

Kết hôn tròn năm năm. Tất cả những gì đã qua cô đều đã quên, hơn nữa nghe nói trong năm năm này bọn họ tách ra hơn hai năm. Cô không nghĩ anh sẽ vẫn nhớ ngày này, thật sự rất cảm động

– Ông xã. Cảm ơn anh.

– Một câu cảm ơn không đủ? Anh bất mãn nói.

Cô hờn dỗi:

– Thế anh còn muốn thế nào?

– Hôn anh một cái. Đồ Thánh chỉ vào miệng mình.

– ở đây?

Bạch Lăng quay đầu nhìn bốn phía đầy người, kinh ngạc kêu lên.

Nếu là ở trong nhà hay ở chỗ chỉ có hai người bọn họ thì đương nhiên cô sẽ không do dự hôn anh. Nhưng ở đây thì không được, da mặt cô không đủ dày.

– ở đây thì có vấn đề gì?

– Chỗ này rất nhiều người.

– Anh có bảo em đi hôn họ đâu.

Cô trừng mắt nhìn anh.

Anh bật cười:

– Được rồi, coi như lần này em nợ anh.

Anh nói như mình rất độ lượng, hỏi tiếp:

– Em muốn quà gì?

– Cái gì?! Đi đến nửa ngày mà anh không mua được quà sao? Cô tròn mắt, dẩu môi: – anh đùa em đấy à.

Cảm thấy phản ứng của cô vừa buồn cười vừa đáng yêu, Đồ Thánh cười. Đã là phụ nữ ba mươi rồi sao còn đáng yêu như vậy chứ?

– Anh cứ nghĩ sẽ cho em một niềm vui bất ngờ. Ai biết lại có người lén lút đi theo làm anh không thể chuyên tâm chọn quà

Anh cười như không cười nhìn cô nhíu mày.

– Tức là tại em chứ gì?

Cô hờn dỗi khiến anh không nhịn được, đem cô ôm vào lòng, sau đó, nghiêng người hôn cô nồng cháy.

Bạch Lăng sợ tới mức cả người cứng đờ, ngơ ngác bị anh hôn một lát. Sau đó đỏ bừng mặt, phản ứng trì độn đẩy anh ra.

Trời ạ, anh dám hôn cô trước mặt bao nhiêu người, thật là….

Quá mất mặt! quá xấu hổ! Quá thẹn thùng! Quá….Ôi cô không còn mặt mũi gặp người nữa.

– Em còn chưa nói cho anh biết là em muốn quà gì?

Anh mỉm cười, nâng khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp của cô lên, tuyệt đối không để ý mình đã thành tiêu điểm chỗ đông người này.

Anh không để ý nhưng cô để ý.

– Đi mau! Bạch Lăng nhỏ giọng nói

– Cái gì?

– Đi mau!

Bất chấp tất cả, cô gắt gao nắm chặt tay Đồ Thánh rồi cúi đầu, chạy như bay khỏi hiện trường.

Mà sau này, cô cũng không dám đến đây nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện