Ngồi trong quán cà phê, Bạch Lăng nằm úp mặt, để trán tựa lên mặt bàn thủy tinh lạnh băng đã lâu mới khôi phục lại nhiệt độ bình thường của khuôn mặt. Mà kẻ hại cô thiếu chút nữa chảy máu não lại vẫn mỉm cười hạnh phúc ngồi cạnh cô uống cà phê, ăn bánh ngọt không hề áy náy khiên cô bực mình đá anh một cái.

– Sao lại đá anh? Đồ Thánh khó hiểu ngạc nhiên quay đầu hỏi cô.

– Thích đá thì đá, không được à?

Cô vênh mặt lên hỏi lại. Đồ Thánh hơi sủng sốt nhìn cô.

– Em là thế đấy, anh định thế nào?

Cô điêu ngoa khiến anh đột nhiên cười lớn, tiếng cười khoái trá khiến mọi người lại chú ý nhìn hai người.

Nhất thời lại trở thành tiêu điểm, Bạch Lăng lại đỏ bừng mặt, cô nhìn bốn phía xấu hổ gật đầu xin lỗi rồi vội bịt kín miệng anh lại.

– Đừng cười nữa. Anh cười cái gì? Đáng ghét!

– Bã xã à, em đáng yêu quá. Đồ Thánh gỡ tay cô ta, mỉm cười nói.

– Anh nói cái gì thế? cô ngượng ngùng nhỏ giọng nói

– Sao lại xấu hổ.

– Làm gì có?

– Không có à? Nhưng mặt em đỏ như quả táo vậy, trông rất đáng yêu.

– Anh đừng có nói nữa.

Bạch Lăng bưng mặt, thẹn thùng la hét.

– Thật đáng yêu

Anh còn nói thêm lần nữa rồi nhanh chóng nghiêng người hôn cô một cái.

Cô hoảng sợ, theo phản xạ quay đầu nhìn bốn phía, may mà không ai để ý đến họ.

Chồng cô quá tùy tâm sở dục rồi, không coi ai ra gì, mặt dày đến đạn bắn không vỡ. Không phải là một lần mà đến ba lần làm những việc khiến người khác chú ý mà lại hoàn toàn không hề xấu hổ. Hại cô bị ép buộc cùng phạm tội xấu hổ đến muốn tìm cái lỗ mà chui xuống không còn mặt mũi nhìn ai nữa.

Nghĩ vậy, cô lại không nhịn được mà đá anh thêm cái nữa.

Anh tròn mắt nhìn cô.

– Im miệng! anh mà còn dám cười to để người chú ý thì anh xong đời!

Cô hung hãn như sư tử Hà Đông mà cảnh cáo anh.

Đồ Thánh lại cười không thể ngừng.

Không thèm để ý đến anh đang cười ngặt nghẽo, Bạch Lăng uống cà phê ăn bánh ngọt, ăn xong phần của mình cũng không hề khách khí mà xử lí nốt phần của Đồ Thánh.

Chờ cô ăn xong mà anh cười cũng đủ, cô quyết định nói tiếp chuyện khi nãy.

– Vừa nãy anh hỏi em muốn quà gì đúng không? Em muốn gì cũng được chứ. Cô nhìn anh hỏi.

Đồ Thánh mỉm cười gật đầu, vẻ mặt sủng nịch.

– Em muốn… cô nghiêm túc nói: – muốn anh thành thật nói rõ vì sao anh không muốn em và chị của Triệu Tâm Đình gặp nhau. Anh có chuyện giấu em đúng không? Em muốn biết sự thật, đừng dấu diếm gạt em.

Nháy mắt, Đồ Thánh đang tươi cười cứng đờ lại, anh nhíu mày, nhìn cô vừa khó xử vừa do dự.

Anh yên lặng hồi lâu rồi mới nói:

– Vì sao em cảm thấy anh có việc giấu em?

– Bởi vì thái độ anh không muốn em gặp cô ấy quá cứng rắn, cảm giác như anh sợ cô ấy sẽ nói ra chuyện bí mật nào đó. Cô yên lặng nhìn anh

– Dù em mất trí nhớ nhưng vẫn rất sâu sắc, cẩn thận.

Đồ Thánh cười khổ.

– Tức là anh thật sự có việc giấu em, không thành thật khai báo đúng không?

Xem ra không thể tiếp tục phủ nhận, anh thở dài trả lời:

– Đúng

– Em muốn biết chuyện này. Cô kiên định nhìn anh.

– Trước khi anh nói ra, anh phải nhắc lại, đó không phải là lỗi của em nên anh không muốn em đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, em nghe rõ chưa.

Anh nắm lấy vai cô, lời nói nghiêm túc, chân thành.

– Tức là chuyện Triệu Tâm Đình tự sát thật sự có liên quan đến em?

Anh nói như thế khiến cô không tự chủ được mà suy đoán.

– Đó không phải là lỗi của em. Đồ Thánh lại nhấn mạnh.

– Em muốn biết đầu đuôi ngọn nguồn, ông xã, anh nói đi.

Nhìn Bạch Lăng vô cùng kiên định, anh lại thở dài, đem chuyện năm đó từ từ nói hết với cô.

– Năm đó, lúc anh cự tuyệt Triệu Tâm Đình, cô ấy cũng không hết hy vọng mà còn tìm đến em đàm phán, hy vọng em có thể vì cô ấy không thể sống lâu nữa mà đồng tình với cô ấy một chút, cho cô ấy có cảm giác được yêu. Nhưng em nói với cô ấy tình yêu không phải là sự cảm thông, thương hại. Anh cũng nghĩ giống em khi đó.

– Cho nên vì em từ chối mà cô ấy nhảy lầu tự tử. Bạch Lăng không nhịn được chen ngang.

– Anh không nghĩ như thế.

Anh lắc đầu nhìn sâu vào mắt cô:

– Nhưng vì chuyện này em đã tự trách rất nhiều, thậm chí còn nói nếu lúc trước em đồng ý thì có lẽ cô ấy đã không tự sát khiến anh nghe xong rất tức giận….

– Vì chuyện này chúng ta không vui vẻ. Anh tức em vì em có ý nghĩ muốn tặng anh cho người khác, còn em thì vì luôn tự trách mà quan hệ giữa chúng ta càng lúc càng xấu, em mắc chứng u buồn, thường sẽ vì một chuyện nhỏ nhặt mà bực tức.

– Lúc ấy em thường nói anh vốn không yêu, không quan tâm đến em, trong đầu chỉ có công việc, còn anh thì chỉ nghĩ em cố tình gây sự. Sau này anh mới hiểu thực ra không phải em cố tình gây sự, em vẫn muốn được anh hiểu, chia sẻ, che chở nhưng anh lại ích kỉ chỉ lo đến cảm nhận của chính mình. Cho đến khi em hết hi vọng, đưa ra yêu cầu ly hôn anh vẫn khăng khăng không chịu hiểu.

– Anh biết anh yêu em nhưng anh không hiểu thế nào là hy sinh, quan tâm lại quá mức tự đại và ích kỉ mới khiến hô nhân của chúng ta dễ dàng bị chút sóng gió mà tan vỡ.

Nói đến đây, anh áy náy, xin lỗi cô:

– Bà xã, anh xin lỗi.

– Chuyện quá khứ thì để nó qua đi, bây giờ em chỉ cần biết anh đối xử tốt với em, yêu thương em.

Bạch Lăng cầm tay anh, nhẹ nói:

– Anh không muốn em gặp chị của Triệu Tâm Đình là không muốn cho em biết trước khi Triệu Tâm Đình tự sát, cô ta đã đén tìm em?

Đồ Thánh gật đầu.

– Anh không hy vọng em lại bị quở trách vô cớ, Triệu Tâm Linh là người không biết phân biệt phải trái.

Thì ra anh giấu cô đều là muốn tốt cho cô

– Ông xã, cảm ơn anh. Cô nhẹ nhàng nói.

– Anh sẽ tìm Triệu Tâm Linh nói rõ ràng, giải quyết triệt để, nếu có thể anh hy vọng em đừng tiếp xúc với cô ta được không?

Anh ôm cô vào lòng, ưu tư nhìn cô.

– Được.

Để anh không lo lắng, Bạch Lăng gật đầu đồng ý.

– Mặt khác về chuyện Triệu Tâm Đình tự sát…

– Em sẽ không nghĩ ngợi gì, cũng sẽ không tự trách, không để anh lo lắng. Cô hứa với anh.

– Thật không? Đồ Thánh vẫn hơi lo lắng.

Cô gặt đầu, nắm chặt tay anh.

– Nếu thật sự nắm đó chúng ta có lỗi với Triệu Tâm Đình thì qua mấy năm chia lìa cũng đủ để đền bù cô ta rồi, em sẽ không nghĩ nhiều nữa. Cô cam đoan.

Đồ Thánh chăm chú nhìn cô, muốn xem là cô đang trấn an anh hay là nói thật. Anh thấy mắt cô sáng ngời, không có chút dao động, do dự nào mà chỉ có sự kiên định và tình yêu mênh mông.

– Em trưởng thành rồi. anh cảm thán nói.

– Cái gì? Một câu nói khó hiểu khiến cô ngây ra.

Đồ Thánh đột nhiên khẽ cười một tiếng:

– Bã xã, hôm nay anh có nói với em là anh yêu em chưa? Anh ôm cô, ôn nhu hỏi.

– Sao đột nhiên lại nói qua chuyện này? Cô kì quái nhíu mày hỏi.

– Có hay không? Anh vẫn hỏi tiếp.

– Nói rồi.

Cô bị anh cuốn lấy mà thẹn thùng trả lời. Ngày nào trước khi đi làm anh chẳng hôn cô rồi nói “anh yêu em” đã biết rõ còn cố hỏi!

– Không sao, nói thêm lần nữa vẫn được. Anh yêu em, bà xã.

Anh thâm tình thổ lộ tình yêu rồi lại nghiêng người định hôn cô.

– Này, đừng náo loạn nữa, người ta đang nhìn

Cô vội đẩy anh ra, nhỏ giọng nói.

– Cho người ta nhìn.

Anh kéo tay cô ra rồi lại kéo cô vào lòng.

Cô trái trốn phải tránh ngược lại càng khiến mọi người chú ý. Bạch Lăng cảnh cáo:

– Này! Anh muốn em tức giận đúng không.

Không nghĩ thực sự khiến cô phát cáu, Đồ Thánh đành phải dừng lại:

– Sao em lại phải đế ý đến ánh mắt của người khác?”

– Đây là người bình thường ai cũng thế. chỉ có da mặt anh dày mới không thèm để ý thôi. Cô lườm anh một cái.

– Được rồi, nếu đã thế thì chúng ta đổi sang chỗ khác là được.

Nói xong, anh kéo cô đứng dậy, tiện tay cầm luôn ví và hóa đơn trên bàn.

– Đổi chỗ khác? Đổi đi đâu? Cô khó hiểu hỏi.

– Nghiên nghiên bây giờ ở đâu? Anh hỏi lại.

– Ở nhà.

– Ai trông?

– Lực Nhã cùng Chỉ Linh.

– Thế thì không thành vấn đề.

Anh gật đầu lấy tiền thanh toán.

– Không thành vấn đề thì định làm gì? Ông xã, chúng ta sẽ đi đâu? Bạch Lăng đợi ra khỏi quán cà phê mới hỏi lại.

Đồ Thánh đột nhiên dựa vào người cô, rồi nhẹ thì thầm vào tai cô hai chữ:

– Khách sạn

– A!

– Anh muốn yêu em.

Cô vội lui ra, cảm giác mặt nóng bừng, đỏ mặt trách anh:

– Đừng có đùa nữa.

– Anh đang nói thật mà, tới lúc đó anh có thể để tùy em chà đạp, em muốn làm gì thì làm!

Anh lại nghiêng người nói những lời ái muội vào tai cô, thở nhẹ vào tai mẫn cảm của cô.

– Đừng nói nữa! cô vội bưng tai.

– Mặt em đỏ quá.

Cô lại lập tức ôm lấy mặt.

– Em đang nghĩ chuyện đó đúng không?

– Làm gì có!

– Không có sao? Mặt em, tai em thậm chí là cổ cũng đều đỏ bừng.

Bạch Lăng cả người cứng đờ không hiểu cuối cùng nên che mặt, che tai hay che cổ.

Anh thật đáng ghét, biết rõ da cô mỏng lại còn cố ý đùa cô như thế. Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, không ngờ anh lại khoái trá cười càng khiến cô tức giận.

Nhưng mà tức nhất là Đồ Thánh không hề nói đùa, anh thực sự đưa cô đến khách sạn….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện