Vô Ưu bước vào biệt viện của mình, có chút kinh ngạc, bên trong rộng rãi đương nhiên không nói chơi, bàn học, giá sách, giường ngủ, bàn ghế đều là loại tốt nhất, bốn bức bình phong tứ quý Tùng, cúc, trúc, mai đem gian phòng ý nhị chia ra thành những khu riêng biệt, ở gian nhà sau cùng, một chiếc ghế quý phi dài trải đệm gấm dựa sát vào khung cửa sổ lớn hình tròn, nhìn ra hành lang bằng gỗ bên ngoài, thấp thoáng bên cạnh là vài ba cây hoa tử đằng lớn, tán lá rủ xuống rõ ràng che lại một góc cửa sổ, cánh hoa tử đằng rụng đầy trải dài trên mặt hồ theo sóng nước khe khẽ lay động, mang theo hương hoa quấn quít vấn vương...


"Công tử Vô Ưu khả hài lòng? nếu không thích trong phủ còn có vài nơi cho công tử lựa chọn" Ân quản gia cẩn thận hỏi.


"A.. không cần, căn phòng này thực sự rất tốt, cảm tạ Ân quản gia " Vô Ưu cười rực rỡ 100% chân thành đáp lại


"Công tử thích liền hảo " Ân quản gia lặng lẽ thở ra, lại khách khí thêm vài câu, rồi yên lặng cáo lui.


Tắm rửa đi một thân bụi đường chật vật. Vô Ưu mặc vào trang phục do thị nữ đưa đến, nàng đang tính trở về phòng ngủ một giấc, liền thấy Tiểu Hoa đã đứng đợi ở cửa, thấp thỏm nhìn nàng


"Vô Ưu công tử, công chúa cho mời công tử đến dùng bữa " Tiểu Hoa cúi đầu lí nhí


"A, tốt, phiền cô nương dẫn đường " Vô Ưu ngẩn ra một lúc rồi gật đầu, nàng vẫn nhớ Ân quản gia nói là bữa tối sẽ có người đưa đến phòng cho mình cơ mà.


"Công tử xin đừng khách khí, công chúa phân phó nô tỳ đến làm thị nữ cho công tử, công tử gọi ta Tiểu Hoa là tốt rồi "


Vô Ưu trợn mắt nhìn Tiểu Hoa, cô bé này nhìn còn thấp hơn mình gần một cái đầu, thấp bé nhẹ cân như vậy, thật sự ổn chứ? sử dụng lao động tuổi vị thành niên như vậy, thật sử ổn chứ? cứ nhìn thấy mình là cúi đầu đỏ mặt như vậy, thực sự ổn chứ?


Tất nhiên là không ổn


"Cũng tốt " Vô Ưu khẽ vuốt trán, có chút đau đầu "Vậy phiền Tiểu Hoa dẫn đường"


Hai người rất nhanh thì đến sảnh đường, Tích Nguyệt đã ngồi đợi từ trước, nàng mặc một thân áo trắng lụa mỏng, tà áo thêu chỉ vàng khẽ quét đất, thắt lưng thẳng thắn, lẳng lặng đoan trang, lại tự hiển một cỗ uy nghi lạnh lẽo.


Má ôi, Đây gọi là khí chất vương giả trong truyền thuyết à? Vô Ưu hành lễ, vẫn không quên vụng trộm đánh giá Tích Nguyệt.


"Vô Ưu không cần đa lễ, ngồi đi " Tích Nguyệt cong lên khóe môi, đứa nhỏ này, từ bao giờ biết phép tắc như vậy


Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, lại trải qua dài dòng kiểm độc, thử độc, thị nữ xung quanh liền lui xuống. Công chúa từ trước tới nay đều không thích có người bên cạnh khi nàng dùng cơm.
Tích Nguyệt rất tự nhiên múc một bát canh cho Vô Ưu, rồi mới nhai khẽ nuốt chậm dùng phần cơm của mình. Khẩu vị của nàng trước nay thanh đạm, ăn cũng rất ít, cả buổi cũng chỉ dùng nửa bát cơm. Vô Ưu nhìn thân hình hiển gầy của nàng trong lòng thở dài, vẫn nói người cổ đại các bạn chẳng phải thích thể hình béo mập một chút sao, làm cái gì để đến mức công chúa đương triều gầy như dân chạy nạn thế này?
Gắp một khối thịt đặt vào bát công chúa, Vô Ưu vẻ mặt không được tự nhiên nói:


"Công chúa vẫn là ăn nhiều một chút, ngươi gầy như vậy ..."


Mắt thấy Tích Nguyệt có chút ngạc nhiên nhìn nàng, giọng Vô Ưu nhỏ dần, đây là làm sao vậy? Nàng hơi xấu hổ cười cười, lại vùi mặt vào bát cơm. Gì chứ, chỉ là gắp cho nàng một miếng thịt thôi... Vô Ưu trong lòng than thở, vị công chúa này, thật là lòng dạ khó đoán.


"Ân, cảm ơn Vô Ưu thiện ý, ta sau này sẽ chú ý " Nhìn thấy Vô Ưu mặt đỏ dần, Tích Nguyệt cũng nhanh chóng đáp lại, tránh cho nàng xấu hổ.


"Công chúa khách khí, ngươi bữa cơm nào cũng thay ta đưa canh, ta vẫn là phải cảm ơn ngươi mới đúng " Vô Ưu cũng không ngẩng đầu lên nhìn Tích Nguyệt, lí nhí nói. Cái gì gọi là khí thế vương giả, cái gì gọi là có tri thức hiểu lễ nghĩa... nàng coi như thể nghiệm qua, sau này vẫn là cách xa một chút, tránh cho bản thân không được tự nhiên


"Ôi chao ... " Tích Nguyệt thấy Vô Ưu mặt đỏ bừng, lại bắt đầu muốn trêu đùa, nàng lấy ống tay khẽ che miệng, ra dáng hiền thê, âm thanh cũng đi theo hai ba phần giả ý
"Vô Ưu là phò mã tương lai của bản cung, săn sóc ngài hẳn là việc thần thiếp phải làm"


" ... " Công chúa, ngươi có thể rụt rè một chút được không, đừng khiến ta thay ngươi xấu hổ, mà lại nói rõ ràng có gì đó không đúng, tính ra mình còn lớn hơn công chúa hai tuổi, tại sao mỗi lần đều là nàng chỉ dùng một câu nói, liền khiến mình không lật người được.


Chuyện này rất không khoa học!


Tích Nguyệt thấy Vô Ưu mặt mũi rối rắm, một bên vuốt vuốt trán hơi hơi che mắt, một bộ bó tay không nói lên lời, tâm tình bỗng chốc sung sướng hẳn lên, đứa bé này, nghĩ gì đều biểu lộ hết ra ngoài, tâm tính thiện lương, hiểu chuyện, ở bên nàng không hiểu sao bản thân luôn tự giác thả lỏng, cuộc sống, liền theo vậy có chút màu sắc.


Cũng lại nói đây là lần đầu tiên Tích Nguyệt được người khác gắp thức ăn, trước đây, những lần hiếm hoi dùng cơm với phụ hoàng và mẫu hậu, hai người nhiều lắm cũng chỉ hỏi nàng thức ăn có hợp khẩu vị, rồi tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc: "Ăn không nói, ngủ không nói" yên lặng lạnh lẽo nghìn lần như một, tự để ý bản thân dùng bữa.


Nàng vẫn cho rằng, đó thực sự là chuyện đương nhiên, cuộc sống luôn cần bình đạm, lãnh lẽo, có như vậy, tâm tính và tinh thần mới được bình tĩnh, sáng suốt. Mới có thể làm nên nghiệp lớn, kế thừa gánh vác sứ mệnh của một đại gia tộc.


Mãi về sau khi xuất cung, trong một lần đến nhà lão bằng hữu của ông ngoại, nhìn thấy hai vợ chồng lão bằng hữu không hề cố kỵ, ở trước mặt người ngoài quan tâm chăm sóc nhau, thản nhiên mà ấm áp, Tích Nguyệt nhìn cảnh tượng đó, trong phút chốc, trái tim bỗng có gì đó lóe lên...


Nói cho cùng, trên đời, mỗi người đều truy cầu hạnh phúc cho bản thân, có người đeo đuổi vinh hoa phú quý, có người liều chết một đời xông ra một mảnh thiên địa, có người liền muốn sử sách lưu danh, lại cũng có người, chỉ cầu một người cùng mình dắt tay đi hết mấy chục năm nhân sinh hoa lệ.


"Bản thân mình, đang tìm hạnh phúc kiểu gì?" Tích Nguyệt bỗng thấy bản thân có chút mờ mịt.


Bất quá, suy nghĩ thoáng qua đó rất nhanh bị chôn sâu vào tận đáy lòng.


Lưu giữ ở đấy thật lâu, thật lâu...


Lần đầu tiên dùng bữa với Vô Ưu ở Tích Vương phủ, nàng liền dùng hết mười thành dũng khí, thử một lần như người bình thường, đưa một chén canh đi qua. Nhìn Vô Ưu mở đôi mắt to nhìn nàng sững sờ, rồi lại thản nhiên tiếp nhận chén canh, hai ba hơi liền uống hết, không có hư tình giả ý, không có lễ nghĩa cầu kỳ, chỉ là rất bình thường tiếp nhận, không hề lo lắng thấp thỏm, thành thành thực thực uống hết, rồi quay sang nhìn nàng mỉm cười thiên chân
Hành động đơn thuần như vậy của Vô Ưu, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, chợt giống như một viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, để lại dư âm sóng nước, rất nhanh liền biến mất


...Chỉ là phía dưới mặt hồ, vĩnh viễn có điều gì đó đã đổi thay...


Bản ý ban đầu của Tích Nguyệt chỉ là từ tay Tương vương và quận chúa cướp người, tuy nói Tương vương thân phận không cao, mẫu thân là một vị cung nữ, mười bốn tuổi liền bị đưa đi đất phong ở tít nơi xa xôi hẻo lánh, nhưng rốt cục vẫn là một vị vương gia, tội khinh nhờn hoàng tộc, nhẹ thì thành nô bộc, nặng thì xung quân, chém đầu.
Ý định của Tích Nguyệt ban đầu là muốn qua loa lừa dối Tương Vương, rồi sau đó lặng lẽ thả Vô Ưu đi, kể cả không kết hôn, Tương Vương phủ sau này còn dám theo nàng đòi người? ở bên ngoài khu đất phong nho nhỏ đấy, Tương Vương cái gì cùng không phải, còn dám làm loạn truyền tin lung tung, thứ nhất sẽ không ai thèm tin, thứ hai Tích Nguyệt nếu mất hứng, một ngón tay cũng có thể bóp chết cả nhà hắn.


Liền cứ như vậy, Tích Nguyệt sảng khoái nói muốn tuyên Vô Ưu thành phò mã của nàng. Nghênh ngang vui vẻ từ trong tay Tương Vương và An Bình quận chúa cướp người đi


Chuyện nếu chỉ có vậy đã không có gì đáng nói, Tích Nguyệt rất nhanh liền tìm ra chủ ý mới, nàng là thương nhân, không bao giờ để bản thân làm một vụ giao dịch thua lỗ. Nàng đưa cho Vô Ưu một phần nhân tình cứu mạng lớn như vậy, Vô Ưu cũng nên vì nàng chuẩn bị một phần hồi báo thật lớn mới phải.


Đại công chúa năm nay đã 19 tuổi, không thể tiếp tục trì hoãn việc hôn nhân, nhưng nhớ đến mẫu hậu cả đời bất đắc dĩ, nàng đương nhiên ngàn vạn lần không cam lòng, mắt nhắm tai ngơ gả cho một người mình không hề yêu thương, vì gia tộc sinh người thừa kế, nhân sinh liền tiếp tục mờ mịt trôi qua trong tiếc nuối.
Vì thế, nàng coi như làm một lần giẫy dụa, tranh thủ cho bản thân thêm ba năm. Sau ba năm, nếu vẫn chưa tìm được người mình yêu thương thật sự, thì chỉ có thể xem như đây là ý trời, nàng sẽ nghe theo sự an bài của ông ngoại, yên tâm tìm một người ở rể, ngoan ngoãn sinh người thừa kế cho Triệu gia.


Cũng trả lại tự do cho Vô Ưu, xem nàng giương cánh chim trở về bầu trời rộng lớn của mình.


Tích Nguyệt hiện tại đối với chuyện hai người con gái yêu nhau hoàn toàn không có chút kiến thức gì, nàng chỉ đơn thuần cảm thấy Vô Ưu là nữ, ba năm ở chung đụng đương nhiên không có quá nhiều lo lắng, nàng thông minh, nhưng bản chất làm người đơn giản, sau lưng không có bối cảnh, không sợ ai đó đem nàng lợi dụng đến ám toán mình.
Quan trọng hơn cả, ở bên nàng, bản thân tinh thần luôn cảm thấy thoải mái, cơ thể cũng đi theo thả lỏng.


Cảm giác kiên định, lại an tâm..


Vô Ưu a Vô Ưu, nàng tứ cố vô thân, không nơi nương tựa, liệu có phải hay không vì thế ta có thể giữ nàng lại bên người, đối đãi nàng như tri kỉ, cùng nàng trải qua một đoạn nhân sinh như người bình thường, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau đối ẩm, cùng nhau trêu đùa.. cứ như vậy...


Xem hết xuân hạ thu đông, đi qua phong hoa tuyết nguyệt.


Vô Ưu, nàng nói xem, ta phải làm cái gì bây giờ...?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện