"Khởi bẩm hoàng thượng, Tích Nguyệt công chúa cầu kiến" Một vị thái giám khuôn mặt trẻ tuổi cung kính cúi đầu đối với đương triều hoàng đế Lý Thần hô.


"Truyền" Lý Thần sắc mặt bình tĩnh, buông xuống cuộn sách thẻ tre trên tay, thản nhiên ra lệnh.


Tích Nguyệt tiến vào gần lương đình trong ngự hoa viên, theo sau là một đại đội cung nữ thái giám, nàng hôm nay mặc một thân cung trang cẩm y đỏ rực, đai ngọc mẫu đơn buộc chặt vòng eo nhỏ nhắn, lăng la tơ lụa theo bước chân khe khẽ phiêu động, để lộ ra hoa văn phượng hoàng hướng thiên, tẫn hiển thân phận hoàng gia quý phái.


Nhìn thấy Lý Thần , Tích Nguyệt không nhanh không chậm cúi người hành lễ, phía sau cũng nữ thái giám cũng đi theo quy củ quỳ rạp xuống, đầu gần như chạm đất.
Hoàng đế uy áp, luôn luôn rất nặng


"Con ta bình thân, ban ngồi" Lý Thần giọng nói hòa hoãn truyền đến, phất phất tay đuổi đi đám cung nhân phía sau.


Lúc này Tích Nguyệt tiến vào lương đình, thái giám lập tức vì nàng sốc lên rèm lụa, Lý Thần bình thản ngồi ở bên trong, thấy bóng dáng Tích Nguyệt, nhất thời ánh mắt hòa hoãn, sắc mặt cũng đi theo hơi chút mềm mại.


"Hoàng nhi còn khỏe?" Lý Thần nhàn nhạt nâng mắt đánh giá người trước mặt


"Nhờ hồng phúc của phụ hoàng, nhi thần hết thảy bình an" Tích Nguyệt hồi đáp, mang theo 3 phần chân thành, 7 phần cung kính.


Hai người lại mất chừng nửa canh giờ nhàn thoại. Lý Thần lúc này, thấy thời gian không sai biệt lắm, liền bắt đầu dẫn dắt đề tài chính


"Hoàng nhi hẳn biết tại sao lần này trẫm triệu ngươi về kinh" Lý thần híp mắt nhìn Tích Nguyệt.


"Nhi thần ngu dốt, còn thỉnh phụ hoàng chỉ điểm" Tích Nguyệt cung kính hồi đáp


"Hoàng nhi tuổi đã không còn nhỏ, quá năm liền mau hai mươi, trẫm biết con ta dù là bậc nhi nữ, lại không thua đám anh hào, quân tử. Trí lớn trải rộng bốn phương, tài năng duy trì đại nghiệp, nhưng dù sao cũng không thể chậm trễ lỡ lầm bản thân chung thân đại sự, hẳn nên thuận theo lẽ thường, tìm một vị phò mã san sẻ gánh nặng, tận hưởng cuộc sống gia đình.... mẫu hậu con ở trên trời có biết, cũng sẽ yên tâm" Lý Thần nhìn Tích Nguyệt vẫn bất động thanh sắc, cũng không nói thêm gì, yên lặng ở một bên tĩnh tọa.


"Để phụ hoàng ưu tâm, là nhi thần không đúng" Tích Nguyệt hơi cúi đầu, vẻ mặt tự trách. Đợi nhìn đến hoàng đế sắc mặt có chút buông lỏng, mới tiếp tục nói
"Bất quá, lần này chở về, nhi thần vào cung cũng là vì bản thân chung thân đại sự có điều muốn nói."


Lý Thần bất động thanh sắc cân nhắc trong chốc lát, hồi đáp


"Nga... hoàng nhi có điều gì muốn nói?"


Tích Nguyệt khẽ đứng dậy, lùi lại một bước, tay hơi nhấc cung phục cẩm y, cúi người quỳ trên mặt đất.


"Hoàng nhi đã tìm được phò mã, thỉnh phụ hoàng tứ hôn"


Một câu nói như sấm sét giữa trời trong, ngay cả Lý Thần nghe xong, cũng không nhịn được nhíu mày, bản thân có chút kinh ngạc. Bất quá, chỉ trong chốc lát, hắn lập tức ổn định, giọng nói không chút phập phồng


"Là vị công tử phương nào?"


"Hắn chỉ là một người bình thường, không phải xuất thân thế gia "


"Ông ngoại của ngươi biết sao? " Lý Thần chân mày nhíu lại càng sâu, sắc mặt hiện ra cổ quái.
Việc tìm rể cho Triệu gia vô cùng quan trọng, tuy nói là ở rể, nhưng với thân phận là nam tử, hắn đương nhiên không cần ở trong hậu viện, có thể đường đường chính chính tiếp quản một phần cơ nghiệp của Triệu gia
Lại nói, bản thân là công chúa, cho nên phu quân của Tích Nguyệt cũng sẽ trở thành phò mã, con cái của hai người đương nhiên thụ sủng phong hầu tấn tước, huyết mạch cao quý vô cùng.
.
Thân phận hiển hách, phú địch khả quốc, lại có thể cưới thiên hạ đệ nhất mỹ nữ. Vị trí phò mã này, thật sự là vô cùng đáng thèm khát.


"Nhi thần hôm qua đã viết thư gửi cho ông ngoại, trong vòng một tháng có lẽ sẽ nhận được hồi đáp, bất quá nhi thần trộm nghĩ, ông ngoại sẽ không phản đối"


Triệu Kính từ trước đến nay đối với chuyện hôn nhân của Tích Nguyệt, chưa từng có quá nhiều suy nghĩ sâu xa, chỉ mong Tích Nguyệt hài lòng là tốt rồi. Dù sao cũng vào ở rể, dám làm chuyện có lỗi với Tích Nguyệt, không cần đến Lý Thần, Triệu Kính liền một bàn tay đem hắn chụp chết.
Lại nói hắn là thương nhân, đi nhiều biết rộng, lăn lộn giang hồ cũng đã ngót ngét 50 năm, đối với tầng lớp quan lại ỷ vào quyền hành bắt nạt dân chúng, hắn luôn nhìn không thuận mắt.
Đám đệ tử thế gia luôn một bộ chính nhân quân tử coi thường tiền bạc, lại càng không ưa.


Môn đăng hộ đối cái gì hắn cũng không để  tâm, dù sao thì phóng mắt khắp thiên hạ, có ai xứng đáng với người thừa kế của Triệu gia chứ.


"Là vị công tử ngươi mang về phủ hôm qua?" Lý Thần nhàn nhạt hỏi, hắn có nghe ám vệ bẩm báo qua về Vô Ưu, vẫn nghe nói quan hệ của hai người không tầm thường, nhưng chưa nghĩ đến phương diện Tích Nguyệt muốn chiêu Vô Ưu làm phò mã.


"Là hắn" Tích Nguyệt thản nhiên thừa nhận.


"Chung thân đại sự không phải chuyện đùa, dù sau này phò mã của ngươi có phải vào Triệu gia ở rể, thì ngươi cũng vẫn có thể dễ dàng tìm được một người môn đăng hộ đối, tại sao lại tìm một người bình thường, lai lịch bất minh chiêu làm phò mã. Ngươi đây là muốn qua loa trẫm sao?" Lý Thần vỗ bàn, giọng nói tức giận.


"Nhi thần không dám " Tích Nguyệt vẫn quỳ trên mặt đất, sắc mặt bó chặt
"Chỉ là chuyện tình cảm không thể khống chế, hắn với nhi thần là lưỡng tình tương duyệt, vừa gặp đã thương. Không cầu vinh hoa phú quý, không cầu quyền cao chức trọng, chỉ nguyện một đời nắm tay hắn bạc đầu"


Tích Nguyệt nói dối không chớp mắt, Lý Thần điểm yếu chính là rất dễ mềm lòng với người hắn quan tâm. Nếu không, khi đó Lý Thần đã không dễ dàng tha thứ cho Triệu Tuệ Linh khi nàng từ chối viên phòng cùng hắn.


Nhược điểm này, Tích Nguyệt nhất định phải lợi dụng thật tốt.


"Hồ đồ!" Lý Thần mắng to


"Phụ hoàng còn nhớ rõ trước khi nhi thần xuất cung, phụ hoàng đã đáp ứng mẫu hậu để nhi thần tự quyết định việc hôn nhân của mình?" Tích Nguyệt lúc này giọng nói đã mang theo ủy khất: "Nhi thần bất quá chỉ muốn một lần vì bản thân mà sống..."


Triệu Tuệ Linh chết, thật giống như từ trên người Lý Thần cắt xuống một miếng thịt. Thời gian lâu, vết thương cũng sẽ chậm rãi lành, chỉ là, vết sẹo chắc chắn sẽ tồn tại mãi...


"Ngươi..." Lý Thần nhìn đến bộ dạng của Tích Nguyệt, nhất thời mềm lòng, thở dài "...trước tiên đứng lên đi "


Thấy Tích Nguyệt hai mắt đỏ bừng, cắn chặt môi, Lý Thần tức giận bỗng nhiên xẹp xuống, cũng không biết nói thêm gì nữa, nhìn xem nhìn xem, bao nhiêu điểm tốt của bản thân, nữ nhi không học, liền cái tính chấp nhất trong chuyện tình cảm, nữ nhi liền học rất giỏi...


Bảo hắn tình dùng cái gì kham a... dùng cái gì kham....


"Triệu hắn tiến cung cho trẫm gặp trước rồi nói tiếp" Lý Thần thở dài, rồi phất phất tay ý bảo nàng lui xuống


"Vài ngày nữa nhi thần và Vô Ưu sẽ vào cung diện thánh" Tích Nguyệt cúi đầu hành lễ, rồi quay người ra khỏi lương đình


Lập tức, đại đội cung nữ thái giám lại thần kỳ xuất hiện phía sau, cùng nàng rời đi ngự hoa viên.


"Đại công chúa hiện di giá sang Phượng Dương cung? " Một vị thái giám cúi thấp đầu cung kính hỏi nhỏ


"Bản cung hôm nay thân thể mệt mỏi, trước hồi phủ" Tích Nguyệt thản nhiên nói, khuôn mặt đã trở lại bình tĩnh như ban đầu, không còn chút dấu vết nào của sự yếu đuối.


.


.


.


"Ta nói, công tử Vô Ưu, hai tay ngươi không được vung lên vung xuống quá nhiều, bước chân phải vừa đúng khoảng cách, trăm bước như một... Ai ai ai, đừng có nhìn xuống"


Trời còn chưa sáng, Vô Ưu đã bị giáo nghi trong phủ công chúa dựng dậy, trải qua dài dòng sửa soạn, chính thức bước vào nhân sinh đau khổ, theo học lễ tiết cổ đại.


Một miếng cơm nhai bao nhiêu lần mới được nuốt, một đoạn đường nên đi bao nhiêu bước chân, xưng hô với từng trường hợp như thế nào, ngay cả cúi lậy người khác cũng trải qua bao nhiêu trình tự ....


Ăn no rửng mỡ ... nói chính là thời đại này ....


Vô Ưu trong đầu đem lễ nghĩa cổ đại mắng đủ 18 lần, lại đem số phận hẩm hiu của bản thân mắng thêm 18 lần nữa, mới chính thức nhận mệnh, mặt mũi bất động, thân thể thẳng băng đứng dưới ánh mặt trời gay gắt. Trên đầu là hai quyển sách dầy cộp.


Đây là đào tạo quân tử, hay là đào tạo người mẫu đi catwalk a...??


Tích Nguyệt trở về phủ, lại thay đổi cung phục thành một thân áo trắng, mang theo vài thị nữ tiến về biệt viện của Vô Ưu.
Từ đằng xa liền thấy bộ dạng ủy khuất của nàng, Tích Nguyệt hơi hơi mỉm cười, tiến đến ân cần hỏi


"Thế nào? "


"Quân tử thì chưa thấy, nhưng Đột tử thì sắp rồi "  Vô Ưu mặt không đổi sắc trả lời.


Tích Nguyệt nở nụ cười, từ trong tay áo lấy ra khăn lụa lau mồ hôi trên trán cho Vô Ưu, rồi thản nhiên nói
"Khổ trước sướng sau, ngươi sau này đi gặp phụ hoàng, cần phải có chút dáng dấp lễ nghĩa mới được"
Nói xong, còn không quên chỉnh lại ngay ngắn hai quyển sách trên đầu cho nàng. Lùi lại một bước, hài lòng đánh giá vài lần, rồi mới chậm rì rì ưu nhã xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Tích Nguyệt, Vô Ưu trong lòng âm thầm kêu khổ.


Hôn nhân, chính là thủ phạm giết chết thanh xuân aaaaaaaaaa .............


Mấy ngày tiếp theo, hai người liền như mặt trăng với mặt trời.
Tích Nguyệt bộn bề với công việc ở buôn bán của Triệu Gia, lại lo ứng phó với đủ loại không ngừng các loại lễ tiệc, thăm viếng. Cơ hồ vài ngày mới thấy Vô Ưu một lần, nhưng cũng rất nhanh vội vã rời đi.
Vô Ưu cũng không quá để ý, thời gian của nàng còn đặt ở việc đối phó với mấy ma ma, thái giám trong phủ công chúa.


Một bên kéo dài hơi tàn tham gia hàng loạt khóa huấn luyện Quân tử cấp tốc. Một bên bận rộn học viết chữ, học đọc thơ, học văn hóa Trung nguyên các kiểu


Ta nói, nhồi vịt cũng không cần gấp như vậy đi!


_________



"Công tử Vô Ưu, công chúa cho mời " Lạc Nhạn, thị nữ bên người Tích Nguyệt hướng về phía Vô Ưu cung kính cúi đầu nói


Vô Ưu tầm mắt vẫn không rời trang giấy mình đang viết, chỉ khe khẽ đáp lại, tỏ ý đã biết.
Ước chừng một vài phút sau, nàng mới đặt bút sang một bên, nhẹ nhàng thở ra. Không nhanh không chậm tiến về phía Lạc Nhạn, cười đến nho nhã


"Phiền Lạc cô nương dẫn đường "


Đưa Vô Ưu đến sảnh đường, Lạc Nhạn liền lui xuống. Lưu lại Vô Ưu một mình , nàng nghiêng người đánh giá xung quanh một chút, rồi lại khẽ buông xuống ánh mắt, thắt lưng thẳng thắn, ngẩn ngơ đứng tại chỗ.


"Làm sao không ngồi xuống? " Tích Nguyệt giọng nói nhu hòa ở phía sau đột nhiên vang lên. Lôi kéo sự chú ý của Vô Ưu


"Chủ nhà không ở, ta không dám tự tiện chủ trương" Vô Ưu cúi đầu, bộ dạng không được tự nhiên nhìn qua hướng khác.


Tích Nguyệt trong lòng âm thầm cười, mới một tháng, nàng ta thế nhưng học được ra dáng a...


"Nga, nhưng thật ra hiểu lễ nghĩa, trở thành người Quân Tử thật sự không còn xa "


"Quân tử thì không dám, nhưng Bán tử thì chắc rồi " Vô Ưu hồi đáp, mặt lại bắt đầu nhăn nhó. Không phải định tiếp tục cho mình học lễ nghĩ liêm sỉ gì đó chứ...


Nói đến câu thứ hai, liền bộc lộ bản chất, đánh về nguyên hình. Tích Nguyệt che miệng cười trộm, bất quá, nàng chính là ưa thích tính cách thoải mái này của Vô Ưu, ở bên cạnh liền không cần có áp lực.
Vô Ưu mà thực sự biến thành đám đạo mạo thanh cao trăm người như một kia, nàng mới cảm thấy nuối tiếc..


"Dạo gần đây làm những gì " Tích Nguyệt ngồi xuống, tùy ý rót hai chén trà cho mình và Vô Ưu.
Được đại công chúa rót trà, đây là bậc nào vinh hạnh đãi ngộ, cố tình Vô Ưu lại không biết, thản nhiên tiếp nhận một hơi uống hết chén trà.
Nàng ra vẻ suy nghĩ mông lung, hồi đáp
"Bận rộn tham gia khóa học làm quân tử cấp tốc"


"Ngươi đối với việc học lễ nghĩ liêm sỉ dường như có thành kiến rất lớn" Tích Nguyệt cũng không giận, tiếp tục rót cho nàng một chén trà khác, đối với kiểu uống trâu bò của Vô Ưu không có ý kiến gì.


"Nào có ... " Vô Ưu lập tức phủ nhận ".... chỉ là cảm thấy không quá phù hợp với nhân sinh quan của bản thân"


"Nga, lời này có ý tứ gì? " Tích Nguyệt rất hứng thú nhìn Vô Ưu, nàng thoạt nhìn có chút ngốc ngốc, nhưng đôi khi một câu nói ra, lại có thể khiến thế tục kinh hãi


"Địa vị nữ tử ở chỗ này quá thấp, số phận bạc nhược, cả đời chỉ biết quanh quẩn trong nhà, đến lúc gả đi ra ngoài còn phải cẩn thận hầu hạ cả gia đình nhà chồng, giúp chồng dạy con, đứa trẻ thành tài thì do người cha dạy con có cách, đứa trẻ hư đốn lại thành con hư tại mẹ..." Vô Ưu xoay xoay trong tay chén trà "...lại còn đòi hỏi họ phải rộng lượng, nhìn chồng của mình tam thê tứ thiếp."


Tích Nguyệt yên lặng đánh giá Vô Ưu, trong lòng gợn sóng. Mặt ngoài vẫn tươi cười dịu dàng. Khẽ gật đầu ra hiệu cho Vô Ưu tiếp tục


"Cái gọi là lễ nghĩa liêm sĩ, chỉ do nam tử tự mình đặt ra, rồi diễn cho nhau xem. Nếu nhất định phải đạp lên vận mệnh nữ tử để truy cầu danh vọng, thực hiện mong ước của bản thân, thì ..... cái danh Quân tử này, ta không cần cũng được " Vô Ưu bình thản nói, trong lòng lại âm thầm bổ sung


Ở hiện đại, kẻ nào rêu rao mình là quân tử, chị đây là người đầu tiên thuê taxi đưa kẻ đấy đi bệnh viên tâm thần. Hứ


Tích Nguyệt nghiền ngẫm hồi lâu lời nói của Vô Ưu, nàng không đồng ý, cũng không phản bác. Thiên hạ này là thiên hạ của nam tử, chỉ có nam tử mới có thể giương cao đôi cánh bay lượn trên bầu trời của chính mình, nữ tử vĩnh viễn chỉ có thể ở dưới mặt đất thu thập tàn cục, trông chờ vào số phận và sự ban ơn của nam tử để sống tiếp.


Vận mệnh nữ tử ở thời cổ đại, chính là rẻ mạt không đáng giá như vậy.


Tích Nguyệt may mắn, từ nhỏ liền được đọc sách, tiếp nhận giáo dục tinh hoa cho giới quý tộc, nàng lại là người thừa kế duy nhất của một đại gia tộc theo nghiệp kinh thương, có thể tùy ý ra ngoài nhìn ngắm thiên hạ, thỏa thích vẫy vùng trong trời đất.


Thế nhưng, cả thiên hạ này, mấy ai được may mắn như nàng? Sinh ra là nữ tử, thân phận coi như liền rẻ rúng, còn nhỏ theo cha, lớn lên theo chồng, về già theo con. Cả đời cứ như vậy ấm ức phí phạm trôi qua, chẳng bao giờ có thể vì bản thân mà sống.


"Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô" a  (có một đứa con mà là con trai thì cũng được coi là có con. Còn có đến 10 đứa con mà là con gái thì cũng coi như là không có.)


"Vô Ưu mà là nam tử thì tốt rồi " Tích Nguyệt thở dài, nhẹ nhàng than thở


"Muốn ta ra làm quan cứu vớt dân chúng, tạo phúc thiên hạ sao? " Vô Ưu uống trà, nửa đùa nửa thật nói. Trong truyện với trên phim chẳng phải hay xảy ra mấy tình huống kiểu này sao, nhân vật chính phun ra một câu nói hoặc làm một hành động đẹp mắt nào đó, tự nhiên mọc đâu ra một vị quý nhân vừa vặn trông thấy, hoặc đối với hắn nhất kiến chung tình ( vừa gặp đã yêu ), hoặc đối với hắn vô cùng thưởng thức, liền đem hắn về cung phụng đối đãi, giúp đỡ các kiểu, để nhân vật chính thi triển tài năng....
Nàng mới không muốn diễn drama sến súa như thế, làm quan lại gì đó, rắc rối rườm rà không nói, còn có thể mất đầu như chơi. Nàng bản thân cũng tự mình hiểu rõ, những điều nàng nói ở thời đại này, chỉ có thể nghe, chứ không thể dùng ~~~ Nói một loạt như thế, mục đích chính chỉ là không phải tiếp tục học lễ nghi gì đó mà thôi ... huhuhu.. công chúa, hi vọng ngài có thể "Thấu Cảm" cho tâm tình của ta... A di đà phật, a di đà phật..


"Ta liền có thể chân chính gả cho ngươi a."


"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện