Đầu xuân, tuyết tan thành nước, hơi thở vẫn chưa phai hết màu sương.


Vô Ưu nghiêm cẩn ngồi trong Phượng Dương cung, một thân áo nhạt tẫn hiển phong thái thư sinh hữu lễ, khuôn mặt trắng nõn dào dạt nét thanh xuân trải qua một phen cố ý trang điểm, lại càng hiển lộ nét tuấn tiếu, nam nữ khó biện.


Nàng nắm trong tay quạt lụa, lại thỉnh thoảng hơi nghiêng người về phía Tích Nguyệt thì thầm gì đó, đổi lại là tiếng mỉm cười khe khẽ, hoặc đôi khi lại là vài câu oán trách đánh yêu.


Hoàng thượng và hoàng hậu vẫn chưa đến, hai người cũng không cố kỵ, quả thực xem đây là nhà, mắt đưa mày lại, dào dạt tình ý...


Không hay ho chỉ có Thương thái y..


Hắn đứng ở bên một bên trộm lau mồ hôi, đã ba tháng rồi hắn không dám đến gặp trực tiếp đại phò mã, cũng không dám thay đại phò mã tiếp tục điều trị lương dược. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải đối mặt với ngày này, nhưng trước mắt thiên tử nói hươu nói vượn, vẫn là áp lực khôn cùng..


"Nói như vậy.." Lý Thần nghe xong Thương thái y báo cáo, mới nhàn nhạt lên tiếng: "Lương dược trong cơ thể phò mã đã được đào thải hết, hắn hẳn là... không có vấn đề gì?"


"Đại phò mã thân thể kiện tráng, hiện tại đã không có vấn đề gì" Thương thái y cúi gằm mặt, một bộ xử lý việc chung, bình tĩnh đáp lại.


Lý Thần liếc nhìn Tích Nguyệt và Vô Ưu bộ dáng thẹn thùng, trong lòng tấm tắc. Hắn khẽ nâng lên mí mắt, hơi nhấc cằm, không tiếng động ra hiệu cho Quách hoàng hậu.


"Đã như vậy thì hoàng nữ cũng không nên tùy hứng, tiếp tục chậm trễ chuyện con nối dòng nữa" Quách hoàng hậu đúng lúc lên tiếng, hài hòa nói: "Thành thân đã nhanh hai năm, cũng là lúc nên có hậu đại kéo dài hương hỏa"


Vô Ưu mặt ngoài vẫn là ngoan ngoãn lắng nghe, lại liếc nhìn Tích Nguyệt một bộ tiểu nữ tử ngập ngừng không dám nói, đành căng da đầu ra nhận mệnh: "Hoàng hậu nói phải, thần và công chúa cũng là có ý này"


Câu được thêm bao nhiêu thời gian thì câu vậy...chậc..


Mỗi lần Vô Ưu đề cập đến chuyện con cái, Tích Nguyệt luôn có thể tìm được cách xảo diệu né tránh đề tài. Nhận con nuôi, tìm người sinh mướn đứa nhỏ có huyết mạch của Triệu gia... Vô Ưu cũng đã vắt óc nghĩ ra rất nhiều cách đối phó rồi, nhưng Tích Nguyệt dường như một chút cũng không vội vã.


Nàng không đồng ý, nhưng cũng không hoàn toàn phủ định hết thảy.


Vô Ưu không biết công chúa nghĩ gì, cũng không có biện pháp, đành dùng cách Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ. Đến đâu thì đến.


Dù sao thì sau này công chúa muốn thế nào, Vô Ưu cũng sẽ tận lực phối hợp cùng nàng.


Lý Thần và Quách hậu dường như rất hài lòng với câu trả lời này, lập tức vẽ ra viễn cảnh cuối năm này là có thể ôm cháu. Vô Ưu một thân mồ hôi lạnh, nhưng vẫn gật đầu phụ họa liên tục.


Cũng không biết có thể sống được đến cuối năm hay không..chậc..


Trời xẩm tối, dường như đã quy hoạch xong tương lai cho cả hai. Lý Thần mới lưu luyến không thôi thả hai người cùng một đống thuốc bổ trở về.


Vô Ưu ngồi trên xa giá, đau đầu xoa xoa thái dương, hình như mỗi lần trở về từ hoàng cung, là một lần ôm theo thuốc bổ thận tráng dương về cùng..Nhà lại không có ai dùng được.... chậc...


"Công chúa rốt cục có tính toán gì không?" Vô Ưu gạt đống trân phẩm sang một bên, ngồi xuống cạnh Tích Nguyệt dò hỏi.


Tích Nguyệt liếc mắt nhìn nàng một chút, nghiêm túc trả lời: "Liền theo lời phụ hoàng cố gắng a"


"...."


Vô Ưu cắn răng, ngồi lại chỗ cũ tiếp tục đau đầu bóp bóp thái dương: "Công chúa nếu thực sự muốn sinh liền tìm người sinh đi, ta không ngại"


Tích Nguyệt nghe ra nàng tức giận, không ôn không hỏa cười khẽ, mềm giọng nói: "Ta đời này chỉ muốn cùng nàng sinh con"


"Nếu không thể, vậy thôi đi"


Lời tuy ít, lại như sức nặng ngàn cân. Vô Ưu bất giác nắm chặt trong tay quạt lụa, chầm chậm ngẩng đầu ngước mắt nhìn nàng, muôn vàn suy nghĩ muốn nói ra, lại chỉ đổi thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Được rồi, chuyện này để ta thử tính xem"


Tích Nguyệt vẫn tiếp tục mỉm cười, để nàng dựa vào người mình nghỉ ngơi, lại thay nàng ấn ấn đầu, một lúc sau mới dịu dàng nói: "Chuyện của Thương thái y nàng xử lý rất tốt, tự tin một chút thử đem cả việc này giải quyết cho ta xem"


"..không được thì, còn có ta a.."


.


.


Hoàng hôn là ví dụ điển hình rằng sự kết thúc cũng có lúc đẹp.


Vô Ưu lẳng lặng đừng trên lầu cao, khuôn mặt không cảm xúc nhìn ngày tàn, phai dần theo nắng.


Nên về nhà.


Nàng hơi nghiêng người, khóe mắt liếc nhìn ám vệ vẫn đang một mực quỳ trên mặt đất chờ lệnh. Đợi ánh nắng cuối cùng rút đi, mới chậm rãi nói: "Tìm tất cả những huyết mạch ngoài giá thú của Triệu gia, càng gần phả hệ với thiếu chủ càng tốt"


"...không ngoài giá thú cũng tìm, bất luận trai gái"


"...Liền từ.. 15 tuổi bắt đầu đi, giới hạn đến 35 tuổi, ta muốn danh sách và thông tin sơ lược của tất cả bọn họ" Vô Ưu quay lưng lại phía mặt trời, khuôn mặt hoàn toàn chìm vào mảng tối, nhìn không ra vẻ ôn hòa hữu lễ thường ngày: "..càng sớm càng tốt"


Ám vệ nhận được lệnh rồi, rất nhanh rời đi, để nàng một mình lặng lặng đứng ở nhã gian. Vô Ưu không nhanh không chậm cũng thu xếp đồ đạc, cưỡi Trà sữa ra về.


Đoạn đường hồi phủ hôm nay có chút vắng lặng, Vô Ưu ngồi trên lưng ngựa, để nó từ tốn lộc cộc bước trên nền đá. Nàng cũng không vội vàng hay chú ý đến xung quanh, Trà sữa là hãn huyết mã, rất thông minh, không cần người chỉ cũng sẽ biết đường về.


"Đại phò mã!!!" Đồ Hâm nhìn thấy Vô Ưu lộc cộc một mình một ngựa, liền mừng rỡ tiến đến chào hỏi: "Vừa lúc, vừa lúc!! Ta còn đang nghĩ nên như thế nào vớt ngài ra từ phủ công chúa"


"Đồ tướng quân" Vô Ưu ngạc nhiên nhìn hắn, cũng cười cười thuận miệng chào hỏi: "Đã muộn ngài còn chưa về nhà sao? ngài định đi đâu đây?"


Đồ Hâm không nhịn được trợn trắng mắt nhìn Vô Ưu, mắt trời vừa khuất núi mà đã kêu muộn muốn về nhà, quả thực điển hình thê quản nghiêm.


"Ngày xuân đẹp đẽ thế này, ngài hồi phủ sớm như vậy làm gì, hôm nay công chúa còn nhập cung vấn an hoàng thượng, lát nữa mới về được, ngài mau theo ta ra ngoài chơi chơi một chút thấy việc đời đi"


Còn chưa kịp để Vô Ưu nói gì, Đồ Hâm đã tung mình lên một con ngựa khác, thuận thế lôi theo Trà sữa đi cùng mình. Vô Ưu thử phản kháng không được, cũng lười phản kháng, theo hắn một đường đi đến kỹ viện..


Đúng vậy... là Kỹ Viện...


Vô Ưu há mồm nhìn tấm biển to bự "Hoa Mãn Lâu" cao cao treo trên cột nhà, trong lòng xuất hiện ham muốn bỏ lại Trà sữa chạy nhanh về nhà. Đây... đây.. chẳng phải là địa phương lần trước nàng bị thái tử mời đến chỉnh cho một trận sao??!


Bây giờ lại đến ông này muốn chỉnh mình nữa hả?


Đồ Hâm dường như dự đoán trước Vô Ưu sẽ chạy mất dép, rất nhanh túm chặt lấy tay nàng, một bên ra sức lôi kéo, một bên còn không ngừng thuyết phục: "Ngài đừng hiểu nhầm, đừng hiểu nhầm. Hoa Mãn Lâu là kỹ viện chân chính, ca kỹ ở đây chỉ bán nghệ chứ không bán thân, là nơi phong nhã... ai, ngài đừng có chạy... là nơi phong nhã nói chuyện đàn ca sáo nhạc, biện luận thơ văn... ai, ngài túm lấy cái cột đó làm gì, cũng không sợ mất mặt... quan lại quý tộc trong kinh thành còn thường xuyên đến đây luận đàm, ngài cùng ta xem một chút, xem một chút là tốt rồi.."


"Ta là phò mã" Vô Ưu gằn từng chữ, sợ hãi nhìn xung quanh xem có ai nhận ra nàng không: "Phò mã đến nơi phong nguyệt bàn chuyện thơ văn với kỹ nữ, ngài ngại sống lâu cũng chớ kéo ta theo cùng mới được!"


Em sợ.. cho em về..


"Đây là nơi văn nhã" Đồ Hâm vung tay khoác lên vai nàng, một bộ anh em tốt dễ nói chuyện: "Ngài liền nể mặt ta, cùng ta uống một chén rượu rồi hẵng đi có được hay không?"


Xung quanh nhìn thấy tranh chấp, bắt đầu có người tò mò nhìn lại. Vô Ưu giả vờ ho khan che bớt nửa khuôn mặt, nhìn qua quả thực có vài vị công tử, quan lại ở đây đâu, ai mà nhận ra nàng, thì quả thật chỉ có lấy cái chết tạ tội mới rửa hết oan khuất này.


"Được rồi, được rồi" Vô Ưu biết đấu không lại Đồ tướng quân, đành nhanh chóng thỏa hiệp, kết thúc việc này càng sớm càng tốt: "Nửa nén nhang, không thể nhiều hơn, không thể nhiều hơn"


"Tốt!" Đồ Hâm lôi kéo nàng lên lầu, vào một nhã gian xa hoa nhất. Hắn dường như thường xuyên đến đây, vừa ngồi liền có người mang rượu và đồ ăn vào, còn khách khí mời hắn chờ một chút.


"Lát nữa nhờ cả vào ngài a" Đồ Hâm cảm thán, nịnh nọt thay Vô Ưu rót rượu.


"Ta không múa hát gì đâu đấy" Vô Ưu cũng không nể mặt, lườm hắn cháy máy.


"..." Đồ Hâm thật muốn bổ đầu Vô Ưu ra xem bên trong có gì, công chúa thấy gì ở tên đầu gỗ này a


Hai bên còn đang đấu võ mồm, liền có tiếng gõ cửa rất nhẹ xen ngàng, đi theo là một giọng nói mềm nhẹ, tựa như lông vũ phất qua: "Nhị vị công tử, Tử Mộ mạn phép quấy rầy"


Đồ Hâm đang khí thế ngất trời "quát nạt" Vô Ưu, vừa nghe tiếng này liền im bật, giọng nói lập tức đổi sang tông trầm ổn, sống lưng thẳng thắn, chỉnh chỉnh y phục, hữu lực mười phần nói: "Vào đi"


Vô Ưu nhướn mày nhìn hắn, lập tức ngửi thấy mùi drama gian tình bay bay trong không khí. Anh giai này không phải kéo mình đến đây tán gái đó chứ?


Tử Mộ khẽ đẩy cửa bước vào, ánh mắt rất nhanh lướt qua Đồ Hâm, lại ngoài ý muốn, vô thố nhìn chăm chú vào người bên cạnh.


Là một "nam tử" rất đẹp.


Nam tử màu áo nguyệt bạch, tóc dài nửa búi sau đầu, nửa lại để thả, không chút rối loạn xõa xuống sau lưng. Hắn nghiêm cẩn ngồi đó, như bầu trời hoa nguyệt sáng tỏ lưu quang, như hoa sen bất nhiễm thanh lệ xuất trần, ngũ quan thâm thúy sắc bén lại mang theo nét lãnh diễm họa thủy, sống mái khó biện, hàm súc đoan trang.


Nam tử, mà so với nữ tử còn muốn đẹp hơn rất nhiều.


Vô Ưu khẽ ho nhẹ nhằm kéo lại sự chú ý của Tử Mộ.. em gái, người em cần chú ý là ông anh này, không phải một bạn gái đã kết hôn như chị nha.


"Thất lễ" Tử Mộ cũng chỉ là ngơ ngẩn trong giây lát, rất nhanh tìm lại được phong độ vốn có, tiếng cười khẽ như chim oanh, mềm mại nói: "Vị công tử này thật lạ mắt, nô gia có chút không nhịn được tò mò"


Lại còn nô gia..


"Không sao không sao, đừng để ý đến hắn" Đồ Hâm ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ đại gia ta đây nói liền tính, cũng mặc kệ Vô Ưu có ý kiến gì hay không, tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Hắn ngoại trừ nhìn cũng không tệ ra, trong bụng cũng có chút mực nước văn hoa, hôm nay ta liền tranh thủ kéo hắn đến đây, cùng chúng ta nói chuyện phong nguyệt"


Vô Ưu nghe đến đây hết nói nổi, hóa ra đây là nguyên nhân hôm trước anh giai này tự nhiên đến chỗ mình kể khổ đúng không?


"Đồ tiểu tướng quân khách khí" Tử Mộ che miệng cười, nàng ngũ quan vốn rất thanh tú dễ nhìn, cười rộ lên lại mang nhiều nét ngây thơ trìu mến. Quả thực vô cùng xứng với cái danh "Đầu Bảng".


"Ngài là văn nhân, có gì thay ta chống đỡ một chút" Đồ Hâm ở dưới gầm bàn đá đá Vô Ưu, không quên thì thầm nhờ vả.


Vô Ưu trợn trắng mắt, cũng mặc kệ hắn, bắt đầu bỏ qua rượu, tự rót trà tự mình thưởng thức.


Nhìn nàng hứng thú thiêu thiếu, Tử Mộ cũng rất thức thời quay sang cùng Đồ Hâm trò chuyện, Vô Ưu ở một bên dựng tai nghe, không mất bao lâu cũng biết tại sao anh giai này ế chỏng ế chơ, ế bơ vơ, ế tội nghiệp.


Nói chuyện với con gái, liền hết mang chuyện luyện tập võ công ra, lại đến chuyện ở thao trường một ngày chống đẩy bao nhiêu cái, chạy bộ bao nhiêu lâu, một ngày ba bữa ăn gì..


"...." Xứng đáng ế!!


Cũng may Tử Mộ cũng xem như thông minh tinh tế, rất xảo diệu né đi đề tài quân sự thao trường, từ từ dẫn dắt Đồ Hâm trở lại nói vài đề tài bình thường hơn một chút.


"Thế nên" Tử Mộ tươi cười ngọt ngào, làm như có chút tinh nghịch hỏi: "Rốt cục Đồ tướng quân đã đoán ra tên của nô gia có ý gì chưa?"


Lần trước hắn bị bắt bí đề tài này, không trả lời được, nhưng hôm nay, Đồ Hâm rất có tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực...đá đá Vô Ưu, ám chỉ nàng mau mau đến trợ công cho hắn.


Vô Ưu đang uống trà, bị đá suýt sặc, bất đắc dĩ lần thứ n trong lòng trợn trắng mắt lườm Đồ Hâm. Thế nhưng cuối cùng vẫn là chịu thua, cố thử giúp hắn một phen xem thế nào...


Vô Ưu ho khẽ, ngẫm nghĩ trong chốc lát, bình thản nói:


"Bão đức quan quang tử mộ thân.
Hoá ngoại hạnh bồi quan đới hội,
Kỳ di giới thọ bái hoàng nhân."


(Vừa tiết tiệc khai lúc đầu tuần,
Chiếu vào vườn ngự ấm hơi xuân.
Ân nhiều đội đức phủ muôn vật,
Huệ trạch rộng ban khắp đồng nhân.
Yên vỗ kẻ xa, trời sinh thánh,
Bề tôi no đức, hiếu yêu thân.
Ngoài tầm giáo hoá may gặp hội,
Thánh hoàng mong chúc thọ muôn xuân.) (1)


Tử Mộ lắc đầu cười khẽ, ánh mắt như chứa sao trời nhìn nàng, mềm mại nói: "Ý thơ rất hay, nhưng không quá hợp với nơi yên hoa khói lửa này, công tử nói đúng không?"


Vô Ưu hơi híp mắt nhìn nàng, không sao cả gật đầu đồng ý, quạt lụa theo thói quen suy nghĩ của nàng hơi đập nhẹ nhẹ vào lòng bàn tay trái, một lát sau, nàng mới chậm rãi mở miệng đáp lại:


"Nhược hữu nhân hề sơn chi a,
Bị bệ lệ hề đới nữ la.
Ký hàm thê hề hựu nghi tiếu,
Tử mộ dư hề thiện yểu điệu.
Thừa xích báo hề tòng văn ly,
Tân di xa hề kết quế kỳ.
Bị thạch lan hề đới đỗ hành,
Chiết phương hinh hề di sở tư.
Dư xứ u hoàng hề chung bất kiến thiên,
Lộ hiểm nan hề độc hậu lai."


(Dường như có người trên góc núi
Khoác cỏ thơm, lưng thắt dây tơ
Mắt ngóng nhìn, cười mỉm như mơ
Dáng thiết tha, dịu dàng, xinh đẹp
Xe tân di dùng báo đỏ kéo
Cờ ngọc quế dắt chồn hoa theo
Mui xe lan buộc đai đỗ hạnh
Tìm hoa thơm hái tặng bạn tình
Chốn thâm sâu, trời mây chẳng thấy
Đường gập ghềnh, ta tới trễ chăng?) (2)


Tử Mộ nghe vậy liền híp mắt cười thành tiếng, tiếng cười rất dễ nghe, như yến oanh ca hát vậy


"Công tử đoán đúng rồi, Tử Mộ đúng là lấy ý thơ này để đặt tên" Tử Mộ dịu ngoan gật đầu xác nhận, ánh mắt nhìn Vô Ưu càng thêm sâu sắc muôn phần.


"Ý thơ... rất hay" Đồ Hâm không hiểu lắm, nhưng vẫn là chen vào. Còn không quên vỗ tay bốp bốp.


"..."


Đồ Hâm thấy Tử Mộ cùng Vô Ưu quay sang nhìn hắn, có chút méo mó ho khan di dời đề tài. Nghĩ nghĩ một chút, liền từ trong túi lấy ra một hộp gỗ đặt lên bàn, dường như muốn hiến vật quý, đẩy đẩy về phía Tử Mộ.


Cuối cùng cũng có hành động cụ thể, anh giai, tiến bộ quá... tiến bộ quá...


Vô Ưu trong lòng thay Đồ Hâm tung hoa, cảm thấy cuối cùng hắn cũng chưa đến nỗi hết thuốc chữa, biết tặng quà lấy lòng bạn gái rồi này!!


"Cái đó...có câu... cái gì kiếm.. cái gì xứng mỹ nhân" Đồ Hâm thấy Tử Mộ ý cười không ngớt, hướng về phía mình nhìn chăm chú, liền bắt đầu lắp bắp.


"Là Bảo kiếm tặng anh hùng, hồng phấn tặng giai nhân" Vô Ưu mặt không đổi sắc thay hắn đỡ lời.


"Đúng đúng.. chính là câu đấy" Đồ Hâm gật đầu như bổ củi, tiếp tục đẩy đẩy hộp gỗ về phía Tử Mộ: "Nhưng phấn hồng là thứ tục vật, không có giá trị cụ thể, thế nên ta tặng nàng cái này, nàng dùng khẳng định so với phấn hồng tốt hơn gấp vạn"


"..." Bỗng nhiên có dự cảm không tốt.


Tử Mộ cũng không chối từ, gật đầu nói tạ: "Đồ tiểu tướng quân có lòng, nô gia cung kính không bằng tuân lệnh"


Trước ánh mắt chờ mong của Đồ Hâm, Tử Mộ từ từ vặn nắp hộp gỗ, không nhìn thì thôi, vừa nhìn vào trong, mặt liền không nhịn được biến sắc. Vô Ưu cũng có chút tò mò ngó qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện