Về đến phủ đã là tối mịt, Vô Ưu vội vàng tắm rửa thay y phục, sau đó có chút chột dạ đi đi lại lại trước tẩm cư của Tích Nguyệt, đèn nến bên trong sáng trưng, công chúa hẳn là đã về được một lúc rồi a.


"Phò mã ngài là muốn làm gì đây?" Lạc Nhạn từ đằng sau đi đến nhìn thấy nàng như vậy, có chút kỳ quái hỏi.


"Ta làm gì? Ta không muốn làm gì" Vô Ưu lập tức thu hồi bộ dạng chột dạ khi nãy. Thẳng lưng ưỡn ngực, làm ra vẻ tự nhiên hỏi: "Công chúa hồi phủ lâu chưa?"


"Khoảng hai canh giờ (4 tiếng) trước" Lạc Nhạn đúng sự thật trả lời, thuận miệng nói thêm: "Sắc trời đã muộn, phò mã còn...muốn ở đây hóng gió sao?"


Vô Ưu lắc đầu phủ nhận, công chúa hồi phủ đã lâu, nàng mà còn cứ chần chừ nhấn nhá ở bên ngoài, thì chỉ có gió độc là có thể hóng đến.


Vô Ưu chậc chậc trong lòng, đơn giản bất chấp hậu quả, chậm rì rì làm như bình tĩnh bước vào tẩm cư.


Cánh cửa mở ra, mỹ nhân an tĩnh đợi.


Tích Nguyệt thấy nàng đứng ngược ánh trăng, mang theo gió mát nhè nhẹ thổi bay giấy Tuyên Thành trên tay mình, khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Phò mã về trễ a"


"Có chút việc quấn thân" Vô Ưu bước vào ngồi xuống căn bếp lửa cạnh Tích Nguyệt, nhìn nàng chậm rãi thiêu đốt từng tờ từng tờ giấy Tuyên Thành.


Ngọn lửa nếm đến mồi ngon, rất nhanh đều đem hết thảy nuốt trọn, rồi lại như gặp phải điều gì đó sợ hãi, ở trên đầu ngón tay của nàng chùn bước, hóa thành bụi bặm thong thả bay giữa thinh không.


Tro tàn rơi rụng, chưa thấm này thân.
Tro tàn rơi rụng, không hề dính thân.


Vô Ưu an tĩnh ngồi bên cạnh, nhìn nàng ung dung làm việc của mình, từng động tác nhỏ đều mang theo đại khí đoan trang, giống như thực sự có bản lĩnh đem càn khôn đùa bỡn trong tay vậy.


Vô Ưu không hiểu sao bị hành động này ấn tượng mạnh. Đến đêm khuya, nàng liền đem cả người dựa vào Tích Nguyệt, ở trên người công chúa đùa nghịch mân mê ngón tay của nàng.


Tích Nguyệt nhìn nàng đem bàn tay mình chải đi vuốt lại, liên tục sờ sờ xoay xoay nhẫn ngọc ngón áp út của mình, cũng không lấy làm phiền, ngược lại cười nói: "Hôm nay làm nũng a, phò mã"


Vô Ưu nghe ra nàng trêu ghẹo mình, trong lòng có chút nhẹ nhõm, công chúa là không định tìm mình tính sổ đúng không.
Vô Ưu ở trên hõm vai nàng tìm một tư thế càng thêm thoải mái, mang theo lười biếng, hỏi lại một câu chẳng mấy liên quan: "Công chúa tin vào định mệnh không?"


Tích Nguyệt bị hơi thở của nàng phả lên cổ làm cho có chút nhột, nhưng lại luyến tiếc đẩy ra nàng, đành đơn giản điều chỉnh một chút tư thế, để nàng tiếp tục nửa treo nửa nằm trên người mình, lúc sau mới thoải mái ôn nhu nói: "Trước kia không tin, gặp nàng rồi, ta liền bắt đầu tin"


"Sau đó thì sao?" Vô Ưu tiếp tục hỏi.


"Sau đó ta liền tìm mọi cách nắm giữ định mệnh của mình a"


.


.


.


2 tháng rất nhanh trôi qua, sức sống bừng bừng của mùa xuân đã từ lâu hoàn toàn hiện rõ.


Không khí mang theo mùi hoa, mát mẻ dễ chịu ùa vào thư phòng.


Vô Ưu sống lưng thẳng thắn, nghiêm cẩn đọc từng tờ thông tin mà ám vệ vừa đưa tới.


Triệu gia dòng chính đúng là không nhiều, nhưng phân gia dây mơ rễ má lại rối tinh rối mù. Loại trừ bớt những người có vẻ ngoài, học vấn, phẩm giá, xuất thân... không đủ tiêu chuẩn.
Thì những người miễn cưỡng còn ở lại trong danh sách lại không quá 10 người.


Gần một nửa trong số này mới 14-15 tuổi, với góc nhìn của người hiện đại, dù cho tính cả tuổi mụ vào cũng chưa đến tuổi vị thành niên.
Ở cổ đại thì khác, mọi góc nhìn giống như đều cần phải cộng thêm 10 tuổi. Tức là đối với người cổ đại, thì những "đứa trẻ vị thành niên này" đã phải đủ sức gánh vác công việc và nghĩa vụ của tuổi 24-25 rồi. Giống như đại công chúa, 19-20 chưa lấy chồng, thì cũng giống như 29-30 tuổi ở hiện đại chưa kết hôn vậy..


Thế nên 14-15 tuổi thời đại này, đã hoàn toàn coi như đủ tuổi để sinh con dưỡng cái.


Mới 15 tuổi.. ở thời mình còn đang học lớp 10..


Vô Ưu có chút đau đầu bóp bóp thái dương, nhíu mày suy nghĩ thật lâu sau mới đạm mạc mở miệng: "Cho các ngươi thêm một tháng, tiếp tục tìm"


Ám vệ nhận lệnh, dập đầu cúi chào rồi rất nhanh biến mất.


Vô Ưu lúc này mới mở mắt, dựa ra sau ghế ngẩng đầu thở dài.


...Sau đó ta liền tìm mọi cách nắm giữ định mệnh của mình a...


.


.


.


Hôm nay công việc của thương đoàn hoàn thành sớm hơn mọi khi. Vô Ưu suy nghĩ một chút, quyết định sẽ đi mua thêm một chút nguyên liệu điều chế huân hương.
Lần trước điều hương để dùng cho mùa đông, sang mùa xuân – hè liền thành ra có chút bí bách.


Vô Ưu nhìn sắc trời còn sáng, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định tự mình đi bộ. Một phần vì nàng thật sự không thể quen được việc ngồi kiệu, cảm giác người khác gồng gánh mình trên vai làm nàng rất có... cảm giác tội lỗi, dù biết là nhập gia tùy tục, thời nào luật chơi đấy...nhưng những tư tưởng đã ăn sâu bám rễ trong linh hồn và tâm trí một người rồi, không phải cứ vài ba năm là có thể bật gốc thay đổi hết..


Vô Ưu phiền lòng, cũng bất chấp hình tượng, vừa đi đường vừa nhẹ nhàng đá đá hòn sỏi theo cùng. Gần một nửa danh sách đủ điều kiện toàn các em trai em gái 14-16 tuổi, số còn lại hoặc là đã hứa hôn, hoặc là đã có ý trung nhân... hoặc hoàn cảnh gia đình có điều khó nói... Điểm chung duy nhất ở họ là đều khiến nàng không xuống tay được có được hay không!!!!


Game là khó.


"Ngươi là kỹ nữ, còn giả bộ trong sạch làm cái gì?"


Vô Ưu đang đi trên đường, bị người ta chen lấn suýt đâm cái liểng xiểng. Nàng mất vài giây định thần sau, mới phát hiện mình vô tình lọt vào đám đông đang hóng chuyện.


Móa, người quen cũ đây mà.


Lương Bạc một bộ lôi thôi lếch thếch chuếnh choáng say, ngả ngớn ha ha cười to cùng đám gia nhân nhà mình, há mồm ngậm miệng gào lên: "Liền kỹ nữ cũng muốn cùng đại gia ta đây làm bộ làm tịch, hôm nay xem ta trị người thế nào"


Vô Ưu lại bắt đầu cảm thấy đau đầu, đúng là có vài người dù dùng biện pháp gì, cũng không thể nào thay đổi được bản chất lưu manh.


"Thả người" Vô Ưu cũng không muốn dây dưa dây cà lâu lắc, đi đến phía trước hướng hắn gầm nhẹ cảnh cáo.


"Ai dám to gan.." Lương Bạc đang định gào lên, nhìn thấy người đến hướng hắn nhíu mày, một bộ khó chịu vô cùng, lời ra đến miệng lập tức nuốt xuống: "... là ngài a"


Vô Ưu lúc này mới chú ý đến nữ tử đang bị vây khốn.


Móa, lại là người quen cũ đây mà.


Tử Mộ quay sang, đôi mắt đỏ hoe như giáng chiều bỗng được một mạt y phục thiên thanh chiếu rọi, nội tâm chật vật trở nên bình tĩnh trong nháy mắt. Vô Ưu cũng nhận ra nàng, trong lòng thầm than không tốt, để Lương Bạc phun ra hai chữ "Phò mã" là mình chết chắc chết chắcccc.


Nàng trừng mắt nhìn Lương Bạc ý bảo hắn câm miệng, lại vỗ tay làm ám hiệu. Lập tức trong đám người đông đúc đằng sau xuất hiện vài tráng đinh chạy lại. Đem cả đám người bủa vây ở giữa.


Lương Bạc lập tức quýnh lên phân bua: "Ngài muốn gì a, ta lại chưa làm gì quá đáng, không thể chỉ vì ngài là ph.."


"Vả miệng" Vô Ưu nhíu mày, gầm lên át tiếng hắn.


Tráng đinh đi theo nàng vốn chính là cấm vệ quân, vừa nghe lệnh, không nói hai lời liền quả thực xông lên đè Lương Bạc xuống vả miệng.


Không mấy bao lâu, Lương Bạc quả thực bị vả cho hộc máu mồm, gia nhân đi theo hắn nhìn tráng đinh mang theo gươm dao, cũng không dám cầu tình. Phải biết rằng ở kinh thành, người dân bình thường ra đường không được phép mang theo vũ khí.


Những ai đủ điều kiện mang theo, đều là những người không thể dây vào.


"Thanh thiên bạch nhật, đùa giỡn con gái nhà lành, Lương Bạc! ngươi biết tội?" Vô Ưu nhìn thấy hắn bị đánh cho sắp bất tỉnh đến nơi, mới ra hiệu cho tráng đinh dừng lại, từ trên cao nhìn xuống bình thản hỏi hắn.


"Con..gái..nhà...lành gì a, nàng là kỹ nữ" Lương Bạc mặt mũi sưng phù, được gia nhân đỡ dậy lảo đảo lắp bắp: "Ngài vì một con tiện nữ liền đánh ta, ta dù sao cũng là con trai của phó tướng trấn giữ quan ải, ngài liền vì một con tiện nữ..."


"Vả miệng" Vô Ưu đau đầu vuốt vuốt thái dương, không muốn nghe nữa phẩy phẩy tay nói.


Tráng đinh cũng không ngại việc nhiều, lập tức xông lên tiếp tục vả miệng Lương Bạc, cho đến khi thấy răng hắn bắt đầu rơi trên mặt đất, mới ngừng lại một chút nhìn Vô Ưu.


Vô Ưu lắc đầu, có chút mất kiên nhẫn nói: "Ta không cần biết nàng là ai, xuất thân thế nào, trên đường lớn quấy rối nữ nhân là không đúng, ngươi liền về đọc lại Quốc Luật cho kỹ trước khi ra ngoài mất mặt đi"
Nàng quay sang gia nhân của Lương Bạc nói: "Đưa công tử của các ngươi trở về, bảo người nhà hắn quản giáo cho kỹ, một tháng tiếp theo ta còn thấy hắn trên đường, thì địa điểm tiếp theo hắn đến sẽ là đại lao hình bộ!"


Đám gia nhân vâng vâng dạ dạ cõng Lương Bạc chật vật trở về.


Vô Ưu khụ một tiếng, đang định nhân lúc đông đúc hỗn loạn trộm chạy đi, liền bị Tử Mộ nhanh tay lẹ mắt kéo lại: "Công tử"


"Lại gặp mặt a" Tử Mộ ôn nhu cười, sóng mắt êm dịu như nước. Nàng hôm nay khoác lên mình một bộ bạch y như tuyết, tóc dài dùng một dải lụa cùng màu khéo léo buộc lại, da thịt trắng nõn, dáng người mảnh khảnh gầy gầy. Thoạt nhiên một chút cũng không giống nữ tử nơi yên hoa phong trần.


Vô Ưu nhìn tráng đinh cách xa xa rồi mới yên tâm quay sang cùng nàng đánh thái cực: "Tử Mộ cô nương, hạnh ngộ hạnh ngộ"


"Ngọc Tích Tuyền" Tử Mộ cười khẽ, hướng nàng nói: "Công tử đúng là quý nhân hay quên sự, nô gia lần trước nói tên mình với ngài một lần rồi" (1)


Bớt nô gia giùm..


"Tử Mộ cô nương, đây là đường lớn" Vô Ưu bắt đầu cười trừ: "Có thể xưng hô bình thường một chút được không?"


"Vậy ta xưng hô với công tử thế nào?" Tử Mộ nghiêng đầu tò mò hỏi, trong mắt lóe lên tinh quang lấp lánh: "Công tử cũng nên báo cho ta cái tên, ta mới có thể xưng hô bình thường được đúng không?"


"..." Vô Ưu thật sự đau đầu, bắt đầu đánh bài chuồn: "Ta họ Vũ, cô nương không cần thiết tự hạ mình xưng nô gia"


Dù sao thì họ Vũ ở kinh thành cũng có mấy nhà, hơn nữa, ngoài công chúa ra, không ai biết tên họ thật của nàng cả.


"Thì ra là Vũ công tử, tiểu nữ thất lễ" Tử Mộ nhìn nàng, hơi cúi người làm lễ, trong lòng xuất hiện cảm giác thỏa mãn vô cùng, ít nhất cũng biết họ của người rồi a..


"Không thất lễ, không thất lễ" Vô Ưu cũng đi theo cúi người đáp lễ, lén lút ngó trước ngó sau xong mới vội nói: "Ta thực sự con có chút việc, sẽ không quấy rầy nhã ý đi dạo của cô nương. Xin cáo từ trước"


"Vũ công tử" Tử Mộ vội nắm lấy tay áo nàng. Vô Ưu kinh ngạc quay đầu lại nhìn một chút, liền thấy nàng hơi xấu hổ buông tay ra nói: "Chúng ta sẽ còn gặp lại sao?"


"Cái này khó nói lắm" Vô Ưu lại cười trừ, trả lời ba phải thế nào cũng được.


"Ta nghĩ rằng chúng ta rất nhanh sẽ lại gặp lại"


"Vì cái gì chắc chắn như vậy?"


"Vì ta tin vào định mệnh a"


"...."


'


'


'


'


'


(1) Quý nhân hay quên sự: Quý nhân thường quên sự việc. Thường dùng để châm biếm, chế giễu người hay quên.


'


'


「(⑅ ◔ω◔「)三「(⑅ ◔ω◔「)三「(⑅ ◔ω◔「)三「(⑅ ◔ω◔「)三


Vote chậm, chờ mãi mới đủ số lượng để đạt mốc phấn đấu ngồi vào bàn =))


Khó nghĩ nhất vẫn là phần tả tâm trạng rồi đến tả cảnh...


Chứ cái kết mình có rồi các bạn eiii ~~~


Ầy.... rốt cục thì các bạn có ai tin vào định mệnh không?


Huhu, sắp hết giãn cách rồi mọi người nhỉ, mình sẽ đi ăn bún bò Huế, ăn canh bún cua, ăn lẩu ăn nướng, ăn đến sông cạn đá mòn thì thôiiiii

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện