21139.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn Long Dạ Tước, đưa điện thoại cho anh, “Anh tự mà xem đi! Những người phóng viên này thật không có lương tâm nghề nghiệp rồi, tôi không đắc tội với bọn họ, tại sao bọn họ viết vậy về tôi?” Long Dạ Tước lấy qua xem, chỉ là nhìn thấy tựa đề, sắc mặt của anh tối sầm mấy giây, nhìn chi tiết tấm hình phía dưới sự miêu tả của câu từ, mấy tên kí giả rất biết điều khi tránh tên của anh, vì vậy tất cả phẫn nộ và tiêu điểm đều tập trung ở trên người Tô Lạc Lạc, tuy ngôn từ không hề có tính công kích, nhưng cả bài báo lại làm cho người đọc có một loại cảm giác là Tô Lạc Lạc bắt cá hai tay, tính lẳng lơ, hám tiền.
Tô Lạc Lạc là một người bình thường, lúc chưa quen biết Dạ Trạch Hạo, cô chỉ là trong nhóm con gái không ai quan tâm, nhưng mà bây giờ cô lại phải đón lấy những lời chửi như vậy, bảo sao cô có thể chịu nỗi chứ, lúc này toàn thân cô giận đến run cả lên.
Ánh mắt của Long Dạ Tước nhìn thấy bình luận phía dưới bỗng chốc lên đến một trăm cái, anh bấm vào xem, chỉ mỗi cái nhận xét đầu tiên thôi đã là một câu chửi, “Vô sĩ, tiện nhân, dám phản bội nam thần của tao, đi chết đi chết…”
Và bình luận tiếp theo không có cái nào không là nhục mạ, đóng cô vào bệ đài chịu tội do vô sỉ thiếu đạo đức, tùy ý mà công kích.
Long Dạ Tước nắm chặt điện thoại, không hề trả cho cô, giọng trầm mở miệng nói, “Cô không cần phải quan tâm gì hết, tôi sẽ xử lý chuyện này.”
“Xử lý như thế nào?” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, con mắt tức đỏ cả.
Long Dạ Tước nheo mắt, an ủi một tiếng, “Tôi có cách.” Nói xong, Long Dạ Tước đứng dậy đi vào trong thư phòng của anh, gọi thông số điện thoại riêng của trợ lý Sở Nghiêm, “Tôi không biết cô dùng biện pháp gì, tôi muốn trên mạng tất cả những bài báo và tin tức bên lề liên quan đến Tô Lạc Lạc đều biến mất, còn nữa, cái tòa soạn phát ra tin tức này đầu tiên, tôi muốn nó trước ngày mai biến mất.” “Vâng, ông chủ.” Ở đầu dây bên kia, âm thanh của Sở Nghiêm truyền đến câu trả lời rất rõ ràng.
Tô Lạc Lạc ngồi trên sofa, ôm lấy đầu gối, trong đầu toàn là bài báo vừa rồi, khả năng chịu đựng nội tâm của cô không đủ mạnh, cô cũng không phải nghệ nhân, chỉ với vài tấm hình thôi mà cô đã bị nhà mạng tấn công mạnh mẽ, cô thật sự có chút sợ hãi.
Mỗi người phụ nữ đều rất chú trọng danh tiếng của bản thân, một khi dán mác dâm phụ, bị kí nhận là lẳng lơ, cả con người đều muốn phát điên. Long Dạ Tước đi ra, thấy trên ghế sofa, cô gái đang co ro lại, trong đáy lòng anh đau thắt một cái, để cái điện thoại của cô trên mặt bàn, anh ngồi kế bên cô, Tô Lạc Lạc đột nhiên giật mình một cái, dường như trong lý trí muốn tránh né anh ta, nhưng anh vẫn bá đạo mà ôm gọn cô, anh nhẹ nhàng dùng sức, đầu của Tô Lạc Lạc hướng vào lòng anh mà dựa vào, Long Dạ Tước đưa tay vuốt mái tóc của cô, đôi môi ở phía trên hôn nhẹ một cái, “Được rồi, rất nhanh tin tức của cô sẽ biến mất trên mạng thôi.”
Tô Lạc Lạc biết anh nhất định có cách giải quyết, nhưng mà, cô làm phiền anh như vậy, cô thật sự thấy không quen, vì người đàn ông này đối với cô, cô nợ anh ta quá nhiều rồi.
“Xin lỗi, làm anh lo lắng rồi.” Tô Lạc Lạc nói nhỏ.
Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười, hôn lên mái tóc của cô, “Vốn dĩ chính là tôi đã đem cô vào rắc rối này.”
Tô Lạc Lạc co rút lại một chút, cuối cùng vuốt lại mái tóc ngồi dậy, xem thời gian cũng nhanh đến giờ rước bọn trẻ rồi, cô lên tiếng nói, “Hôm nay anh đi đón bọn trẻ đi! Tôi mấy ngày này không muốn ra khỏi cửa.”
Long Dạ Tước thấy cô vẫn khó buông bỏ được chuyện này, vỗ vào vai cô, “Đừng nghĩ nhiều quá, những người đó căn bản không hiểu rõ cô, bình luận trên mạng, cô không cần phải để tâm.”
Tô Lạc Lạc mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh, “Cảm ơn anh.”
Ánh mắt Long Dạ Tước sâu lắng nhìn cô vài giây, “Sau này không được phép nói hai chữ cám ơn với tôi.”
Tô Lạc Lạc hơi sốc, có chút buồn cười nói, “Vậy tôi nên nói cái gì?”
“Cái gì cũng không cần nói, cô chỉ cần nhớ, tôi nguyện vì cô làm tất cả những chuyện có thể, và cô chỉ cần im lặng mà tiếp nhận là được.” Long Dạ Tước nói xong, chỉ để lại bóng lưng đẹp mà rời khỏi.
Ở phía sau, trong đầu Tô Lạc Lạc nhất thời chỉ lưu lại câu nói bá đạo vừa rồi của anh ta, đến chuyện bản thân bị công kích cũng quên mất rồi.
Lúc đó, điện thoại trước mặt Tô Lạc Lạc vang lên, làm cô giật cả mình, cô cầm lấy xem, là Hạ Thấm gọi đến, cô lập tức nghe, “A lô.”
“Cậu có xem thấy chuyện liên quan đến cậu trên mạng không vậy? Thật là độc ác mà, mấy tên phóng viên quá là hiểm độc rồi, cái gì với cái gì á! Tùy tiện viết một đống, cũng không quan tâm là cậu chịu được hay không.”Hạ Thấm bất bình thay cô.
Tô Lạc Lạc than một hơi, “Tớ cũng không biết bọn họ sao lại viết cái thứ như vậy, nhưng mà, tớ không để trong lòng đâu.”
“Tớ biết cậu không quan tâm, nhưng có lạc quan vô tư đến mức nào thì nhìn thấy mấy thứ này cũng sẽ bị nghẹn á! Hơn nữa, fan hâm mộ của Dạ Trạch Hạo mạnh mẽ như vậy, lần này cậu thật sự nổi tiếng rồi, tuy nhiên cậu yên tâm đi, những thứ phun ra trên mạng, trên miệng thì chửi cậu, trong lòng thì nhất định đang đố kị thôi.”
“Được rồi, cậu đừng tức nữa, đừng để ý mấy thứ đó.”
“Ai dà! Tớ thật sự rất tức giận á! Vừa nãy tớ thấy người đồng nghiệp kế bên đang nói chuyện này, tớ nhịn không được mắng luôn qua đó.”
“Ai dà! Cậu đừng vậy chứ! Cậu vì tớ mà đắc tội với đồng nghiệp thì sao? Thấm Thấm, cậu hả giận đi, hả giận có được không!” Tô Lạc Lạc lúc này ngược lại phải khuyên bảo cô ấy.
Cái này làm cho Hạ Thấm không biết nên khóc hay cười, “Được, tớ không tức nữa, tuy nhiên tớ sớm đã không thuận mắt tên đồng nghiệp đó rồi, oán giận một chút cũng không sao.”
Tô Lạc Lạc cười nhẹ một tiếng, “Được rồi, mấy ngày nữa tớ chắc trốn ở nhà, qua mấy bữa nữa sẽ kiếm cậu chơi.”
“Được, vậy tớ làm tiếp đây.”
“Đi đi!”
Tô Lạc Lạc cười một cái, sau khi cúp điện thoại, có được sự khích lệ và bảo vệ của người bạn tốt như vậy, trong lòng cô thật sự không thấy khó chịu nữa, đang suy nghĩ, điện thoại trong tay cô lại reo lên, cô lại bị giật mình một cái.
Thì ra là của Dạ Trạch Hạo.
Cô hít một hơi thật sâu rồi nhấc máy, “A lô!”
“Thật xin lỗi, làm cô chịu phải ấm ức như vậy.” Dạ Trạch Hạo âm thanh rất là nhỏ và khàn.
“Dạ Trạch Hạo, anh đừng tự trách nữa, tôi không sao.” Tô Lạc Lạc cười mỉm, an ủi anh.
“Tôi không biết là danh tiếng của tôi sẽ đem lại sự tổn thương như vậy cho cô.”
“Dạ Trạch Hạo, anh đừng như vậy.” Tô Lạc Lạc nghe ra trong giọng nói của anh có ý tự trách.
“Ngay cả khi cô không phải là nhân viên của tôi, vậy chúng ta vẫn có thể làm bạn được mà phải không?”
“Đương nhiên rồi!” Tô Lạc Lạc cười lên.
“Được, sau này, tôi sẽ cảnh cáo bọn báo chí, không được viết bậy bạ chuyện của cô.”
“Cám ơn.” Tô Lạc Lạc cười trả lời một tiếng.
Lúc đó, Tô Lạc Lạc nghe thấy tiếng xe, cười nói, “Bọn trẻ về rồi, tôi đi đón tụi nó, lần khác nói tiếp.”
“Được.” Dạ Trạch Hạo có chút không nỡ mà cúp điện thoại. Tô Lạc Lạc bỏ điện thoại xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài, nhìn thấy từ trong xe bước ra hai tiểu thiên sứ bảo bối, oán khí trong lòng cô tạm thời tan biến, cô nở nụ cười nghênh đón. Xem thêm...
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn Long Dạ Tước, đưa điện thoại cho anh, “Anh tự mà xem đi! Những người phóng viên này thật không có lương tâm nghề nghiệp rồi, tôi không đắc tội với bọn họ, tại sao bọn họ viết vậy về tôi?” Long Dạ Tước lấy qua xem, chỉ là nhìn thấy tựa đề, sắc mặt của anh tối sầm mấy giây, nhìn chi tiết tấm hình phía dưới sự miêu tả của câu từ, mấy tên kí giả rất biết điều khi tránh tên của anh, vì vậy tất cả phẫn nộ và tiêu điểm đều tập trung ở trên người Tô Lạc Lạc, tuy ngôn từ không hề có tính công kích, nhưng cả bài báo lại làm cho người đọc có một loại cảm giác là Tô Lạc Lạc bắt cá hai tay, tính lẳng lơ, hám tiền.
Tô Lạc Lạc là một người bình thường, lúc chưa quen biết Dạ Trạch Hạo, cô chỉ là trong nhóm con gái không ai quan tâm, nhưng mà bây giờ cô lại phải đón lấy những lời chửi như vậy, bảo sao cô có thể chịu nỗi chứ, lúc này toàn thân cô giận đến run cả lên.
Ánh mắt của Long Dạ Tước nhìn thấy bình luận phía dưới bỗng chốc lên đến một trăm cái, anh bấm vào xem, chỉ mỗi cái nhận xét đầu tiên thôi đã là một câu chửi, “Vô sĩ, tiện nhân, dám phản bội nam thần của tao, đi chết đi chết…”
Và bình luận tiếp theo không có cái nào không là nhục mạ, đóng cô vào bệ đài chịu tội do vô sỉ thiếu đạo đức, tùy ý mà công kích.
Long Dạ Tước nắm chặt điện thoại, không hề trả cho cô, giọng trầm mở miệng nói, “Cô không cần phải quan tâm gì hết, tôi sẽ xử lý chuyện này.”
“Xử lý như thế nào?” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, con mắt tức đỏ cả.
Long Dạ Tước nheo mắt, an ủi một tiếng, “Tôi có cách.” Nói xong, Long Dạ Tước đứng dậy đi vào trong thư phòng của anh, gọi thông số điện thoại riêng của trợ lý Sở Nghiêm, “Tôi không biết cô dùng biện pháp gì, tôi muốn trên mạng tất cả những bài báo và tin tức bên lề liên quan đến Tô Lạc Lạc đều biến mất, còn nữa, cái tòa soạn phát ra tin tức này đầu tiên, tôi muốn nó trước ngày mai biến mất.” “Vâng, ông chủ.” Ở đầu dây bên kia, âm thanh của Sở Nghiêm truyền đến câu trả lời rất rõ ràng.
Tô Lạc Lạc ngồi trên sofa, ôm lấy đầu gối, trong đầu toàn là bài báo vừa rồi, khả năng chịu đựng nội tâm của cô không đủ mạnh, cô cũng không phải nghệ nhân, chỉ với vài tấm hình thôi mà cô đã bị nhà mạng tấn công mạnh mẽ, cô thật sự có chút sợ hãi.
Mỗi người phụ nữ đều rất chú trọng danh tiếng của bản thân, một khi dán mác dâm phụ, bị kí nhận là lẳng lơ, cả con người đều muốn phát điên. Long Dạ Tước đi ra, thấy trên ghế sofa, cô gái đang co ro lại, trong đáy lòng anh đau thắt một cái, để cái điện thoại của cô trên mặt bàn, anh ngồi kế bên cô, Tô Lạc Lạc đột nhiên giật mình một cái, dường như trong lý trí muốn tránh né anh ta, nhưng anh vẫn bá đạo mà ôm gọn cô, anh nhẹ nhàng dùng sức, đầu của Tô Lạc Lạc hướng vào lòng anh mà dựa vào, Long Dạ Tước đưa tay vuốt mái tóc của cô, đôi môi ở phía trên hôn nhẹ một cái, “Được rồi, rất nhanh tin tức của cô sẽ biến mất trên mạng thôi.”
Tô Lạc Lạc biết anh nhất định có cách giải quyết, nhưng mà, cô làm phiền anh như vậy, cô thật sự thấy không quen, vì người đàn ông này đối với cô, cô nợ anh ta quá nhiều rồi.
“Xin lỗi, làm anh lo lắng rồi.” Tô Lạc Lạc nói nhỏ.
Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười, hôn lên mái tóc của cô, “Vốn dĩ chính là tôi đã đem cô vào rắc rối này.”
Tô Lạc Lạc co rút lại một chút, cuối cùng vuốt lại mái tóc ngồi dậy, xem thời gian cũng nhanh đến giờ rước bọn trẻ rồi, cô lên tiếng nói, “Hôm nay anh đi đón bọn trẻ đi! Tôi mấy ngày này không muốn ra khỏi cửa.”
Long Dạ Tước thấy cô vẫn khó buông bỏ được chuyện này, vỗ vào vai cô, “Đừng nghĩ nhiều quá, những người đó căn bản không hiểu rõ cô, bình luận trên mạng, cô không cần phải để tâm.”
Tô Lạc Lạc mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh, “Cảm ơn anh.”
Ánh mắt Long Dạ Tước sâu lắng nhìn cô vài giây, “Sau này không được phép nói hai chữ cám ơn với tôi.”
Tô Lạc Lạc hơi sốc, có chút buồn cười nói, “Vậy tôi nên nói cái gì?”
“Cái gì cũng không cần nói, cô chỉ cần nhớ, tôi nguyện vì cô làm tất cả những chuyện có thể, và cô chỉ cần im lặng mà tiếp nhận là được.” Long Dạ Tước nói xong, chỉ để lại bóng lưng đẹp mà rời khỏi.
Ở phía sau, trong đầu Tô Lạc Lạc nhất thời chỉ lưu lại câu nói bá đạo vừa rồi của anh ta, đến chuyện bản thân bị công kích cũng quên mất rồi.
Lúc đó, điện thoại trước mặt Tô Lạc Lạc vang lên, làm cô giật cả mình, cô cầm lấy xem, là Hạ Thấm gọi đến, cô lập tức nghe, “A lô.”
“Cậu có xem thấy chuyện liên quan đến cậu trên mạng không vậy? Thật là độc ác mà, mấy tên phóng viên quá là hiểm độc rồi, cái gì với cái gì á! Tùy tiện viết một đống, cũng không quan tâm là cậu chịu được hay không.”Hạ Thấm bất bình thay cô.
Tô Lạc Lạc than một hơi, “Tớ cũng không biết bọn họ sao lại viết cái thứ như vậy, nhưng mà, tớ không để trong lòng đâu.”
“Tớ biết cậu không quan tâm, nhưng có lạc quan vô tư đến mức nào thì nhìn thấy mấy thứ này cũng sẽ bị nghẹn á! Hơn nữa, fan hâm mộ của Dạ Trạch Hạo mạnh mẽ như vậy, lần này cậu thật sự nổi tiếng rồi, tuy nhiên cậu yên tâm đi, những thứ phun ra trên mạng, trên miệng thì chửi cậu, trong lòng thì nhất định đang đố kị thôi.”
“Được rồi, cậu đừng tức nữa, đừng để ý mấy thứ đó.”
“Ai dà! Tớ thật sự rất tức giận á! Vừa nãy tớ thấy người đồng nghiệp kế bên đang nói chuyện này, tớ nhịn không được mắng luôn qua đó.”
“Ai dà! Cậu đừng vậy chứ! Cậu vì tớ mà đắc tội với đồng nghiệp thì sao? Thấm Thấm, cậu hả giận đi, hả giận có được không!” Tô Lạc Lạc lúc này ngược lại phải khuyên bảo cô ấy.
Cái này làm cho Hạ Thấm không biết nên khóc hay cười, “Được, tớ không tức nữa, tuy nhiên tớ sớm đã không thuận mắt tên đồng nghiệp đó rồi, oán giận một chút cũng không sao.”
Tô Lạc Lạc cười nhẹ một tiếng, “Được rồi, mấy ngày nữa tớ chắc trốn ở nhà, qua mấy bữa nữa sẽ kiếm cậu chơi.”
“Được, vậy tớ làm tiếp đây.”
“Đi đi!”
Tô Lạc Lạc cười một cái, sau khi cúp điện thoại, có được sự khích lệ và bảo vệ của người bạn tốt như vậy, trong lòng cô thật sự không thấy khó chịu nữa, đang suy nghĩ, điện thoại trong tay cô lại reo lên, cô lại bị giật mình một cái.
Thì ra là của Dạ Trạch Hạo.
Cô hít một hơi thật sâu rồi nhấc máy, “A lô!”
“Thật xin lỗi, làm cô chịu phải ấm ức như vậy.” Dạ Trạch Hạo âm thanh rất là nhỏ và khàn.
“Dạ Trạch Hạo, anh đừng tự trách nữa, tôi không sao.” Tô Lạc Lạc cười mỉm, an ủi anh.
“Tôi không biết là danh tiếng của tôi sẽ đem lại sự tổn thương như vậy cho cô.”
“Dạ Trạch Hạo, anh đừng như vậy.” Tô Lạc Lạc nghe ra trong giọng nói của anh có ý tự trách.
“Ngay cả khi cô không phải là nhân viên của tôi, vậy chúng ta vẫn có thể làm bạn được mà phải không?”
“Đương nhiên rồi!” Tô Lạc Lạc cười lên.
“Được, sau này, tôi sẽ cảnh cáo bọn báo chí, không được viết bậy bạ chuyện của cô.”
“Cám ơn.” Tô Lạc Lạc cười trả lời một tiếng.
Lúc đó, Tô Lạc Lạc nghe thấy tiếng xe, cười nói, “Bọn trẻ về rồi, tôi đi đón tụi nó, lần khác nói tiếp.”
“Được.” Dạ Trạch Hạo có chút không nỡ mà cúp điện thoại. Tô Lạc Lạc bỏ điện thoại xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài, nhìn thấy từ trong xe bước ra hai tiểu thiên sứ bảo bối, oán khí trong lòng cô tạm thời tan biến, cô nở nụ cười nghênh đón. Xem thêm...
Danh sách chương