21147.

Tô Ngữ Phù cuối cùng cũng thấy Tô Lạc Lạc ở khu vực thức ăn tự chọn, nhìn thấy cô ta và Long Dạ Tước ngồi ở ghế tình nhân lãng mạn, nắm đấm dưới tay áo của cô lại nắm chặt hơn, sự oán giận gặm nhắm trái tim cô.

Cô bây giờ chỉ cần xác định Tô Lạc Lạc có tham dự là được, thời gian tiếp theo, cô tự có cách.

Tô Ngữ Phù tham gia không ít dạ tiệc, biết rằng trong buổi tiệc cũng có không ít người đến vì mục đích nào đó, nhìn những người đàn ông ăn mặc sáng sủa hoa lệ thế nhưng mục đích thực sự của họ ngoài lợi ích có thể đạt được thì còn là vì các cô gái trong buổi dạ hội.

Vì vậy, dạ hội thông thường đều có thiết kế phòng nghỉ ngơi, hoặc sảnh nghỉ ngơi, cô chỉ cần đưa Tô Lạc Lạc vào một trong những chỗ đó, tự nhiên sẽ có tên đàn ông săn mồi vào đó, đến lúc đó, Tô Lạc Lạc bị tính năng của thuốc khống chế, nhất định sẽ giống chó cái thèm khát mà leo lên thôi.

Tô Ngữ Phù đang định tìm cách tách riêng, bất ngờ nhìn thấy một thân hình tuấn mỹ bất phàm khác, cô hơi sốc, Dạ Trạch Hạo cũng đến ư? Nghĩ đến người đàn ông mình từng động lòng qua, bây giờ đối diện anh ta là một cô minh tinh gợi cảm, trong lòng cô có chút không vui vẻ gì, Tô Ngữ Phù đối với ngoại hình của người đàn ông có yêu cầu rất cao, người như Lâm Phi, tuy là gia đình có tiền, nhưng mà, tướng mạo của anh ta làm cô phát ốm.

Thế nên, suy cho cùng, Tô Ngữ Phù vẫn thật sự thích người đẹp trai giàu có cao ráo mà thôi.

Ví dụ Long Dạ Tước, ví dụ, Dạ Trạch Hạo.

Hai người bọn họ có chút gì đó giống nhau, khí chất không giống, nhưng khuôn mặt lại có rất nhiều điểm giống nhau đến kỳ lạ.

Tô Ngữ Phù quay về đại sảnh của dạ hội, đợi Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước trở lại, và cô đang chờ đợi cơ hội.

Không lâu sau, vợ chồng Tô Vỹ Khâm cũng qua đó, dạ tiệc từ thiện như thế tuy là cần phải bỏ ra một chút tiền, nhưng mà ở đây có thể quen biết những người giàu có bình thường kết giao không được, vì vậy, rất nhiều người đều nguyện ý bỏ ra số tiền đầu tư vào việc từ thiện này, cũng thuận tiện ở trong dạ hội kết giao bạn bè, tìm kiếm cơ hội làm ăn.

Thức ăn tự chọn tối hôm nay rất là ngon miệng, nhưng mà Tô Lạc Lạc cảm thấy không thể ăn tiếp được nữa rồi, nếu ăn thêm nữa bụng sẽ phình ra mất, cô ăn miếng bánh kem cuối cùng, nhìn qua người đàn ông đối diện, hơn hai mươi phút, anh hình như không ăn gì.

"Anh tại sao không ăn!"

"Tôi không thích đồ ăn ở đây." Long Dạ Tước nâng ly rượu vang đỏ, thưởng thức một cách tao nhã, đặt ly xuống, "Chúng ta đi đến đại sảnh đi, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi."

Lúc đó, người trong đại sảnh đều đổ về đại sảnh, lúc Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước bước đến hướng đại sảnh, đột nhiên, cô nhìn thấy một thân hình quen thuộc, mà Dạ Trạch Hạo cũng đang nhìn cô, hai người cách nhau khoảng mấy mét, bốn mắt nhìn nhau.

"Anh cũng đến rồi à." Tô Lạc Lạc lên tiếng trước.

Lông mày đen láy của Long Dạ Tước lạnh lùng nhìn Dạ Trạch Hạo, đôi môi mỏng sắc mím chặt, thần thái toát ra cảm giác lạnh lùng.

Và ánh mắt Dạ Trạch Hạo cũng vừa hay ngước lên, cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, xung quanh hai người cùng đẹp trai hoàn mỹ như nhau như có đao kiếm vô hình đang khuấy đảo vậy.

Tô Lạc Lạc đứng giữa bọn họ, cảm giác được rõ ràng nhất loại khí trường áp đảo này, cô hít thở cũng thấy có chút khó khăn.

Tô Lạc Lạc vẫn chưa đưa ra phản ứng gì, một cánh tay mạnh mẽ vòng lấy eo cô, dẫn đi, Tô Lạc Lạc bị dẫn đi quá gấp nên hơi mất thăng bằng, Long Dạ Tước kéo cô rời xa Dạ Trạch Hạo.

Tô Lạc Lạc có chút tội nghiệp mà bị Long Dạ Tước kéo đến dưới cột la mã, anh ta có chút không vui mà đẩy cô dựa vào cây cột, "Cô đừng quên, cô hôm nay là bạn nữ dự tiệc của tôi, tôi không cho phép cô và người đàn ông khác liếc mắt đưa tình."

Tô Lạc Lạc chau mày phản bác, "Tôi chỉ cùng bạn bè chào hỏi một tiếng thôi mà."

Toàn thân Long Dạ Tước phát ra khí trường mạnh mẽ, áp đảo cô, khuôn mặt tuấn tú tiến đến gần nói, "Chào hỏi cũng không được."

Tô Lạc Lạc đang xõa tay ở hai bên người, lúc này, cô cũng có chút tức giận mà nắm chặt nắm đấm, "Anh đừng có ngang như vậy có được không!"

"Tôi ngang tàng vậy đó thì sao? Hôm nay cô tốt nhất ngoan ngoãn mà ở bên cạnh tôi, nếu như để tôi thấy cô và người đàn ông khác nói nhiều hơn một câu, tối nay cô đừng hòng dễ qua."

"Hứ! Vậy anh có thể làm gì?"

"Tôi sẽ gửi bọn trẻ ở nhà ba mẹ, đồng thời, cũng để cô biết thân là một người đàn ông, tôi có thể làm gì."Câu nói cuối cùng của Long Dạ Tước, đặc biệt mê hoặc khi áp sát vào tai cô mà nói.

Tô Lạc Lạc toàn thân ớn lạnh, cô đương nhiên biết anh ta chỉ cái gì, đêm đó năm năm trước, đã giống ác mộng vậy trong đầu cô xua hoài không đi, cô đã thề rằng, cả đời này cũng không muốn để đàn ông đụng đến nữa.

Tô Lạc Lạc dám giận, nhưng không dám nói nữa, Long Dạ Tước uy hiếp có tác dụng rồi.

Tuy nhiên cảnh này, làm Tô Ngữ Phù ở xa nhìn thấy hết, cô không nghe rõ tiếng nói của bọn họ, nhưng mà, cô có thể thấy Long Dạ Tước tình cảm mà ép Tô Lạc Lạc vào cột, hai người dường như đang rất tình cảm với nhau

Tô Ngữ Phù tức đến móng tay đâm vào lòng bàn tay rồi, năm năm nay, số lần nói chuyện giữa cô và Long Dạ Tước đếm trên đầu ngón tay, còn bây giờ Tô Lạc Lạc lại có mê lực hấp dẫn Long Dạ Tước và cô công nhiên ân ái, có thể thấy lúc cô ta thường ngày sống chung cùng anh, bỏ ra không ít công sức.

Nói không chừng, cô ta bây giờ mỗi tối nửa đêm đều chủ động trèo lên giường của anh ta rồi! Tô Ngữ Phù đố kị đến sắp ngạt thở rồi.

"Ngài Long, ngài thị trưởng mời ngài qua đó một chuyến." một vị giám đốc đi qua nói với Long Dạ Tước

Ánh mắt Long Dạ Tước dán lên người Tô Lạc Lạc, "Tôi đi một chuyến, cô ngoan ngoãn ở đây không được chạy lung tung."

"Tôi biết rồi." Tô Lạc Lạc có chút không hơi đâu mà quan tâm nghiến môi trả lời.

Long Dạ Tước theo người giám đốc đi rồi, Tô Lạc Lạc hít một hơi, từ người phục vụ kế bên lấy một ly rượu, chính lúc đó, bên cạnh cô vang lên một giọng đàn ông trầm cố ra vẻ ôn hòa, "Lạc Lạc."

Tô Lạc Lạc rùng mình một cái, cô tuy là không trả lời, cũng biết là người đàn ông sau lưng kêu tên cô là ai.

Tô Lạc Lạc cứng đơ người không di chuyển, cũng không quay đầu nhìn ông ta.

"Lạc Lạc, ta có thể cùng con nói chuyện chút không?" Âm thanh của Tô Vỹ Khâm rất là ấm áp từ bi.

Tô Lạc lạc hít thở một hơi thật sâu, quay đầu, có chút ác ý mà nhìn trừng cái người gọi là cha, "Xin lỗi, tôi và ông không có gì để nói."

"Năm đó, ta thật sự không cố ý bỏ mặc mẹ con con, ta có nỗi khổ..." Tô Vỹ Khâm lập tức làm bản thân mình thành người có bi kịch tình cảm.

Tô Lạc Lạc cười một tiếng, "Nếu như ông không muốn có tôi, ông năm đó không nên sinh ra tôi, nếu như sinh ra tôi rồi, lại chê bai tôi, vậy cả đời này mời ông tránh xa tôi ra chút." Tô Vỹ Khâm sắc mặt không đổi, nhìn sang đứa con gái này, ông có chút sốc, tại sao Tô Lạc Lạc thành niên rồi không giống mẹ của nó năm xưa? Tuy giống nhau là đẹp, mẹ của nó lại là người nhẹ nhàng yếu đuối, mà Tô Lạc Lạc có một đôi mắt nước chứa phẫn nộ, sắc lạnh chuyển động, hoàn toàn không giống tính cách của mẹ nó. Xem thêm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện