21148.

“Lạc Lạc…”

“Ông không xứng gọi tôi như thế, đây là tên mà mẹ tôi đặt cho tôi, ngoài bà ấy và những người tôi cho phép ra, các người không xứng để gọi.”

Sắc mặt Tô Vỹ Khâm có chút khó coi, ngay cả chút tình thương giả tạo cũng sắp diễn không trọn rồi, “Lạc Lạc, không cần biết con có thừa nhận hay không, dòng máu chảy trong người con chính là máu huyết của nhà họ Tô, con là con gái của Tô Vỹ Khâm ta, đây là sự thật.”

“Đúng vậy! Trên người tôi vẫn còn chảy dòng máu của ông, thế nên tôi rất khinh miệt nó, tôi thà được mẹ tôi nhặt về, cũng không muốn là con gái ông.” Tô Lạc Lạc cười nhạt một tiếng, cô có ngu thế nào thì cũng nhìn ra được Tô Vỹ Khâm đang cố ý tiếp cận.

Cộng thêm hôm nay Long Dạ Tước nhắc nhở nên cô chỉ cảm thấy nực cười, khi có khó khăn thì mới nhớ đến đứa con gái như cô sao? “Lạc Lạc… hai cha con chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không, ta có thể đón con về nhà họ Tô, để con danh chính ngôn thuận trở thành tiểu thư nhà họ Tô, được không?” Tô Vỹ Khâm chỉ có thể đè nén phẫn nộ, tiếp tục khuyên bảo cô.

Tô Lạc Lạc nhìn ông ta, trong mắt không hề có sự nể trọng, mà chỉ có sự lạnh lùng và ghê tởm, “Tôi không cần, và cũng không thèm.”

Tô Vỹ Khâm còn tính nói thêm gì đó, bất ngờ một giọng cười mỉa vang lên, “Tô lão gia, bác đang làm gì đó?”

Thân hình Tô Vỹ Khâm run lên một cái, ông quay đầu, nhìn thấy trong đám đông, thân hình cao quý lạnh lùng của Long Dạ Tước đang chầm chậm bước đến, toàn thân phát ra khí trường như thể có thể áp đảo tất cả mọi người, vô hình trung khiến ông cảm thấy áp lực.

Rõ ràng chỉ là hậu bối của ông, nhưng Tô Vỹ Khâm lại e ngại anh ta từ sâu trong tâm can.

Long Dạ Tước đi đến bên Tô Lạc Lạc, bàn tay lớn tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô, đứng giữa cô và Tô Vỹ Khâm, tạo thình một bức màn chắn bảo vệ vững chắc.

Tô Vỹ Khâm vẫn muốn nói thêm gì với Tô Lạc Lạc nữa, Long Dạ Tước cười nhạt, trực tiếp goi đích danh họ tên, “Tô Vỹ Khâm, tránh cô ấy xa ra.”

Sắc mặt Tô Vỹ Khâm tức khắc trở nên vô cùng khó coi, bị một đứa nhỏ vai vế hơn cảnh cáo, đây là một chuyện rất mất mặt, và càng khiến ông nỗi giận hơn đó là bây giờ ông không thể đắc tội Long Dạ Tước nữa, nếu không Long Dạ Tước chỉ cần dùng sức ép, sự nghiệp nhà họ Tô sẽ tan biến là chuyện có thể xảy ra.

Ông chỉ có thể lẳng lặng rời khỏi, Tô Lạc Lạc nhìn bóng dáng Tô Vỹ Khâm rời khỏi, ngẩng đầu, nhìn lên người đàn ông ra mặt cho cô, nói nhỏ, “Cám ơn anh.”

Long Dạ Tước kéo tay cô, “Đi thôi nào! Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, tôi thấy một cái vòng rất hợp với cô.”

“Không cần đâu…” Tô Lạc Lạc vừa bị anh kéo về phía trước vừa từ chối.

Chủ đề chủ yếu của buổi tiệc tối nay là giao lưu ăn uống, còn bán đấu giá chỉ chiếm thời gian khoảng hai mươi phút thôi, hơn nữa, những người có mặt đều là người có tiền, hoàn toàn không sợ bán không được giá tốt.

Lần đấu giá này có mười món đồ, có tác phẩm nghệ thuật, cũng có trang sức, và các loại đồ vật có giá trị sưu tầm khác.

Trong mười món đồ, Long Dạ Tước đấu giá ba món, khi Long Dạ Tước ra tay, không ai dám tranh, vì mọi người đều biết Long San là cô ruột của anh, anh vô cùng mạnh tay ủng hộ sự nghiệp của cô cũng là chuyện nên làm.

Và những món đồ này không đáng cái giá như thế, chẳng qua là tạo một lý do hợp lý để bọn họ đóng góp hỗ trợ cho sự nghiệp làm từ thiện mà thôi.

Một trong những món đó là một cái vòng tay, trong veo đặc biệt, Long Dạ Tước ra giá mười triệu tệ, trực tiếp đấu giá thành công, và Long Dạ Tước còn kêu người phục vụ đem ngay vòng tay xuống cho anh, dưới ánh mắt của mọi người, anh nắm cổ tay trái mảnh mai của Tô Lạc Lạc, luồn cái vòng vào tay cô.

Vòng ngọc trong vắt, vô cùng hợp cô.

Tô Lạc Lạc ngại ngùng đỏ mặt, còn bốn bề vang lên tiếng vỗ tay vang dội, như thể đang chúc phúc cho bọn họ vậy, Tô Lạc Lạc mắc cỡ cụp mắt xuống, nhìn cái vòng ngọc mát lạnh trên tay, khó xử không biết phải trốn vào đâu.

Còn trong mắt của người ngoài, thân hình nhỏ nhắn của cô đứng bên cạnh Long Dạ Tước tựa như cô dâu nhỏ hay mắc cỡ.

Trong đám đông, có một đôi mắt lóe lên sự tổn thương, cũng có một đôi mắt lóe lên một tia lạnh lùng, Tô Ngữ Phù cắn chặt môi, cô tuyệt đối không để bọn họ ân ái bên nhau đâu.

Còn phía ngoài đám đông, hai vợ chồng Tô Vỹ Khâm đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy thật bất ngờ, tình cảm của Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước phát triển quá nhanh đi.

Điều này khiến bọn họ vô cùng bất an.

Buổi đấu giá kết thúc, lại là lúc cụng ly nâng chén, trải qua một buổi đấu giá như thế, người ta hình như chịu mở lòng nâng ly chúc tụng hơn.

Ánh mắt của Tô Ngữ Phù không ngừng quan sát các nhân viên phục vụ, cô bắt được ánh mắt của một người phục vụ, anh ta có vẻ rất ngưỡng mộ những người có tiền ở đây, điều này có nghĩa là anh rất khao khát tiền tài.

Tô Ngữ Phù nhìn anh ta nói, “Anh chàng đẹp trai, theo tôi qua đây, tôi có việc vặt giao cho anh đi làm này.”

Người phục vụ thấy bản thân được tiểu thư con nhà giàu bắt chuyện, làm gì có lý do để không đi theo cơ chứ, anh tức khắc nở nụ cười đi đến bên cạnh Tô Ngữ Phù nói, “Tiểu thư, có căn dặn gì sao?”

“Tôi muốn anh giúp tôi làm một chuyện.” Nói xong, Tô Ngữ Phù chồm đến bên tai anh ta, nói một lược chuyện mà cô muốn làm.

Người phục vụ ngây ra vài giây, “Cái này….cái này là chuyện phạm pháp đó.”

“Đưa số thẻ ngân hàng của anh cho tôi, tôi sẽ chuyển trước mười ngàn cho anh, sau khi thành công, tôi chuyển tiếp một trăm ngàn cho anh, vẫn tốt hơn nhiều so với việc anh ở đây bưng mâm kiếm bạc cắc tốt gấp bội lần.” Tô Ngữ Phù bắt trúng nhược điểm của anh ta.

Quả nhiên dưới sức hấp dẫn của kim tiền, người phục vụ trầm tư một lúc, “Được thôi, tôi giúp cô.” Nói xong, anh báo ngay số thẻ cho Tô Ngữ Phù, Tô Ngữ Phù chuyển mười ngàn tệ vào tài khoản anh ta xong, “Nếu anh cứ bỏ đi như thế, tôi sẽ báo cảnh sát đó.”

“Tôi biết, tôi vẫn muốn kiếm nhiều hơn mà!” Người phục vụ lộ ra dã tâm của anh, anh đương nhiên là chịu làm rồi, chỉ là đưa một ly rượu thôi mà đã kiếm được một trăm mười ngàn tệ rồi, đây là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.

Tô Ngữ Phù thấy mình dùng đúng người rồi, khóe miệng nở nụ cười nhạt, “Được thôi, trông chờ vào anh đấy.” Nói xong, cô kéo người phục vụ đến lan can, từ trong túi lấy ra một bịt thuốc nước đã chuẩn bị từ trước, đổ vào ly rượu sâm banh.

“Bây giờ tìm cơ hội đưa đến trước mặt cô ta, tiếp theo đó, anh đợi ở bên cạnh cô ta, nếu cô ta không khỏe thì anh chỉ dẫn cô ta lên phòng nghỉ trên lầu hai nghỉ ngơi.”

“Được ạ! Tôi sẽ làm theo.”

Người phục vụ gật đầu, từ lan can đi vào đại sảnh, ánh mắt của anh nhìn về phía Tô Lạc Lạc, thấy sâm banh trong tay Tô Lạc Lạc đã uống hết rồi, trên tay đang cầm một cái ly rỗng, người phục vụ lập tức tiến lên, nói với cô, “Tiểu thư, đưa tôi cái ly đi ạ, tôi đổi một ly khác cho cô.”

Tô Lạc Lạc trả ly cho anh ta, và người phục vụ đưa ly rượu đã có thuốc cho cô.

Người phục vụ ở đây tới lui rất nhiều, không ít hơn hai mươi người, Tô Lạc Lạc làm gì có nghi ngờ, cô đưa tay đón lấy, “Cám ơn.” Long Dạ Tước bị hai người quen trong giới thương trường kéo lại nói chuyện, anh từ tốn mỉm cười tao nhã cùng họ chuyện trò vài câu, lúc này, một trong những người đàn ông nhìn về Tô Lạc Lạc đang đứng cạnh anh, “Long tổng, anh thật may mắn mà, có được một vị bạn nữ cùng tham gia dạ tiệc nhã nhặn xinh đẹp đến thế.” Nói xong, anh ta nhìn Tô Lạc Lạc nâng ly lên, “Tôi kính vị tiểu thư đây một ly nhé.” Tô Lạc Lạc bị đề bạc quá nên có chút bất ngờ, cũng vội nâng ly lên, sâm banh trong ly bị cô uống mấy ngụm. Xem thêm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện