Trời vừa sáng Mạnh Hùng đã rời giường, nhìn thấy Kiều Nhi vẫn ngon giấc trong lòng anh cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Anh khom người bàn tay rộng lớn cầm lấy tấm chăn mỏng, cẩn thận phủ lên thân thể mảnh mai của Kiều Nhi rồi mới đi ra khỏi phòng.

Vừa đẩy cửa thư phòng ra đập vào mắt Mạnh Hùng chính là Trần Siêu, Trần Siêu dáng người nho nhã lịch lãm, nhưng lại là một cao thủ trong lĩnh vực võ thuật khó có ai sánh bằng.

Mạnh Hùng ung dung bước đến bàn làm việc, thân hình vạm vỡ ngồi xuống chiếc ghế da màu đen, cặp mắt thâm thuý nhìn Trần Siêu lúc này đang cung kính đứng đối diện với anh.

Trần Siêu nhìn vào cái hộp gỗ màu nâu trên bàn thận trọng nói.

- Chủ nhân hôm qua Tần Lão Đại gửi tặng cho người một hộp cigar.

Nghe tới cái tên Tần Gia Uy, môi Mạnh Hùng bất giác hơi nhếch lên.

Nhắc đến Tần Gia Uy anh mới chợt nhớ, đã lâu hai người không gặp mặt.

Mạnh Hùng nhìn Trần Siêu, Trần Siêu liền hiểu ý khom tới cầm lấy cái hộp gỗ màu nâu trên bàn lên mỡ ra, Trần Siêu ngỡ ngàng khi nhìn thấy trong hộp là mười ba điếu Cigar Gurkha Royal Courtesan.

Ánh mắt của Trần Siêu tỏa sáng, không phải vì mỗi điếu cigar có giá trị một triệu đô la mà là vì muốn sỡ hữu được loại cigar này cự kì khó, chủ nhân đã nhiều lần muốn có được loại cigar vô giá này, nhưng vẫn không có cơ hội sỡ hữu được nó.



- Chủ nhân Tần Lão Đại quả thật có năng lực hơn người, thuộc hạ đã cố tìm mua loại cigar này khắp nơi nhưng không được.

Có thông tin rằng một người thần bí là chủ nhân của nó.

Thế nhưng điều tra mãi thuộc hạ cũng không tra ra được, người thần bí này là ai.

Mạnh Hùng nhìn cái hộp cigar thản nhiên nói.

- Đừng bao giờ xem thường Tần Gia Uy, quyền lực trong tay cậu ấy vượt xa suy nghĩ của cậu.

Trần Siêu gật đầu theo lời nói của Mạnh Hùng, Tần Gia Uy là ông trùm mafia và có một người vợ xuất sắc ở bên cạnh nên thế lực của Tần Gia Uy càng lúc càng mạnh hơn.

Trần Siêu lấy một điếu cigar ra, anh mồi lên điếu cigar cung kính đưa cho Mạnh Hùng.

Mạnh Hùng nâng điếu cigar trên tay lên hít vào một hơi thật sâu, đôi môi mỏng chậm rãi hé ra, làng khói màu đen xám từ khoang miệng của anh lan tỏa khắp nơi trong căn phòng.

Mùi hương của rượu mạnh Remy Martin Black Pearl Louis XIII, pha lẫn mùi nồng đậm của thuốc lá Hy Mã Lạp Sơn, loại thuốc lá đặc biệt được trồng với nước khoáng Fiji chính là đặc điểm của loại cigar độc nhất vô nhị này.

Mạnh Hùng nhắm mắt lại hưởng thụ mùi thơm nồng nặc dằng dằng tấm vào tâm trí, khiến tinh thần anh tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Đột nhiên cặp mắt mang theo sự nguy hiểm của Mạnh Hùng mở toang ra, anh nhìn thẳng vào tập hồ sơ của Dương Minh Huy trên bàn.

Trần Siêu do dự một chút rồi lên tiếng.

- Chủ nhân, sao người không nói cho phu nhân biết sự thật.

Mạnh Hùng nghe Trần Siêu nói vậy, ánh mắt thâm thuý ngước lên nhìn Trần Siêu.

- Tôi không muốn Kiều Nhi lo lắng.

Trần Siêu hiểu được suy nghĩ của Mạnh Hùng.

- Vậy chủ nhân có kế hoạch gì?

Mạnh Hùng dựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài theo thối quen mân mê điếu cigar trong tay.

Đột nhiên Mạnh Hùng khom tới dụi điếu cigar vào cái gạt tàn trước mặt.

Tia lửa màu đỏ trên điếu cigar từ từ bị dụi tắt, chỉ còn lại làng khói đen mỏng bốc lên từ cái gạt tàn thủy tinh.

- Cứ làm theo kế hoạch của Lạc Thần.

Trần Siêu không nói gì chỉ gật đầu nghe theo mệnh lệnh của Mạnh Hùng.

Ngày hôm sau, Lôi Lạc Thần ở trong thư phòng một mình.

Anh đứng trước cửa sổ sát đất hai tay đút vào trong túi quần tây của mình.

Ánh mắt sắc bén nhìn ra phong cảnh tuyệt mỹ trước mặt.

Ánh nắng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ rọi thẳng lên người anh, tạo ra một cái bóng đen dài dưới mặt đất.

Lôi Lạc Thần hưởng thụ cảm giác ấm áp của tia nắng sáng, cảm giác thoải mái dễ chịu này khiến suy nghĩ của anh sáng suốt hơn.

Lôi Lạc Thần ngẫm nghĩ mọi chuyện một cách tận tường.

Anh phân tích từng chi tiết đã xảy ra trước đây.

Nếu anh đoán không lầm thì mọi chuyện xảy ra với An Nhi, là do một tay Thẩm Gia Quyên và Thẩm Thanh bày ra.

Thế nhưng từ lúc nào mà Thẩm Gia Quyên và Dương Mẫn lại liên kết với nhau? Họ bất tay nhau là vì mục đích gì?

Chẳng lẽ mọi chuyện đều do hai từ trả thù mà ra?

Nếu thật sự như những gì anh nghĩ, thì họ nhất định không tha cho An Nhi.

Bàn tay đang đặt trong túi quần tây bất giác cuộn tròn lại thành nắm đấm, cặp mắt tỏa ra sát khí vô cùng đáng sợ.

- Dương Mẫn, Dương Minh Huy, Thẩm Gia Quyên và cả Thẩm Thanh.

Các người đừng trách tôi độc ác!

Trong lúc Lôi Lạc Thần đang suy nghĩ, đột nhiên điện thoại di động của anh vang lên.

Anh xoay lại nhìn vào cái điện thoại không ngừng rung, trên cái bàn bên cạnh.

Nhìn thấy số điện thoại quen thuộc hiện lên trên màn hình, anh không suy nghĩ lập tức bước tới nhận điện thoại.

Lôi Lạc Thần vừa ấn vào nút nhận, giọng nói của cô gái trẻ lập tức vang lên.

- Chủ nhân, mọi chuyện đã làm theo chỉ thị của người.

Lôi Lạc Thần không nói gì, chỉ gật đầu trong vẻ hài lòng.

Sau khi cúp máy, anh gọi cho Kỳ Sơn, chuông vừa đỗ Kỳ Sơn liền bất máy.

- Lạc Thần, có chuyện gì?

Lôi Lạc Thần suy ngẫm một chút, mới lên tiếng.

- Anh hãy sang Nhật Bản một chuyến.

Kỳ Sơn không hỏi nguyên nhân lập tức đáp.

- Được.

Thật ra Lôi Lạc Thần biết chỉ cần anh lên tiếng thì dù đó là con đường chết Kỳ Sơn cũng sẽ nhận lời ngay.

Đột nhiên trên điện thoại di động của Lôi Lạc Thần vang lên một tiếng.

"Đinh......."

Lôi Lạc Thần nhìn vào tin nhắn trong điện thoại, đọc xong tin nhắn anh lên tiếng căn dặn Kỳ Sơn.

- Khi đến Nhật Bản sẽ có người hỗ trợ anh.

Lôi Lạc Thần nói xong bàn tay đang cầm điện thoại di động từ từ hạ xuống, anh thản nhiên đặt điện thoại vào trong túi quần tây, ánh mắt mang theo sự độc ác nhìn ra bầu trời xanh biếc phía trước, giọng nói âm lãnh mang theo sự ngông cuồng tiềm ẩn trong anh vang lên.

- Mời các người bước vào thế giới của tôi.

Một lời chào đoán vô cùng đơn giản nhưng lại mang theo hàm ý sâu sắc của Lôi Lạc Thần đến với Thẩm Gia Quyên và Dương Mẫn.

Storm ngủ một giác đến tận trưa, ánh sáng ngoài cửa sổ vô tình gọi vào gương mặt mộc xinh đẹp của cô.

Cô khó chịu nhíu mày bàn tay trắng nõn vươn lên che lại mắt của mình.

Theo phản ứng tự nhiên cô trở mình muốn ôm người nào đó bên cạnh.

Chạm phải một mảnh trống không, Storm mở mắt nhìn khắp nơi.

Không thấy Lôi Lạc Thần đâu cô từ từ ngồi dậy, hai tay vô thức dụi dụi mắt của mình.

Sau khi tỉnh ngủ cô bước vào trong phòng tắm, thay đồ và làm vệ sinh cá nhân.

Cánh cửa thư phòng bị ai đó đẩy nhẹ ra, tuy người đó rất cẩn thận nhưng với sự nhạy bén của Lôi Lạc Thần thì dù chỉ là tiếng động cực nhỏ anh cũng phát hiện.

Lôi Lạc Thần đang ngồi đọc sắp văn kiện trên ghế sofa chính giữa phòng, nghe được tiếng động anh ngẩn đầu nhìn ra hướng cửa.

Không cần nhìn anh cũng biết đó là ai, sắc mặt lạnh lùng chỉ vì gặp được cô trở nên dịu dàng hơn.

Anh nhếch môi cười nhẹ, An Nhi lúc này nhìn thật xinh đẹp.

Cô mặc trên người cái đầm dài màu đen bó sát vào đường công quyến rũ, tuy phần ngực và tay được che kính nhưng cũng vì vậy nên càng khiến cô nhìn khiêu gợi hơn.

Anh đưa tay ra trước mặt, ý bảo An Nhi nắm tay.

- Em đói không?

Storm bước tới bàn tay trắng nõn nắm lấy tay anh đáp.

- Em không đối, chỉ nhớ anh thôi.

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, hai tay thản nhiên choàng qua cổ anh.

Lôi Lạc Thần đặt sắp văn kiện trên tay xuống cái bàn thủy tinh trước mặt, bàn tay ấm áp ôm cô vào lòng.

Anh khom tới đặt lên môi cô một nụ hôn, thay cho lời chào buổi sáng.

Nhìn thấy những giấu hôn đỏ chói đêm qua anh để lại trên làn da trắng như tuyết của cô, anh đau lòng nói.

- Em còn đau không?

Storm lắc đầu, cô ôm anh chặt hơn.

- Lạc Thần.

Không biết vì sao vào giờ phút này hai từ Lạc Thần thốt ra từ miệng cô lại nghe ngọt ngào đến như vậy.

Anh không ngờ An Nhi lại có tầm ảnh hưởng lớn đối với anh, chỉ cần nghĩ đến cô sẽ gặp nguy hiểm là lòng anh nóng như lửa đốt.

Nếu có thể anh sẽ dùng thân thể này, để gánh chịu bắt kỳ tổn thương gì thay cho cô.

Không hiểu suy nghĩ trong lòng anh, Storm cứ hạnh phúc trong vòng ôm của anh.

Cả đời này ngoài người đàn ông này ra, chẳng còn gì là quan trọng đối với cô nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện