Lời của Tác Giả:

Trước tiên cho chị xin lỗi các em vì dạo gần đây công việc cùng gia đình của chị rất bận, nên không có nhiều thời gian để viết truyện.

Chị cảm Ơn các em vẫn luôn ủng hộ chị, dù lịch đăng không ổn định, thế nhưng các em không hề từ bỏ chị.

Chị chúc các em một mùa giáng sinh vui vẻ hạnh phục bên gia đình cùng người thân.

🎄Merry Christmas to everyone.❤️❤️

———————————————————-

Bên cạnh hình xăm con sói là một con số, con số bốn tượng trưng cho cấp bậc của cô ta ở Tần Gia.

Thì ra cô ta là Trần Linh Giang, tứ đương gia của gia tộc Tần gia.

Vậy cậu thanh niên này là ai? Nhìn cử chỉ vừa e dè vừa tôn kính của bọn họ đối với cậu ta, Kỳ Sơn biết thân thế của cậu ta không hề đơn giản, chỉ có điều cậu ấy là con của nhân vật lớn nào, Tần Gia Uy hay Tần Gia Vỹ?

Ánh mắt của Kỳ Sơn bị thứ gì đó, trên cổ của cậu ta thu hút.

Mặt dây chuyền kỳ lạ lúc ẩn lúc hiện dưới lớp áo, khiến Kỳ Sơn kinh ngạc không thôi.

Là Huyết Lệ!

Đúng rồi anh không nhìn nhằm, đó chính là Huyết Lệ trong truyền thuyết.

Huyết Lệ đeo trên cổ cậu ta đã nói lên thân phận thần bí của cậu ta.

Thì ra người ở trước mặt anh chính là thiếu chủ của gia tộc Mafia, gia tộc lớn nhất của Italy, nhưng có một điều Kỳ Sơn vẫn không thể thông suốt.

Vì sao ông trùm tương lai của Châu Âu lại đến Nhật Bản này.

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Kỳ Sơn, Trần Linh Giang liền lên tiếng giải thích.

- Mười mấy năm về trước băng Kumamoto được liệt kê vào năm bang hội lớn nhất của Nhật Bản, nhưng vì thủ lĩnh tiền nhiệm của bọn họ là người nóng tính bồng bột, suy nghĩ nông cạn, bắt tay với Đoàn Vũ Sơn muốn hạ bệ Tần Gia, cuối cùng bị chủ nhân cho người hạ gục.

Từ giây phút đó bang Kumamoto đã thuộc về Tần Gia.

Hai năm trước chủ nhân đã quyết định cho thiếu chủ tiếp quản Kumamoto, xem như là sự thử thách của người đến với thiếu chủ, cũng để cho thiếu chủ chuẩn bị tâm lý sau này tiếp quản Tần Gia, một gia tộc hùng mạnh gấp trăm lần bang Kumamoto này.

Sau khi nghe Trần Linh Giang giải bày, Kỳ Sơn mới thật sự khăm phục Tần Gia Uy, một người làm đại sự thì phải nhìn xa trông rộng.

Đúng là ông trùm có khác, cậu thiếu chủ này quả thật là rồng bay trên mây.

Vì muốn dọn đường cho cậu ta mai sau ngồi vững vị trí thủ lĩnh, nên đã an bày mọi chuyện thay cho cậu ta.

Kỳ Sơn quan sát kỷ nhân vật lớn này, cậu ta tuy mới mười sáu tuổi nhưng thân hình quá chuẩn, mặc dù ngoài lớp vải nhưng Kỳ Sơn vẫn nhìn thấy được cơ bắp săn chắc của cậu ta.

Muốn có được thân hình này thì cậu ta phải khổ cự tập luyện ngày đêm.

Ánh mắt của Tần Gia Nghiêm phát ra tia sáng, bảy phần sát khí ba phần tà khí, khiến Kỳ Sơn cảm thấy e dè một cách lạ thường.

Kỳ Sơn tin rằng sau này Tần Gia Nghiêm phải độc ác và quyết đoán hơn ba mẹ của cậu ta, bằng không cậu ta sẽ không thể nào phục chúng.

Tần Gia Nghiêm nheo cặp mắt chứa đựng sát khí đằng đằng nhìn Kỳ Sơn.

- Nhật bản không phải là Thành Phố S của cậu, muốn làm gì thì làm.

Ở đây là địa bàng của tôi!

Cậu muốn làm gì cũng phải thông qua sự đồng ý của tôi!

Khẩu khí ngông cuồng thốt ta từ miệng của Tần Gia Nghiêm khiến Kỳ Sơn không thoải mái trong lòng.

Tần Gia Nghiêm này quá ngạo mạn, thái độ xem trời bằng vung của cậu ta khiến sự kiêu ngạo trong anh bộc phát, thế nhưng suy nghĩ đến trách nghiệm trọng đại trong người, nên anh đành dằn xuống cơn giận trong lòng.

- Được tôi hiểu!

Tần Gia Nghiêm thật hài lòng, người này biết ai là chủ ai là khách quả thật không tồi.

Nhiều người khi gặp anh lần đầu tiên thường tỏ ra thái độ xem thường vì anh còn quá trẻ, họ cho rằng một tên miệng còn hơi sữa thì làm ra trò trống gì.

Nhưng họ đã lầm ngồi vững được vị trí này hai năm, thì năng lực của Tần Gia Nghiêm anh không phải dạng thường.

Dường như trong anh đang chảy dòng máu của một thủ lĩnh, sự độc ác tàn nhẫn trong anh là bẩm sinh.

Từ nhỏ khi anh hiểu chuyện mẹ đã dạy anh hai điều.

- Kẻ mạnh sinh tồn.

Thắng làm vua thua làm giặc.

Kỳ Sơn biết thời gian cấp bách nên không muốn phí thêm một giây nào, anh suy nghĩ một chút lên tiếng.

- Lần này tôi đến Nhật Bản vì muốn điều tra một người.

Tần Gia Nghiêm không nói gì ánh mắt thâm thúy nhìn Kỳ Sơn không chợp mắt, Trần Linh Giang đột nhiên lên tiếng.

- Người cậu muốn tìm là ai?

Chỉ cần họ còn ở Nhật bản này thì chúng tôi nhất định sẽ tìm ra.

Kỳ Sơn nhìn Tần Gia Nghiêm rồi nhìn sang Trần Linh Giang.

- Tôi không những muốn tìm ra bà ta, mà còn muốn tiêu diệt những thế lực ở phía sau của bà ta.

Tần Gia Nghiêm thật thích thú, anh không có hứng thú với Kỳ Sơn mà tò mò về Lôi Lạc Thần.

Anh biết Kỳ Sơn chỉ là một con chốt làm theo mệnh lệnh của Lôi Lạc Thần.

Theo thối quen trước khi Kỳ Sơn sang Nhật Bản, Tần Gia Nghiêm đã cho người điều tra, biết được có người đang nhắm vào người phụ nữ của Lôi Lạc Thần.

Anh thật hiếu kỳ muốn xem Lôi Lạc Thần làm sao để bảo vệ người phụ nữ của mình, anh cũng biết được người Kỳ Sơn muốn tìm chính là Dương Mẫn, chỉ có điều anh không muốn nói ra, anh không muốn Kỳ Sơn biết mình đã cho người dò thám Lôi Lạc Thần.

Tôn chỉ của Tần Gia Nghiêm anh là, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

- Tôi muốn tìm một người phụ nữ tên là Dương Mẫn, bà ta......

Đột nhiên giong nói lạnh như băng của Tần Gia Nghiêm vang lên cắt ngang lời nói của Kỳ Sơn.

- Người đâu!

Đưa cậu ta vào nghĩ ngơi.

Tần Gia Nghiêm vừa nói xong hai tên thuộc hạ lập tức bước tới, khom người làm động tác xin mời.

Kỳ Sơn không chịu đi, anh bước tới muốn nói gì đó nhưng bị thuộc hạ của Tần Gia Nghiêm đưa tay lên chặn lại, không cho anh tiến tới gần thủ lĩnh của bọn họ.

Tần Gia Nghiêm vẫn lạnh lùng ngồi đó, ánh mắt mang theo sát khí khiến cả căn phòng lăm vào trạng thái ngộp nhạt, cặp mắt sắt lạnh nhìn chằm chằm vào Kỳ Sơn.

Kỳ Sơn nhìn Tần Gia Nghiêm, chạm phải ánh mắt mang theo sát khí đằng đằng của cậu ta, Kỳ Sơn bất chợt dời tầm mắt của mình không dám đối diện với Tần Gia Nghiêm.

Thật đáng sợ, dường như mắt của cậu ta có ma thuật khiến người đối diện không rét mà rung.

Thế nhưng Kỳ Sơn cũng không phải là người tầm thường chỉ trong tích tắc anh đã điều chỉnh lại tâm tình của mình.

Anh dùng tay đẩy cánh tay đang chặn anh lại nói.

- Tôi còn chưa nói xong, chúng tôi cần tìm bà ta gấp nếu các người có thêm thông tin thì sẽ hành sự dễ dàng hơn.

Tần Gia Nghiêm nhếch môi cười lạnh, anh nhìn Kỳ Sơn cất giọng ngông cuồng.

- Một tiếng sau tôi sẽ cho cậu những gì cậu muốn biết.

Kỳ Sơn giật mình với lời nói kiêu ngạo của Tần Gia Nghiêm, anh khó tim nói.

- Một tiếng?

Sao có thể?

Sắc mặt không tin của anh khiến Tần Gia Nghiêm sa sầm mặt, cất giọng thâm trầm.

- Cậu không tin vào năng lực của tôi?

Một câu hỏi khiến Kỳ Sơn không biết phải trả lời như thế nào, Kỳ Sơn lúng túng nói.

- Không....tôi không có ý này.

Chỉ có điều thời gian một tiếng quá ngắn, quả thật không thể.

"Ha......ha....ha...."

Giọng cười bá đạo của Tần Gia Nghiêm vang lên, sắc mặt thuộc hạ bên cạnh cậu ta không hề thay đổi, vẫn là gương mặt không cảm xúc.

- Với Tần Gia Nghiêm tôi, không có gì là không thể!

Kỳ Sơn bị lời nói của Tần Gia Nghiêm đánh thức, phải cậu ta là ai chứ, nếu cậu ấy nói được thì sẽ làm được.

Kỳ Sơn lui một bước về phía sau thận trọng nói.

- Được tôi chờ tin tốt của thủ lĩnh.

Nói xong Kỳ Sơn cùng hai tên thuộc hạ đi theo người của Tần Gia Nghiêm vào một ngôi nhà bên cạnh, nơi dành riêng để tiếp đãi những vị khách quý.

Nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Sơn khuất dần trước mặt, Trần Linh Giang nhìn Tần Gia Nghiêm cung kính nói.

- Thiếu chủ, vì sao người lại đồng ý giúp đỡ Lôi Lạc Thần?

Trần Linh Giang thật sự không hiểu, từ trước đến giờ Tần Gia Nghiêm không bao giờ giúp đỡ một ai vô điều kiện, sao lần này lại dễ dàng đồng ý giúp Lôi Lạc Thần tìm người, còn dự định giúp Kỳ Sơn sang bằng đám người kia.

Tần Gia Nghiêm vươn tay lên sờ vào Huyết Lệ đeo trên cổ, ánh mắt lạnh như băng nhìn ra hướng Kỳ Sơn vừa rời khỏi.

- Tôi muốn Lôi Lạc Thần nợ tôi một ân tình!

Trần Linh Giang nhìn theo ánh mắt của Tần Gia Nghiêm, cô gật đầu tỏ ra hiểu.

Thì ra thiếu chủ có sự tính toán riêng của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện