Cảnh tiếp theo chính là buổi họp đầu tiên Tịch Cao tổ chức nhằm dò xét thái độ của các trưởng lão trong bang.

Nhan Túc Ngang, Phong Á Luân, Kim gia… đều có phần, tập hợp đông đủ.

Vì không có thoại cần nói nên việc duy nhất của Kiều Dĩ Hàng là khống chế biểu cảm tùy theo diễn biến. Sau khi qua cửa thủ trưởng cùng Kim gia, chuyện này đã không còn làm khó hắn.

Cho nên khi Tịch Cao không nhẹ không nặng đập chén trà xuống bàn, hắn lập tức liếc mắt qua, biểu cảm cùng đa số mọi người giống nhau, mang theo chê cười cùng khinh thường.

Đang lúc hắn tưởng Nhan Túc Ngang chuẩn bị nói thoại, đột nhiên phát hiện ánh mắt hai bên chạm nhau.

Kiều Dĩ Hàng trong lòng ngẩn ra, thầm nghĩ “Không phải lại nổi hứng diễn tự do chứ?“

Khác lúc thử sức với Kim gia, hắn không hồi hộp lắm, thậm chí còn có chút chờ mong.

Ánh mắt Nhan Túc Ngang lại như không có gì quét sang chỗ khác, hắn thản nhiên nói: “Hài cốt cha ta còn chưa lạnh….“

Kiều Dĩ Hàng nghe hắn nói thoại trong kịch bản, cảm giác thất vọng. Sau khi diễn cùng Phong Á Luân, từng tế bào trong người hắn la hét muốn có cơ hội được thể hiện, không muốn lặp lại thất bại bị áp chế như với Phong Á Luân cùng Trầm Thận Nguyên.

Kim gia chậm rãi di động thân thể to béo, hơi nghoảnh đầu về phía hắn.

Kiều Dĩ Hàng phối hợp hơi cúi xuống.

Kim gia mỉm cười: “Du học trở về có khác. Loại lão già nhà quê như ta không hiểu nổi, lúc rảnh rỗi thực mong có cơ hội cùng Tịch thiếu gia tâm sự.“

Theo kịch bản, Kiều Dĩ Hàng phải nhẹ nhàng gật đầu.

Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, hắn nghĩ tới cái chạm mắt vừa rồi cùng Nhan Túc Ngang, không nhịn được mà ngẩng đầu lên.

Nhan Túc Ngang quả nhiên đang nhìn hắn.

Kiều Dĩ Hàng cúi đầu nhếch mép, trưng ra nụ cười lạnh nhưng vẫn không mất lễ.

Con ngươi Nhan Túc Ngang đen lại, tay hắn quẹt nhẹ trên bàn, quay đầu nhìn Phong Á Luân.

Hai người bọn họ là đối thủ lâu năm, cũng là cộng tác lâu năm.

Liên Giác Tu dù quay thể loại nào cũng thích đem bọn họ đặt cạnh nhau, tạo thành bộ tứ hoàng kim có tiếng – tính cả Trương Giai Giai nữa.

Quá trình quay chụp diễn ra rất thuận lợi.

Vì cần đa dạng góc quay, Liên Giác Tu kêu bọn họ đóng thêm vài cảnh rồi tuyên bố thả người.

Kiều Dĩ Hàng thở phào nhẹ nhõm.

Đây là cảnh quay cuối cùng trong hôm nay của hắn. Hắn dường như đã thấy giường nghỉ mở rộng tứ chi nghênh đón hắn ngã vào.

Ngay lúc hắn đẩy cửa, tiếng bước chân dồn dập của Tiểu Chu đuổi theo phía sau.

Kiều Dĩ Hàng không quay đầu lại nói: “Ngươi có thể về, tối mai hãy đến.“

Tiểu Chu tiến đến bên cạnh hắn: “Trương Giai Giai tới.“

Kiều Dĩ Hàng sửng sốt: “Sớm thế này sao?“

Không thể trách hắn bất ngờ. Phần diễn trong phim chủ yếu thuộc về nam, Trương Giai Giai dù có phần nhưng cũng chỉ là một vai thê tử tương đối nhợt nhạt bên cạnh Nhan Túc Ngang mà thôi.

Kiều Dĩ Hàng cũng nhìn qua lời thoại, vô cùng đơn giản. Hắn thậm chí nghi ngờ nếu như thời lượng phim quá dài, Liên Giác Tu chắc sẽ không chút do dự cắt bỏ tất cả cảnh diễn của nàng vì nhánh đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cốt truyện.

Tiểu Chu đáp: “Nàng tới thăm ban. Còn đem theo cả bữa khuya.”

Kiều Dĩ Hàng đau khổ: “Ta cái gì cũng không muốn ăn, chỉ cầu một giấc ngủ.”

“Không nể mặt ta sao?” Trương Giai Giai xách theo túi đi tới.

Kiều Dĩ Hàng vội vàng đứng thẳng: “A, sao ngài lại tới đây?”

“Ngài?” Trương Giai Giai cổ quái nhìn hắn, “Đám người Túc Ngang còn đang quay, ta đến đây xem trước không nghĩ lại đụng tới ngươi.”

Kiều Dĩ Hàng bồi cười: “Ta sợ quấy rầy ngài.”

“Lại là ngài?” Trương Giai Giai cười nói, “Chẳng nhẽ scandal lần trước dọa ngươi sợ rồi sao?”

Kiều Dĩ Hàng cười khan không dám trả lời.

Trước kia hắn đối mấy scandal tình cảm này dù không phải ai đến cũng theo nhưng cũng không cắt đứt quan hệ. Dù sao là thật, giả không được mà là giả thì thật không được. Thật hay giả mình hắn hiểu là được. Nhưng lần này bất đồng. Tiềm thức hắn kháng cự nhắc lại chuyện xấu lúc đó. Vừa nghĩ tới vẻ mặt Trương Tri nếu biết, đầu hắn lại ẩn ẩn đau.

Trương Giai Giai: “Chúng ta vào phòng hóa trang ngồi đi. Ta không ngại ngươi ngủ bên cạnh nhưng không nghĩ bị bỏ một mình, bị người khác thấy rất mất thể diện. ”

Kiều Dĩ Hàng ngẫm lại cũng thấy đúng. Diễn viên nổi tiếng tranh thủ thời gian tới thăm ban mà lại bị bỏ một mình, chuyện này nếu đám phóng viên phát hiện đăng lên báo, không chừng lại bị thêm mắm dặm muối thành bộ dạng gì ấy chứ.

Tiểu Chu vốn cũng muốn đi theo nhưng Kiều Dĩ Hàng thấy nàng mấy ngày nay cũng bận luôn tay luôn chân, liền đuổi về.

Trương Giai Giai đi vào phòng hóa trang, sắp đồ trong túi ra ngoài.

So với đống đồ Trương Tri mua lần trước, đồ ăn của Trương Giai Giai khó coi hơn.

Tất cả đều là canh đậu xanh.

Trương Giai Giai giải thích: “Những thứ khác lạnh không thể ăn, cạnh đậu xanh lạnh ăn vẫn ngon. Túc Ngang cùng Á Luân đều thích ăn.”

Kiều Dĩ Hàng mấy ngày nay vất vả gầy đến mức Liên Giác Tu hài lòng, không dám tự đẩy mình vào bể khổ, liền cười nói: “Do Ảnh hậu tự mình làm đương nhiên là ngon.”

“Không phải ta làm.”

Bộ óc đã gần như ngừng hoạt động của Kiều Dĩ Hàng lại chậm rãi khởi động: “Tự mình đưa tới cũng thế.”

Trương Giai Giai cũng cảm thấy ngại, thở dài: “Trước kia bỏ nhiều tinh lực vào phim ảnh quá nên không có thời gian học mấy thứ này, Túc Ngang vẫn không thích từ lâu rồi.”

Kiều Dĩ Hàng cố gắng mở to hai mắt. Có thể nghe Ảnh hậu tâm sự là cơ hội ngàn năm có một, hắn không nên sốt ruột mà phải cảm tạ trời đất ưu ái mới đúng.

“Kỳ thực trước đây, có thời gian ta rất có cảm tình với hắn nhưng vì một nguyên nhân, ta chưa từng nói ra.”

Nếu không phải Kiều Dĩ Hàng tận mắt thấy miệng nàng mở ra khép vào, cơ hồ phải hoài nghi đoạn vừa rồi là hắn huyễn thính.

Trương Giai Giai chống cằm, lại như tự nhủ bỏ thêm một câu: “Nhưng cũng may là chưa nói.”

Kiều Dĩ Hàng bị câu ra vài phần hứng thú nhưng cũng không tiện hỏi. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của người ta nên chỉ đành mở to hai mắt nhìn nàng.

Trương Giai Giai bật cười: “Vẻ mặt ngươi bây giờ thực giống phóng viên săn tin.”

Kiều Dĩ Hàng lấy tay che đi biểu cảm trên mặt.

“Ta có bạn trai rồi.” Trương Giai Giai chủ động bày tỏ, “Hắn cực kỳ cực kỳ tốt nhưng lại bận rất nhiều việc, ít khi ở trong nước.”

Kiều Dĩ Hàng chân thành chúc phúc: “Chúc mừng.”

Trương Giai Giai lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Tùy thời có thể kết hôn, ngươi nếu có thời gian đến làm phù rể cho ta.”

Kiều Dĩ Hàng thụ sủng nhược kinh. Với quan hệ của Trương Giai Giai trong làng giải trí, có lý nào không tìm được phù rể. Giao tình giữa bọn họ cũng chỉ đơn giản là cùng tham gia tiết mục trên TV, rồi có scandal tình cảm mà thôi.

Trương Giai Giai bất đắc dĩ nói: “Bạn ta nếu không phải đã kết hôn thì chính là giống như Túc Ngang cùng Á Luân.”

Kỳ thật ta cũng vậy…

Kiều Dĩ Hàng mân môi, trong lòng khiếp sợ.

Vừa nãy thiếu chút nữa hắn đã nói ra.

Trương Giai Giai thấy hắn im lặng, lại cười: “Từ chối cũng không sao.”

“Không phải, chỉ là…” Đầu óc bị thiếu ngủ hành hạ của Kiều Dĩ Hàng cố nghĩ ra một cái cớ, “Cần người quản lý sắp xếp lịch làm việc đã.”

Trương Giai Giai kinh ngạc nhìn hắn rồi không nhịn được cười to.

“…”

Hắn hẳn nên không để ý đến tiếng gọi của Tiểu Chu, đẩy cửa ra ngã lên giường giả chết mới phải.

***

Hôm sau, Kiều Dĩ Hàng được hoàn thành tâm nguyện diễn cùng Nhan Túc Ngang.

Lần này Kiều Dĩ Hàng cảm thấy không tệ lắm, ít nhất không bị áp chế như khi diễn cùng Phong Á Luân chỉ hiềm hơi chật vật. Hắn NG tổng cộng tám lần mới được quay, trúng không ít võ mồm của Liên Giác Tu nhưng tốt xấu cũng sống qua rồi. Hắn được tự do năm tiếng.

Kiều Dĩ Hàng cơm trưa cũng không ăn, lập tức ngã ra giường tiếp tục ngủ. Chờ hắn ngủ hơn ba tiếng tỉnh lại đã không thấy Tiểu Chu đâu. Trên thực tế cả ngày nay không thấy bóng dáng nàng đâu cả.

Kiều Dĩ Hàng vốn muốn gọi điện hỏi thăm nhưng nhớ tới bộ dạng uể oải của nàng lại thôi, coi như cho nghỉ một ngày.

Đến tối, Nhan Túc Ngang đã quay xong quay về phòng ngủ, Phong Á Luân như trước đứng ở gian thư phòng dựng, vâng vâng dạ dạ nịnh nọt Kim gia.

Kiều Dĩ Hàng đói bụng liền sai trợ lý của Phong Á Luân đi mua chút đồ cho hắn. Hắn cùng Phong Á Luân quan hệ không tệ, lại trong cùng công ty, trợ lý kia vừa nhận lệnh liền phóng đi ngay.

Kiều Dĩ Hàng ngồi trong phòng hóa trang xem tạp chí giết thời gian. Khoảng nửa giờ sau, trợ lý trở lại, mặt mày nhăn nhó: “Đại Kiều, ta chạy cả nửa thành phố cũng không mua được đồ ăn.”

Kiều Dĩ Hàng sửng sốt: “Hả?”

Trợ lý dùng tay áp lau mồ hôi, buồn bực: “Nghe nói khủng hoảng lương thực bùng nổ, chính phủ khống chế nguồn cung cấp thực phẩm, đồ ăn bị cấm bán hết rồi.”

“… Hả?” Kiều Dĩ Hàng囧囧nhìn hắn. Nhất định là hắn đang nằm mơ đi. Sáng nay vẫn còn cùng nhau ăn điểm tâm thế mà giờ đã bùng phát khủng hoảng lương thực, hạn chế cung ứng? Trợ lý thống khổ nhăn nhó: “Thế nên không có biện pháp, chúng ta đành cùng nhau ăn…”

“Bánh ngọt đi!”

“Surprise!”

“Sinh nhật vui vẻ!”

Cửa phòng hóa trang bị xô ra. Trợ lý bị đụng phải vọt lên trước vài bước.

Tiểu Chu hai tay nâng bánh ngọt, chậm rãi tiến vào cùng nhân viên đoàn làm phim.

Đèn phòng hóa trang bị tắt đi.

Vì thế, trước mặt Kiều Dĩ Hàng chỉ còn nhưng khuôn mặt ấm áp sáng ngời dưới ánh nến.

Tiểu Chu đưa bánh tới trước mặt hắn: “Ước nguyện đi!”

Kiều Dĩ Hàng rất nhanh thu hồi cảm động. Kỳ thực chuyện này quan trọng  là tâm ý, mà với hắn, tâm ý của Tiểu Chu cùng đoàn làm phim hắn sớm đã hiểu. Cho nên nói cảm động là có, cảm động đến rơi nước mắt là không có khả năng. Vốn đã là bạn bè tốt, làm chuyện này cũng là hợp lẽ thường.

— nếu như cầm bánh chính là Lục Vạn Bằng, chắc hắn sẽ giật mình.

Tiểu Chu thấy hắn làn dấu chữ thập, vẻ mặt nghiêm túc, hiếu kỳ hỏi: “Người ngươi nghĩ đến tên mấy chữ?”

Kiều Dĩ Hàng mở mắt trêu ghẹo: “Nếu là hai chữ thì là Tiểu Chu sao?”

Tiểu Chu nhìn trời: “Thực ra tên ta là ba chữ.” Nàng nhìn Kiều Dĩ Hàng còn đang mờ mịt, buồn bực nghĩ, quả nhiên, căn bản chẳng ai để ý tên nàng trên chứng minh thư không phải là Tiểu Chu.

Ước xong, hát bài hát sinh nhật, chia bánh xong, mọi người lại ai làm việc nấy.

Tiểu Chu đem tới một đống quà cùng lời chúc của fan.

Kiều Dĩ Hàng được “ân chuẩn” cho nghỉ.

Nhận điện thoại cha mẹ gọi tới chúc mừng, hắn ngồi ở phòng hóa trang bóc quà.

Đủ loại kiểu dáng, đủ loại tâm ý, đồ thủ công có, đồ quý giá có, đồ kỳ quái có, đồ bất ngờ có, dở khóc dở cười cũng có… nhưng Kiều Dĩ Hàng nhìn nhìn, lại cảm giác trong lòng thiếu thiếu gì đó.

Giống như vua Midas tay cầm vàng nhưng bụng vẫn đói. Lại giống như bộ xếp hình sắp hoàn chỉnh nhưng ghép thế nào cũng thiếu mất miếng trung gian.

Tiểu Chu ngả ra ghế dựa, thuận miệng hỏi: “A, sao hôm nay không thấy Trương Tri tới nhỉ?”

Kiều Dĩ Hàng đang ngẩn người nhìn chiếc ca nô gấp từ tiền giấy đột nhiên ngẩng lên nhìn nàng.

Chỗ trống nọ đột nhiên bị lấp đầy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện