EF, phòng tổng giám chế tác.

Thư ký bưng cà phê cùng sandwhich gõ cửa tiến vào: “Trương tổng, bữa khuya tới.“

Trương Tri vùi đầu trong đống tài liệu, không ngẩng đầu: “Mấy giờ rồi?“

“Sắp nửa đêm rồi.“ Thư ký lôi dầu gió ra xoa vài giọt lên thái dương. Sau khi Tương Tu Văn đến EF làm cố vấn, nàng chẳng thể sáng đi làm chiều tan ca mà đổi thành làm thêm giờ vô thời hạn. Phí tăng ca giống như cao ốc ngày càng vươn lên trời nhưng chẳng vui vẻ gì cả. Sáng nay nàng soi gương phát hiện bản thân mọc thêm ba cây tóc bạc, khóe mắt thêm một nếp nhăn. Cứ thế này sớm muộn gì nàng cũng biến thành bà già 26 tuổi.

…………..Phải tự cứu mình!

Nàng thấy Trương Tri vẫn còn cắm cúi phấn đấu với báo cáo, thử dò xét: “Trương tổng giám còn chưa tan ca sao?“

Trả lời nàng là một xập số liệu: “Chuyển thành biểu đồ.“

Thư ký im lặng nhận mệnh: “Biểu đồ cột hay biểu đồ đường?“

Trương Tri ngẩng đầu liếc nàng một cái: “Cả hai.“

Thư ký bất đắc dĩ chậm rãi lê chân ra ngoài, gần đến cửa vẫn còn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Trương tổng giám thực sự không sớm tan ca sao?“

Trương Tri tức giận trừng nàng.

Thư ký thở dài, đang chuẩn bị đóng cửa thì nghe Trương Tri đột nhiên hỏi: “Hôm nay mùng mấy?“

“Mười lăm, sắp sang ngày mười sáu rồi.“

Rầm!

Ghế dựa đập mạnh vào phiến cửa sổ thủy tinh đằng sau. Trương Tri đứng bật dậy, lao tới trước.

Thư ký hai mắt sáng ngời nhìn hắn: “Tan ca rồi?“

“Giúp ta đặt bó hoa hồng… không, hoa bình thường cũng được. Còn có bánh ngọt.“ Trương Tri nhìn đồng hồ đeo tay, ghé vào ban thư ký, viết nhanh địa chỉ, “Trước mười hai giờ đưa đến chỗ này.“

Thư ký giật mình: “Trước mười hai giờ?“

“Trả giá gấp đôi, gấp ba không được thì gấp năm. Ngươi xem rồi làm đi.“

Thư ký luống cuống tay chân, bắt đầu gọi cho các tiệm hoa cùng nhà hàng lớn.

Trương Tri sờ sờ túi, lại hốt hoảng chạy về phòng làm việc lấy di động cùng chìa khóa xe.

Vì ngày hôm nay, hắn còn len lén bày ra vài phương án.

Lái xe đem hoa và bánh ngọt tới, mời Kiều Dĩ Hàng đi ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến rồi nhân cơ hội đem nhẫn lần sinh nhật hắn chưa tặng được đưa cho Kiều Dĩ Hàng… Hắn rõ ràng đã lên kế hoạch chu đáo, thế mà giờ thành ra hỏng bét!

Cửa thang máy mở ra, Tương Tu Văn ôm một chồng văn kiện đi tới.

Trương Tri không thèm nhìn, nhanh chân đi vào thang máy lại bị hắn nghiêng người ngăn trở.

“Tránh ra.“ Trương Tri cau mày trừng mắt nhìn hắn.

Tương Tu Văn mỉm cười: “Tài liệu về các khoản nợ của DRM đã được fax lại đây rồi, chúng ta đến phòng làm việc đợi thôi.“

“Ngươi đi đi. Ta có việc ra ngoài.“ Trương Tri vừa nói, chuẩn bị lách qua thì Tương Tu Văn lại chuyển chân, chặn hắn lại.

Trên trán Trương Tri mơ hồ nổi gân xanh.

Tương Tu Văn: “Trương tổng phân tích xong biểu đồ chưa?”

Trương Tri hừ lạnh: “Mai làm tiếp.”

Tương Tu Văn: “Có lẽ Trương tổng từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài nên không biết, chúng ta chủ trương chuyện hôm nay chớ để ngày mai.” Hắn tiến lên trước.

Trương Tri vô thức lui sau một bước, tránh ra bên cạnh.

Thang máy khép cửa.

Tương Tu Văn cúi đầu nhìn đồng hồ: “Còn 36 phút nữa mới sang ngày mới, ta nghĩ Trương tổng hẳn có thể hoàn thành công việc.”

Trương Tri lạnh mặt đáp: “Ta nói, ngày mai làm tiếp, nghe không hiểu sao?”

Tương Tu Văn mặt không đổi sắc: “Là cố vấn tổng công ty phái tới giám sát việc xác nhập, ta có trách nhiệm theo dõi tiến độ dự án.”

Hắn không nói tới tiến độ thì thôi, vừa nhắc đến, cơn tức của Trương Tri được dịp bộc phát: “Trách nhiệm của ngươi là điều động những người có năng lực đi, để ta một mình chiến đấu thì có?”

Tương Tu Văn: “Theo như ta biết, ngài có một vị thư ký vô cùng đắc lực.”

Thư ký đang định hòa giải nghe vậy thầm lườm hắn một cái, rồi tới bên cạnh Trương Tri, nhỏ giọng: “Đã sắp xếp xong hết rồi.”

Tương Tu Văn: “Ta quên không nói, vừa rồi ta mới thông báo cho đội kỹ thuật dừng tất cả thang máy ở tầng cao nhất để tổng vệ sinh. Vì vậy, nếu ngài muốn dùng thì phiền thông báo tới phòng vệ sinh để họ lui ra rồi lệnh cho bên kỹ thuật khởi động lại thang máy.”

Thư ký líu lưỡi. Giờ đã gần nửa đêm rồi, đúng là biết cách hành hạ người khác mà.

Trương Tri lập tức lôi di động ra.

Tương Tu Văn thản nhiên nhìn hắn.

Trương Tri nhìn thời gian, đột nhiên thả di động lại vào túi, xoay người chạy hướng thang bộ.

Tương Tu Văn chậm rãi nói: “Từ đây đi thang bộ xuống mất ít nhất mười phút, sau đó lái xe tới trường quay chắc chắn quá nửa đêm.”

Trương Tri đứng khựng lại, quay đầu, sắc bén nói: “Quả nhiên ngươi đến để quấy rối.”

Tương Tu Văn: “Kỳ thực mỗi ngày phải sắp xếp đủ thứ việc cho ngài, ta cũng cảm thấy phi thường uể oải. Thay vì làm khổ lẫn nhau như vậy, hy vọng ngài có thể hiểu cho nỗi lòng phụ thân ngài mà chủ động thỏa hiệp. Như thế tốt cho tất cả mọi người.”

Trương Tri lạnh lùng nói: “Ngươi biết hôm nay là sinh nhật anh ấy?”

“Đương nhiên. Trước khi đến đây ta đã xem tư liệu về ngài và hắn, cũng ghi tạc trong óc rồi.” Khóe miệng Tương Tư Văn có chút nhếch lên, “Chờ khi ngài cùng hắn cắt đứt liên lạc hoàn toàn, ta sẽ xóa bỏ tư liệu về hắn.”

Trương Tri trầm giọng: “Hắn là nghệ sĩ danh tiếng nhất công ty ta.”

“Điểm ấy ngài không cần lo lắng. Hợp đồng giữa hắn và EF chỉ còn khoảng nửa năm nữa, nếu muốn cũng có thể sớm giải trừ, công ty tổn thất không là bao. Về phần nghệ sĩ danh tiếng, ta đã thương thảo bước đầu với người đại diện của Nhan Túc Ngang. Nếu không có gì ngoài ý muốn, sang năm công ty ta sẽ chính thức đón một vị nghệ sĩ nổi danh tiếng nhất từ trước tới giờ.” Tương Tu Văn vô cùng tự tin.

Trương Tri xiết tay thành quyền.

Cảm giác bị người kéo vào bẫy, bóp cổ chà đạp khiến toàn thân hắn như một ngọn núi lửa phẫn nộ, không ngừng sôi trào, chỉ muốn tìm chỗ phát tiết.

“Sinh nhật còn muốn đưa bánh tới tận nơi, chắc ta là người thứ nhất.” Giọng Kiều Dĩ Hàng từ phía thang bộ truyền tới, gian nan đẩy cửa bước vào. Áo vest khoát tại khuỷu tay, trán nhễ nhại mồ hôi, có thể thấy hắn leo thang bộ có bao nhiêu mệt nhọc.

Trương Tri mở to mắt nhìn hắn: “Sao anh lại tới đây?” Hỏi thì hỏi nhưng khóe miệng không nhịn được mà giương cao.

Kiều Dĩ Hàng hoãn lại để thở rồi kín đáo đưa bánh ngọt cho hắn. “Tôi đề nghị nên đổi lại thang máy đi. Nhân viên còn chưa tan ca mà thang máy đã tan ca rồi. Đây đúng là hành vi khinh nhờn nhân quyền!”

Trương Tri cười mắt híp lại: “Sinh nhật vui vẻ.”

Kiều Dĩ Hàng liếc hắn: “Còn gì nữa?”

“Còn gì?” Trương Tri sửng sốt, khóe miệng càng ngoác rộng hơn nữa, “Tôi yêu anh?”

Trong mắt Kiều Dĩ Hàng chợt lóe vui sướng, hắn cố trấn định nói: “Không cảm ơn sao?”

“Cảm ơn?”

“Cảm ơn tôi đến tận cửa cho cậu cơ hội nói chúc mừng sinh nhật.” Kiều Dĩ Hàng nhớ lại trải nghiệm thống khổ leo thang bộ vừa rồi, chỉ muốn tìm ngay một cái giường êm ái ngả lưng ba ngày ba đêm.

“Tôi đang định chạy tới.” Dù không kịp nhưng Trương Tri tận lực biểu đạt thành ý, “Hơn nữa cũng mới bảo thư ký gửi hoa cùng bánh đến trường quay.”

“Vừa mới?” Kiều Dĩ Hàng liếc hắn.

Trương Tri mấp máy môi, chuyện này thì chẳng có cớ gì rồi, đành thành thực: “Xin lỗi.” Tuy nói là do Tương Tu Văn cố ý dùng công việc ngăn chặn hắn nhưng quên mất sinh nhật Kiều Dĩ Hàng là lỗi của hắn.

Kiều Dĩ Hàng quay đầu nhìn về phía người vẫn yên lặng từ đầu tới cuối xem tình thế phát triển, mỉm cười: “Ta là Kiều Dĩ Hàng.”

Tương Tu Văn đổi nụ cười hoàn mỹ: “Tương Tu Văn.”

“Thực ra lúc nãy ta vô ý nghe được một ít chuyện các ngươi nói với nhau.” Kiều Dĩ Hàng một chút cũng không e ngại.

Tương Tu Văn thấy hắn bước vào không thở hổn hển cũng đã biết: “Không sao cả. Chuyện này ngươi có quyền được nghe.”

Kiều Dĩ Hàng: “Vậy có quyền được nói không đây?”

Ánh mắt Tương Tu Văn chợt lóe, thản nhiên nói: “Xin cứ tự nhiên.”

“Ta rất tò mò, cố vấn dự án xác nhập có quyền lợi gì can thiệp vào hợp đồng giữa nghệ sĩ và EF.” Kiều Dĩ Hàng thản nhiên hỏi.

Trương Tri lập tức nhảy tới cùng chiến tuyến: “Là người thay mặt cho tổng giám đốc ta cũng chưa giao cho ngươi quyền này.”

Tương Tu Văn vẫn thản nhiên: “Có thể coi như ta là đại biểu cho chủ tịch.”

Trương Tri nhíu mày.

Một khi liên quan đến Trương Phục Huân nghĩa là tính nghiêm trọng bị mở rộng. Trước kia hắn không hiểu nhiều nên không biết thể lực của Trương thị trong làng giải trí ra sao, giờ ngốc ở EF lâu, Trương Tri tự nhiên biết muốn làm sụp đổ một ngôi sao đơn giản đến thế nào.

Hắn không khỏi lo lắng nhìn Kiều Dĩ Hàng, trong lòng buồn bã, âm thầm tính toán chốc nữa gọi điện lý giải với lão hồ ly sự tình hôm nay thế nào. Vô luận ra sao, nhất quyết không thể để hắn duỗi ma trảo đụng tới Kiều Dĩ Hàng.

Tựa hồ cảm ứng được ánh mắt hắn, Kiều Dĩ Hàng quay đầu. Chạm tới gương mặt thân quen, vẻ mặt thân quen, ánh mắt thân quen này, mọi lo âu vô cớ đột nhiên tan biến sạch, nước suối hạnh phúc chậm rãi rót đầy trái tim hắn.

Kỳ thật trên đường tới đây, hắn đã nhận mệnh cùng giác ngộ rồi. Tình cảm cùng cảm giác đã bị người ảnh hưởng đến mức này rồi, nếu còn tiếp tục lừa mình dối người nữa thì chẳng khác nào hoàng đế ngu xuẩn mặc quần áo mới*.

(*truyện bộ quần áo mới của hoàng đế ấy, chắc bạn nào cũng đã từng đọc)

Chỉ là ý định cùng giác ngộ này mới ra lò, còn chưa kịp hạ nhiệt độ cẩn thận suy xét thì chuyện đã vượt ra ngoài dự tính. Loại cảm giác này thực không xong.

Vì hắn cảm thấy trong lòng mình một cỗ xung động, vọt tới đỉnh đầu, thậm chí khống chế cả đầu óc cùng miệng lưỡi hắn.

“Nếu chỉ là đại biểu,” Kiều Dĩ Hàng nghe được bản thân bị xung động chi phối, nói những lời khiến mọi người trợn mắt há mồm, “Vậy vẫn là để ta tự mình nói với Trương chủ tịch đi.”

Trương Tri nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn, nhãn tình như muốn rớt khỏi tròng.

Kiều Dĩ Hàng mới tuyên bố muốn cùng cha hắn nói chuyện. Bàn chuyện? Bàn về tương lai của bọn họ sao? Đây chẳng phải nghĩa là … Kiều Dĩ Hàng thừa nhận rồi?!

Dù không ngừng hoài nghi mình nghe lầm nhưng ánh mắt cùng khóe môi Trương Tri không ngừng cong lên.

Tương Tu Văn tựa hồ cũng bị bất ngờ, vẻ mặt bình tĩnh cũng xuất hiện tia gợn sóng nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, “Ta sẽ sắp xếp.” Hắn xoay người định nhấn thang máy thì nghe Trương Tri ở nơi nào đắc ý cười: “Tương… cố vấn à! Thang máy hình như bị ngài ra lệnh cho dừng ở tầng trên cùng rồi còn gì.”

Tương Tu Văn xoay người: “Cảm ơn Trương tổng giám đã nhắc nhở.”

Trương Tri thấy hắn không hề xấu hổ bước hướng thang bộ, âm thầm bội phục độ dày da mặt hắn. Nhưng giờ phút này hiển nhiên không cần chú ý người khác, hắn cầm bánh ngọt, áp sát Kiều Dĩ Hàng, cười tủm tỉm: “Lão bà…”

Kiều Dĩ Hàng khẽ nhíu mày: “Ngươi nói cái gì?”

“Sinh nhật vui vẻ!” Trương Tri cúi xuống hôn hắn.

Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ giúp hắn đỡ lấy bánh ngọt.

Trương Tri bẹp một tiếng, hôn lên mặt Kiều Dĩ Hàng.

Thư ký nhìn hai người còn đang đắm chìm trong không gian ngọt ngào, buồn bực nghĩ: đến lúc nào nàng mới có thể về nhà đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện