Mặc dù nói là tới hiện trường YY PIA kịch tìm cảm giác, bất quá Tráng Chí Lăng Dương gia nhập nhóm, ngay cả kịch bản cũng còn chưa kịp tải về, lần này cũng chỉ là cho mọi người thêm chút thời gian làm quen với nhau một chút thôi, thời điểm đến kênh đã hơn mười giờ rồi, cho nên mọi người tùy tiện nói chuyện phiếm hẹn thời gian lần sau PIA kịch đều tản đi.

Lúc Tiếu Thần rời khỏi YY lại gọi điện thoại cho Từ Gia, điện thoại vang lên gần một phút khi hắn hầu như cho rằng đối phương sẽ không bắt điện thoại liền kết nối.

“Tiếu ca.” Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm thật thấp của Từ Gia, nghe không ra tâm tình gì.

“Vừa nãy làm sao vậy?” Tiếu Thần mở miệng liền hỏi, từ lúc Tráng Chí Lăng Dương xuất hiện Từ Gia liền không thích hợp, cho dù trong quá trình nói chuyện phiếm cậu biểu hiện rất bình thường, không có một tia dị thường nào, thế nhưng quen biết nhiều năm như vậy, tuy rằng Tiếu Thần không nói có thể xác định chuyện gì xảy ra, nhưng ít ra có thể cảm thấy Từ Gia không thích hợp.

Bên kia điện thoại truyền đến một hồi trầm mặc rất dài, Tiếu Thần đoán rằng hẳn là không biết phải trả lời như thế nào hoặc là nói đúng hơn là không muốn trả lời, nếu như là vế sau như vậy hắn sẽ không ép Từ Gia, nghĩ đến đây Tiếu Thần đang muốn mở miệng bên kia Từ Gia liền lên tiếng.

“Anh.” Bên kia thanh âm Từ Gia thấp khẽ kêu một tiếng, nhẹ nhàng mở miệng nói, “… Thanh âm của hắn, rất giống Vệ Lăng Dương.”

Giống đến vừa rồi cậu hầu như cho rằng là cùng một người, nhớ đến thiếu niên năm đó quan tâm cậu so với cha mẹ còn hơn rất nhiều.

Trong thanh âm Từ Gia tình tự ẩn dấu rất khá, tốt đến không có một khe hở, như là đang bình tĩnh trần thuật một chuyện rất bình thường, nhưng Tiếu Thần vẫn là bắt được một tia yếu đuối không muốn người nào biết.

“Hắn? Cậu là chỉ Tráng Chí Lăng Dương?” Tiếu Thần hỏi.

“Ừ.”

Tráng Chí Lăng Dương, Vệ Lăng Dương.

Tiếu Thần liên tưởng đến điểm tương tự giữa hai người chính là tên, vùng xung quanh lông mày khẽ cau, hỏi tiếp, “Cậu cảm thấy là Vệ Lăng Dương

?”

“Không.” Từ Gia thấp giọng nói, “Tuy rằng rất giống, nhưng em biết không phải là hắn.”

“Cậu xác định sao?”

“Em xác định.” Từ Gia đáp.

Thanh tuyến của Tráng Chí Lăng Dương và Vệ Lăng Dương rất giống, hầu như đến mức giống nhau như đúc, thế nhưng phương thức nói chuyện lại tuyệt nhiên bất đồng, Tráng Chí Lăng Dương nói chuyện rất trầm ổn, đọc chữ rõ ràng, làm cho người khác cảm giác có loại thành thục, quan trọng là hắn không có uốn lưỡi vần cuối âm, mà Vệ Lăng Dương bởi vì quê hương là ở phía bắc, từ nhỏ nói chuyện mang theo khẩu âm biến đổi, còn từng nói đây là một trong những đặc thù đàn ông Đông Bắc, tính tình Vệ Lăng Dương xung động lại bao che khuyết điểm, có đôi khi còn dẫn theo một loại cảm giác cà lơ phất phơ, cùng biểu hiện vừa rồi của Tráng Chí Lăng Dương hoàn toàn không giống một người.

Bất quá chính là như vậy thời điểm Vệ Lăng Dương đập bể biển hiệu quảng cáo ở ven đường không chút do dự chắn ở trước người cậu, thời điểm bị mang đi bằng cáng cứu thương còn không quên thoải mái nói hắn không có việc gì.

Cho dù Từ Gia nói đến bình tĩnh cũng không thể thay đổi được tâm tình thất vọng, ở trong lòng của cậu vẫn là hy vọng có thể gặp lại Vệ Lăng Dương thêm một lần đi, Tiếu Thần đối với Từ Gia như vậy thở dài, mở miệng nói, “Không cần nghĩ, tắm rửa thật tốt rồi sớm nghỉ ngơi một chút đi.”

“Ừ, em biết.” Từ Gia ứng thanh, thanh âm mang theo ý cười, vì để cho Tiếu Thần an tâm.

“Không cần miễn cưỡng chính mình, cậu còn có chúng tôi.” Tiếu Thần dặn dò, sau đó nhớ ra cái gì lại hỏi, “Gần đây có đến chỗ chú Hàn không?”

“… Không có.”

“Cậu …”

“Em không sao.” Từ Gia cắt đứt lời tiếp theo của Tiếu Thần, cậu biết Tiếu Thần muốn nói cái gì, “Không cần lo lắng cho em, em rất ổn.”

Tiếu Thần biết cậu không muốn nói liền thôi, lần thứ hai căn dặn cậu hai câu mới cúp điện thoại.

Sau khi Từ Gia cúp điện thoại đem di động tùy ý ném ở một bên, nằm ở trên giường nhìn trần nhà màu trắng, bức tường rõ ràng là trống rỗng không màu, cậu lại cảm giác hiện đầy hình ảnh thiếu niên gọi Vệ Lăng Dương kia, Vệ Lăng Dương trong lòng cậu vẫn là 17 tuổi năm ấy, cười híp mắt lộ ra răng khểnh một bên, hướng cậu gọi “Gia Gia”, Gia Gia hai cái tên bình thường đến không thể bình thường hơn, được gọi ra từ trong miệng của thiếu niên kia cũng là lời tâm tình êm tai nhất cậu từng nghe.

Trong những ngày đó đang không ngừng uống thuốc, cậu thậm chí nhớ không nổi bao nhiêu lần bức bách chính mình quên đi quá khứ và chuyện của Vệ Lăng Dương.

Tất cả mọi chuyện vào hôm nay lại đột nhiên như một cuộn phim điện ảnh, trần trụi mở ra ở trước mặt cậu, khiến cho cậu không có chỗ trốn.

Cậu vẫn như cũ nhớ rõ những ngày hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau, nhớ rõ Vệ Lăng Dương mỗi ngày ở dưới lầu chờ cậu cùng đi học buổi sáng, nhớ rõ Vệ Lăng Dương len lén đem Tiểu Mập Mạp bỏ thư tình vào trong balo của mình đánh một trận khiến cho Tiểu Mập Mạp mua bữa sáng cho cậu nói xin lỗi, nhớ rõ Vệ Lăng Dương mặt dày mày dạn cùng cậu chen chung một cái giường vào buổi tối, nhớ rõ Vệ Lăng Dương thừa dịp cậu không để ý trộm hôn bên tai cậu đỏ lên còn ác thanh ác khí nói không thể nói ra, nhớ rõ Vệ Lăng Dương một bên giúp cậu che chân sưởi ấm một bên nói với cậu muốn dẫn cậu đi Đại Lý, nhớ rõ hai người che giấu mọi người ở phía sau rừng cây nhỏ trong trường đại học hôn nhau.

Cậu nhớ rất nhiều, khi trong sinh mệnh 26 tuổi Từ Gia, Vệ Lăng Dương chiếm cứ hai phần ba sinh hoạt của cậu, cậu thậm chí cho rằng nếu như không có gì ngoài ý muốn hai người sẽ vẫn như thế tiếp tục sống.

Mạnh mẽ ép mình quên đi mọi chuyện về Vệ Lăng Dương, giống như là độc dược muốn hút ra quá khứ này, trong đoạn thời gian rất dài Từ Gia cảm giác tim phổi nội tạng đều tựa như bị móc rỗng, chỉ có cái thiếu niên gọi là Vệ Lăng Dương kia mới có thể bổ khuyết trở lại.

Tưởng niệm là một loại bệnh, nhưng từ khi một ngày kia cùng Vệ Lăng Dương xa nhau trở đi cậu liền mất đi hẳn cơ hội.

Lăng lăng nhìn trần nhà, Từ Gia cảm giác chỗ trống trong tâm càng lúc càng lớn, càng ngày càng khó chịu, ánh mắt lại khô cạn đến nước mắt đều cũng không chảy được, chỉ có thể bình tĩnh mở to mắt, nếu như không có nhớ lầm, năm đó cùng Vệ Lăng Dương chia tay mình cũng là một giọt nước mắt cũng không chảy ra, rõ ràng đau đớn như vậy lại tìm không được chỗ để phát tiết, thẳng đến ngày đó cả nhà Vệ gia di dân, chính mình len lén chạy theo đến sân bay nhưng ngay cả cơ hội một lần cuối cùng đưa tiễn cũng không dám tranh thủ, chỉ có thể trốn ở phía sau đoàn người nhìn hắn qua kiểm an, nhìn hắn trước khi rời đi quay đầu lại lặp đi lặp lại nhiều lần, thẳng đến sau cùng ngay cả bóng lưng cũng không thấy tâm tình đọng lại nhiều ngày mới tan vỡ, thời điểm người bên cạnh đưa đến khăn tay mới phát hiện mình đã rơi lệ đầy mặt.

Một ngày trước khi Vệ Lăng Dương rời đi hắn đứng ở cửa một buổi tối, muốn gặp cậu một lần cuối, người cho đến nay chói mắt như vậy, lòng tự trọng cực mạnh cứ như vậy ở cửa cúi đầu mang theo khẩn cầu khiến cho cậu mở rộng cửa, Vệ Lăng Dương ở ngoài cửa ngây người một buổi tối, đồng dạng cậu ở bên này cửa ngây ngô ngồi cả một đêm, giữa hai người chỉ cách một cánh cửa, đó là lần cuối cùng khoảng cách gần nhất giữa cậu và Vệ Lăng Dương.

–Cậu xác định hắn không phải Vệ Lăng Dương sao?

Giọng nói của Tiếu Thần vang ở bên tai, làm cho đau đớn càng thêm rõ ràng.

Chậm rãi nhắm mắt lại, Từ Gia chậm rãi nở nụ cười, tôi xác định, tôi làm sao có thể không xác định đâu, từ lúc cả nhà Vệ Gia di dân đến nay đã qua gần 8 năm, trong mail còn tồn trữ bức ảnh mẹ Vệ tháng trước gửi đến, Vệ Lăng Dương đã kết giao bạn gái, hai người rất xứng, cha mẹ hai bên đều rất hài lòng.

–Tôi muốn cưới cũng chỉ có Gia Gia anh a, lời nói anh không lấy chồng này, ca đều không phải độc thân sao, anh nhẫn tâm như vậy sao?

–Ôi chao, vợ, hai ta đây coi là hợp pháp rồi đi? Trước đóng một con dấu, sau này anh chính là của ca rồi.

–Gia Gia, Gia Gia, a, vợ~

Thanh âm Vệ Lăng Dương luôn bồi hồi trong đầu, một đoạn tình cảm không nên phát sinh giữa hai người, sau cùng Từ Gia không bỏ được tổn thương chính là Vệ Lăng Dương, thế nhưng cuối cùng hại cậu tổn thương sâu nhất cũng chính là Vệ Lăng Dương.

Rõ ràng nhìn không thấy vết thương, Từ Gia nghĩ đến toàn thân vô cùng đau đớn, cậu co rúc ở trên giường cố sức ôm lấy chính mình, muốn giảm bớt đau đớn đến từ đáy lòng, lại phí công vô lực.

“… Vệ Lăng Dương.”

Từ Gia tựa như nói mớ gọi lên tên này, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể bổ khuyết thiếu sót trong tâm.

Yêu người đồng tính chung quy không được người nhận thức, cậu tự cho là chọn đúng người có thể đổi lại một lần cơ hội làm cho hắn trở về như người bình thường hay không.

Chương này có vẻ hơi buồn, nên bạn bonus cho mọi người thêm một tấm hình răng khểnh anh bạn nhỏ có nụ cười tỏa sáng cho mọi người thay đổi tâm tình ha.

Kát quá hÃnh ánh cho vng khái nguyÃn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện