Bạn học khoa tiếng Pháp lớp 1403 trong khoảng thời gian này rõ ràng cảm giác được bạn học hoa khôi Sở Tô khí tràng ôn hòa rất nhiều, tuy rằng vẻ mặt vẫn là một khuôn mặt than giống trước đây, thế nhưng đường cong gương mặt thật nhu hòa, loại thay đổi đột nhiên này ngay cả giáo sư cũng cảm nhận được.
Nạp Lan Chương đứng lớp giống như vô tình liếc mắt vị trí Sở Tô ngồi cạnh cửa sổ, bố trí kính mắt đặc biệt khiến cho hắn thấy rõ ràng khóe miệng Sở Tô thường thường treo lên ý cười như có như không, từ lúc Sở Tô nhập học đến bây giờ vẫn luôn kiên trì khuôn mặt than, ngay cả nam sinh đồng cấp đưa thư tình đến trước mặt cậu cậu cũng là ngay cả lông mi cũng không nhíu lấy một cái, hiện tại loại hiện tượng kỳ quái này khiến cho lão già hắn này cảm thấy sợ đến hoảng hốt.
Chẳng lẽ học trò đắc ý của mình đang nói chuyện yêu đương? Nếu như là sự thực, đây chính là chuyện lớn a! Nghĩ đến đều này, tâm tư Nạp Lan Chương vòng vo mấy phen, cảm giác mình phải quan tâm đến đời sống tình cảm của học trò thật tốt, mới có thể phát hiện yêu thương của mình đối với lớp người trẻ.
“Bạn học Sở Tô.” Nạp Lan Chương đem đồ cầm trong tay đặt ở một bên trên bàn giáo viên, nhìn Sở Tô đang đờ ra bên dưới nói, “Phiên dịch đoạn thứ ba chương năm bài thứ chín một chút.” Con thỏ nhỏ chết bầm này, sắp nửa tiết rồi còn không mở sách! Khi dễ hắn không có tồn tại đúng hay không?!
Sau khi Sở Tô nghe thấy thầy giáo gọi tên mình liền đứng dậy, tiện tay cầm sách lật mấy trang đến chương đó, không chút nghĩ ngợi nhìn chương đó phiên dịch một lần, tiết tấu trôi chảy không hề đình trệ, căn bản không nhìn ra cậu thất thần khi đi học.
Ngữ pháp chính xác, dùng từ tinh chuẩn, toàn bộ đoạn văn không bới ra được chút nào lệch lạc, trong lòng Nạp Lan Chương vừa kêu ngạo vì học trò mình ưu tú vừa đáng tiếc không bắt được điểm yếu của đứa nhỏ này, sau khi đợi Sở Tô đọc xong mới nói câu: “Sau này đi học không nên thất thần, tan học tới phòng làm việc của tôi một chuyến.” Liền để cho cậu ngồi xuống.
“…” Sở Tô đối với loại hành vi lòng dạ hẹp hòi của ông già này biểu thị rất là không còn gì để nói.
Mọi người đối với bạn học hoa khôi ném ánh mắt đồng tình, Nạp Lan Chương lấy tư cách là giáo viên thâm niên ngoại ngữ ở C đại, trình độ trên học thức khẳng định là không thể chê, nhân phẩm và danh tiếng cũng là tiêu chuẩn thật tốt, học sinh khoa ngoại ngữ đều tôn xưng lão một tiếng lão gia tử, năm nay Nạp Lan Chương gần 60 tuổi, nhưng thân thể vẫn tốt, tính tình có chút phát điên, không có ngăn cách gì với học sinh, cũng không có loại thói quen thích điểm danh như những giáo viên khác, chỉ có làm việc và thi thử không nên sai quá mức giới hạn lão cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt, giáo viên như vậy quả thực là thầy giáo hoàn mỹ lý tưởng trong mắt tất cả học trò, bất quá, nếu nói có cái gì không tốt đó chính là … thích bát quái!! Một lão già 60 tuổi thích bát quái, vui khi nghe được bát quái, còn giỏi về đào bát quái, một cái sở thích đặc thù này khiến cho các học trò muốn hôn mê!!!
Nghe một tiếng “Sau này đi học không nên thất thần, tan học tới phòng làm việc của tôi một chuyến.” này. Ý tứ kín đáo chính là đến phòng làm việc của tôi chúng ta cùng tâm sự thật tốt, đến tâm sự vì sao cậu thất thần, là có cái gì không vui sao, nói ra để lão già vui vẻ một chút.
Đúng, chính là khiến lão già vui vẻ một chút, bạn học hoa khôi, cậu bảo trọng.
Thời điểm sắp tan học Sở Tô thừa dịp Nạp Lan Chương đang bôi bảng rất nhanh dùng điện thoại di động lên QQ nhóm độc giả gửi một tin nhắn.
[Là văn nghẹ không phải là đáng khinh]
Văn Ý Tô: Đi học ngẩn người bị tóm được, tan học đi theo lão gia tử tâm sự, xin chúc phúc cho tôi.
Thất Ma Ma: Phốc, cùng lão gia tử tâm sự, thắp cho cậu một ngọn nến o(*≧▽≦)ツ┏━┓.
Là Dưa Ca Không Phải Là Tiểu Cúc: Phốc! Cùng lão gia tử tâm sự, hình ảnh kia thật đẹp, đẹp đến tôi không dám nhìn thẳng 233o(≧v≦)o
Thanh Sơn Quy Viễn: Lão đại chúc cậu gặp nhiều may mắn ~
Không, Là Quần Lót Của Cậu: Lão đại cầu trực tiếp hiện trường (*/w*), thật muốn nghe quá trình cậu và lão gia tử nói chuyện, nhất định rất! Có! Cảm động!
Di Nhạc: Mạnh mẽ xen vào hỏi một câu tình huống gì đây, vì sao lão đại cùng lão gia tử nói chuyện mấy người lại sung sướng như thế ⊙▽⊙, còn có lão gia tử là ai? Là thầy giáo sao? Thanh Sơn Quy Viễn: Nhạc Nhạc đại nhân, lão gia tử là đạo sư của lão đại, cụ thể cầu Ma Ma giải đáp cho cô.
Thất Ma Ma: Khụ, lão gia tử là giáo viên trường lão đại, mọi người tôn kính lão cũng liền gọi một tiếng lão gia tử, sở thích của lão gia tử tương đối đặc thù (*/w*), cô đoán thử xem…
Di Nhạc: Tương đối đặc thù là chỉ … Lẽ nào (Д`)?!!! Ai đến ngăn cản tôi não động!! Tôi tuyệt không manh vong niên luyến a!!!
Quần Lót Của Cậu: Phốc! Loại thần triển khai này o(*≧▽≦)ツ┏━┓
Thanh Sơn Quy Viễn: ….
Là Dưa Ca Không Phải Là Tiểu Cúc: Phốc o(*≧▽≦)ツ┏━┓ Nhạc Nhạc đại nhân cô não động lớn như vậy lão đại biết không?!
Văn Ý Tô: Hiện tại tôi đã biết.
Di Nhạc: Chờ một chút!! Lão đại, người vừa rồi kia không phải là em!! Xin tin tưởng em chính trực cả về thể xác và tinh thần (*/w*)
Thất Ma Ma: Thân đoán chừng là rất thẳng …. Tâm ma (*/w*)
Quần Lót Của Cậu: Phốc, thiếu sữa là manh điểm o(≧v≦)o
Thanh Sơn Quy Viễn: …. Các người thực sự là đủ rồi.
Di Nhạc: Phốc, Ma Ma đừng như vậy 2333, mau nói cho tôi biết rốt cuộc sở thích của lão gia tử là gì ~
Thất Ma Ma: Tính tình lão gia tử tương đối lão ngoan đồng, lão thích bát quái, nhất là thích đào bát quái của học sinh, trước đây lão còn đặc biệt nghiên cứu khuôn mặt than của lão đại o(*≧▽≦)ツ┏━┓
Di Nhạc: Ha? Bát quái (Д`) Lão gia tử manh như thế? Còn có còn có lão đại là mặt than?!! Cô không phải là đang trêu chọc tôi đi ⊙▽⊙!!
Lão đại là mặt than? Di Nhạc trước máy tính ngổn ngang trong gió!! Ngay từ đầu cho rằng nam thần trong lòng là cao lãnh, sau khi tiếp xúc phát hiện là “đáng khinh”, bây giờ lại nói cho cô biết là mặt than (Д`)!! Này không khoa học, tuy rằng cùng não bổ không giống nhau, thế nhưng, loại cảm giác giống như thần tượng tương phản manh là nháo cái gì!!
Là Dưa Ca Không Phải Là Tiểu Cúc: Lúc vừa mới biết cũng bị giật mình, cũng không phải chỉ là một mình cô ╮(╯▽╰)╭, bất quá ngẫm lại lão đại mang theo gương mặt than cùng chúng ta tú hạn cuối mê như vậy, xin tha thứ điểm manh của tôi cùng người khác không giống nhau~
Không, Là Quần Lót Của Cậu: Cùng manh~
Di Nhạc nội tâm rít gào: Các cô nương tôi cũng vậy đáng xấu hổ manh~
Thất Ma Ma: Xin tin tưởng trong lời nói của tôi có độ tin cậy đến bùng nổ!
Trăng Hôm Nay Thật Tròn: Di, Lão đại đã đi tâm sự rồi sao? Lão đại cậu đừng vội đi a! Đã nhìn thấy weibo Tiêu ca chưa? @Văn Ý Tô
Quần Lót Của Cậu: Được rồi, thiếu chút nữa đã quên chuyện này rồi!! Lão đại nhanh đi xem weibo đại thần, anh ấy @ cậu @Văn Ý Tô
Di Nhạc: Thiếu chút nữa đã quên chính sự rồi, lão đại trước đi xem weibo a!! @Văn Ý Tô
Thời điểm Sở Tô thấy trong nhóm @ cậu có chút sửng sốt, sáng sớm liền vội lên lớp, ngày hôm này còn chưa có thời gian lướt weibo, Trầm Tiêu @ weibo của cậu? Thời điểm ôm nghi hoặc đang chuẩn bị hỏi là chuyện gì trước mắt bị một bóng đen bao trùm, ngẩng đầu nhìn nhìn thấy lão gia tử cười mị cả mắt.
Lão gia tử: “Trò chuyện bí mật sao, thân.”
Sở Tô: “…”
Lão già, thu hồi lại nét tinh nghịch của ông đi có được không, ông bỉ ổi như vậy sư mẫu có biết không?
Lúc này bên trong phòng làm việc của thầy Nạp Lan truyền đến tiếng nói chuyện kỳ quái.
“Nói một chút xem, lúc đi học ngây người là đang suy nghĩ cái gì đấy?”
“…”
“Trầm mặc là chuyện gì xảy ra a, lẽ nào lên tiết của lão già tôi nhàm chán như vậy?”
“…”
“Ôi chao, có nghe thấy tôi nói chuyện không? Tiểu tử cậu ngược lại nói một chút xem a~”
“…”
“Cậu cái gia hỏa gian ngoan này, giả cái gì ngốc hả, nhanh cùng lão già tôi nói chuyện xem có chuyện gì xảy ra, có tâm sự gì nói ra xem tôi giúp cậu giải quyết.”
“…”
“Tôi nói tiểu tử Sở Tô cậu có phải là đã yêu đương rồi không?!”
“…”
Sở Tô ngồi ở đối diện vẻ mặt bát quái của lão gia tử, lão ngu ngốc này phần đầu nói nhiều như vậy trọng điểm chính là vì nói câu này đi.
Một già một trẻ mắt lớn trừng mắt nhỏ, Nạp Lan Chương đối với học trò yêu của ông dầu muối không vô hận đến nghiến răng, cậu nói lão đều đã một xấp tuổi dầy như vậy chút sở thích đó của nhãi con này cũng chưa đủ với lão, tôn sư trọng đạo trước mặt Sở Tô quả thực thúi như nhau! Rất làm cho lòng người bế tắc!
Lúc này Sở Tô há miệng, lão gia tử thấy được trước mắt sáng ngời đang đợi cậu mở miệng, ai biết Sở Tô chỉ là thở dài.
Nạp Lan Chương: “…”
Nhìn lão gia tử tức giận đến phẫn nộ Sở Tô có lòng tốt nói, “Cẩn thận huyết áp, tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi.”
“Nói hàm hồ!” Nạp Lan Chương vỗ bàn một cái, muốn chứng minh chính mình vẫn huyết khí phương cương, “Lão già ta vẫn còn mạnh mẽ!”
“Ừ, vẫn còn mạnh mẽ.” Sở Tô gật đầu, như không có chuyện gì xảy ra quét qua bàn tay phải giấu dưới đáy bàn sau khi vỗ bàn vẫn còn run lên kia.
“khụ.” Chú ý tới ánh mắt Sở Tô, Nạp Lan Chương lúng túng giấu tay đi, trong lòng thầm nói, “MN thật là đau a.”, lập tức nhìn Sở Tô, tiếp tục nói, “Đừng ngắt trọng tâm câu chuyện a, có phải là đã nói yêu đương rồi không, đối phương là người ở đâu a, là trong trường sao? Gặp gỡ đã bao lâu a?”
“Thầy quan tâm vẫn thật nhiều.” Sở Tô có hỏi tất đáp trả lời lại một câu.
“Tôi là thầy của cậu, có thể không quan tâm sao?!” Nạp Lan Chương vừa nghe lời của cậu liền không vui, quét trên dưới Sở Tô một lần thấy gì cũng không vừa mắt, “Nhìn cái biểu tình này của cậu, không biết còn tưởng rằng gương mặt của cậu hoại tử thần kinh! Đứa nhỏ khác đều là tiểu thiên sứ thế nào vừa đến trên người cậu lại khó xem như vậy? Tiếp tục như vậy nữa cũng không ai thích cậu, sau này chẳng lẽ cậu muốn bồi tôi và sư mẫu của cậu qua cả đời? Ai, buồn chết lão già ta.”
Không nói được một lời nghe lão già nói lảm nhảm, trên mặt Sở Tô mặc dù không có biểu tình dư thừa, nhưng trong lòng lại cảm nhận được ấm áp, tuy rằng Nạp Lan Chương bát quái lại là thật quan tâm cậu, cho dù cùng cậu không có bất kỳ liên hệ máu mủ gì, nhưng Sở Tô có thể cảm nhận được loại cảm giác ấm áp như người nhà ở trên người của lão già và vợ của ông ấy.
“Sư mẫu có khỏe không?” Sở Tô nói sang chuyện khác cắt đứt lão gia tử lảm nhảm.
“Hửm? Ừ, ừ, tốt vô cùng, chính là vẫn nhắc đến cậu, nói cậu qua ăn cơm, cuối tuần không có chuyện gì cứ đến một chuyến đi.” Nhắc đến bạn già, Nạp Lan Chương vội vã chuyển đạt ý chỉ của bạn già.
“Dạ, con đã biết.” Sở Tô gật đầu, trong lòng nhớ vừa nãy trong nhóm có nói chuyện Trầm Tiêu @ weibo của cậu, từ chỗ ngồi đứng lên đối lão gia tử nói, “Không còn việc gì con đi trước, thầy cũng về sớm một chút ăn đi, sư mẫu còn đang ở nhà chờ thầy.”
“Đi thôi đi thôi.” Nạp Lan Chương phất tay một cái để cậu rời khỏi.
Đợi Sở Tô từ phòng làm việc đi ra đến góc khuất hành lang liền nghe thấy thanh âm tạc mao của lão gia tử truyền đến”—Thằng nhóc thúi, cậu lại lừa dối lão già ta!! Cậu trở lại đem chuyện vừa rồi nói rõ ràng cho ta!!”
Sở Tô cong cong khóe miệng lộ ra mạc cười hời hợt, tâm tình khoái trá xuống lầu, ở cửa cầu thang đụng phải Trầm Lỗi.
“Sở Tô.” Trầm Lỗi thấy cậu liền gọi, có chút ngoài ý muốn hỏi, “Còn chưa có trở về sao? Vừa nãy lão gia tử không làm khó dễ cho chứ?”
“Không có.” Sở Tô nói, thấy bồn hoa lan trong tay của hắn như là chậu hoa trong phòng làm việc của Nạp Lan Chương liền hỏi, “Đây là hoa của lão gia tử?”
“Đúng vậy.” Trầm Lỗi cười nói, “Lần trước cây hoa xảy ra chút vấn đề, chị của tôi lại mở một cửa tiệm trồng hoa nhỏ, tôi lấy về để cho chị ấy nuôi giúp hai tuần, hiện tại trả lại cho thầy.”
Sở Tô như có điều suy nghĩ, nhìn bồn hoa lan một chút hoie, “Chị của cậu có cây tiên nhân cầu không?”
“Có, cậu có muốn không, tôi mang đến cho cậu.”
“Muốn, không cần đưa đến, tiệm của chị cậu ở nơi nào tôi đến xem một chút.” Sở Tô nói.
“Ở đường Tín Nguyên, bất quá vị trí cửa hàng tương đối lệch, như vậy đi, chừng nào cậu muốn thì tôi dẫn cậu qua đi.” Trầm Lỗi đề nghị.
“Được, làm phiền cậu rồi.” Sở Tô cũng không từ chối.
“Đừng khách khí, đến lúc đó tìm tôi, được rồi, cậu nhanh chóng về ăn cơm đi.” Trầm Lỗi nhớ đến thời điểm tan học Sở Tô là đi đến chỗ Nạp Lan Chương luôn, cũng chưa có ăn cơm trưa liền nhắc nhở cậu.
Sở Tô gật đầu liền rời khỏi, Trầm Lỗi ở tại chỗ nhìn bóng lưng của cậu một hồi mới đi đến phòng làm việc của Nạp Lan Chương.
Sau khi về đến nhà Sở Tô xách cơm trưa đặt lên bàn, chuyện đầu tiên chính là mở máy tính, sau đó sạc pin điện thoại, tối hôm qua đã quên sạc pin điện thoại đã tự tắt máy.
Sau khi máy tính khởi động xong trước tiên cậu mở ra weibo của Trầm Tiêu, đi vào liền thấy cái weibo đối phương mới post lúc sáng kia.
Sau đó bạn học Tô Tiểu Quai cả người cũng không tốt rồi!!
Nạp Lan Chương đứng lớp giống như vô tình liếc mắt vị trí Sở Tô ngồi cạnh cửa sổ, bố trí kính mắt đặc biệt khiến cho hắn thấy rõ ràng khóe miệng Sở Tô thường thường treo lên ý cười như có như không, từ lúc Sở Tô nhập học đến bây giờ vẫn luôn kiên trì khuôn mặt than, ngay cả nam sinh đồng cấp đưa thư tình đến trước mặt cậu cậu cũng là ngay cả lông mi cũng không nhíu lấy một cái, hiện tại loại hiện tượng kỳ quái này khiến cho lão già hắn này cảm thấy sợ đến hoảng hốt.
Chẳng lẽ học trò đắc ý của mình đang nói chuyện yêu đương? Nếu như là sự thực, đây chính là chuyện lớn a! Nghĩ đến đều này, tâm tư Nạp Lan Chương vòng vo mấy phen, cảm giác mình phải quan tâm đến đời sống tình cảm của học trò thật tốt, mới có thể phát hiện yêu thương của mình đối với lớp người trẻ.
“Bạn học Sở Tô.” Nạp Lan Chương đem đồ cầm trong tay đặt ở một bên trên bàn giáo viên, nhìn Sở Tô đang đờ ra bên dưới nói, “Phiên dịch đoạn thứ ba chương năm bài thứ chín một chút.” Con thỏ nhỏ chết bầm này, sắp nửa tiết rồi còn không mở sách! Khi dễ hắn không có tồn tại đúng hay không?!
Sau khi Sở Tô nghe thấy thầy giáo gọi tên mình liền đứng dậy, tiện tay cầm sách lật mấy trang đến chương đó, không chút nghĩ ngợi nhìn chương đó phiên dịch một lần, tiết tấu trôi chảy không hề đình trệ, căn bản không nhìn ra cậu thất thần khi đi học.
Ngữ pháp chính xác, dùng từ tinh chuẩn, toàn bộ đoạn văn không bới ra được chút nào lệch lạc, trong lòng Nạp Lan Chương vừa kêu ngạo vì học trò mình ưu tú vừa đáng tiếc không bắt được điểm yếu của đứa nhỏ này, sau khi đợi Sở Tô đọc xong mới nói câu: “Sau này đi học không nên thất thần, tan học tới phòng làm việc của tôi một chuyến.” Liền để cho cậu ngồi xuống.
“…” Sở Tô đối với loại hành vi lòng dạ hẹp hòi của ông già này biểu thị rất là không còn gì để nói.
Mọi người đối với bạn học hoa khôi ném ánh mắt đồng tình, Nạp Lan Chương lấy tư cách là giáo viên thâm niên ngoại ngữ ở C đại, trình độ trên học thức khẳng định là không thể chê, nhân phẩm và danh tiếng cũng là tiêu chuẩn thật tốt, học sinh khoa ngoại ngữ đều tôn xưng lão một tiếng lão gia tử, năm nay Nạp Lan Chương gần 60 tuổi, nhưng thân thể vẫn tốt, tính tình có chút phát điên, không có ngăn cách gì với học sinh, cũng không có loại thói quen thích điểm danh như những giáo viên khác, chỉ có làm việc và thi thử không nên sai quá mức giới hạn lão cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt, giáo viên như vậy quả thực là thầy giáo hoàn mỹ lý tưởng trong mắt tất cả học trò, bất quá, nếu nói có cái gì không tốt đó chính là … thích bát quái!! Một lão già 60 tuổi thích bát quái, vui khi nghe được bát quái, còn giỏi về đào bát quái, một cái sở thích đặc thù này khiến cho các học trò muốn hôn mê!!!
Nghe một tiếng “Sau này đi học không nên thất thần, tan học tới phòng làm việc của tôi một chuyến.” này. Ý tứ kín đáo chính là đến phòng làm việc của tôi chúng ta cùng tâm sự thật tốt, đến tâm sự vì sao cậu thất thần, là có cái gì không vui sao, nói ra để lão già vui vẻ một chút.
Đúng, chính là khiến lão già vui vẻ một chút, bạn học hoa khôi, cậu bảo trọng.
Thời điểm sắp tan học Sở Tô thừa dịp Nạp Lan Chương đang bôi bảng rất nhanh dùng điện thoại di động lên QQ nhóm độc giả gửi một tin nhắn.
[Là văn nghẹ không phải là đáng khinh]
Văn Ý Tô: Đi học ngẩn người bị tóm được, tan học đi theo lão gia tử tâm sự, xin chúc phúc cho tôi.
Thất Ma Ma: Phốc, cùng lão gia tử tâm sự, thắp cho cậu một ngọn nến o(*≧▽≦)ツ┏━┓.
Là Dưa Ca Không Phải Là Tiểu Cúc: Phốc! Cùng lão gia tử tâm sự, hình ảnh kia thật đẹp, đẹp đến tôi không dám nhìn thẳng 233o(≧v≦)o
Thanh Sơn Quy Viễn: Lão đại chúc cậu gặp nhiều may mắn ~
Không, Là Quần Lót Của Cậu: Lão đại cầu trực tiếp hiện trường (*/w*), thật muốn nghe quá trình cậu và lão gia tử nói chuyện, nhất định rất! Có! Cảm động!
Di Nhạc: Mạnh mẽ xen vào hỏi một câu tình huống gì đây, vì sao lão đại cùng lão gia tử nói chuyện mấy người lại sung sướng như thế ⊙▽⊙, còn có lão gia tử là ai? Là thầy giáo sao? Thanh Sơn Quy Viễn: Nhạc Nhạc đại nhân, lão gia tử là đạo sư của lão đại, cụ thể cầu Ma Ma giải đáp cho cô.
Thất Ma Ma: Khụ, lão gia tử là giáo viên trường lão đại, mọi người tôn kính lão cũng liền gọi một tiếng lão gia tử, sở thích của lão gia tử tương đối đặc thù (*/w*), cô đoán thử xem…
Di Nhạc: Tương đối đặc thù là chỉ … Lẽ nào (Д`)?!!! Ai đến ngăn cản tôi não động!! Tôi tuyệt không manh vong niên luyến a!!!
Quần Lót Của Cậu: Phốc! Loại thần triển khai này o(*≧▽≦)ツ┏━┓
Thanh Sơn Quy Viễn: ….
Là Dưa Ca Không Phải Là Tiểu Cúc: Phốc o(*≧▽≦)ツ┏━┓ Nhạc Nhạc đại nhân cô não động lớn như vậy lão đại biết không?!
Văn Ý Tô: Hiện tại tôi đã biết.
Di Nhạc: Chờ một chút!! Lão đại, người vừa rồi kia không phải là em!! Xin tin tưởng em chính trực cả về thể xác và tinh thần (*/w*)
Thất Ma Ma: Thân đoán chừng là rất thẳng …. Tâm ma (*/w*)
Quần Lót Của Cậu: Phốc, thiếu sữa là manh điểm o(≧v≦)o
Thanh Sơn Quy Viễn: …. Các người thực sự là đủ rồi.
Di Nhạc: Phốc, Ma Ma đừng như vậy 2333, mau nói cho tôi biết rốt cuộc sở thích của lão gia tử là gì ~
Thất Ma Ma: Tính tình lão gia tử tương đối lão ngoan đồng, lão thích bát quái, nhất là thích đào bát quái của học sinh, trước đây lão còn đặc biệt nghiên cứu khuôn mặt than của lão đại o(*≧▽≦)ツ┏━┓
Di Nhạc: Ha? Bát quái (Д`) Lão gia tử manh như thế? Còn có còn có lão đại là mặt than?!! Cô không phải là đang trêu chọc tôi đi ⊙▽⊙!!
Lão đại là mặt than? Di Nhạc trước máy tính ngổn ngang trong gió!! Ngay từ đầu cho rằng nam thần trong lòng là cao lãnh, sau khi tiếp xúc phát hiện là “đáng khinh”, bây giờ lại nói cho cô biết là mặt than (Д`)!! Này không khoa học, tuy rằng cùng não bổ không giống nhau, thế nhưng, loại cảm giác giống như thần tượng tương phản manh là nháo cái gì!!
Là Dưa Ca Không Phải Là Tiểu Cúc: Lúc vừa mới biết cũng bị giật mình, cũng không phải chỉ là một mình cô ╮(╯▽╰)╭, bất quá ngẫm lại lão đại mang theo gương mặt than cùng chúng ta tú hạn cuối mê như vậy, xin tha thứ điểm manh của tôi cùng người khác không giống nhau~
Không, Là Quần Lót Của Cậu: Cùng manh~
Di Nhạc nội tâm rít gào: Các cô nương tôi cũng vậy đáng xấu hổ manh~
Thất Ma Ma: Xin tin tưởng trong lời nói của tôi có độ tin cậy đến bùng nổ!
Trăng Hôm Nay Thật Tròn: Di, Lão đại đã đi tâm sự rồi sao? Lão đại cậu đừng vội đi a! Đã nhìn thấy weibo Tiêu ca chưa? @Văn Ý Tô
Quần Lót Của Cậu: Được rồi, thiếu chút nữa đã quên chuyện này rồi!! Lão đại nhanh đi xem weibo đại thần, anh ấy @ cậu @Văn Ý Tô
Di Nhạc: Thiếu chút nữa đã quên chính sự rồi, lão đại trước đi xem weibo a!! @Văn Ý Tô
Thời điểm Sở Tô thấy trong nhóm @ cậu có chút sửng sốt, sáng sớm liền vội lên lớp, ngày hôm này còn chưa có thời gian lướt weibo, Trầm Tiêu @ weibo của cậu? Thời điểm ôm nghi hoặc đang chuẩn bị hỏi là chuyện gì trước mắt bị một bóng đen bao trùm, ngẩng đầu nhìn nhìn thấy lão gia tử cười mị cả mắt.
Lão gia tử: “Trò chuyện bí mật sao, thân.”
Sở Tô: “…”
Lão già, thu hồi lại nét tinh nghịch của ông đi có được không, ông bỉ ổi như vậy sư mẫu có biết không?
Lúc này bên trong phòng làm việc của thầy Nạp Lan truyền đến tiếng nói chuyện kỳ quái.
“Nói một chút xem, lúc đi học ngây người là đang suy nghĩ cái gì đấy?”
“…”
“Trầm mặc là chuyện gì xảy ra a, lẽ nào lên tiết của lão già tôi nhàm chán như vậy?”
“…”
“Ôi chao, có nghe thấy tôi nói chuyện không? Tiểu tử cậu ngược lại nói một chút xem a~”
“…”
“Cậu cái gia hỏa gian ngoan này, giả cái gì ngốc hả, nhanh cùng lão già tôi nói chuyện xem có chuyện gì xảy ra, có tâm sự gì nói ra xem tôi giúp cậu giải quyết.”
“…”
“Tôi nói tiểu tử Sở Tô cậu có phải là đã yêu đương rồi không?!”
“…”
Sở Tô ngồi ở đối diện vẻ mặt bát quái của lão gia tử, lão ngu ngốc này phần đầu nói nhiều như vậy trọng điểm chính là vì nói câu này đi.
Một già một trẻ mắt lớn trừng mắt nhỏ, Nạp Lan Chương đối với học trò yêu của ông dầu muối không vô hận đến nghiến răng, cậu nói lão đều đã một xấp tuổi dầy như vậy chút sở thích đó của nhãi con này cũng chưa đủ với lão, tôn sư trọng đạo trước mặt Sở Tô quả thực thúi như nhau! Rất làm cho lòng người bế tắc!
Lúc này Sở Tô há miệng, lão gia tử thấy được trước mắt sáng ngời đang đợi cậu mở miệng, ai biết Sở Tô chỉ là thở dài.
Nạp Lan Chương: “…”
Nhìn lão gia tử tức giận đến phẫn nộ Sở Tô có lòng tốt nói, “Cẩn thận huyết áp, tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi.”
“Nói hàm hồ!” Nạp Lan Chương vỗ bàn một cái, muốn chứng minh chính mình vẫn huyết khí phương cương, “Lão già ta vẫn còn mạnh mẽ!”
“Ừ, vẫn còn mạnh mẽ.” Sở Tô gật đầu, như không có chuyện gì xảy ra quét qua bàn tay phải giấu dưới đáy bàn sau khi vỗ bàn vẫn còn run lên kia.
“khụ.” Chú ý tới ánh mắt Sở Tô, Nạp Lan Chương lúng túng giấu tay đi, trong lòng thầm nói, “MN thật là đau a.”, lập tức nhìn Sở Tô, tiếp tục nói, “Đừng ngắt trọng tâm câu chuyện a, có phải là đã nói yêu đương rồi không, đối phương là người ở đâu a, là trong trường sao? Gặp gỡ đã bao lâu a?”
“Thầy quan tâm vẫn thật nhiều.” Sở Tô có hỏi tất đáp trả lời lại một câu.
“Tôi là thầy của cậu, có thể không quan tâm sao?!” Nạp Lan Chương vừa nghe lời của cậu liền không vui, quét trên dưới Sở Tô một lần thấy gì cũng không vừa mắt, “Nhìn cái biểu tình này của cậu, không biết còn tưởng rằng gương mặt của cậu hoại tử thần kinh! Đứa nhỏ khác đều là tiểu thiên sứ thế nào vừa đến trên người cậu lại khó xem như vậy? Tiếp tục như vậy nữa cũng không ai thích cậu, sau này chẳng lẽ cậu muốn bồi tôi và sư mẫu của cậu qua cả đời? Ai, buồn chết lão già ta.”
Không nói được một lời nghe lão già nói lảm nhảm, trên mặt Sở Tô mặc dù không có biểu tình dư thừa, nhưng trong lòng lại cảm nhận được ấm áp, tuy rằng Nạp Lan Chương bát quái lại là thật quan tâm cậu, cho dù cùng cậu không có bất kỳ liên hệ máu mủ gì, nhưng Sở Tô có thể cảm nhận được loại cảm giác ấm áp như người nhà ở trên người của lão già và vợ của ông ấy.
“Sư mẫu có khỏe không?” Sở Tô nói sang chuyện khác cắt đứt lão gia tử lảm nhảm.
“Hửm? Ừ, ừ, tốt vô cùng, chính là vẫn nhắc đến cậu, nói cậu qua ăn cơm, cuối tuần không có chuyện gì cứ đến một chuyến đi.” Nhắc đến bạn già, Nạp Lan Chương vội vã chuyển đạt ý chỉ của bạn già.
“Dạ, con đã biết.” Sở Tô gật đầu, trong lòng nhớ vừa nãy trong nhóm có nói chuyện Trầm Tiêu @ weibo của cậu, từ chỗ ngồi đứng lên đối lão gia tử nói, “Không còn việc gì con đi trước, thầy cũng về sớm một chút ăn đi, sư mẫu còn đang ở nhà chờ thầy.”
“Đi thôi đi thôi.” Nạp Lan Chương phất tay một cái để cậu rời khỏi.
Đợi Sở Tô từ phòng làm việc đi ra đến góc khuất hành lang liền nghe thấy thanh âm tạc mao của lão gia tử truyền đến”—Thằng nhóc thúi, cậu lại lừa dối lão già ta!! Cậu trở lại đem chuyện vừa rồi nói rõ ràng cho ta!!”
Sở Tô cong cong khóe miệng lộ ra mạc cười hời hợt, tâm tình khoái trá xuống lầu, ở cửa cầu thang đụng phải Trầm Lỗi.
“Sở Tô.” Trầm Lỗi thấy cậu liền gọi, có chút ngoài ý muốn hỏi, “Còn chưa có trở về sao? Vừa nãy lão gia tử không làm khó dễ cho chứ?”
“Không có.” Sở Tô nói, thấy bồn hoa lan trong tay của hắn như là chậu hoa trong phòng làm việc của Nạp Lan Chương liền hỏi, “Đây là hoa của lão gia tử?”
“Đúng vậy.” Trầm Lỗi cười nói, “Lần trước cây hoa xảy ra chút vấn đề, chị của tôi lại mở một cửa tiệm trồng hoa nhỏ, tôi lấy về để cho chị ấy nuôi giúp hai tuần, hiện tại trả lại cho thầy.”
Sở Tô như có điều suy nghĩ, nhìn bồn hoa lan một chút hoie, “Chị của cậu có cây tiên nhân cầu không?”
“Có, cậu có muốn không, tôi mang đến cho cậu.”
“Muốn, không cần đưa đến, tiệm của chị cậu ở nơi nào tôi đến xem một chút.” Sở Tô nói.
“Ở đường Tín Nguyên, bất quá vị trí cửa hàng tương đối lệch, như vậy đi, chừng nào cậu muốn thì tôi dẫn cậu qua đi.” Trầm Lỗi đề nghị.
“Được, làm phiền cậu rồi.” Sở Tô cũng không từ chối.
“Đừng khách khí, đến lúc đó tìm tôi, được rồi, cậu nhanh chóng về ăn cơm đi.” Trầm Lỗi nhớ đến thời điểm tan học Sở Tô là đi đến chỗ Nạp Lan Chương luôn, cũng chưa có ăn cơm trưa liền nhắc nhở cậu.
Sở Tô gật đầu liền rời khỏi, Trầm Lỗi ở tại chỗ nhìn bóng lưng của cậu một hồi mới đi đến phòng làm việc của Nạp Lan Chương.
Sau khi về đến nhà Sở Tô xách cơm trưa đặt lên bàn, chuyện đầu tiên chính là mở máy tính, sau đó sạc pin điện thoại, tối hôm qua đã quên sạc pin điện thoại đã tự tắt máy.
Sau khi máy tính khởi động xong trước tiên cậu mở ra weibo của Trầm Tiêu, đi vào liền thấy cái weibo đối phương mới post lúc sáng kia.
Sau đó bạn học Tô Tiểu Quai cả người cũng không tốt rồi!!
Danh sách chương