Dịch: Mon

***

Hai người trở lại Giang Thành vào lúc trời chạng vạng. Lúc ở trên xe lửa, Trịnh Thiên Dã đã gọi điện thoại cho người nhà để họ chuẩn bị bữa tối cho hai người. Xuống xe lửa, anh kéo La Phi đi thẳng về phía chiếc xe hơi sang trọng đã đợi ở đó từ lâu, ngồi vào xe, chạy thẳng về nhà anh.

La Phi còn tưởng rằng bởi vì có mặt Quách Tử Chính mà anh không muốn về nhà nữa nên lên xe xong thì không nhịn được mà hỏi nguyên nhân. Anh trả lời cô: “Mấy ngày nay, em không biết mỗi lần nhìn cả bàn đầy thức ăn mà ba mẹ mình nấu, anh thèm ăn cỡ nào đâu. Nhưng anh sợ để lại ấn tượng xấu nên không dám ăn nhiều, khiến ban đêm bị đói phải thức giấc mấy lần. Hôm nay anh đã bảo người nhà chuẩn bị những món thật ngon, nhất định phải ăn bù lại.”

La Phi nghĩ lại một chút, ở nhà cô, ngoại trừ việc những hành vi cử chỉ của anh quá bình thường đến nỗi khác thường thì hình như ăn cũng ít hơn trước. Lúc ấy cô không nghĩ gì nhiều, cứ tưởng là anh không quen ăn những món nhà mình nấu. Bây giờ nghe anh nói thế thì mới biết anh đang kiềm chế.

Trong nhất thời, cô không biết nên cười hay nên khóc.

Không đúng!

Trong đầu La Phi chợt lóe lên, trách mắng những lời của anh vừa rồi: “Cái gì mà ba mẹ mình?”

Trịnh Thiên Dã liếc cô một cái: “Ba mẹ em cũng chính là ba mẹ anh, tối nay anh về nhà sẽ kể cho bà nội và ba anh nghe chuyện đã gặp ba mẹ, bảo bọn họ thương lượng một chút xem khi nào thì gia đình hai bên có thể gặp nhau. Tuy năm nay không có thời gian để kết hôn nhưng chuẩn bị trước mấy tháng cũng là cần thiết mà. Nhà họ Trịnh có chuyện vui, đương nhiên không thể làm quá sơ sài.”

La Phi trợn tròn hai mắt, ngẩn người trong xe, cả buổi trời mới hoàn hồn lại, nói rõ từng chữ: “Anh đang nói đùa với em phải không?”

Trịnh Thiên Dã bĩu môi cười, quay đầu qua ngắt đôi gò má đang cứng đờ của cô. “Thế nào, vui đến nỗi không dám tin sao?” Anh hôn một cái lên trán cô đầy thân thiết. “Anh biết sang năm mới có thể kết hôn sẽ khiến cho lòng em không được vui lắm, cho nên sớm chuẩn bị trước vài tháng để em có thể yên tâm hơn. Đây là việc một ngươi bạn trai chu đáo như anh phải làm, em không cần phải hưng phấn như thế!”

Hưng phấn cái đầu anh! La Phi chỉ cảm thấy giống như có hàng vạn con lạc đà Nam Mỹ đạp qua người mình.

Quả nhiên, vừa về tới nhà, Trịnh Thiên Dã đã bắt đầu báo cáo với ba vị phụ huynh mình ở nhà La Phi được ba mẹ vợ tương lai yêu mến và khoản đãi thế nào.

Bà nội anh vui đến nỗi cười không khép được miệng, không đợi Trịnh Thiên Dã nhắc đến thì đã bàn đến chuyện lúc nào sẽ sắp xếp cho cha mẹ hai bên gặp mặt. Trịnh Gia Thăng và Trương Cẩm Hoa cố gắng khuyên can nhưng đều bị bà gạt đi.

Cuối cùng, Trịnh Gia Thăng chỉ có thể cho La Phi một ánh mắt bất đắc dĩ và đầy vẻ áy náy.

La Phi lại lần nữa cảm thấy cuộc đời thật là bi ai, cả buổi tối cô đều không có hứng thú nói chuyện. Vừa nghĩ tới chuyện ba mẹ cô không rõ nội tình mà đi bàn chuyện hôn nhân của cô và Trịnh Thiên Dã với nhà họ Trịnh thì cô liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, lòng dạ tê tái.

Ăn cơm xong, một mình La Phi ngồi trong phòng khách xem TV, Trịnh Thiên Dã thì vội kéo ba vị phụ huynh vào phòng làm việc bàn bạc chuyện hai gia đình gặp nhau.

Đương nhiên là cô xem không vào. Với thái độ nuông chiều của Trịnh Gia Thăng và Trương Cẩm Hoa đối với Trịnh Thiên Dã, chỉ sợ là giết người đốt nhà thì bọn họ cũng đi giải quyết hậu quả cho anh.

Mà nói cho cùng, cho dù bọn họ giữ chữ tín, hết thời hạn nửa năm sẽ để cô đi nhưng đến lúc đó, nếu ba mẹ đã bị kéo vào cuộc thì cô còn có thể ung dung phủi tay ra đi không chút vướng bận sao? Đáng sợ hơn là đến lúc đó, chuyện của bọn họ ai ai cũng đều biết, một mình cô mất mặt không nói, sợ nhất là khiến cho ba mẹ mất mặt theo.

Càng nghĩ thì càng thấy phiền lòng, cũng càng thấy tức Trịnh Thiên Dã hơn.

Trong lúc La Phi đang buồn bực ngồi một mình trong phòng khách thì Trịnh Thiên Dã hớn ha hớn hở từ ngoài cửa đi vào, thấy trên sô pha phòng khách chỉ có một mình cô thì tò mò hỏi. “Ủa, Tiểu phi, cô cũng ở đây à? Trịnh Thiên Dã đâu?”

Lúc này, La Phi thấy Trịnh Trạch Thi thì như thấy được phao cứu sinh, hai mắt sáng lên, đứng dậy chạy vội tới trước mặt cô, sau đó quay đầu nhìn mấy người làm trong phòng khách, nói thật nhỏ. “Bọn họ ở trong phòng làm việc, cô tới đúng lúc lắm, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô.”

Trịnh Trạch Thi biết là cô sẽ nói chuyện của Trịnh Thiên Dã, thấy sắc mặt cô nhăn nhó gấp rút thì nụ cười cũng khẽ tắt đi, gật đầu nói: “Được, chúng ta ra ngoài vườn hoa nói chuyện.”

Hai người ra vườn hoa sau nhà, La Phi liền hùng hổ nói: “Bác sĩ Trịnh vĩ đại à, tôi thật sự không chịu được nữa rồi! Cô có biết Trịnh Thiên Dã và ba mẹ mình đang nói chuyện gì không? Đang bàn chuyện cha mẹ hai bên gặp nhau để chuẩn bị hôn lễ cho bọn tôi đấy! Cô cũng thấy rồi đó, đã lâu như vậy rồi, chẳng những anh ấy không đỡ hơn chút nào mà càng ngày càng nặng hơn. Cô là bác sĩ tâm lý, cô mau nghĩ cách đi, có cần tăng cường điều trị hay mời thêm bác sĩ khác không? Hoặc là đưa anh ấy vào bệnh viện để tiến hành chương trình điều trị?”

“Cô đừng gấp!” Trịnh Trạch Thi chậm rãi giơ tay làm ra một tư thế trấn an. “Tôi đã đọc hết những tin tức mà cô gửi cho tôi mấy ngày nay rồi, cũng đã nghiên cứu chúng thật kỹ. Trước mắt coi như Trịnh Thiên Dã vẫn chưa bị nặng lắm, cứ tiếp tục điều trị bằng biện pháp chậm rãi thế này thôi, chắc là sẽ từ từ mà bình phục. Cô nhẫn nại đợi thêm chút đi, dù sao lâu nhất là hết năm nay thôi.”

“Tôi không muốn đợi nữa, không muốn đợi thêm một giây một phút nào nữa. Tôi vốn không có nghĩa vụ phải làm điều này cho các cô. Bây giờ ngay cả ba mẹ tôi cũng bị kéo vào cuộc, tôi không thể chịu đựng được nữa. Thử nghĩ coi, nửa năm sau tôi có thể tiếp nhận chuyện giữa tôi và Trịnh Thiên Dã chỉ là một cuộc chơi qua đường nhưng cô muốn ba mẹ tôi phải đối mặt với nó thế nào đây? Để bọn họ biết được tôi và một người đàn ông chung sống với nhau, bàn chuyện kết hôn nhưng thật ra không có chút quan hệ nào ư?”

Đôi mắt sáng ngời của Trịnh Trạch Thi nhìn bộ dạng đang muốn phát điên của cô với ánh mắt như cười như không. Cô ta im lặng một lát rồi bỗng nhiên cười ha hả. “Trước kia cô chỉ bực bội chán ghét nhưng bây giờ cô đang sợ hãi. Rốt cuộc thì cô đang sợ điều gì? Chỉ sợ ba mẹ cô biết được sự thật thì sẽ đau lòng thôi sao? Hay là… thật ra trong lòng cô cũng đã có chút cảm giác với Thiên Dã, nhưng cô lo sợ là sau khi nó hết bệnh thì sẽ không yêu cô như bây giờ nữa? La Phi, sao cô lại không tin tưởng nó như thế?”

“Sao tôi phải có lòng tin vào một kẻ bị bệnh thần kinh chứ?” La Phi hét lên xong thì lập tức hối hận, rõ ràng cô đang gián tiếp thừa nhận những gì Trịnh Trạch Thi nói.

Nhưng sao cô có thể có cảm giác với một kẻ bị bệnh thần kinh được?

Cô phẫn nộ nhìn vẻ mặt tươi cười của Trịnh Trạch Thi. “Cô đừng tưởng rằng mình là bác sĩ tâm lý thì có thể đoán được người ta đang nghĩ gì? Cô lợi hại thế thì sao vẫn chưa chữa được cho Trịnh Thiên Dã?”

Trịnh Thiên Dã thờ ơ nhún vai. “Tôi có đoán đúng ý nghĩ của cô không cũng không quan trọng, quan trọng là tôi cần phải chữa lành bệnh cho em trai tôi. Nói trắng ra, bấy lâu nay tôi không làm gì là bởi vì tôi cho là nó chẳng bị bệnh gì nghiêm trọng, bởi vì phần lớn thời gian nhận thức của nó đều rất bình thường, rất khó nhận ra sự khác thường của nó. Mà mọi vấn đề của nó thì lại cần cô truyền đạt lại một cách gián tiếp, tất nhiên trong quá trình ấy thông tin sẽ bị chệch đi ít nhiều. Đương nhiên, cho dù có bị chệch đi thì tôi vẫn cần cô giúp.” Trịnh Trạch Thi cân nhắc một chút. “Thế này đi, nếu thật sự cha mẹ hai bên phải gặp mặt thì cô cứ nghe theo nó đi. Tôi nghe nói ba mẹ cô rất thích nó mà. Hãy để nó luôn được vui vẻ, chỉ có cảm xúc ổn định thì mới có lợi cho việc điều trị.”

“Không được! Các người không thể hiếp người quá đáng như vậy được! Tôi vẫn luôn phối hợp với các người, nhưng tôi không thể lừa gạt ba mẹ mình như vậy!”

“La Phi…”

“La Phi…”

Giọng của Trịnh Trạch Thi vang lên đồng thời với giọng của một người đàn ông khác. Không chỉ La Phi, ngay cả Trịnh Trạch Thi cũng bị giật mình.

Hai người quay đầu sang nhìn thì thấy Quách Tử Chính đang sa sầm mặt, từng bước đi về phía này.

Trịnh Trạch Thi phiền muộn xoa bóp trán, cười gượng gạo. “Tử Chính, em đến khi nào vậy?”

“Đến được một lúc rồi!”

Cô dò hỏi. “Chắc em không có sở thích nghe lén chứ, cho nên chưa nghe được bọn chị nói gì đúng không?”

“Tuy em không có sở thích ấy nhưng tối nay chợt có hứng thú, cho nên trùng hợp nghe được một đoạn.”

Trịnh Trạch Thi im lặng một lát, chưa hết hy vọng mà hỏi tiếp. “Bọn chị nói gì, chắc em nghe không hiểu đâu ha?”

Quách Tử Chính cười xùy một tiếng, liếc cô. “Em không phải là thằng ngu, hơn nữa em đã sớm nhận thấy sự khác thường.”

“Tử Chính.” Trịnh Trạch Thi nghiêm mặt nói. “Chuyện này là do bác hai và dì Trương tìm chị để thương lượng, bọn chị làm thế cũng chỉ vì không muốn Thiên Dã bị kích thích lần nữa mà thôi. Nó cũng là anh trai của em, xin em hãy nhớ điều này trước khi làm bất cứ việc gì.”

Quách Tử Chính cười lạnh. “Em coi anh ta như anh trai nhưng anh ta chưa bao giờ cần điều đó. Các chị muốn tốt cho anh ta nhưng lẽ nào lại bắt ép một cô gái làm chuyện mà cô ấy không thích? Trịnh Thiên Dã là người, La Phi cũng là người mà? Em sẽ không để cho các chị tiếp tục hiếp đáp cô ấy như vậy!”

Anh nói xong bèn nắm lấy cổ tay La Phi. “Đi thôi, chúng ta đến trước mặt bọn họ nói cho rõ ràng.”

“Sếp Quách.” La Phi nhìn anh, lứng túng không biết làm gì.

Trịnh Trạch Thi bước vội tới trước, ngăn trước mặt hai người. “Quách Tử Chính, em điên rồi hả? Bây giờ em kéo La Phi tới trước mặt Trịnh Thiên Dã và người lớn nói cho rõ ràng, bảo La Phi rời xa Thiên dã thì chẳng những mình Thiên Dã chịu kích thích lớn mà ngay cả bà nội cũng không chịu nổi.”

Quách Tử Chính lạnh lùng nhìn cô. “Em không thể nhìn La Phi tiếp tục dây dưa với một tên thần kinh có vấn đề được. Bởi vì không có ai có thể đảm bảo tên có vấn đề về thần kinh ấy sẽ không làm tổn thương người khác. Thần kinh của Trịnh Thiên Dã có vấn đề thì nên để anh ta tiếp nhận chương trình điều trị chứ không phải bảo vệ một cách thế này.”

Trịnh Trạch Thi cũng cười lạnh. “Thật là một con người vĩ đại, Quách Tử Chính à! Đừng tưởng là tôi không biết cậu đang nghĩ gì? Đàn ông thích những cô gái xinh đẹp cũng là chuyện bình thường thôi, nhưng xin cậu đừng lấy cái cớ chính nghĩa này làm bình phong, cũng đừng có giậu đổ bìm leo được không? Đúng là bây giờ Thiên Dã có chút vấn đề nhưng không có nghĩa là không có năng lực nhận thức. Trên thực tế, lần này nó xảy ra vấn đề cũng chỉ vì thích La Phi mà thôi. Cậu muốn lợi dụng điều này để đoạt tình yêu, phải chăng là quá tiểu nhân?”

Mặt Quách Tử Chính không có gì khác thường, chỉ bĩu môi cười. “Trịnh Trạch Thi, anh ta mới là em của chị, đương nhiên chị sẽ bênh vực anh ta. Có điều chị dùng phép khích tướng cũng vô ích thôi, tôi thích La Phi, thích từ lâu rồi kìa. Nhưng đây không phải là lý do tôi muốn giúp cô ấy rời xa Trịnh Thiên Dã. Bởi vì nếu đổi là người khác, tôi cũng sẽ làm như vậy!” (Xạo pa, nói thật là tui không tin anh sẽ làm thế nếu đó là một cô gái anh không thích, hèn!)

Mặt Trịnh Trạch Thi lộ vẻ giận dữ, cô bước tới chỉ vào mặt Quách Tử Chính. “Quách Tử Chính, cmn, cậu tưởng cậu là thánh phụ sao?”

Quách Tử Chính thờ hơ cười nhạt, gạt Trịnh Trạch Thi ra, kéo La Phi vào trong nhà.

Đầu óc La Phi trống trơn, không biết có nên giãy ra hay không. Một mặt cô muốn tìm cách nào đó để mọi người không lúng túng, một mặt lại muốn dứt khoát một lần để được giải thoát. Vì thế, cô loạng choạng theo Quách Tử Chính vào trong phòng khách.

Bọn họ vừa bước vào thì nhìn thấy một nhà bốn người đang từ trên lầu bước xuống. La Phi nghe tiếng cười nói, lập tức tỉnh táo lại phần nào. Tuy chân cô không nhúc nhích nữa nhưng tay thì lặng lẽ rút khỏi tay Quách Tử Chính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện