Chuyển ngữ: Sushi

***

Đối với việc La Phi và Quách Tử Chính đứng cùng một chỗ gần gũi như vậy, dĩ nhiên Trịnh Thiên Dã rất khó chịu, anh nheo mắt nhìn về phía hai người, đôi mày của anh khẽ cau lại, sau đó liền đi theo hai người xuống cầu thang. Anh đi tới trước mặt hai người, đưa tay kéo La Phi tới bên cạnh mình, sau đó lại mang theo ánh mắt tức giận nhìn về phía Quách Tử Chính, nói: “Mày tránh xa người phụ nữ của tao ra!”

Quách Tử Chính lạnh lùng liếc mắt về phía anh, rồi lại dời tầm mắt về phía La Phi đang hoảng sợ sau lưng Trịnh Thiên Dã, thản nhiên nói: “Người phụ nữ của anh? Hay phải nói là người bị anh ép buộc trở thành người phụ nữ của anh?”

Người La Phi run lên, thận trọng nhìn Trịnh Thiên Dã đang đứng bên cạnh mình, chỉ thấy sắc mặt anh xanh mét đến khó coi, đôi môi run rẩy hỏi lại: “Mày đang nói vớ vẩn gì đó hả?”

Quách Tử Chính đi lướt qua Trịnh Thiên Dã, hướng về phía cầu thang rồi lại quay đầu nhìn về phía ba vị trưởng bối còn đang đứng ở giữa cầu thang, nói: “Mẹ, chú Trịnh, chuyện của anh ta và La Phi, con đã biết hết rồi!”

Mặt của Trịnh Gia Thăng và Trương Cẩm Hoa cùng ngẩn ra, cuối cùng vẫn là Trương Cẩm Hoa định thần lại trước. Bà cười cười, đi vài bước xuống lầu, hơi lo sợ vỗ vai Quách Tử Chính, nói: “Tử Chính, đã trễ thế này rồi, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói sau.”

Quách Tử Chính phẫn nộ hất tay của bà ra: “Mẹ! Mọi người không thể như vậy được? Mọi người không thể hiếp đáp một cô gái như vậy được!”

“Tử Chính!” Mặt Trương Cẩm Hoa hơi sầm lại, khẽ quát một tiếng.

Bà vừa dứt lời, Trịnh Thiên Dã từ phía sau hùng hổ bước tới: “Mày biết cái gì? Tình cảm giữa tao và La Phi tốt đẹp nên mày ghen tỵ, đúng không? Đừng cho là tao không biết mày đang suy nghĩ cái gì?” Anh vừa nói vừa nhìn về phía mấy vị trưởng bối, đưa tay chỉ vào Quách Tử Chính: “Đứa em trai tốt này của con đang có ý đồ với chị dâu tương lai của mình, muốn đoạt người của anh trai nó”.

Sắc mặt Trịnh Gia Thăng sa sầm lại, bà nội Trịnh lúc này cũng tỏ ý trách móc, khẽ than hai tiếng rồi mở miệng: “Tử Chính! Thiên Dã nói như vậy có phải là sự thật không? Bà nghe nói con và Tiểu Phi đã quen nhau từ trước. Bà cũng không phải là đang bênh vực ai nhưng Tiểu Phi và Thiên Dã đã là một đôi, con không được có suy nghĩ như vậy!”

“Bà nội…” .” Đang nói, Trịnh Trạch Thi đã hấp tấp chạy nhanh như chớp đến bên cạnh bà nội, cười hề hề: “Bà nội, bọn nó chỉ nói đùa với nhau thôi, không phải bà không biết Thiên Dã và Tử Chính từ trước đến nay vẫn không hợp tính nhau mà, hai ngày không tranh cãi thì không chịu được. Chẳng phải bà không thích xem chúng nó cãi nhau sao? Đi thôi, chúng ta cùng trở về phòng, con cùng bà nói chuyện của con, chính là chuyện đó… Gần đây con tìm được một bạn trai… bà phải tư vấn giúp con một chút”.

Cô vừa nói vừa dìu bà nội lên lầu.

Quách Tử Chính nghe được tiếng đóng cửa trên lầu, thì mới lên tiếng nói tiếp: “Chú Trịnh, chú xem, anh ta căn bản là đang đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình. Mọi người cứ tiếp dung túng lừa gạt như thế này, không những đang làm hại La Phi mà còn hại anh ta nữa”.

“Cái gì là dung túng? Cái gì là lừa gạt? Cái gì là làm hại La Phi?” Không đợi Trịnh Gia Thăng lên tiếng trả lời, Trịnh Thiên Dã đã đùng đùng hỏi lại.

Quách Tử Chính nhìn Trịnh Gia Thăng chỉ biết im lặng, thất vọng lắc đầu, đối với cơn dận dữ của Trịnh Thiên Dã anh chỉ bình tĩnh trả lời: “Anh, anh bị bệnh, anh có biết hay không? Cô ấy ở bên cạnh anh – La Phi, cô ấy không như anh nghĩ đâu, cô ấy không có yêu thầm anh hai năm. Tuy tôi không biết ban đầu vì sao anh có thể ép buộc cô ấy ở bên cạnh mình, nhưng cô ấy ở bên anh tuyệt đối không phải là vì tự nguyện, mà là bởi vì ba anh và mẹ tôi, chỉ vì không muốn anh bị kích thích mới xin cô ấy ở lại bên cạnh anh. Anh nếu như không tin thì hãy tự mình hỏi La Phi đi”.

Trịnh Thiên Dã nghe xong lời của anh ta nói, sắc mặt liền trở nên sa sầm như là đang suy nghĩ lại ý nghĩa trong lời nói của Quách Tử Chính, lát sau anh chỉ vào Quách Tử Chính quay lại hỏi Trịnh Gia Thăng: “Nó nói như vậy, ba hiểu chứ?”

Trịnh Gia Thăng im lặng cúi đầu, thở dài không nói.

Trịnh Thiên Dã sắc mặt không thay đổi, quay đầu nhìn về phía La Phi, hỏi: “Em có biết nó đang nói gì không?”

La Phi quan sát sắt mặt của Trịnh Gia Thăng và Trương Cẩm Hoa, dè dặt gật đầu, nói nhỏ: “Anh ấy nói không sai. Em cũng không muốn tiếp tục như thế này nữa. Anh cần phải đi tìm bác sĩ tâm lý”.

Quách Tử Chính như đang thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đưa tay cầm lấy tay của La Phi kéo đi. Không ngờ, tay đang đưa lên, lại bị Trịnh Thiên Dã ngăn lại: “Quách Tử Chính, mày muốn tranh giành phụ nữ với tao thì cứ nói thẳng ra chứ hà tất phải bịa đặt ra một chuyện không tưởng thế này. Tao cũng không phải là thằng ngu, tự bản thân mình có bệnh hay không phải rõ hơn ai hết, không phải sao? Tính cách của tao không tốt, cho nên thỉnh thoảng La Phi sẽ như lúc nãy, nói muốn rời xa tao, tao cũng hiểu được. Thế nhưng mày nói cái gì mà ép buộc thì thật đúng là như đang kể chuyện tiếu lâm! Bọn tao cùng ra cùng vào, cùng ngủ chung một giường. Khi cô ấy vui vẻ thì cười với tao, khi cô ấy không vui thì giận dỗi với tao, bọn tao không khác gì những đôi yêu nhau bình thường khác.” Anh nói xong, lại quay về phía La Phi. “Phi Phi, tâm trạng của em không vui thì có thể trút giận lên anh cũng không thành vấn đề nhưng không được ngốc nghếch đến nỗi để người khác kích động, lợi dụng, biết không?”

La Phi ngẩn người, mắt chữ A mồm chữ O nhìn lại anh, rồi lại quay đầu về phía Trịnh Gia Thăng và Trương Cẩm Hoa, chỉ thấy hai người cau mày tựa hồ như cũng có chút bất ngờ. Cô bỗng nhiên nhớ đến, Trịnh Thiên Dã vốn đang bị chứng hoang tưởng, nếu như chỉ vì mấy câu nói của người khác mà có thể đối mặt với hiện thực thì đúng là có chút không bình thường. Cô không biết nên thở phào nhẹ nhõm vì Trịnh Thiên Dã không bị lời của Quách Tử Chính kích thích hay là bi ai vì mình không thể thoát khỏi tình cảnh này trong một sớm một chiều.

Trịnh Gia Thăng giả vờ hắng giọng một cái: “Tử Chính, con hãy về nghỉ trước đi, con và anh con trước giờ đã có thành kiến với nhau, không thể trong một lúc có thể là rõ ràng mọi chuyện, sau này hãy nói đi”.

“Con sẽ đi! Nhưng con nhất định phải mang La Phi rời khỏi đây”. Quách Tử Chính lạnh lùng nói. “Mọi người cứ tiếp tục dung túng, cứ tiếp tục bao che cho đứa con ngoan của mình đi, con không quản được nhưng sẽ không dung túng nữa.”

Dứt lời, anh lại lần nữa bước lên kéo lấy La Phi: “Chúng ta đi”.

Lần này Trịnh Thiên Dã cũng không ngăn cản, chỉ là ở phía sau nhìn hai người rời khỏi, cao giọng nói: “Phi Phi, em xác định em muốn cùng nó rời khỏi đây?”

Lòng La Phi hơi buồn rầu, quay đầu liếc anh một cái, thấy sắc mặt anh trầm tĩnh khó đoán không giống bình thường, tim lại đập kịch liệt không khống chế được. Cô không dám tiếp tục cùng anh đối mặt, khẩn trương quay đầu đi theo bước chân của Quách Tử Chính.

“Choang!” Một tiếng đồ vỡ vang lên, tiếp đó là tiếng thét chói tai của Trương Cẩm Hoa.

La Phi quay đầu lại, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, chỉ vừa vặn thấy Trịnh Thiên Dã đứng ở vị trí không xa, trán chảy ra hai dòng máu, máu tươi theo mặt anh chảy xuống, dưới chân lại thấy có mấy mảnh vỡ của lọ hoa.

“Thiên Dã, con làm cái gì vậy?!” Trương Cẩm Hoa nghiêm mặt tiến đến trước mặt anh, cố gắng kiểm tra vết thương của anh, lại bị anh đẩy ra.

Trịnh Gia Thăng ôm ngực khó thở, đi đến bên cạnh anh, lại nhìn về phía cửa nơi Quách Tử Chính và La Phi đang đứng, căm phẫn nói:”Con xem, các con đã làm nên chuyện tốt gì?”

Trịnh Thiên Dã lại đẩy người cha đang muốn kiểm tra vết thương của mình ra, rồi dùng tay lau đi vết máu đưa đến trước mặt nhìn một chút, khi lên tiếng thì giọng nói lại cực kỳ bình thản: “Con chỉ muốn thử xem có đau hay không! Nhưng hình như lại không đau một chút nào!” Dứt lời, đột nhiên anh đem tay dính đầy máu đưa đến trước ngực. “Thế nhưng… thế nào mà chỗ này hình như lại rất đau?”

La Phi sợ đến ngây người, nhìn trên đầu lại thấy máu chảy ra mỗi lúc một nhiều, rốt cục một lúc sau mới phản ứng lại kịp. Cô chạy nhanh đến trước mặt anh, luống cuống tay chân lau máu cho anh, nước mắt nhịn không được lại thi nhau rơi xuống, nói năng có phần lộn xộn: ” Em không đi… Em không đi nữa, anh đừng làm em sợ…”

Trịnh Thiên Dã vẫn không nhúc nhích nhìn cô, bỗng nhiên nhếch miệng cười hề hề: “Anh cũng biết mọi người đang gạt anh. Nếu em không yêu anh, làm sao lại vì anh mà khóc được?”

Anh nói xong câu đó, đôi mắt yếu ớt nhắm lại, cả người ngã xuống đất. Trương Cẩm Hoa xông lên, đem La Phi đẩy sang một bên, vừa xử lý vết thương của anh, vừa rống lên với Quách Tử Chính đã sớm đứng ngây người ra ở cửa: “Còn không mau gọi xe cứu thương?!”

Vết thương của Trịnh Thiên Dã không nặng lắm, nhưng bởi vì là bị thương ở đầu nên gây ra một chấn động nhẹ, phải nằm ở bệnh viện một đêm mới tỉnh lại. Người trong nhà ngoài bà nội Trịnh không biết chuyện ra thì tất cả đều ở đây, vì vậy mặc dù là phòng bệnh VIP rộng rãi nhưng cũng trở nên chật chội.

Quách Tử Chính cũng muốn tới thăm bệnh, nhưng lại bị viện trưởng Trương tức giận đuổi đi. Trước khi đi, anh có nhìn La Phi một chút, thấy cô đang rất lo lắng bên cạnh Trịnh Thiên Dã nên cũng không tiện mở miệng nói chuyện với cô, thở dài liền đi.

Trịnh Trạch Thi chạy đến sau, nhìn người đang nhắm mắt mê man trên giường, liền thở dài, lắc đầu nói: “Vốn đầu óc đã có chút không bình thường, giờ lại tự mình đập một cái như vậy không biết có trở thành một kẻ ngu si hay không”.

Trịnh Gia Thăng trải qua một đêm ầm ĩ như vậy, bệnh tim thiếu chút nữa lại tái phát, thật vất vả lắm mới bình tâm lại được, lại thấy con mình không có gì đáng ngại, mới thở phào nhẹ nhõm được một chút lại nghe được những lời nói vô tâm của cháu gái mình, không khỏi nhíu mày khẽ quát lên: “Tiểu Thi, con không thể nói được nhũng lời dễ nghe chút sao?”

Trịnh Trạch Thi bất mãn oán thầm hai câu, sau lại mở miệng nói: “Bác hai, không phải con trách bác nhưng nếu như sau khi Thiên Dã xảy ra chuyện hồi nhỏ, bác để ý quan tâm đến nó nhiều hơn thì ngày hôm nay đã không xảy ra chuyện như thế này. Không sai, ai cũng biết bác rất yêu đứa con quý tử của mình, nhưng yêu quý con mình cũng không thể cưng chiều, dung túng cho mọi việc của nó, mà là nên để ở trong lòng… Haiz… Bác cũng chỉ là một thương nhân, có nói bác cũng không hiểu”.

Trịnh Gia Thăng tức giận, liếc cô một cái: “Bây giờ nói mấy lời này có ích gì, quan trọng là mau mau đem Thiên Dã chữa trị cho thật tốt. Cái thân già này của bác không biết sẽ đi lúc nào nữa. Nếu nó cứ như thế này thì làm sao bác có thể yên tâm đây. Còn con nữa… Không phải tự xưng mình là bác sĩ tâm lý đó sao, thế nào mà bây giờ vẫn chưa thấy hiệu quả gì thế?”

Trịnh Trạch Thi mang vẻ mặt đau khổ, nói: “Aiz, con nhìn thân thể bác vẫn còn rất cường tráng lắm, ra ngoài còn có thế tán đổ nhiều cô gái trẻ, đừng nói hơn mười năm mà hai mươi, ba mươi năm cũng không thành vấn đề, bác cũng đừng làm con sợ. Tình trạng của Thiên Dã, con còn sốt ruột hơn mọi người nữa là. Nhưng nó là em họ của con, con không thể vì muốn nó hồi phục nhanh hơn mà lựa chọn những phương pháp trị liệu cấp thời được, đúng không? Chọn cách chậm một chút nhưng có thể chữa được tận gốc, lại tốt cho sức khỏe của người bệnh.”

“Chỉ mong là con nói đúng”. Trịnh Gia Thăng vừa ủ rũ thở dài vừa nhìn về phía La Phi cũng đang bất động không nói được một lời: “Tiểu Phi, coi như chú cầu xin con giúp Thiên Dã một tay, đừng cùng với Tử Chính càn quấy nữa. Tử Chính, cái đứa này tính tình kiên quyết, đã nói là làm. Trước đây nó và Thiên Dã cũng thường xuyên xích mích với nhau, nói xuất ngoại là đi luôn. Chú không thể yêu cầu gì nó, nhưng cháu thì…”

La Phi vội vàng ngắt lời ông: “Chú à, chú yên tâm, con sẽ không làm như vậy nữa đâu. Con cũng không muốn Thiên Dã mau chóng bình phục. Còn đối với sếp Quách, con sẽ nói chuyện với anh ấy”.

Với gia đình ‘con tôi, con anh’ như vậy, La Phi cũng có chút hiểu được. Quách Tử Chính là con riêng, nếu không phải Trương Cẩm Hoa nói, Trịnh Gia Thăng là bố dượng đương nhiên cũng không thể bởi vì con trai của mình mà có bất cứ yêu cầu gì với anh ta được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện