Bốn mươi tập phim truyền hình, tất nhiên không phải như những vụ án như trước kia Quý Lãng viết chỉ gói gọn trong mấy trăm nghìn chữ là có thể xong nên chỉ một ngày không thể nào viết một bài hoàn chỉnh được. Vừa đến giờ tan ca, Quý Lãng cập nhật xong một chương cuối cùng của hôm nay rồi tắt máy tính.

Lúc anh từ trên lầu xuống, người đầu tiên phát hiện ra anh là Oa Oa, Oa Oa đang cầm đồ chơi thổi bong bóng nước chơi, vừa thấy Quý Lãng xuống, lập tức tung tăng chạy đến, chân ngắn lộc cộc lộc cộc chạy rất nhanh, trong lúc chạy, dụng cụ thổi bong bóng trong tay lập tức thổi ra mấy chục quả bong bóng xà phòng nhiều màu sắc.

"A a, a a..." Oa Oa đứng trước mặt Quý Lãng, kích động chỉ vào những quả bong bóng xà phòng mình vừa tạo ra như đang muốn nói phụ thân đại nhân mau nhìn kìa, thấy Oa Oa có giỏi không? Quý Lãng nhìn lướt qua bọt xà phòng bay khắp nơi, cười khẽ một tiếng, sau đó cúi người bế Oa Oa lên, hỏi: "Chơi vui chứ?"

"A a." Oa Oa liên tục chỉ tay lên đầu hai lần, cho thấy rằng mình đang rất vui vẻ.

"Sếp, tan ca rồi sao?" Lúc này Đông Vĩnh Nguyên mới nhìn thấy Quý Lãng, bất giác đi đến, ánh mắt lóe lên như nói ra suy nghĩ của mình.

[ Cuối cùng có nên hỏi hay không đây? Hỏi chắc chắn sếp sẽ tức giận, hơn nữa hình như hỏi cũng chẳng có tác dụng gì.]

Quý Lãng nhíu mày, im lặng nhìn về phía Đông Vĩnh Nguyên, không chủ động hỏi. Chuyện sau khi năng lực mình tiến hóa có thể đọc được suy nghĩ nội tâm của đối phương, anh không nói cho ai biết trừ Vu Miểu Miểu.

Năng lực này còn bá đạo và khiến người ta khiếp sợ hơn cả việc vào đi giấc mộng người khác.

[ Sếp trông rất bình thường, không có dấu hiệu gì cuồng bạo, hơn nữa tính cách còn dễ chịu hơn so với trước đây, không lẽ hiệp hội nhầm rồi chứ.]

Đôi mắt Quý Lãng rũ xuống, đoán sơ sơ được là chuyện mình Giác Tỉnh, hiệp hội sai Đông Vĩnh Nguyên qua dò xét tình hình.

Thực ra ban đầu anh không định lừa gạt hiệp hội chuyện này, nếu không thì ngày đó ở biệt thự Ly Sơn, anh sẽ không trực tiếp thi triển năng lực trước mặt ba thành viên trong hiệp hội, hoặc là sau khi thi triển xong nên giết ba người kia để diệt khẩu mới đúng. Anh không làm vậy không phải vì anh nương tay, mà là vì không quan trọng, vì chuyện Giác Tỉnh của anh sẽ không giấu diếm được. Hiệp hội không thể nào sẽ không điều tra ra được việc anh đã nuốt nhiều lệ quỷ như vậy ở cửa biệt thự. Lý do hiệp hội để Đông Vĩnh Nguyên đến tìm hiểu, không phải vì xác định có phải mình đã Giác Tỉnh hay chưa, mà muốn biết mình đã Giác Tỉnh đến mức độ nào rồi.

"Anh có việc gì sao?" Quý Lãng thấy Đông Vĩnh Nguyên cứ do dự mãi không hỏi ra được nên chủ động cho anh ta cơ hội hỏi. Nếu Đông Vĩnh Nguyên hỏi thì đúng lúc anh cũng có lời chuyển đến hiệp hội.

"Hả? Cái gì, tôi... Tôi chỉ muốn hỏi ngày mai anh vẫn đưa Oa Oa đến chứ?" Đông Vĩnh Nguyên nói.

[ Không được, không thể hỏi, ít nhất cũng chờ phát lương xong rồi hãy hỏi.]

Quý Lãng: "..."

"Sau này tôi đều sẽ đưa Oa Oa đi làm." Quý Lãng đáp.

"Ôi, vậy thì tốt quá! Ngày mai tôi lại mua cho Oa Oa vài món đồ chơi."

"A ha ha ha..." Oa Oa vừa nghe có đồ chơi mới, vui vẻ vung tay múa chân.

Đông Vĩnh Nguyên không hỏi nên Quý Lãng cũng không chủ động để anh ta truyền lời cho hiệp hội. Vì thế anh không nói gì nữa, mang Oa Oa rời khỏi văn phòng.

Chờ anh đi xa, Đông Vĩnh Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Thôi, sếp thật quá đáng sợ, vẫn nên đến chỗ bà chủ xem tình hình thôi."

Nghĩ vậy, Đông Vĩnh Nguyên cầm chìa khóa xe, chào tạm biệt ba người còn lại rồi ra khỏi phòng làm việc, lái xe đến Đại học Hải Thành.



Cổng trường Đại học Hải Thành, Vu Miểu Miểu và bạn cùng phòng cùng ra ngoài ăn cơm, xa xa đã thấy xe Đông Vĩnh Nguyên đỗ đối diện đường cái, cô nói với bạn cùng phòng một tiếng, bảo họ đến nhà hàng gọi món trước rồi mình sẽ đến sau.

"Đông Đông." Vu Miểu Miểu gõ cửa kính xe.

"Bà chủ, lên xe đi."

Vu Miểu Miểu nhíu mày, nói: "Tôi có hẹn ăn cơm với bạn học, nói ở đây luôn đi."

"Vậy cô cứ lên xe đi đã, bên ngoài nhiều người."

Nghe vậy, Vu Miểu Miểu đi sang bên kia ngồi vào ghế lái phụ: "Nói đi, chuyện gì mà bí hiểm như vậy."

"Chính là... Cái kia..." Đông Vĩnh Nguyên vỗ mạnh vào đùi, kiến quyết nói: "Bà chủ, tôi có một chuyện muốn hỏi nhưng cô đừng nóng giận. Tôi chỉ hỏi một chút chứ không phải muốn đứng bên phía đối lập với hai người."

Vu Miểu Miểu trợn mắt nhìn, đoán: "Hiệp hội lại sai anh hỏi chuyện của tướng công đấy sao?"

"Bà chủ, cô thật sự là băng tuyết thông minh." Đông Vĩnh Nguyên thấy Vu Miểu Miểu chủ động nói, bỗng cảm thấy khó mở miệng: "Không phải trước đây Oa Oa bị quỷ tướng bắt đi sao, sau đó lúc hai người đi cứu Oa Oa, cũng có ba thành viên của hiệp hội chúng ta qua đó, sau khi họ quay về nói... Nói sếp đã Giác Tỉnh rồi. Là, là thật vậy sao?"

Hỏi đến đây, sắc mặt Đông Vĩnh Nguyên cũng trở nên thấp thỏm. Anh ta không mong sếp Giác Tỉnh, vì một khi không khống chế được sức mạnh của ác mộng thì những nơi đi qua sẽ không còn một ngọn cỏ. Sức mạnh khủng bố nhất của ác mộng không phải năng lực anh ấy có thể đi vào giấc mơ người khác, cũng không phải năng lực anh ấy rơi vào giấc ngủ say, mà là tính liên tục vô hạn của anh ấy.

Lúc người khác thi triển năng lực nào đó sẽ có tiêu hao, dù là quỷ khí hay linh lực đều có lúc cạn kiệt. Nhưng quá trình thu thập năng lượng của sức mạnh ác mộng, nó sẽ làm người bình thường ngủ say, sau đó từ trong giấc mơ hấp thu năng lượng của chính người đó, để mình càng lúc càng mạnh hơn. Giống như châu châu, một khi bùng phát sẽ rỉa rói tất cả lương thực, mãi đến khi nhân gian không còn gì nữa bản thân mới tiêu tan.

"Tôi không biết." Vu Miểu Miểu không nói thật với Đông Vĩnh Nguyên. Vì một khi Đông Vĩnh Nguyên biết đáp án thật thì sẽ phải ra quyết định, hoặc là đứng về phía hiệp hội, hoặc là đứng về phía họ, việc này quá khó xử với Đông Vĩnh Nguyên nên Vu Miểu Miểu cũng không mong anh ta như vậy.

"Hả, cô cũng không biết sao?" Nghe thấy câu trả lời, Đông Vĩnh Nguyên theo bản năng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Không biết cũng xem như là đáp án, ít nhất mình không cần phải lựa chọn.

"Anh giúp tôi chuyển lời với hiệp hội." Vu Miểu Miểu bỗng nhiên nói.

"Cái gì?" Đông Vĩnh Nguyên nhìn Vu Miểu Miểu.

"Anh nói với hiệp hội rằng trong mắt tôi tiêu chuẩn để phán quyết tướng công Giác Tỉnh chỉ có một, đó là anh ấy mất đi thần trí, không thể nào kiểm soát được năng lực của mình. Cho nên, chỉ cần một ngày tướng công còn tỉnh táo thì hiệp hội đừng mơ tưởng đến việc ra tay với anh ấy. Nếu không thì tôi sẽ mở ra Qủy môn chơi cho vui ở khắp cả nước này." Vu Miểu Miểu nói.

"..." Đông Vĩnh Nguyên.

Uy hiếp, đây là uy hiếp.

"Bà chủ, cô đừng làm loạn." Đông Vĩnh Nguyên chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng kia tim gan đã run rẩy.

"Tôi cũng không muốn như vậy. Bản thân tôi cũng là người trong Huyền Môn, chẳng lẽ còn không biết hậu quả của việc mở Qủy môn sao? Cho nên anh nhất định phải chuyển lời đến hiệp hội, đừng ép tôi." Vu Miểu Miểu nói lời sâu sắc: “Con người tôi cái gì cũng tốt nhưng cũng phải lấp liếm khuyết điểm của mình, nếu ai bắt nạt tướng công tôi thì tôi sẽ mất đi lý trí."

"... Tôi hiểu rồi." Cô thật sự không cần uy hiếp hai lần đâu.

"Đi đi, không có việc gì nữa, tôi đi ăn đây." Nói xong Vu Miểu Miểu định xuống xe.

"Bà chủ..." Đông Vĩnh Nguyên bỗng kích động, nói: "Cô có từng nghĩ nếu sếp hoàn toàn không kiểm soát được thì sẽ dẫn đến hậu quả gì không?”

"Tướng công cũng từng hỏi tôi câu hỏi tương tự." Vu Miểu Miểu đứng bên ngoài xe, như nghĩ đến gì đó, sắc mặt bỗng dịu dàng hẳn đi.

"Sếp cũng từng nghĩ đến hậu quả mình sẽ không kiểm soát được bản thân sao?" Nghe thấy Vu Miểu Miểu nói, Đông Vĩnh Nguyên không tò mò về câu trả lời của Vu Miểu Miểu với câu hỏi này, mà là đang sửng sốt vì sếp mình đã tưởng tượng ra kết cục tồi tệ nhất. Trái với người khác, anh ta càng muốn biết sếp nghĩ thế nào khi làm bản thể ác mộng.

"Ừm.” Vu Miểu Miểu hỏi ngược lại: "Anh nên biết hỏi anh ấy như vậy là đại diện cho điều gì?"

"Tôi biết rõ." Đông Vĩnh Nguyên sững sờ vài giây rồi cười gật đầu.

"Đi đi." Vu Miểu Miểu đóng cửa xe, xoay người đi.

Đông Vĩnh Nguyên cũng khởi động xe lái về phía hiệp hội. Làm bản thể ác mộng, sếp là người không cần suy xét hậu quả việc bản thân mình không kiểm soát được nhất. Lý do anh suy xét hậu quả là vì anh không muốn hại người. Anh sợ sau khi mình không kiểm soát được sẽ hại đến người anh muốn bảo vệ.

Thế giới này còn có cách nào khác hiệu quả hơn cách chính bản thân bản thể ác mộng ngăn cản mình?



Biệt thự.

Sau khi tan ca, Quý Lãng chưa về nhà ngay mà đưa Oa Oa đến biệt thự. Sau khi vào biệt thự, anh đặt Oa Oa dưới tầng hầm để Liễu Mị Nhi và Hắc Miêu chơi với nó rồi đi vào phòng ngủ trên lầu hai.

Trong phòng, Quý Lãng đang phóng thích sức mạnh ác mộng của mình, chỉ một lát sau, sức mạnh ác mộng đã đầy khắp căn phòng, sau đó lan tràn xuống lầu một.

Trong tầng hầm, Liễu Mị Nhi nhìn sức mạnh ác mộng đang dừng ở đầu bậc thang, trong lòng run sợ đóng cửa lại. Ngay cả Đại Hổ đang ngủ dưỡng thương cũng hoảng hốt thức dậy, sợ hãi chạy về phía cửa.

Người duy nhất bình tĩnh chỉ có Oa Oa, vì trong ấn tượng của Oa Oa, sức mạnh này tương đương với Quý Lãng. Cho nên dù sức mạnh này có lớn mạnh đến đâu thì nó cũng không cảm thấy sức mạnh này sẽ làm nó bị thương.

"Oa Oa, phụ thân đại nhân của em muốn làm gì vậy?” Liễu Mị Nhi run rẩy hỏi Oa Oa.

"A ha ha ha..." Oa Oa vui vẻ chạy trốn trong tầng hầm, thổi ra một loạt bong bóng xà phòng đủ màu sắc.

"Thật đúng là ngây thơ vô tội không phiền não." Liễu Mị Nhi nhìn Oa Oa bằng ánh mắt hâm mộ.

May mà uy áp đến từ sức mạnh ác mộng cũng không kéo dài quá lâu, khoảng mười phút sau, luồng sức mạnh này liền biến mất.

Quý Lãng nhìn một đoàn năng lượng màu đen nổi lơ lửng trong lòng bàn tay, cẩn thận nghiên cứu nói: "Tuy dồn nén sức mạnh nhưng thể năng lượng vẫn không đủ ổn định, hơn nữa cũng không thể tự động hấp thu sức mạnh ác mộng trên thân ta, không giống với quỷ  ấn, vậy là thất bại rồi sao?"

Quý Lãng không có gì bất ngờ với thất bại này, dù gì anh cũng không nghĩ sẽ thành công chỉ trong một lần, nói xong, bàn tay anh buông lỏng ra, thể năng lượng màu đen bỗng chốc nổ bung rồi lan tỏa ra.

"Lại nữa kìa, lại nữa kìa." Liễu Mị Nhi vừa thở phào nhẹ nhõm lại gần như muốn khóc ra rồi.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi, ba giờ sau, sức mạnh ác mộng này cứ theo tần suất mười phút một lần, xuất hiện lặp đi lặp lại. Liễu Mị Nhi và Hắc Miêu từ hoảng hốt sợ hãi cuối cùng trở thành ung dung bình tĩnh.

Không còn cách nào khác, không thể bùng lên trong sự lặng im chỉ có thể làm quen trong sự lặng im thôi.

Thấy đã hơn chín giờ, lúc này Quý Lãng mới ngừng tay: "Đúng là quỷ ấn không dễ dàng ngưng tụ như vậy."

Vì khống chế năng lực của mình và cũng vì không để mình mất kiểm soát nên Quý Lãng muốn ngưng tụ ra một thứ gì đó giống như quỷ ấn để khống chế sức mạnh mình. Nếu như có thể thành công thì anh rất tự tin mình có thể kiểm soát được sức mạnh của mình. Đây là sau khi anh phát hiện ra Quỷ công tử có được quỷ ấn, thân thể sinh ra biến hóa nên bắt đầu nghĩ cách. Vì thế, anh còn định tự mình đi tìm Quỷ công tử mượn quỷ ấn về nghiên cứu.

Nhưng lúc đó Vu Miểu Miểu cũng ở trong biệt thự, không để Vu Miểu Miểu phát hiện nên anh chỉ có thể nhân lúc Vu Miểu Miểu ngủ thiếp mới mang Quỷ công tử đến phòng làm việc của mình để nghiên cứu. Quỷ công tử cũng giảng giải một số hiểu biết của mình với quỷ ấn nhưng vì quỷ ấn là do anh ta cướp được từ tay nữ đồng cho nên anh ta không thể nói rõ quá trình ngưng tụ được.

"Không biết ở đâu có quỷ tướng, nếu có thể cướp được một cái về nghiên cứu thì tốt rồi." Quý Lãng có chút tiếc nuối nói.

Nói thật, ngay từ đầu anh đã bắt đầu nảy sinh suy nghĩ này rồi và cũng có chút hối hận lúc trước ở trong biệt thự đã không trực tiếp ra tay với nữ đồng kia, bị Quỷ công tử nhặt được quỷ ấn một cách uổng phí, anh lại không thể giết Quỷ công tử được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện