Cuộc sống trôi qua từng ngày, khi siêu thị đột nhiên xuất hiện rất nhiều hộp quà, trong livestream bắt đầu bán hàng tết, kì thi cuối kì của Vu Miểu Miểu cũng kết thúc. Khác với mọi người phải thu dọn đồ đạc túi lớn túi nhỏ, Vu Miểu Miểu ra khỏi phòng thi liền trực tiếp chạy ra cổng trường.
“Tướng công.” Vừa ra khỏi cổng trường, Vu Miểu Miểu đã nhìn thấy tướng công nhà mình trong nhóm người. Nhưng lần này, nguyên nhân khiến cô vừa nhìn đã tìm được Quý Lãng không phải vì sức mạnh mộng yểm trên người anh, mà là do trong lòng anh đang ôm búp bê.
Khoảng thời gian này, trừ cuối tuần có Vu Miểu Miểu, mỗi ngày Quý Lãng đều bỏ ra vài tiếng học ngưng tụ ấn quỷ, tuy trước mắt vẫn không thể ngưng tụ sức mạnh mộng yểm của mình thành thứ gì đó giống ấn quỷ, nhưng trải qua thời gian dài luyện tập, Quý Lãng đã học được một vài cách khống chế sức mạnh mộng yểm. Mà thay đổi rõ rệt nhất, chính là sức mạnh mộng yểm vây quanh người Quý Lãng ít đi rất nhiều.
Với sự thay đổi này, Vu Miểu Miểu nhìn thấy rõ ràng, nhưng trước giờ chưa từng lên tiếng hỏi.
“Thi xong rồi sao?” Quý Lãng chờ Vu Miểu Miểu chạy đến gần trước mặt, vươn tay xoa vết mực dính trên má cô: “Sao lại viết chữ lên mặt luôn vậy?”
“Dính lên mặt sao?” Vu Miểu Miểu theo bản năng vươn tay lau mặt, ai ngờ cô không lau còn đỡ, vừa lau vết mực trên mặt càng nhiều hơn.
“Đừng cử động, tay em cũng dính mực.”
Vu Miểu Miểu giơ tay lên nhìn, quả nhiên trên ngón trỏ tay phải có vết mực đen nhỏ: “Hôm nay có một đề phiên dịch rất dài, em viết rất lâu mới xong, viết đến mức bút lông cũng chảy mực, có lẽ bất cẩn dính vào khi đó.”
“Vậy em muốn ăn cơm trước hay về nhà trước?” Quý Lãng cười hỏi.
“Đương nhiên là ăn cơm trước, thi cử rất dễ đói bụng.” Dù sao phần lớn năng lượng của con người đều do đại não hao phí.
“Muốn ăn món gì?”
“Minh đi quán cá nướng cạnh phòng làm việc đi, từ khi em vào học chưa đến đó ăn nữa, tính ra cũng đã mấy tháng rồi.” Vừa nghĩ đến, Vu Miểu Miểu đã lên cơn thèm.
“Được, vậy thì ăn quán đó, lên xe thôi.” Quý Lãng thuận tay đưa búp bê đã sớm không nhẫn nại nổi, nhét vào lòng Vu Miểu Miểu, đồng thời mở cửa xe cho cô.
“Búp bê, chúng ta đi ăn cá nướng nhé.” Vu Miểu Miểu hoan hô một tiếng, ôm búp bê lên xe.
Búp bê không nhịn được phát ra tiếng cười sảng khoái, tuy âm thanh có chút đột ngột, nhưng vì cơ thể bị Vu Miểu Miểu che lại, dù người bên cạnh có nghe tiếng, cũng không cho là búp bê vải phát ra, chỉ cảm thấy trong xe có thể có đứa nhỏ.
Vu Miểu Miểu lên xe, vừa nhìn đã thấy Đại Hổ ở ghế sau, kì lạ hỏi: “Sao Đại Hổ cũng ở đây?”
“Hẹn hôm nay tái khám, tái khám xong trực tiếp đưa đến đây.” Quý Lãng khởi động xe lái về phía phòng làm việc.
“Vậy Đại Hổ không sao rồi ạ.”
“Đã khỏi hẳn.” Trên thực tế sáng nay khi Quý Lãng đưa Đại Hổ đi tái khám, bác sĩ tỏ ra cực kì hưng phấn với năng lực hồi phục nhanh chóng của Đại Hổ, không ngừng hỏi Quý Lãng nuôi mèo thế nào. Quý Lãng bị làm phiền không thôi, cuối cùng vẫn phải phóng thích năng lực mộng yểm, mới ngăn chặn được người bác sĩ nhiệt tình kia.
“Đúng rồi, ghế sau có khăn giấy ướt, em lau mặt trước đi.” Quý Lãng nhìn Vu Miểu Miểu bị lem mực như nở hoa, nhắc nhở nói.
“Ghế sau?” Vu Miểu Miểu quay đầu nhìn ra ghế sau, trừ con mèo mập ra, không thấy gì cả: “Đại Hổ, tìm thử xem ghế sau có khăn giấy ướt không, đưa giúp chị.”
“Meo?!” Loài người, cô dám sai ta à.
“Trưa nay chị ăn cá nướng, trở về sẽ mang cho em.” Vu Miểu Miểu dụ dỗ nói.
Lỗ tai Đại Hổ động đậy, sau khi suy nghĩ mấy giây, móng vuốt đột nhiên mò về trước, móc ra một tờ khăn giấy ướt, nhấc lên đưa cho Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu vươn tay nhận lấy, nhìn vào gương lau sạch sẽ, tay trái lại với ra sau: “Thêm một tờ nữa.”
Móng vuốt đại hổ lại mò tìm, lấy ra thêm một tờ.
Khoảng ba mươi phút sau, xe dừng trong bãi đỗ ở khuôn viên, Vu Miểu Miểu ôm búp bê bước xuống xe, nói: “Tướng công anh gọi món trước đi, em đưa đại hổ lên phòng làm việc.”
“Để nó tự đi đi.” Quý Lãng lên tiếng ngăn cản.
“Ơ?” Vu Miểu Miểu sửng sốt.
“Chắc nó biết đường đấy.” Nói rồi Quý Lãng liếc nhìn mèo mun đang nằm ở ghế sau: “Xuống xe.”
Mèo mun bi phẫn meo một tiếng, nhưng vẫn xuống xe, hết cách rồi, ai bảo Quý Lãng là người hiếm có trong số loài người không bị đám mèo bọn chúng thu phục chứ.
Quý Lãng đợi mèo mun xuống xe, đóng cửa đưa vợ và búp bê đi đến quán ăn bên cạnh, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn nó.
Mèo mun trừng to mắt hung hăng nhe răng với bóng lưng của Quý Lãng, sau đó chậm rãi đi về phía cửa lớn khuôn viên. Mèo mun từng đến phòng làm việc, hơn nữa cho dù chưa từng đi qua, ngửi mùi trên người Quý Lãng, nó cũng có thể tìm được phòng làm việc của Quý Lãng.
Thời tiết hôm nay không tệ, mặt trời ấm áp, mèo mun đi một lúc đã có chút buồn ngủ. Hôm nay vì đến bệnh viện tái khám, nó còn chưa kịp phơi nắng, đợi lát nữa đến phòng làm việc, nó phải tìm một vị trí thoải mái ngủ một giấc mới được.
Mèo mun vừa ngáp, vừa vào khuôn viên, xung quanh có người đi ngang, nó cũng không hoảng không vội, biểu hiện còn bình tĩnh hơn con người, ngược lại những người xung quanh phát hiện nó, ai nấy đều phát ra tiếng kêu kinh ngạc như chưa trải sự đời.
“Trời ạ, đây là mèo quýt sao?”
“Anh có nhìn qua mèo quýt nào màu đen không?”
“Vậy sao lại mập như thế? Hình thể này, cũng chỉ có mèo quýt mới có.”
“Chắc không phải lai đấy chứ? Mèo quýt và mèo đen nào đó sinh ra?”
“Trong khuôn viên chúng ta từ khi nào có thêm con mèo hoang này vậy.” Một người nào đó hay cho mèo hoang ăn nói.
“Cậu xem lông của nó, còn hình thể kia nữa, là thứ mà mèo hoang sở hữu được sao?”
“Cũng phải, mèo hoang không thể mập như vậy được.”
Lúc này Đại Hổ rất buồn ngủ, lười so đo với mấy người không có kiến thức này, tiếp tục đâu vào đấy đi về phía phòng làm việc.
Trong tiếng bàn tán xung quanh, có một người chỉ dựa vào hình thể đặc biệt của Đại Hổ liền nhận ra Đại Hổ, người này chính là Hoắc Minh Tri vừa mới từ con đường đối diện băng qua. Mèo mun mập như vậy, anh ta chỉ từng gặp qua một con, chính là con mèo mập nhà Quý Lãng rất có duyên với thi thể.
Đừng nói, con mèo mun này cũng rất kì lạ, tư thế đi đường, cả dáng vẻ khi ngáp nữa, cực kì có tính người. Hoắc Minh Tri cảm thán, một người một mèo có cùng điểm đến, cứ như vậy một trước một sau đi đến trước cửa phòng làm việc.
Vì khoảng thời gian này Quý Lãng đều mang theo búp bê đi làm, để tránh có người đột ngột xông vào nhìn thấy búp bê nhảy nhót, cửa cảm ứng của phòng làm việc bị khóa lại, không còn cảm ứng tự động mở ra nữa. Bất kì ai muốn vào đều phải nhấn chuông trước, sau đó người bên trong sẽ ra mở.
Hoắc Minh Tri vốn không nhanh không chậm theo sau mèo mun, lúc này thấy mèo mun bị cửa ngăn lại, đang muốn bước lên nhấn chuông, liền nhìn thấy mèo mun còn đang lười biếng đột nhiên phóng lên, móng vuốt mập kia, chính xác đập “bộp” một cái lên chuông cửa.
“!!!” Hoắc Minh Tri.
Trời ạ, con mèo này chắc không phải thành tinh rồi chứ. Hơn nữa rõ ràng mập như vậy, tại sao còn nhảy được cao đến thế chứ.
Nghe thấy tiếng chuông, Đông Vĩnh Nguyên rất nhanh bước ra ngoài, đầu tiên anh ta nhìn thấy Hoắc Minh Tri, sau đó mới thấy mèo mun trước cửa.
“Đại Hổ, sao lại tự mình trở về, ông chủ đâu?” Đông Vĩnh Nguyên không chào hỏi Hoắc Minh Tri trước, mà là ôm Đại Hổ lên, sau đó mới nhìn về phía Hoắc Minh Tri: “Đội trưởng Hoắc, anh lại đến hối bản thảo à, kịch bản mười tập trước chẳng phải đã ra rồi sao? Hẳn đã đủ quay một khoảng thời gian.”
“Không phải, tôi đến tìm Quý Lãng có chút chuyện.” Hoắc Minh Tri lắc đầu.
“Tìm ông chủ của chúng tôi? Ông chủ chúng tôi không ở đây.”
“Không ở đây, đi đâu rồi, khi nào cậu ấy về?”
“Ông chủ chắc đang ăn cơm với bà chủ ở gần đây, chắc cũng phải chờ cả tiếng nữa.” Đông Vĩnh Nguyên đoán.
“Vừa rồi cậu nói con mèo này tự mình trở về là có ý gì?” Hoắc Minh Tri gật đầu, ánh mắt lại rơi lên người mèo mun.
“À, sáng nay ông chủ đưa Đại Hổ đến bệnh viện thú y, bây giờ có mình nó trở lại, nhất định là ông chủ đậu xe xong, vứt Đại Hổ ở lại bãi đỗ.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
“Con mèo này, cũng có linh tính thật.” Vừa biết đường, vừa biết nhấn chuông.
“Đương nhiên rồi, Đại Hổ nhà chúng ta thông minh lắm.” Sau khi quỷ công tử đi, nhiệm vụ hợp tác giữa anh ta và Vu Miểu Miểu, sau này có lẽ phải dựa vào Đại Hổ. Cho nên khoảng thời gian này Đông Vĩnh Nguyên thanh thủ cơ hội chiếm hảo cảm của Đại Hổ. Thực ra khoảng thời gian quỷ công tử đi, thu nhập của anh ta trực tiếp đi xuống.
“Meo ~ ~” Đại Hổ bị giọng nói của hai người làm ồn cho không kiên nhẫn.
“Đội trưởng Hoắc, hay là một tiếng sau anh lại đến nhé?” Đông Vĩnh Nguyên hỏi.
“Không cần, dù sao cũng không có việc gì, ở đây chờ cậu ấy về.” Anh ta có một vấn đề, không hỏi Quý Lãng thực sự không thể chết tâm, tuy hỏi rồi có thể cũng không có kết quả.
“Vậy được.” Đông Vĩnh Nguyên cũng không tiếp đãi Hoắc Minh Tri, xoay người ôm mèo vào trong. Hơn nữa khoảng thời gian này Hoắc Minh Tri hay chạy đến phòng làm việc của họ, đã quen đến mức không thể quen hơn được nữa.
Hoắc Minh Tri cũng không khách sáo, tự đến phòng trà nước pha một ly cà phê, sau đó lại lấy chút đồ ăn vặt trong giỏ, đến khu đọc sách trong phòng làm việc, tìm một quyển sách bắt đầu đọc. Ở một nơi không xa phía trước anh ta, trên bệ cửa sổ, Đại Hổ nằm đó ngủ.
Đọc sách khoảng mười phút, uống nửa ly cà phê, Hoắc Minh Tri không thể không cảm thán, phòng làm việc của Quý Lãng thật sự thoải mái hơn nhiều so với mấy tiệm cà phê bên ngoài, bây giờ còn có mèo để vuốt ve, sau này không có chuyện gì cũng có thể thường đến đây.
Ném một miếng bánh vào miệng, lúc đang muốn đọc sách tiếp, điện thoại của Hoắc Minh Tri đột nhiên vang lên.
“Dương Minh, có chuyện gì vậy?” Hoắc Minh Tri nghe máy.
“Ông chủ, Diệp Tử Thanh khai địa điểm giết người, chính là khu công trường ở ngoại ô phía Nam.”
“Vậy cậu đưa người đi đào thi thể.” Diệp Tử Thanh là tội phạm bị họ bắt ba ngày trước, vốn chỉ là gây tai nạn bỏ chạy, nhưng trải qua điều tra, Quý Lãng phát hiện anh ta có liên quan đến vụ án cùng nhau mất tích ba năm trước, cho nên sắp xếp người tiến hành thẩm vấn anh ta 24 tiếng cường độ cao. Đối phương không chịu nổi, cuối cùng khai ra sự thật mình đã giết người.
“Nhưng khu đất đó bây giờ đang được xây dựng, địa thế toàn bộ đều thay đổi, hoàn toàn không tìm được chỗ chôn xác cụ thể.” Dương Minh nói.
“Không moi ra được người của công ty bất động sản sao?” Hoắc Minh Tri kì lạ hỏi, thông thường muốn xây nhà phải đào đất trước.
“Khu đất đó là nơi mới khai phá, một khu đất trống cực kì rộng lớn, có lẽ phải tìm một khoảng thời gian.” Dương Minh nói: “Anh đánh tiếng với người của đội cảnh khuyển đi, tôi qua đó mượn mấy con cảnh khuyển.”
“Được, để tôi gọi cho đội cảnh khuyển.” Hoắc Minh Tri cúp máy, ánh mắt không để ý nhìn về phía mèo mun đang phơi nắng ở nơi cách đây không xa.
[ Tôi đi tìm mèo. ]
[ Thi thể do mèo nhà tôi phát hiện. ]
[ Có thể vì nó là mèo mun. ]
Trong đầu Hoắc Minh Tri đột nhiên hiện ra mấy câu nói kia của Quý Lãng, sau đó một suy nghĩ quỷ dị xông ra: Lẽ nào con mèo mun này thật sự có thể tìm thi thể? Nghĩ như vậy, Hoắc Minh Tri thần không biết quỷ không hay đi đến trước người mèo mun.
Đại Hổ phát giác có người đến gần, lười biếng nhấc mí mắt, sau đó tiếp tục thiếp đi.
“Mượn mèo một lúc, chắc sẽ không có gì đâu nhỉ.” Hoắc Minh Tri nghĩ vậy, tay nắm lấy, nhấc Đại Hổ lên.
“Meo?!”
“Đông Tử, nói với Quý Lãng, tôi mượn dùng mèo nhà cậu ấy, trước khi tan làm sẽ mang về cho cậu ấy.” Nói rồi Hoắc Minh Tri ôm Đại Hổ vẻ mặt ngơ ngác chạy đi.
“Đội trưởng Hoắc, anh nói cái gì?” Đông Vĩnh Nguyên không nghe rõ, đợi Hoắc Minh Tri chạy xa, vẫn có chút không phản ứng kịp.
“Đội trưởng Hoắc nói, mượn dùng mèo mun.” Đan Tuấn Nghị đứng trước cửa rót cà phê nói.
“Anh ta mượn mèo mun làm gì?” Đông Vĩnh Nguyên buồn bực.
“Có thể là nhiều vụ án quá, vuốt ve mèo mun giải tỏa áp lực?” Đan Tuấn Nghị nói.
“Vậy anh ta tìm nhầm mèo rồi, tính tình Đại Hổ rất khó chịu.”
“Dù sao kẻ bị cào cũng không phải chúng ta.”
“Cũng phải.” Cứ như vậy, Đông Vĩnh Nguyên hoàn toàn không lo đến nữa.
“Tướng công.” Vừa ra khỏi cổng trường, Vu Miểu Miểu đã nhìn thấy tướng công nhà mình trong nhóm người. Nhưng lần này, nguyên nhân khiến cô vừa nhìn đã tìm được Quý Lãng không phải vì sức mạnh mộng yểm trên người anh, mà là do trong lòng anh đang ôm búp bê.
Khoảng thời gian này, trừ cuối tuần có Vu Miểu Miểu, mỗi ngày Quý Lãng đều bỏ ra vài tiếng học ngưng tụ ấn quỷ, tuy trước mắt vẫn không thể ngưng tụ sức mạnh mộng yểm của mình thành thứ gì đó giống ấn quỷ, nhưng trải qua thời gian dài luyện tập, Quý Lãng đã học được một vài cách khống chế sức mạnh mộng yểm. Mà thay đổi rõ rệt nhất, chính là sức mạnh mộng yểm vây quanh người Quý Lãng ít đi rất nhiều.
Với sự thay đổi này, Vu Miểu Miểu nhìn thấy rõ ràng, nhưng trước giờ chưa từng lên tiếng hỏi.
“Thi xong rồi sao?” Quý Lãng chờ Vu Miểu Miểu chạy đến gần trước mặt, vươn tay xoa vết mực dính trên má cô: “Sao lại viết chữ lên mặt luôn vậy?”
“Dính lên mặt sao?” Vu Miểu Miểu theo bản năng vươn tay lau mặt, ai ngờ cô không lau còn đỡ, vừa lau vết mực trên mặt càng nhiều hơn.
“Đừng cử động, tay em cũng dính mực.”
Vu Miểu Miểu giơ tay lên nhìn, quả nhiên trên ngón trỏ tay phải có vết mực đen nhỏ: “Hôm nay có một đề phiên dịch rất dài, em viết rất lâu mới xong, viết đến mức bút lông cũng chảy mực, có lẽ bất cẩn dính vào khi đó.”
“Vậy em muốn ăn cơm trước hay về nhà trước?” Quý Lãng cười hỏi.
“Đương nhiên là ăn cơm trước, thi cử rất dễ đói bụng.” Dù sao phần lớn năng lượng của con người đều do đại não hao phí.
“Muốn ăn món gì?”
“Minh đi quán cá nướng cạnh phòng làm việc đi, từ khi em vào học chưa đến đó ăn nữa, tính ra cũng đã mấy tháng rồi.” Vừa nghĩ đến, Vu Miểu Miểu đã lên cơn thèm.
“Được, vậy thì ăn quán đó, lên xe thôi.” Quý Lãng thuận tay đưa búp bê đã sớm không nhẫn nại nổi, nhét vào lòng Vu Miểu Miểu, đồng thời mở cửa xe cho cô.
“Búp bê, chúng ta đi ăn cá nướng nhé.” Vu Miểu Miểu hoan hô một tiếng, ôm búp bê lên xe.
Búp bê không nhịn được phát ra tiếng cười sảng khoái, tuy âm thanh có chút đột ngột, nhưng vì cơ thể bị Vu Miểu Miểu che lại, dù người bên cạnh có nghe tiếng, cũng không cho là búp bê vải phát ra, chỉ cảm thấy trong xe có thể có đứa nhỏ.
Vu Miểu Miểu lên xe, vừa nhìn đã thấy Đại Hổ ở ghế sau, kì lạ hỏi: “Sao Đại Hổ cũng ở đây?”
“Hẹn hôm nay tái khám, tái khám xong trực tiếp đưa đến đây.” Quý Lãng khởi động xe lái về phía phòng làm việc.
“Vậy Đại Hổ không sao rồi ạ.”
“Đã khỏi hẳn.” Trên thực tế sáng nay khi Quý Lãng đưa Đại Hổ đi tái khám, bác sĩ tỏ ra cực kì hưng phấn với năng lực hồi phục nhanh chóng của Đại Hổ, không ngừng hỏi Quý Lãng nuôi mèo thế nào. Quý Lãng bị làm phiền không thôi, cuối cùng vẫn phải phóng thích năng lực mộng yểm, mới ngăn chặn được người bác sĩ nhiệt tình kia.
“Đúng rồi, ghế sau có khăn giấy ướt, em lau mặt trước đi.” Quý Lãng nhìn Vu Miểu Miểu bị lem mực như nở hoa, nhắc nhở nói.
“Ghế sau?” Vu Miểu Miểu quay đầu nhìn ra ghế sau, trừ con mèo mập ra, không thấy gì cả: “Đại Hổ, tìm thử xem ghế sau có khăn giấy ướt không, đưa giúp chị.”
“Meo?!” Loài người, cô dám sai ta à.
“Trưa nay chị ăn cá nướng, trở về sẽ mang cho em.” Vu Miểu Miểu dụ dỗ nói.
Lỗ tai Đại Hổ động đậy, sau khi suy nghĩ mấy giây, móng vuốt đột nhiên mò về trước, móc ra một tờ khăn giấy ướt, nhấc lên đưa cho Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu vươn tay nhận lấy, nhìn vào gương lau sạch sẽ, tay trái lại với ra sau: “Thêm một tờ nữa.”
Móng vuốt đại hổ lại mò tìm, lấy ra thêm một tờ.
Khoảng ba mươi phút sau, xe dừng trong bãi đỗ ở khuôn viên, Vu Miểu Miểu ôm búp bê bước xuống xe, nói: “Tướng công anh gọi món trước đi, em đưa đại hổ lên phòng làm việc.”
“Để nó tự đi đi.” Quý Lãng lên tiếng ngăn cản.
“Ơ?” Vu Miểu Miểu sửng sốt.
“Chắc nó biết đường đấy.” Nói rồi Quý Lãng liếc nhìn mèo mun đang nằm ở ghế sau: “Xuống xe.”
Mèo mun bi phẫn meo một tiếng, nhưng vẫn xuống xe, hết cách rồi, ai bảo Quý Lãng là người hiếm có trong số loài người không bị đám mèo bọn chúng thu phục chứ.
Quý Lãng đợi mèo mun xuống xe, đóng cửa đưa vợ và búp bê đi đến quán ăn bên cạnh, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn nó.
Mèo mun trừng to mắt hung hăng nhe răng với bóng lưng của Quý Lãng, sau đó chậm rãi đi về phía cửa lớn khuôn viên. Mèo mun từng đến phòng làm việc, hơn nữa cho dù chưa từng đi qua, ngửi mùi trên người Quý Lãng, nó cũng có thể tìm được phòng làm việc của Quý Lãng.
Thời tiết hôm nay không tệ, mặt trời ấm áp, mèo mun đi một lúc đã có chút buồn ngủ. Hôm nay vì đến bệnh viện tái khám, nó còn chưa kịp phơi nắng, đợi lát nữa đến phòng làm việc, nó phải tìm một vị trí thoải mái ngủ một giấc mới được.
Mèo mun vừa ngáp, vừa vào khuôn viên, xung quanh có người đi ngang, nó cũng không hoảng không vội, biểu hiện còn bình tĩnh hơn con người, ngược lại những người xung quanh phát hiện nó, ai nấy đều phát ra tiếng kêu kinh ngạc như chưa trải sự đời.
“Trời ạ, đây là mèo quýt sao?”
“Anh có nhìn qua mèo quýt nào màu đen không?”
“Vậy sao lại mập như thế? Hình thể này, cũng chỉ có mèo quýt mới có.”
“Chắc không phải lai đấy chứ? Mèo quýt và mèo đen nào đó sinh ra?”
“Trong khuôn viên chúng ta từ khi nào có thêm con mèo hoang này vậy.” Một người nào đó hay cho mèo hoang ăn nói.
“Cậu xem lông của nó, còn hình thể kia nữa, là thứ mà mèo hoang sở hữu được sao?”
“Cũng phải, mèo hoang không thể mập như vậy được.”
Lúc này Đại Hổ rất buồn ngủ, lười so đo với mấy người không có kiến thức này, tiếp tục đâu vào đấy đi về phía phòng làm việc.
Trong tiếng bàn tán xung quanh, có một người chỉ dựa vào hình thể đặc biệt của Đại Hổ liền nhận ra Đại Hổ, người này chính là Hoắc Minh Tri vừa mới từ con đường đối diện băng qua. Mèo mun mập như vậy, anh ta chỉ từng gặp qua một con, chính là con mèo mập nhà Quý Lãng rất có duyên với thi thể.
Đừng nói, con mèo mun này cũng rất kì lạ, tư thế đi đường, cả dáng vẻ khi ngáp nữa, cực kì có tính người. Hoắc Minh Tri cảm thán, một người một mèo có cùng điểm đến, cứ như vậy một trước một sau đi đến trước cửa phòng làm việc.
Vì khoảng thời gian này Quý Lãng đều mang theo búp bê đi làm, để tránh có người đột ngột xông vào nhìn thấy búp bê nhảy nhót, cửa cảm ứng của phòng làm việc bị khóa lại, không còn cảm ứng tự động mở ra nữa. Bất kì ai muốn vào đều phải nhấn chuông trước, sau đó người bên trong sẽ ra mở.
Hoắc Minh Tri vốn không nhanh không chậm theo sau mèo mun, lúc này thấy mèo mun bị cửa ngăn lại, đang muốn bước lên nhấn chuông, liền nhìn thấy mèo mun còn đang lười biếng đột nhiên phóng lên, móng vuốt mập kia, chính xác đập “bộp” một cái lên chuông cửa.
“!!!” Hoắc Minh Tri.
Trời ạ, con mèo này chắc không phải thành tinh rồi chứ. Hơn nữa rõ ràng mập như vậy, tại sao còn nhảy được cao đến thế chứ.
Nghe thấy tiếng chuông, Đông Vĩnh Nguyên rất nhanh bước ra ngoài, đầu tiên anh ta nhìn thấy Hoắc Minh Tri, sau đó mới thấy mèo mun trước cửa.
“Đại Hổ, sao lại tự mình trở về, ông chủ đâu?” Đông Vĩnh Nguyên không chào hỏi Hoắc Minh Tri trước, mà là ôm Đại Hổ lên, sau đó mới nhìn về phía Hoắc Minh Tri: “Đội trưởng Hoắc, anh lại đến hối bản thảo à, kịch bản mười tập trước chẳng phải đã ra rồi sao? Hẳn đã đủ quay một khoảng thời gian.”
“Không phải, tôi đến tìm Quý Lãng có chút chuyện.” Hoắc Minh Tri lắc đầu.
“Tìm ông chủ của chúng tôi? Ông chủ chúng tôi không ở đây.”
“Không ở đây, đi đâu rồi, khi nào cậu ấy về?”
“Ông chủ chắc đang ăn cơm với bà chủ ở gần đây, chắc cũng phải chờ cả tiếng nữa.” Đông Vĩnh Nguyên đoán.
“Vừa rồi cậu nói con mèo này tự mình trở về là có ý gì?” Hoắc Minh Tri gật đầu, ánh mắt lại rơi lên người mèo mun.
“À, sáng nay ông chủ đưa Đại Hổ đến bệnh viện thú y, bây giờ có mình nó trở lại, nhất định là ông chủ đậu xe xong, vứt Đại Hổ ở lại bãi đỗ.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
“Con mèo này, cũng có linh tính thật.” Vừa biết đường, vừa biết nhấn chuông.
“Đương nhiên rồi, Đại Hổ nhà chúng ta thông minh lắm.” Sau khi quỷ công tử đi, nhiệm vụ hợp tác giữa anh ta và Vu Miểu Miểu, sau này có lẽ phải dựa vào Đại Hổ. Cho nên khoảng thời gian này Đông Vĩnh Nguyên thanh thủ cơ hội chiếm hảo cảm của Đại Hổ. Thực ra khoảng thời gian quỷ công tử đi, thu nhập của anh ta trực tiếp đi xuống.
“Meo ~ ~” Đại Hổ bị giọng nói của hai người làm ồn cho không kiên nhẫn.
“Đội trưởng Hoắc, hay là một tiếng sau anh lại đến nhé?” Đông Vĩnh Nguyên hỏi.
“Không cần, dù sao cũng không có việc gì, ở đây chờ cậu ấy về.” Anh ta có một vấn đề, không hỏi Quý Lãng thực sự không thể chết tâm, tuy hỏi rồi có thể cũng không có kết quả.
“Vậy được.” Đông Vĩnh Nguyên cũng không tiếp đãi Hoắc Minh Tri, xoay người ôm mèo vào trong. Hơn nữa khoảng thời gian này Hoắc Minh Tri hay chạy đến phòng làm việc của họ, đã quen đến mức không thể quen hơn được nữa.
Hoắc Minh Tri cũng không khách sáo, tự đến phòng trà nước pha một ly cà phê, sau đó lại lấy chút đồ ăn vặt trong giỏ, đến khu đọc sách trong phòng làm việc, tìm một quyển sách bắt đầu đọc. Ở một nơi không xa phía trước anh ta, trên bệ cửa sổ, Đại Hổ nằm đó ngủ.
Đọc sách khoảng mười phút, uống nửa ly cà phê, Hoắc Minh Tri không thể không cảm thán, phòng làm việc của Quý Lãng thật sự thoải mái hơn nhiều so với mấy tiệm cà phê bên ngoài, bây giờ còn có mèo để vuốt ve, sau này không có chuyện gì cũng có thể thường đến đây.
Ném một miếng bánh vào miệng, lúc đang muốn đọc sách tiếp, điện thoại của Hoắc Minh Tri đột nhiên vang lên.
“Dương Minh, có chuyện gì vậy?” Hoắc Minh Tri nghe máy.
“Ông chủ, Diệp Tử Thanh khai địa điểm giết người, chính là khu công trường ở ngoại ô phía Nam.”
“Vậy cậu đưa người đi đào thi thể.” Diệp Tử Thanh là tội phạm bị họ bắt ba ngày trước, vốn chỉ là gây tai nạn bỏ chạy, nhưng trải qua điều tra, Quý Lãng phát hiện anh ta có liên quan đến vụ án cùng nhau mất tích ba năm trước, cho nên sắp xếp người tiến hành thẩm vấn anh ta 24 tiếng cường độ cao. Đối phương không chịu nổi, cuối cùng khai ra sự thật mình đã giết người.
“Nhưng khu đất đó bây giờ đang được xây dựng, địa thế toàn bộ đều thay đổi, hoàn toàn không tìm được chỗ chôn xác cụ thể.” Dương Minh nói.
“Không moi ra được người của công ty bất động sản sao?” Hoắc Minh Tri kì lạ hỏi, thông thường muốn xây nhà phải đào đất trước.
“Khu đất đó là nơi mới khai phá, một khu đất trống cực kì rộng lớn, có lẽ phải tìm một khoảng thời gian.” Dương Minh nói: “Anh đánh tiếng với người của đội cảnh khuyển đi, tôi qua đó mượn mấy con cảnh khuyển.”
“Được, để tôi gọi cho đội cảnh khuyển.” Hoắc Minh Tri cúp máy, ánh mắt không để ý nhìn về phía mèo mun đang phơi nắng ở nơi cách đây không xa.
[ Tôi đi tìm mèo. ]
[ Thi thể do mèo nhà tôi phát hiện. ]
[ Có thể vì nó là mèo mun. ]
Trong đầu Hoắc Minh Tri đột nhiên hiện ra mấy câu nói kia của Quý Lãng, sau đó một suy nghĩ quỷ dị xông ra: Lẽ nào con mèo mun này thật sự có thể tìm thi thể? Nghĩ như vậy, Hoắc Minh Tri thần không biết quỷ không hay đi đến trước người mèo mun.
Đại Hổ phát giác có người đến gần, lười biếng nhấc mí mắt, sau đó tiếp tục thiếp đi.
“Mượn mèo một lúc, chắc sẽ không có gì đâu nhỉ.” Hoắc Minh Tri nghĩ vậy, tay nắm lấy, nhấc Đại Hổ lên.
“Meo?!”
“Đông Tử, nói với Quý Lãng, tôi mượn dùng mèo nhà cậu ấy, trước khi tan làm sẽ mang về cho cậu ấy.” Nói rồi Hoắc Minh Tri ôm Đại Hổ vẻ mặt ngơ ngác chạy đi.
“Đội trưởng Hoắc, anh nói cái gì?” Đông Vĩnh Nguyên không nghe rõ, đợi Hoắc Minh Tri chạy xa, vẫn có chút không phản ứng kịp.
“Đội trưởng Hoắc nói, mượn dùng mèo mun.” Đan Tuấn Nghị đứng trước cửa rót cà phê nói.
“Anh ta mượn mèo mun làm gì?” Đông Vĩnh Nguyên buồn bực.
“Có thể là nhiều vụ án quá, vuốt ve mèo mun giải tỏa áp lực?” Đan Tuấn Nghị nói.
“Vậy anh ta tìm nhầm mèo rồi, tính tình Đại Hổ rất khó chịu.”
“Dù sao kẻ bị cào cũng không phải chúng ta.”
“Cũng phải.” Cứ như vậy, Đông Vĩnh Nguyên hoàn toàn không lo đến nữa.
Danh sách chương