Thứ hai.

Khi Vu Miểu Miểu mang theo con búp bê được mặc bộ đồ mới về trường học, cô lập tức gây xôn xao khắp ký túc xá bởi vì chiếc váy của con búp bê thực sự quá đẹp.

"Cậu mua bộ đồ này ở đâu vậy, đẹp lắm luôn ý, tay nghề còn tốt hơn đồ hàng hiệu nhiều." Ngũ Lạc Tâm sờ chất vải mềm mại tinh xảo của con búp bê, không khỏi than thở "Bây giờ trang phục làm cho búp bê còn tốt hơn cả cho người sao? "

"Chiếc váy Gothic này thực sự quá tuyệt, quả thực là phục chế từ trong truyện tranh ra mà." Mạc Tinh là người thứ hai trầm trồ, nhìn thấy loại váy này liền không kìm được mà hô lên "Cậu mua ở cửa hàng nào vậy? "

"Không phải mua, là đặt làm." Lần đầu tiên Vu Miểu Miểu nhìn thấy chiếc váy mới này của Oa Oa thì cũng yêu thích vô cùng, cho nên rất đồng cảm với phản ứng của bạn cùng phòng.

"Đặt làm? Bọn họ có nhận làm trang phục cho người không? Tôi muốn đặt làm một bộ giống như búp bê để tham gia triển lãm Anime lần sau." Mạc Tinh lập tức nói.

"Ách, chắc là không được rồi, tôi được bằng hữu cho, cậu ấy đặc biệt làm cho búp bê, không làm cho người ngoài." Vu Miểu Miểu lắc đầu.

"Ra là vậy." Mạc Tinh tỏ vẻ đáng tiếc, "Con búp bê này thực sự quá hạnh phúc rồi, có thể mặc được chiếc váy đẹp như vậy. "

Lúc này tuy Oa Oa không thể động đậy, nhưng điều đó không cản trở nó nghe được những lời ca ngợi ở xung quanh, hơn nữa Oa Oa vốn là một con búp bê rất dễ thoả mãn, được khen thì sẽ rất hài lòng. Lúc này được Mạc Tinh và Ngũ Lạc Tâm vây quanh khen một hồi lâu, tàn hồn trong con búp bê run rẩy, ánh mắt cũng lóe lên. Nếu không phải nhớ tới hiện tại mình không thể động đậy, nó đã cười lên cười xuống vài lần, nói với các cô ấy rằng cái váy nhỏ của mình xoay tròn trông sẽ càng đẹp hơn.

Vu Miểu Miểu thấy Oa Oa như vậy liền biết không thể để bạn cùng phòng khen tiếp nữa, nếu không một lúc nữa Oa Oa nhất định sẽ không nhịn được nữa. Khi cô đang muốn lấy cớ mang Oa Oa về, Mạc Tinh đột nhiên hoảng hốt, nhìn thẳng vào mắt của Oa Oa.

"Ồ, mắt của con búp bê này......" Mạc Tinh không kìm lòng được giơ tay muốn sờ vào mắt của Oa Oa, vừa nãy cô ấy hình như đã nhìn thấy con mắt của nó lóe lên.

Vu Miểu Miểu nói thầm một tiếng hỏng rồi, vội vàng giơ tay cướp Oa Oa lại, ôm vào trong lòng. Động tác cướp lại của cô quá lớn, có vẻ quá đột ngột, hai người Ngũ Lạc Tâm và Mạc Tinh đều nhìn cô một cách kì quái.

"Này......gì nhỉ, ở quê chúng tôi có một truyền thuyết, mắt của búp bê không thể sờ vào được, nếu không buổi tối sẽ gặp ác mộng." Vu Miểu Miểu vội vàng bịa ra một cái cớ.

"Đó đều là trò mê tín, lừa người thời xưa thôi." Ngũ Lạc Tâm nói.

"Đó là phong tục ở quê của chúng tôi, vì thế tôi có chút kiêng kỵ, thật sự xin lỗi." Vu Miểu Miểu vừa nói xin lỗi, vừa nghĩ trong lòng rằng sau này không nên mang Oa Oa đến trường học nữa.

Cảm xúc của Oa Oa càng ngày càng đầy đủ, tâm tình thay đổi cũng càng lúc càng lớn, không chú ý một cái là có thể bị lộ ngay, không thể tùy tiện mang tới nơi đông người như trước kia nữa.

Mạc Tinh và Ngũ Lạc Tâm nhất thời cảm thấy hơi có lỗi khi nghe Vu Miểu Miểu kiêng kỵ với việc có người chạm vào mắt của búp bê.

"Người nên nói xin lỗi phải là chúng tôi, do chúng tôi không biết phong tục ở quê của cậu." Mạc Tinh xin lỗi.

Tuy rằng những lời này đều là mê tín thời xưa, nhưng dù không có căn cứ khoa học thì đây cũng là một loại phong tục. Phong tục ở các nơi không giống nhau, người ngoài có thể không tin, nhưng nên tôn trọng.

"Không sao không sao, là do tôi không sớm nói rõ với các cậu." Thấy bạn cùng phòng xin lỗi, Vu Miểu Miểu nhất thời càng thêm chột dạ.

"Sao thế? Xảy ra chuyện gì à? " Lúc này cửa ký túc xá bị đẩy ra, Công Tôn Liên ôm một cái nồi giữ nhiệt đi vào.

"Không có gì, Tiểu Liên, cậu ôm cái gì trong tay thế? " Vu Miểu Miểu vội vàng nói sang chuyện khác.

"À, đây là nồi canh gà của mẹ tôi, các cậu có muốn nếm thử không?" Công Tôn Liên lập tức cười giơ cái nồi giữ nhiệt trong tay lên "Mẹ tôi đặc biệt làm một nồi lớn lắm."

Ba người vừa nghe thấy có canh gà yêu thích liền nhanh chóng vây lại, một nồi canh lớn, mỗi người một bát, rất nhanh sau đó đã uống hết sạch rồi.

"Tay nghề của dì thật không tệ mà, mùi vị còn ngon hơn cả món canh gà đặc trưng của một nhà hàng mà trước đây tôi từng ăn." Ngũ Lạc Tâm không thể không cảm thán.

"Đúng đúng đúng, ngon như canh mẹ tôi làm ý." Mạc Tinh cũng phụ hoạ.

Vu Miểu Miểu cũng gật đầu theo, uống xong bát canh gà này, cô lại cảm thấy hơi đói bụng.

"Khi còn bé có rất nhiều thứ tôi không thể ăn, cần phải bổ sung, vì thế mẹ tôi đặc biệt học được nấu ăn." Công Tôn Liên thấy bạn cùng phòng yêu thích, cũng rất vui vẻ "Nếu các cậu thích, tôi sẽ bảo mẹ tôi ngày mai làm thêm một chút."

"Không cần làm phiền dì đâu." Mạc Tinh vừa nghe Công Tôn Liên nói như vậy, còn tưởng rằng Công Tôn Liên muốn bảo mẹ cô ta đặc biệt làm cơm cho bọn họ, vội vàng lắc đầu từ chối.

"Đúng vậy đúng vậy, sao có thể để dì cất công làm cho chúng tôi được, chờ sau này rảnh rỗi, chúng tôi tới nhà cậu làm khách, đến lúc đó sẽ nếm thử tay nghề của dì." Ngũ Lạc Tâm cũng nói.

"Các cậu nghĩ hay lắm, còn muốn để mẹ tôi cất công làm cho các cậu, tôi mới không nỡ ý chứ." Công Tôn Liên tức giận nói "Mẹ tôi muốn nấu ăn cho tôi, thuận tiện nấu thêm một chút cho các cậu, chỉ sợ các cậu ăn được hai ngày thì đã chán rồi."

Ba người nghe xong liền nở nụ cười.

"Nghe cậu nói như vậy, lẽ nào sau này dì đều phải đưa cơm tới cho cậu?" Ngũ Lạc Tâm thuận miệng hỏi.

"Cũng không phải mỗi ngày, khoảng một tuần hai, ba lần, mẹ tôi sẽ nấu chút canh mang tới đây, bồi bổ cơ thể cho tôi." Công Tôn Liên cười nói.

"Bồi bổ cơ thể? Cơ thể cậu làm sao? Bệnh tình chuyển biến xấu à? " Ba người vừa nghe vậy liền căng thẳng nhìn sang.

"Không phải, không phải, do mẹ tôi lo lắng quá thôi."

"Sao dì lại bỗng nhiên lo lắng như vậy, trước đây không phải cậu đều ăn cơm căng tin với chúng tôi sao? Trước đây dì cũng không như vậy. Tiểu Liên, cơ thể cậu có phải xảy ra chuyện gì rồi không, cậu sớm nói với chúng tôi, chúng tôi mới có thể chú ý được." Mạc Tinh nghe không ổn, sốt sắng hỏi.

"Haizzz, thật sự không phải." Công Tôn Liên thấy ba người bạn cùng phòng sốt sắng như vậy, cũng không giấu giếm nữa, nghĩ cũng không phải chuyện xấu gì, sớm nói ra cũng không sao cả "Các cậu biết rồi đó, bệnh của tôi cần phải phẫu thuật thay tim mới có thể khỏi hẳn. Vốn dĩ tôi xếp hạng rất thấp, tưởng chừng hai, ba năm cũng không thể chờ được một trái tim thích hợp, thế nhưng hai ngày trước bệnh viện bỗng nhiên gửi tin đến, nói xếp hạng của tôi bỗng nhiên lên tới người thứ hai, vì thế trong trong vòng nửa năm đến một năm tới, tôi rất có thể sẽ đợi được trái tim."

"Mẹ tôi biết tin tức này xong liền vô cùng vui vẻ, cảm thấy bất cứ lúc nào tôi cũng có thể sẽ phải làm phẫu thuật, vì thế liền thay đổi cách thức bồi bổ cho tôi. Vốn dĩ mẹ còn muốn tôi về nhà ở, có điều tôi ở ký túc xá ngủ ngon hơn ở nhà, lúc này mẹ mới chấp nhận." Từ nhỏ đến lớn, thực đơn của Công Tôn Liên đều do mẹ chuẩn bị sẵn, có rất nhiều thứ đứa trẻ bình thường ăn, cô ta đều chưa từng ăn. Sau khi bệnh tình chuyển biến xấu, Công Tôn Liên cho rằng mình không sống được quá một năm nên đã nói chuyện với bố mẹ một lần, nói một năm cuối cùng cô ta muốn sống như người bình thường, vì thế lúc này mới ăn đồ ăn căng tin với các bạn cùng phòng.

Bây giờ sự tình có khả năng chuyển biến tốt, mẹ Công Tôn Liên đương nhiên sẽ không để con gái tùy tiện, bắt đầu kiểm soát chế độ ăn uống của con gái một lần nữa.

"Đây là chuyện tốt mà, bệnh của cậu sẽ nhanh chóng tốt lên thôi." Ngũ Lạc tâm vui vẻ nói.

Mạc Tinh và Vu Miểu Miểu cũng bày tỏ sự hài lòng.

"Ừ, vì thế tôi dự định buổi chiều nghỉ học, đi kí giấy tình nguyện hiến tạng." Công Tôn Liên nói

"Hiến nội tạng? " Ba người lại ngẩn ra.

"Đúng rồi, trái tim tôi cho cũng là từ người tình nguyện hiến cho, vì thế tôi cũng muốn trở thành người tình nguyện. Sau này nếu như tôi chết đi, nội tạng của tôi cũng có thể cứu giúp những người giống như tôi." Công Tôn Liên nói, rút ra một tờ giấy từ bên trong sách giáo khoa, "Cậu xem, tôi đã điền đầy đủ rồi, chờ đến buổi chiều, bố tôi sẽ cùng tôi đi tới hội Chữ Thập Đỏ để ký tên, chính thức nộp hồ sơ."

Ba người nghe xong lại càng thêm kinh ngạc.

"Bác trai đồng ý sao?" Mạc Tinh kinh ngạc nói.

"Ừ." Công Tôn Liên gật đầu.

"Hay là, cậu vẫn nên phẫu thuật xong rồi hẵng kí giấy hiến tạng này, nếu không, tôi cảm thấy sẽ có chút không may mắn."" Ngũ Lạc Tâm nhìn tờ giấy hiến tạng trong tay Công Tôn Liên, chần chờ nói.

"Tôi cũng cảm thấy vậy, chúng ta đang sống khoẻ mạnh, bỗng nhiên kí cái này, cảm thấy dường như đang nguyền rủa mình vậy." Mạc Tinh cũng cảm thấy có chút không quen.

"Tôi lại cảm thấy không sao cả." Vu Miểu Miểu là người bình tĩnh nhất trong ba người. Chỉ cần không có ngoại lực can thiệp, sống chết của con người đều đã định sẵn trong sổ sinh tử, vì thế có ký hay không cũng không ảnh hưởng gì.

"Tôi cũng cảm thấy không sao." Công Tôn Liên tán thành liếc mắt nhìn Vu Miểu Miểu, "Hơn nữa, cho dù lúc phẫu thuật tôi thật sự chết đi, nội tạng của tôi có thể cứu người khác thì cũng rất tốt. "

Tâm trạng của Công Tôn Liên vô cùng tốt, bị bệnh từng ấy năm nên từ lâu đã coi nhẹ chuyện sống chết, nếu không, với tình trạng tim của cô ta, căn bản không sống được tới giờ.

"Chiều nay tôi có thể đi  với cậu không?" Vu Miểu Miểu bày ra dáng vẻ rất hứng thú.

"Được, buổi chiều chúng ta cùng đi." Công Tôn Liên không muốn thuyết phục các bạn cùng phòng cùng kí vào giấy hiến tạng, thế nhưng thấy Vu Miểu Miểu chủ động biểu hiện ra dáng vẻ hứng thú, cô ta cũng có chút cảm động.

Những người có cơ thể khỏe mạnh không cảm nhận được, những người như bọn họ nhất định phải chờ đợi nội tạng được hiến cho mới có thể tồn tại, nên rất tôn kính và cảm kích những người tình nguyện này.

=

Ba giờ chiều, Công Tôn Nguyên Minh xuất hiện đúng giờ ở trường học, đón Vu Miểu Miểu và con gái cùng đi tới hội Chữ Thập Đỏ.

"Bạn học Miểu Miểu, cháu cũng cảm thấy hứng thú với hiến tạng sao?" Công Tôn Nguyên Minh nhìn thấy Vu Miểu Miểu đi cùng, không nhịn được hỏi.

"Vâng, cháu đi xem xem, nếu thích hợp cháu cũng sẽ kí một tờ, có yêu cầu gì không?" Vu Miểu Miểu thuận miệng hỏi lại.

Cô đi theo tới hội Chữ Thập Đỏ ngược lại không phải vì kí giấy hiến tạng này, cũng không phải thật sự cảm thấy hứng thú với việc hiến tạng, mà là đang tìm khách hàng kế tiếp. Gần đây Oa Oa lớn lên rất nhiều, nhưng trong những cảm xúc mà Oa Oa hấp thu, phần nhiều là oán niệm của ác quỷ. Con người có thiện có ác, không thể để Oa Oa hấp thu mỗi cảm xúc không tốt, cô nhất định phải để Oa Oa thu được cảm xúc tích cực mới được.

Mà cảm xúc tích cực rất khó thu được từ trong oán niệm của ác quỷ, vì suy cho cùng quỷ hồn sẽ không bởi vì thiện niệm mà hóa thành ác quỷ. Vì thế cách thức thu được chủ yếu là nhờ bí thuật của tộc Vu, mỗi khi khế ước được hoàn thành, Oa Oa đều có thể thu được một chút tình cảm từ trong đó.

Buổi trưa nghe thấy Công Tôn Liên nhắc tới hội Chữ Thập Đỏ và người tình nguyện, Vu Miểu Miểu đã nghĩ rồi, những người có thể kí giấy tình nguyện này, hầu hết đều là người tốt. Nếu như gặp được khách hàng thích hợp thì sẽ có thể bù đắp thiện niệm cho Oa Oa, vì thế lúc này cô mới đi theo tới đây.

"Tuy cháu có ý nghĩ này là rất tốt, nhưng chuyện như vậy cần phải thận trọng, cháu vẫn nên nói chuyện trước với người trong nhà thì sẽ tốt hơn." Công Tôn Nguyên Minh có lòng tốt nhắc nhở.

"Vâng, vậy hôm nay cháu sẽ đi xem tình hình trước, sau đó về nói chuyện với người trong nhà." Vu Miểu Miểu gật đầu đáp lại.

Trong lúc nói chuyện, xe đi nhanh, sau khoảng nửa giờ, ba người đã đến cổng hội Chữ Thập Đỏ của thành phố Hải.

Xuống xe, ba người đi vào bên trong hội Chữ Thập Đỏ. Trước khi đến, Công Tôn Liên cũng đã gọi điện thoại liên lạc rồi, vì thế ba người đi vào thì có công nhân viên chuyên môn tiếp đón bọn họ. Dường như để đề phòng bọn họ nhất thời kích động mà đến, công nhân viên giới thiệu rất chi tiết về những vấn đề liên quan đến hiến tạng và liên tục nhấn mạnh giấy tình nguyện này có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào, cùng với những quyền lợi có được sau khi kí.

Vu Miểu Miểu vừa nghe, vừa quan sát đám người đi lại nên trong, từ khi cô bắt đầu đi vào, có bốn, năm người đến nộp giấy tình nguyện. Vu Miểu Miểu cẩn thận quan sát, phát hiện tất cả những người này đều có khí sắc vô cùng tốt, cả người tràn đầy năng lượng, căn bản không cần giúp đỡ gì cả

Vậy đây chính là người tốt có báo đáp tốt trong truyền thuyết? Khi Vu Miểu Miểu đang cảm thán, ngày hôm nay chắc là không tìm được khách hàng thích hợp bổ sung thiện niệm cho Oa Oa, một  luồng âm khí nồng nặc bỗng nhiên nhẹ nhàng truyền từ cửa tới.

Vu Miểu Miểu ngẩn ra, nhìn tới, chỉ thấy một người mặc đồ cổ trang, lệ khí ác quỷ tràn ngập cả người, đang từ cửa đi vào.

Nói đúng hơn là đi theo phía sau một người đàn ông trung niên bước vào.

Khi Vu Miểu Miểu trông thấy tên ác quỷ này, tên ác quỷ này cũng phát hiện ra Vu Miểu Miểu, đầu tiên anh ta hơi kinh ngạc nhìn Vu Miểu Miểu một chút, sau đó ánh mắt đột nhiên rơi vào trên người con búp bê.

Ác quỷ nhất thời ngẩn ra, lệ khí ở xung quanh cơ thể cũng bởi vì thế mà dừng lại, bỗng nhiên, tên ác quỷ này nhướng mày nở nụ cười, quay về phía Vu Miểu Miểu đang yên lặng nói:

"Vu sư"

Tuy rằng tên ác quỷ này có lệ khí hung sát đầy người, nhưng lại có tướng mạo rất đẹp, lúc này anh ta nhoẻn miệng cười, sát khí hung tợn quanh người cũng mờ nhạt đi rất nhiều, lộ ra một phần khí chất thanh nhã cao quý, từ dáng vẻ này không khó nhìn ra, khi còn sống xuất thân của tên ác quỷ này hẳn là quý công tử.

Vu Miểu Miểu cau mày, đang muốn mở miệng, liền thấy tên quỷ công tử này bỗng nhiên dựng thẳng một đầu ngón tay, đặt ở dưới mũi, làm động tác xụyt.

Vu Miểu Miểu đang buồn bực, liền thấy người đàn ông trung niên ở phía trước quỷ công tử bỗng nhiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn quỷ công tử, sau đó tay chỉ bấm một pháp quyết, bóng người của quỷ công tử liền tiêu tan.

Người đàn ông này nuôi ác quỷ?

Người đàn ông trung niên xoay người, thấy Vu Miểu Miểu đang ngơ ngác nhìn chằm chằm ông ta, liền mỉm cười gật đầu với Vu Miểu Miểu, trực tiếp đi lên lầu hai.

"Kỳ lạ? Đông Đông không phải nói hiệp hội huyền học không cho nuôi quỷ sao? Còn có thể tùy tiện nuôi một con quỷ hung hãn như vậy?" Vu Miểu Miểu kỳ quái lẩm bẩm hai câu.

Quên đi, dù sao cũng không phải việc của mình...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện