"Cậu đang nhìn cái gì thế?" Công Tôn Liên xoay người, thấy Vu Miểu Miểu ngây người nhìn chằm chằm về phía cầu thang, tò mò hỏi.

"À, cậu làm xong chưa?" Vu Miểu Miểu lấy lại tinh thần.

"Gần xong rồi." Công Tôn Liên gật đầu.

"Bác đâu?" Vu Miểu Miểu không nhìn thấy Công Tôn Nguyên Minh, bố Công Tôn Liên.

"Trước khi đến đây, bố tôi đã mang theo một đống quần áo không dùng tới trong nhà, gửi sang bên kia." Công Tôn Liên giải thích một câu, "Đúng rồi, cảm giác thế nào?"

"Cái gì thế nào?"

"Không phải cậu nói tới xem việc hiến tặng nội tạng sao? Vừa nãy cậu cũng đã nghe được, cảm giác thế nào?" Công Tôn Liên hỏi.

"Ừ, rất tốt, dù sao người chết rồi nội tạng giữ lại cũng hoả táng, hóa thành tro, không bằng giữ lại cứu người còn hơn."" Vu Miểu Miểu gật đầu, đây là việc tốt, thuận tiện tích góp chút công đức cho kiếp sau.

"Bạn học này nói đúng." Nhân viên làm thủ tục cho Công Tôn Liên nhìn Vu Miểu Miểu tán thành gật đầu, "Chỉ có điều hiện tại, đại đa số người vẫn tương đối kiêng kỵ chuyện này, nếu như mỗi người đều có suy nghĩ giống như cháu, bệnh viện sẽ không thiếu nội tạng, sẽ càng có nhiều người có thể được chữa trị. Thế nào, cháu có muốn kí một tờ không."

"Vâng." Vu Miểu Miểu gần như không suy nghĩ gì, nhận lấy giấy tình nguyện.

"Chờ một chút, cậu không trở về nói chuyện với người trong nhà sao?" Công Tôn Liên ngăn cản Vu Miểu Miểu.

"Không sao đâu, không phải nói có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào sao? Tôi trước tiên cứ kí trước, quay về nếu như người trong nhà không đồng ý, tôi lại hủy bỏ." Vu Miểu Miểu dửng dưng như không nói.

"Đúng, có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào." Công nhân viên cũng liền vội vàng phụ họa theo.

Lúc này Công Tôn Liên mới không nói gì, Vu Miểu Miểu cầm bút, ngồi ở vị trí trước đó của Công Tôn Liên, bắt đầu nghiêm túc điền.

Chờ sau khi Vu Miểu Miểu điền xong, Công Tôn Nguyên Minh cũng đã quay về, ba người lại cùng rời khỏi hội Chữ Thâp Đỏ, trở về đại học Hải Thành.

Mà khi bọn họ rời khỏi hội Chữ Thập Đỏ, người đàn ông trung niên mang theo quỷ đồng tử kia đi thẳng tới một phòng làm việc ở trong cùng trên lầu hai, đây là văn phòng của giám đốc. Trong phòng làm việc hình như có người đang báo cáo công tác, người đàn ông trung niên đợi ở cửa đã lâu, đợi đến khi người báo cáo công tác bên trong đi ra, lúc này mới tiến đến gõ cửa.

"Mời vào."

Người đàn ông trung niên đẩy cửa đi vào: ""Chủ nhiệm Nghiêm."

Chủ nhiệm Nghiêm mặc một cái áo sơ mi trắng, tóc đã bạc một nửa, vẻ mặt ôn hoà, nhìn thấy người đàn ông trung niên liền hơi run run, nghi hoặc nói: "Ông là?"

"Tôi là Điêu Vĩnh Niên." Người đàn ông trung niên này trông rất quen mặt, giống như người bạn cũ nhiều năm không gặp của chủ nhiệm Nghiêm.

"Xin lỗi, trước đây chúng ta từng gặp chưa?" Trong lúc nhất thời chủ nhiệm Nghiêm cũng không nắm chắc được mình có phải từng gặp qua người này không.

"Ngài nói gì vậy, nửa tháng trước tôi đã tới tìm ngài mà." Người đàn ông trung niên nghênh ngang đi tới, trực tiếp ngồi ở trên ghế trước bàn làm việc của chủ nhiệm Nghiêm, dáng vẻ rất quen thuộc với nơi này.

Chủ nhiệm Nghiêm có chút không vui, nhưng không thể hiện ra, chỉ hỏi: "Điêu tiên sinh, ngài tìm tôi có chuyện gì không?"

"À, tôi muốn hỏi ngài một chút thông tin." Điêu Vĩnh Niên không khách khí nói.

"Muốn chúng tôi cấp giấy chứng nhận quyên tặng cho ngài sao?" Hiện tại có rất nhiều xí nghiệp và cá nhân đều sẽ trực tiếp quyên góp tiền và đồ vật qua mạng, sau đó sẽ đến hiệp hội yêu cầu cấp giấy chứng nhận gì đó, chủ nhiệm Nghiêm cho rằng đối phương cũng như vậy.

"Không phải, tôi muốn danh sách người tình nguyện hiến tạng mới nhất của các ngài." Điêu Vĩnh Niên nói.

Chủ nhiệm Nghiêm sững sờ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Điêu tiên sinh, ngài nói đùa sao?"

"Không, tôi muốn cái này, chỉ lấy nửa tháng này là được rồi. Trước đó, tôi đã lấy nửa tháng trước từ chỗ ngài rồi."

"Không được!" Chủ nhiệm Nghiêm lạnh lùng nói.

Danh sách người hiến tạng được bảo mật nghiêm ngặt, loại danh sách này, trừ phi người trong cuộc tự công bố ra bên ngoài, hội Chữ Thập Đỏ chỉ lưu trữ hồ sơ, không thể tiết lộ ra bên ngoài.

"Lát nữa ngài sẽ cho ta thôi đi ra đi." Điêu Vĩnh Niên nói xong, một đoàn quỷ ảnh ở bên cạnh ông ta chậm rãi hiện lên, chính là quỷ công tử Vu Miểu Miểu đã gặp lúc nãy.

Chủ nhiệm Nghiêm không nhìn thấy quỷ công tử, thế nhưng không khí bên trong phòng bỗng nhiên lạnh hơn, khiến ông ta có chút lo lắng. Đặc biệt là người đàn ông trung niên quỷ dị kia chỉ tay vào ông, quay sang không khí bên cạnh nói: "Động thủ đi."

"Ngài muốn làm gì?!" Chủ nhiệm Nghiêm cầm lấy điện thoại trên bàn, muốn gọi cho bảo vệ, lúc này quỷ công tử bỗng nhiên hiện lên, vẩy ống tay áo rộng lớn, một luồng hắc khí liền mê hoặc thần trí của chủ nhiệm Nghiêm.

"Được rồi." Quỷ công tử bình tĩnh thu tay lại.

Điêu Vĩnh Niên lúc này mới đứng dậy đi tới, quay sang ra lệnh cho chủ nhiệm Nghiêm đã bị mê hoặc thần trí: "Đưa ra danh sách những người tình nguyện mới toàn quốc được bổ sung trong nửa tháng này, chỉ cần thuộc nhóm máu A là được."

Chủ nhiệm Nghiêm dường như bị cái gì đó khống chế, hai tay tự động đặt trên bàn phím, nhập mật khẩu, dùng quyền hạn của mình mở ra trang web, tải xuống danh sách tất cả những người tình nguyện thuộc nhóm máu A tới đăng kí trong vòng nửa tháng gần đây.

"Gửi đến hòm thư này, sau đó xoá bỏ." Điêu Vĩnh Niên đưa một mẩu giấy có tên hòm thư trên đó.

Quỷ công tử đứng ở bên cạnh, quan sát Điêu Vĩnh Niên hành động, trong đáy mắt loé lên một tia chế nhạo.

"Chỉ có một trăm, thành phố Hải cũng mới có ba người, ít như vậy, xem ra mọi người vẫn không đồng ý hiến nội tạng mà." Điêu Vĩnh Niên nhìn số liệu thống kê trong máy vi tính của chủ nhiệm Nghiêm, không nhịn được chế giễu.

Một lát sau, Điêu Vĩnh Niên tận mắt nhìn chủ nhiệm Nghiêm xoá hồ sơ email gửi đi, lúc này mới xoay người nói với quỷ công tử: "Đi thôi, làm rất tốt, khi nào nhận được tiền, tôi sẽ cho cậu một bình Mao Đài."

"Ông làm những chuyện này, không sợ hiệp hội huyền học tra được ngươi sao?" Quỷ công tử dường như không quá hứng thú với Mao Đài.

"Tra tôi? Tại sao lại điều tra tôi?" Điêu Vĩnh Niên tỏ vẻ đắc ý, "Tôi lại không dùng tà thuật hại người, tôi chỉ đến lấy một chút thông tin mà thôi."

Quỷ công tử khẽ cười một tiếng: "Cũng đúng, danh sách là do chủ nhiệm Nghiêm dùng bưu kiện trực tiếp gửi đi, tiền ông cầm cũng là tiền mặt, quả thực không có chứng cứ gì. E rằng, chỉ khi tôi bị người ta phát hiện, ông mới có chút phiền phức."

"Vì thế cậu phải cẩn thận, nếu cậu bị người ta phát hiện, cũng đừng trách tôi không khách khí." Điêu Vĩnh Niên uy hiếp nói, "Có điều nếu như cậu nghe lời, tôi cũng sẽ đối xử tốt với cậu."

Quỷ công tử gật đầu cười, xoay người một cái, một lần nữa biến mất không thấy đâu.

Điêu Vĩnh Niên tự nghĩ rằng mình khiến cho quỷ công tử kinh sợ, vẻ mặt đắc ý rời khỏi văn phòng.

Sau khi ông ta rời đi không lâu, chủ nhiệm Nghiêm hai mắt mê ly chậm rãi tỉnh lại, ông nhìn phòng làm việc trống không, không một bóng người, cùng với máy vi tính trước mắt bị mở ra, luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng dù thế nào cũng không nhớ ra được.

=

Đội cảnh sát hình sự thành phố.

Hoắc Minh Tri đang đứng trước tấm bảng đen suy nghĩ miên man, phía trên dán vài bức ảnh được nối với nhau bằng vạch màu đen.

"Hoắc đội." Lúc này, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy ra, Dương Minh đi vào. Cậu ta vừa tiến đến, liền nhìn thấy tấm bảng đen trước mặt Hoắc Minh Tri, nghiêng người tỏ vẻ thích thú, "Ồ, vụ án mới à?"

"Không, chỉ là có chút nghi ngờ." Hoắc Minh Tri lắc đầu.

"Vụ án gì mà khiến cho Hoắc đội đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta cảm thấy nghi ngờ vậy." Dương Minh nhanh chóng nhìn lướt qua tin tức trọng yếu trên tấm bảng đen, "Trên đường đi làm xảy ra tai nạn xe cộ, cảnh sát giao thông bất ngờ tử vong. Người này sống một mình ở nhà, té ngã trong phòng tắm không có ai phát hiện, bởi vì thận bị suy kiệt nghiêm trọng, cuối cùng thận suy kiệt tới tử vong. Người cuối cùng này là bị kẹt chân lúc đang lặn dưới nước, chờ đến khi câu lạc bộ phát hiện thì đã hôn mê bởi vì thiếu dưỡng khí, cứu giúp vô hiệu, sau đó tử vong."

Dương Minh nghi hoặc lắc lắc đầu: "Vụ thứ hai này có chút vấn đề."

"Làm sao vậy?" Hoắc Minh Tri hỏi.

"Anh nhìn chỗ này đi, nếu sống một mình, còn bị bệnh thận nghiêm trọng, vậy thì đáng lẽ phải chết khoảng mấy ngày rồi mới được người khác phát hiện ra, tại sao cuối cùng còn đưa đến bệnh viện?" Dương Minh hỏi.

"Bởi vì hôm đó vừa vặn là ngày anh ta hẹn đến bệnh viện để chạy thận, y sĩ trưởng phát hiện anh ta không tới, lo lắng anh ta có chuyện, liền liên hệ với thợ ở tiểu khu của anh ta để mở cửa." Hoắc Minh Tri đáp.

"Ra là như vậy, vậy thì không có vấn đề gì, xem ra đều là tai nạn. Hơn nữa ba người này quan hệ đơn giản, gia cảnh phổ thông, Hoắc đội, anh nghi ngờ cái gì?" Dương Minh hỏi.

"Ba người này có vài điểm giống nhau." Hoắc Minh Tri nói.

"Ba người này?"

"Thứ nhất, bọn họ đều là người tình nguyện hiến tạng."

"Hiến tạng? Đều là người tốt mà, đáng tiếc." Dương Minh thở dài nói.

"Thứ hai, bọn họ đều có nhóm máu A." Hoắc Minh Tri tiếp tục nói.

"Ba người đều cùng một nhóm máu?" Mặc dù nhóm máu tổng cộng cũng chỉ có vài loại như vậy, ba người cùng một nhóm máu cũng không có gì kỳ quái, thế nhưng tính gộp lại trùng hợp với điều thứ nhất thì có chút hiếm thấy.

"Thứ ba, ba người bọn họ đều tử vong sau khi bệnh viện không thể cứu được nữa."

"Đây cũng không tính là điểm giống nhau, bị tai nạn đưa đến bệnh viện cứu giúp không phải bình thường sao?" Dương Minh không rõ.

"Nếu như không có điều thứ nhất thì đây là chuyện bình thường. Nhưng thêm vào điều thứ nhất thì có lẽ không phải nữa." Hoắc Minh Tri dùng bút vẽ một vòng tròn trên bốn chữ hiến tặng nội tạng.

"Cmn!" Dương Minh dường như nhận ra cái gì đó, sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, "Lão đại, có phải lòng nghi ngờ của anh quá nặng không, chuyện này không có khả năng lắm."

"Tôi cũng hi vọng là bệnh đa nghi của tôi quá nặng." Hoắc Minh Tri thở dài.

"Lão đại, sao bỗng nhiên anh lại quan tâm tới những vụ này, có người báo án à?" Dương Minh hỏi, nếu có người bán án, chuyện này sẽ được điều tra.

"Không, do tôi tự đoán. Một người đồng nghiệp của tôi bị đạn xượt qua mắt trong khi phòng chống ma túy, mù đến mấy năm, quãng thời gian trước bỗng nhiên đợi được mắt thích hợp, khi tôi đến bệnh viện thăm anh ấy thì trùng hợp nghe được." Hoắc Minh Tri nói, "Các y tá trong bệnh viện đều đang bàn tán, nói nửa tháng bệnh viện bọn họ được gửi đến vài bộ phận thích hợp, làm phẫu thuật đều sắp đuổi kịp một năm trước."

"Chúng ta không phải mới phá một vụ án buôn bán nội tạng sao, tôi có chút nhạy cảm, nên liền hỏi thêm mấy câu." Hoắc Minh Tri là cảnh sát, vì thế khi anh ta hỏi thăm chuyện của bệnh viện, bệnh viện cũng không che giấu gì, khi nhận được tư liệu của ba người hiến tặng này, anh ta lập tức phát hiện ra điểm đáng ngờ.

Có lẽ là trực giác của cảnh sát, luôn cảm thấy sự tình quá trùng hợp thì sẽ không hợp lý, nên suy nghĩ nhiều một chút.

"Lão đại, anh quá nhạy cảm rồi. Anh hoài nghi có người vì nội tạng bên trong cơ thể của bọn họ mà cố ý sát hại bọn họ sao? Quy trình hiến tặng của bệnh viện có quy định, không phải muốn cho người nào thì cho người đó." Chuyện này không giống với buôn bán nội tạng, không thu lợi được chỗ nào cả.

"Tôi cũng hi vọng là tôi quá nhạy cảm." Hoắc Minh Tri cũng không thể tin được, nếu như những người này đúng là bị người khác cố ý sát hại, mà mục đích lại giống như anh ta nghĩ, anh ta sẽ lạnh run khắp cả người mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện