Nhìn vẻ mặt như sắp chết đến nơi của Mạc Tố Tình, cả người Lệnh Hề Dao chợt run lên, đây không phải là có thù tất báo trong truyền thuyết sao.
Khuôn mặt Mạc Tổ Tình nhăn lại. Cô mím môi: "À! Đúng là trùng hợp!" Nhìn gương mặt đau khổ của cô, tất cả biểu cảm đều méo mó, vô cùng mất tự nhiên.
Quan Tử Hiên đột nhiên hướng người về phía trước, ép Mạc Tổ Tình vào giữa hay tay và ghế, anh vừa lên tiếng, hơi thở ấm nóng gần như đều phả vào mặt Mạc Tố Tình.
"Cô không phải nói mình là khách du lịch sao? Hôm nay..
Anh lạnh lùng cười một tiếng: "Cũng đến để làm khách du lịch sao?"
Trong đầu Mạc Tố Tình chợt loé lên một ý nghĩ, cô cuối cùng cũng hiểu, tại sao khi nhìn
thấy bức ảnh của Mộ Linh Nhi liền cảm thấy có chút quen quen, người phụ nữ trong nhà vệ sinh nam ở sân bay hôm đó, không phải là cô ta sao? Giờ đến tâm trạng để khóc Mạc Tố Tình cũng không có nữa rồi, cô đúng là ngu xuẩn đến mức lẽ trời khó dung mà a a a a!
Khi Mạc Tố Tình đang nghĩ để khéo léo bịa ra một lời nói dối, đánh lừa Quan Từ Hiến thì đột nhiên Quan Tử Hiên thẳng người dậy, không quay đầu đi ra phía ngoài hội trường.
Mạc Tố Tình như đóng băng ngồi ở ghế, rất lâu sau cô mới chậm chạp quay lại nhìn Lệnh Hề Dao: "Anh ta có ý gì vậy?"
Lệnh Hề Dao nhún nhún vai, dang hay tay bất lực: "Mình cũng không biết, nói không chừng não anh ta bị co giật rồi!"
Mạc Tổ Tình lặng lẽ nhìn bóng dáng của Quan Tử Hiên một lúc lâu, cuối cùng trong miệng cũng thốt ra được ba từ: "Có lẽ nào!"
Cô nhất định sẽ không ngây thơ mà cho rằng, Quan Tử Hiên nhận ra cô như vậy, nói với cô vài câu trùng hợp, sau đó liền làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ cần mỉm cười hoá giải mọi hận thù, cô không ngây thơ đến vậy.
Kể từ cuộc họp báo lần trước của anh ta, có thể khéo léo rũ bỏ được hết vụ bê bối của
mình, đủ để chứng minh rằng, nếu anh ta có chuyện xấu, cũng sẽ nhất định kéo cô xuống bùn cùng.
Mạc Tố Tình lặng lẽ ngồi ở đó, cảm thấy không muốn động đậy nữa.
Lệnh Hề Dao quay người nhìn cô: "Đi thôi, cậu còn muốn ngồi đến đến năm sau sao?"
Mạc Tố Tình khẽ nâng mí mắt, yếu ớt nhìn cô: "Đến năm sau vẫn còn là sớm!"
Lệnh Hề Dao không vui nói: "Nhanh chóng đi thôi, quay về hoàn thành việc hôm nay, chiều nay mình muốn tan làm sớm chút."
Mạc Tố Tình cau mày: "Hôm nay cậu về nhà sớm làm gì?"
Lệnh Hề Dao mỉm cười bí ẩn: "Không nói cho cậu biết trước, sau này cậu sẽ biết!"
Nói xong liền kéo Mạc Tố Tình từ ghế đứng dậy.
...
Hiệu quả làm việc của Lâm Nhiên cực kỳ tốt, buổi chiều trước khi tan làm, anh đã đến gặp Diệp Chung Giác để báo cáo.
"Boss, số cổ phần Mạc Thị bị Cố Thị mua lại, hiện nay cơ bản đều đã ở trong tay chúng ta, phần nằm trong tay những người khác, hầu như đều không hoài nghi, đều cho rằng đó là nhà đầu tư lẻ, sẽ không ra mối đe doạ
lớn với Mạc Thị
"Ừ!", nét mặt của Diệp Chung Giác không thay đổi nhiều, đôi mắt anh như một hồ nước lạnh, sâu không thấy đáy.
Thực ra, anh vốn định thu mua lại cổ phần, sau đó trả lại cho Mạc Thị.
Nhưng sau đó lại nghĩ, Mạc Tổ Tình thông minh đến vậy, một khi biết được chuyện này do Empire Phong Vân làm, sẽ khó mà không nghi ngờ anh, nghi ngờ thân phận của anh.
Hơn nữa, theo như hiểu biết của anh, những người đang để mắt đến Mạc Thị, không chỉ Cố Kiếm Nam, mà còn người em con mẹ kế của Mạc Tố Tình - Mạc Tố Liên, nếu vậy cổ phần ở trong tay Mạc Chấn Phong cũng không an toàn, anh đành thay họ quản lý, cuối cùng, chờ Mạc Tố Liên để lộ nanh vuốt của mình, anh sẽ giao cổ phần cho Mạc Tố Tình, vậy cũng không muộn.
Nghĩ đến đây, Diệp Chung Giác ngẩng đầu: "Được rồi, chuyện này dừng ở đây, cổ phần của Mạc Thị cậu tạm thời giữ cho tốt"
Lâm Nhiên nhìn Diệp Chung Giác đang sắp xếp văn kiện, ngạc nhiên hỏi: "Boss, hôm nay lại không làm thêm giờ sao?"
"Sao? Cậu rất hy vọng tôi có thể làm thêm giờ sao?", Diệp Chung Giác nhướn mày,
ánh mắt sắc lạnh phóng nhìn Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên bất giác rùng mình, cười khan một tiếng: "Không... không có, sao tôi dám chứ, chỉ là nghĩ anh dạo này có chút khác thường, ngày trước đều làm thêm giờ, giờ vừa tan làm liền về nhà, người nào không biết lại cho rằng có người vợ đang đợi anh ở nhà đó!"
Diệp Chung Giác cúi đầu, đôi mắt khẽ loé lên ánh cười.
Anh thu dọn đồ đạc xong, nói: "Được rồi, cậu cũng tan làm sớm đi!"
Lâm Nhiên rất nhanh đáp lại: "Dạ, đại ca!", rồi quay người rời khỏi phòng làm việc.
Diệp Chung Giác lạnh lùng lên tiếng ngăn lại: "Đứng lại!"
Lâm Nhiên bị doạ đến run người, đứng sững tại chỗ.
"Quên những gì tôi đã nói rồi sao? Ở công ty, không cho phép gọi tôi là đại ca!"
Gương mặt của Lâm Nhiên bỗng chốc xanh như tàu lá, anh đột nhiên quên mất quy tắc của ông chủ: "Xin lỗi, Boss, sau này tôi sẽ không phạm phải nữa.
Diệp Chung Giác lắc lắc đầu: "Không có gì phải xin lỗi cả, chỉ là sau này nhớ lấy, đừng có ở công ty để lộ khẩu khí dân xã hội ra nữa"
"Vâng vâng!", Lâm Nhiên gật đầu liên tục,
nhanh chóng đi ra ngoài.
Diệp Chung Giác tan làm sớm, lúc đến Phong Hàng, nhân viên ở đây vừa mới tan làm.
Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao vừa từ toà soạn đi ra, trong nháy mắt cô đã nhìn thấy Diệp Chung Giác ở bên kia đường, vẻ mặt cô bất chợt để lộ chút bối rối.
Hôm nay anh tan làm sớm vậy, cô có nên giới thiệu cho Lệnh Hề Dao làm quen chút không, Dao Dao đã nói cô mấy lần rồi.
Lệnh Hề Dao căn bản không để ý đến sự bất thường của cô, vừa ra khỏi toà soạn liền đi thẳng: "Mình đi trước, hôm nay mình có chút việc!"
Nhìn bóng dáng vui vẻ của cô, Mạc Tổ Tình bất lực lắc đầu, bỏ đi, vẫn là đổi ngày khác giới thiệu cho hai người quen nhau sau.
Mạc Tố Tình vừa lên xe đã phát hiện Diệp Chung Giác dường như có gì đó không đúng.
Cô nhìn kỹ hơn và phát hiện, hôm nay anh đeo kính, cảm giác đem lại cho người khác so với thường ngày hoàn toàn khác biệt, dường như thay đổi có chút thanh lịch hơn, nhưng vẫn điển trai khiến người khác phải rung động.
Cô vừa nhìn anh liền không tự chủ được
mà nghĩ đến chuyện tối qua, cô cố giả vờ bình tĩnh: "Sao hôm nay anh đến sớm vậy?"
"Sợ em phải chờ lâu.", Diệp Chung Giác nhẹ nhàng nói một câu. Mạc Tố Tình thiếu chút sặc nước bọt chết rồi.
Vẻ mặt của cô cực kì không tự nhiên nhìn Diệp Chung Giác: "Hôm hay sao anh lại đeo kính?"
Nói xong, khoé miệng cô khẽ giật giật, cô luôn cảm thấy rằng hôm nay Diệp Chung Giác có chút gì đó bất thường.
Diệp Chung Giác không chút căng thẳng đáp lại: "Nghe mọi người nói anh đeo kính trông rất trí thức"
Mạc Tổ Tình lại lần nữa sặc nước bọt, có cần tự khen mình đến vậy không?
Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của anh, khoé miệng Diệp Chung Giác khẽ nhếch lên, nhìn cực kì đẹp trai, như một người đàn ông bước ra từ bức hoạ.
"Đùa em chút thôi, hôm nay muốn ăn gì, anh đưa em đi ăn"
Mạc Tố Tình nghĩ một lúc: "Hay là thôi, chúng ta mỗi ngày đều ăn ngoài, không vệ sinh"
"Vậy em nấu?", Diệp Chung Giác ngoảnh đầu nhìn, cố ý trêu cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tố Tình lập tức nhăn lại: "Vẫn là thôi vậy, em mà nấu ăn, ăn sẽ trúng độc đó!"
Diệp Chung Giác không nhịn được cười, nét mặt càng trở nên thoải mái, khiến người khác cũng cảm thấy vui vẻ.
Giọng nói của anh như một làn gió xuân nhẹ nhàng: "Chỉ cần là em làm, anh không ngại trúng độc!"
Mạc Tố Tình ngẩn người, cô say rồi, cô nghĩ, nhất định trong đầu cô có chỗ nào đó không phù hợp, nếu không sao cô lại nghĩ rằng mình đang nghe lời âu yếm từ một người đang yêu chứ?
Chiếc xe lái thẳng đến nơi họ đang sống. Đến nhà, hai người thay quần áo rồi cùng ra ngoài mua thức ăn.
Mạc Tổ Tình vừa chọn đồ ăn vừa nói: "Hay là tối nay sau khi về, anh dạy em nấu ăn đi, nếu không mỗi ngày tan làm anh đều nấu ăn, em thấy ngại lắm."
"Không sao, anh tình nguyện mỗi ngày nấu ăn cho em!", Diệp Chung Giác gần như buột miệng nói ra, gương mặt của Mạc Tố Tình không khỏi đỏ lên.
Cô đỏ mặt chọn đồ, lại tự thầm mắng mình không có chí khí, không có tương lai,
chỉ vài lời ngọt ngào đã khiến cô mềm lòng, quả nhiên phụ nữ đúng là động vật sống thiên về tình cảm.
Lúc trả tiền đồ ăn, Diệp Chung Giác đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Thẻ anh đưa em, em vẫn chưa dùng đến"
Mạc Tố Tình ngẩn người, lên tiếng giải thích: "Dạo này không phải mua đồ gì cả!"
Thực ra, mặc dù miệng cô nói với nhưng thẻ Diệp Chung Giác đưa, cô căn bản không mang theo trên người.
Diệp Chung Giác trả tiền xong, hai người cùng đi ra, anh vừa đi vừa nói: "Sắp giao mùa rồi, em có thời gian thì đi mua quần áo thay đổi đi."
Mạc Tố Tình hiểu ý của anh, từ từ đi đẳng sao anh nói: "Dạ, có thời gian em sẽ đi"
Sau khi về nhà, Diệp Chung Giác nấu ăn, Mạc Tố Tình ở bên cạnh giúp anh rửa rau.
Khi Diệp Chung Giác đang nấu, nhìn dáng vẻ háo hức muốn thử của cô, anh nhẹ nhàng nói: "Món tiếp theo là thịt chiên tiêu xanh, em làm nhé.."
Mạc Tố Tình hào hứng gật gật đầu.
Cô vui đến mức tay chân còn không biết đặt ở đâu mới đúng, khoé miệng Diệp Chung Giác dần dần nở nụ cười.
Nhìn dầu trong nồi đã đỏ, tay chân Mạc Tố Tình loạn lên không biết nên đổ thịt hay hạt tiêu xanh vào trước.
Trong lúc vội vàng, cô trực tiếp ném chiếc bát nhỏ chứa thịt cùng với thịt vào nồi.
Biểu cảm trên gương mặt của Mạc Tổ Tình vô cùng méo mó, thịt chiên tiêu xanh, xin lỗi mày nhé!
Diệp Chung Giác nhanh chóng tiến lên phía trước, đổ vào nồi một ít nước. Sau đó đổ tiếp hạt tiêu xanh vào, đảo thật nhanh.
Nấu xong rồi anh mới nhìn thấy Mạc Tố Tình đang im lặng đứng đó, có chút ngượng ngùng, anh từ từ bước đến.
Đột nhiên, anh đưa tay kéo cô vào lòng: "Em không phải buồn, như vậy đã là tốt lắm rồi, từ sau chúng ta cứ mãi thế này, được không?"
Mạc Tố Tình sững người, cô cúi đầu nghĩ một lúc, cuối cùng chầm chậm gật đầu.
Giây phút này Diệp Chung Giác vô cùng hạnh phúc, anh ôm chặt Mạc Tố Tình vào lòng, dường như không muốn rời xa.
Mạc Tố Tình ngượng ngùng đẩy đẩy anh: "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.
Diệp Chung Giác từ từ buông cô ra, nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé cô cô, anh thực không
dám tin, người anh thầm thương trộm nhớ suốt 7 năm qua, thực sự đang ở bên cạnh anh, Diệp Chung Giác anh đúng là quá may mắn rồi.
Diệp Chung Giác kéo tay Mạc Tố Tình, lòng tràn đầy sự phấn khích và vui sướng, mặc dù anh không biểu hiện ra ngoài nhưng trái tim anh sớm đã sôi sục.
Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại trên bàn tay của Mạc Tố Tình, sắc mặt trở nên khó coi.
"Tay bị bỏng rồi, sao em không nói vậy!"
Giờ anh mới ngĩ đến, ban này khi Tổ Tình nấu ăn, dầu sôi nóng quá, thịt và hạt tiêu vẫn còn chút nước, dầu ăn sẽ bắn từ trong nồi ra, tay đỏ đến thế này rồi, vậy mà cô vẫn không nói lời nào.
Trong mắt Diệp Chung Giác thoáng nét đau lòng.
18
Khuôn mặt Mạc Tổ Tình nhăn lại. Cô mím môi: "À! Đúng là trùng hợp!" Nhìn gương mặt đau khổ của cô, tất cả biểu cảm đều méo mó, vô cùng mất tự nhiên.
Quan Tử Hiên đột nhiên hướng người về phía trước, ép Mạc Tổ Tình vào giữa hay tay và ghế, anh vừa lên tiếng, hơi thở ấm nóng gần như đều phả vào mặt Mạc Tố Tình.
"Cô không phải nói mình là khách du lịch sao? Hôm nay..
Anh lạnh lùng cười một tiếng: "Cũng đến để làm khách du lịch sao?"
Trong đầu Mạc Tố Tình chợt loé lên một ý nghĩ, cô cuối cùng cũng hiểu, tại sao khi nhìn
thấy bức ảnh của Mộ Linh Nhi liền cảm thấy có chút quen quen, người phụ nữ trong nhà vệ sinh nam ở sân bay hôm đó, không phải là cô ta sao? Giờ đến tâm trạng để khóc Mạc Tố Tình cũng không có nữa rồi, cô đúng là ngu xuẩn đến mức lẽ trời khó dung mà a a a a!
Khi Mạc Tố Tình đang nghĩ để khéo léo bịa ra một lời nói dối, đánh lừa Quan Từ Hiến thì đột nhiên Quan Tử Hiên thẳng người dậy, không quay đầu đi ra phía ngoài hội trường.
Mạc Tố Tình như đóng băng ngồi ở ghế, rất lâu sau cô mới chậm chạp quay lại nhìn Lệnh Hề Dao: "Anh ta có ý gì vậy?"
Lệnh Hề Dao nhún nhún vai, dang hay tay bất lực: "Mình cũng không biết, nói không chừng não anh ta bị co giật rồi!"
Mạc Tổ Tình lặng lẽ nhìn bóng dáng của Quan Tử Hiên một lúc lâu, cuối cùng trong miệng cũng thốt ra được ba từ: "Có lẽ nào!"
Cô nhất định sẽ không ngây thơ mà cho rằng, Quan Tử Hiên nhận ra cô như vậy, nói với cô vài câu trùng hợp, sau đó liền làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ cần mỉm cười hoá giải mọi hận thù, cô không ngây thơ đến vậy.
Kể từ cuộc họp báo lần trước của anh ta, có thể khéo léo rũ bỏ được hết vụ bê bối của
mình, đủ để chứng minh rằng, nếu anh ta có chuyện xấu, cũng sẽ nhất định kéo cô xuống bùn cùng.
Mạc Tố Tình lặng lẽ ngồi ở đó, cảm thấy không muốn động đậy nữa.
Lệnh Hề Dao quay người nhìn cô: "Đi thôi, cậu còn muốn ngồi đến đến năm sau sao?"
Mạc Tố Tình khẽ nâng mí mắt, yếu ớt nhìn cô: "Đến năm sau vẫn còn là sớm!"
Lệnh Hề Dao không vui nói: "Nhanh chóng đi thôi, quay về hoàn thành việc hôm nay, chiều nay mình muốn tan làm sớm chút."
Mạc Tố Tình cau mày: "Hôm nay cậu về nhà sớm làm gì?"
Lệnh Hề Dao mỉm cười bí ẩn: "Không nói cho cậu biết trước, sau này cậu sẽ biết!"
Nói xong liền kéo Mạc Tố Tình từ ghế đứng dậy.
...
Hiệu quả làm việc của Lâm Nhiên cực kỳ tốt, buổi chiều trước khi tan làm, anh đã đến gặp Diệp Chung Giác để báo cáo.
"Boss, số cổ phần Mạc Thị bị Cố Thị mua lại, hiện nay cơ bản đều đã ở trong tay chúng ta, phần nằm trong tay những người khác, hầu như đều không hoài nghi, đều cho rằng đó là nhà đầu tư lẻ, sẽ không ra mối đe doạ
lớn với Mạc Thị
"Ừ!", nét mặt của Diệp Chung Giác không thay đổi nhiều, đôi mắt anh như một hồ nước lạnh, sâu không thấy đáy.
Thực ra, anh vốn định thu mua lại cổ phần, sau đó trả lại cho Mạc Thị.
Nhưng sau đó lại nghĩ, Mạc Tổ Tình thông minh đến vậy, một khi biết được chuyện này do Empire Phong Vân làm, sẽ khó mà không nghi ngờ anh, nghi ngờ thân phận của anh.
Hơn nữa, theo như hiểu biết của anh, những người đang để mắt đến Mạc Thị, không chỉ Cố Kiếm Nam, mà còn người em con mẹ kế của Mạc Tố Tình - Mạc Tố Liên, nếu vậy cổ phần ở trong tay Mạc Chấn Phong cũng không an toàn, anh đành thay họ quản lý, cuối cùng, chờ Mạc Tố Liên để lộ nanh vuốt của mình, anh sẽ giao cổ phần cho Mạc Tố Tình, vậy cũng không muộn.
Nghĩ đến đây, Diệp Chung Giác ngẩng đầu: "Được rồi, chuyện này dừng ở đây, cổ phần của Mạc Thị cậu tạm thời giữ cho tốt"
Lâm Nhiên nhìn Diệp Chung Giác đang sắp xếp văn kiện, ngạc nhiên hỏi: "Boss, hôm nay lại không làm thêm giờ sao?"
"Sao? Cậu rất hy vọng tôi có thể làm thêm giờ sao?", Diệp Chung Giác nhướn mày,
ánh mắt sắc lạnh phóng nhìn Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên bất giác rùng mình, cười khan một tiếng: "Không... không có, sao tôi dám chứ, chỉ là nghĩ anh dạo này có chút khác thường, ngày trước đều làm thêm giờ, giờ vừa tan làm liền về nhà, người nào không biết lại cho rằng có người vợ đang đợi anh ở nhà đó!"
Diệp Chung Giác cúi đầu, đôi mắt khẽ loé lên ánh cười.
Anh thu dọn đồ đạc xong, nói: "Được rồi, cậu cũng tan làm sớm đi!"
Lâm Nhiên rất nhanh đáp lại: "Dạ, đại ca!", rồi quay người rời khỏi phòng làm việc.
Diệp Chung Giác lạnh lùng lên tiếng ngăn lại: "Đứng lại!"
Lâm Nhiên bị doạ đến run người, đứng sững tại chỗ.
"Quên những gì tôi đã nói rồi sao? Ở công ty, không cho phép gọi tôi là đại ca!"
Gương mặt của Lâm Nhiên bỗng chốc xanh như tàu lá, anh đột nhiên quên mất quy tắc của ông chủ: "Xin lỗi, Boss, sau này tôi sẽ không phạm phải nữa.
Diệp Chung Giác lắc lắc đầu: "Không có gì phải xin lỗi cả, chỉ là sau này nhớ lấy, đừng có ở công ty để lộ khẩu khí dân xã hội ra nữa"
"Vâng vâng!", Lâm Nhiên gật đầu liên tục,
nhanh chóng đi ra ngoài.
Diệp Chung Giác tan làm sớm, lúc đến Phong Hàng, nhân viên ở đây vừa mới tan làm.
Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao vừa từ toà soạn đi ra, trong nháy mắt cô đã nhìn thấy Diệp Chung Giác ở bên kia đường, vẻ mặt cô bất chợt để lộ chút bối rối.
Hôm nay anh tan làm sớm vậy, cô có nên giới thiệu cho Lệnh Hề Dao làm quen chút không, Dao Dao đã nói cô mấy lần rồi.
Lệnh Hề Dao căn bản không để ý đến sự bất thường của cô, vừa ra khỏi toà soạn liền đi thẳng: "Mình đi trước, hôm nay mình có chút việc!"
Nhìn bóng dáng vui vẻ của cô, Mạc Tổ Tình bất lực lắc đầu, bỏ đi, vẫn là đổi ngày khác giới thiệu cho hai người quen nhau sau.
Mạc Tố Tình vừa lên xe đã phát hiện Diệp Chung Giác dường như có gì đó không đúng.
Cô nhìn kỹ hơn và phát hiện, hôm nay anh đeo kính, cảm giác đem lại cho người khác so với thường ngày hoàn toàn khác biệt, dường như thay đổi có chút thanh lịch hơn, nhưng vẫn điển trai khiến người khác phải rung động.
Cô vừa nhìn anh liền không tự chủ được
mà nghĩ đến chuyện tối qua, cô cố giả vờ bình tĩnh: "Sao hôm nay anh đến sớm vậy?"
"Sợ em phải chờ lâu.", Diệp Chung Giác nhẹ nhàng nói một câu. Mạc Tố Tình thiếu chút sặc nước bọt chết rồi.
Vẻ mặt của cô cực kì không tự nhiên nhìn Diệp Chung Giác: "Hôm hay sao anh lại đeo kính?"
Nói xong, khoé miệng cô khẽ giật giật, cô luôn cảm thấy rằng hôm nay Diệp Chung Giác có chút gì đó bất thường.
Diệp Chung Giác không chút căng thẳng đáp lại: "Nghe mọi người nói anh đeo kính trông rất trí thức"
Mạc Tổ Tình lại lần nữa sặc nước bọt, có cần tự khen mình đến vậy không?
Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của anh, khoé miệng Diệp Chung Giác khẽ nhếch lên, nhìn cực kì đẹp trai, như một người đàn ông bước ra từ bức hoạ.
"Đùa em chút thôi, hôm nay muốn ăn gì, anh đưa em đi ăn"
Mạc Tố Tình nghĩ một lúc: "Hay là thôi, chúng ta mỗi ngày đều ăn ngoài, không vệ sinh"
"Vậy em nấu?", Diệp Chung Giác ngoảnh đầu nhìn, cố ý trêu cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tố Tình lập tức nhăn lại: "Vẫn là thôi vậy, em mà nấu ăn, ăn sẽ trúng độc đó!"
Diệp Chung Giác không nhịn được cười, nét mặt càng trở nên thoải mái, khiến người khác cũng cảm thấy vui vẻ.
Giọng nói của anh như một làn gió xuân nhẹ nhàng: "Chỉ cần là em làm, anh không ngại trúng độc!"
Mạc Tố Tình ngẩn người, cô say rồi, cô nghĩ, nhất định trong đầu cô có chỗ nào đó không phù hợp, nếu không sao cô lại nghĩ rằng mình đang nghe lời âu yếm từ một người đang yêu chứ?
Chiếc xe lái thẳng đến nơi họ đang sống. Đến nhà, hai người thay quần áo rồi cùng ra ngoài mua thức ăn.
Mạc Tổ Tình vừa chọn đồ ăn vừa nói: "Hay là tối nay sau khi về, anh dạy em nấu ăn đi, nếu không mỗi ngày tan làm anh đều nấu ăn, em thấy ngại lắm."
"Không sao, anh tình nguyện mỗi ngày nấu ăn cho em!", Diệp Chung Giác gần như buột miệng nói ra, gương mặt của Mạc Tố Tình không khỏi đỏ lên.
Cô đỏ mặt chọn đồ, lại tự thầm mắng mình không có chí khí, không có tương lai,
chỉ vài lời ngọt ngào đã khiến cô mềm lòng, quả nhiên phụ nữ đúng là động vật sống thiên về tình cảm.
Lúc trả tiền đồ ăn, Diệp Chung Giác đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Thẻ anh đưa em, em vẫn chưa dùng đến"
Mạc Tố Tình ngẩn người, lên tiếng giải thích: "Dạo này không phải mua đồ gì cả!"
Thực ra, mặc dù miệng cô nói với nhưng thẻ Diệp Chung Giác đưa, cô căn bản không mang theo trên người.
Diệp Chung Giác trả tiền xong, hai người cùng đi ra, anh vừa đi vừa nói: "Sắp giao mùa rồi, em có thời gian thì đi mua quần áo thay đổi đi."
Mạc Tố Tình hiểu ý của anh, từ từ đi đẳng sao anh nói: "Dạ, có thời gian em sẽ đi"
Sau khi về nhà, Diệp Chung Giác nấu ăn, Mạc Tố Tình ở bên cạnh giúp anh rửa rau.
Khi Diệp Chung Giác đang nấu, nhìn dáng vẻ háo hức muốn thử của cô, anh nhẹ nhàng nói: "Món tiếp theo là thịt chiên tiêu xanh, em làm nhé.."
Mạc Tố Tình hào hứng gật gật đầu.
Cô vui đến mức tay chân còn không biết đặt ở đâu mới đúng, khoé miệng Diệp Chung Giác dần dần nở nụ cười.
Nhìn dầu trong nồi đã đỏ, tay chân Mạc Tố Tình loạn lên không biết nên đổ thịt hay hạt tiêu xanh vào trước.
Trong lúc vội vàng, cô trực tiếp ném chiếc bát nhỏ chứa thịt cùng với thịt vào nồi.
Biểu cảm trên gương mặt của Mạc Tổ Tình vô cùng méo mó, thịt chiên tiêu xanh, xin lỗi mày nhé!
Diệp Chung Giác nhanh chóng tiến lên phía trước, đổ vào nồi một ít nước. Sau đó đổ tiếp hạt tiêu xanh vào, đảo thật nhanh.
Nấu xong rồi anh mới nhìn thấy Mạc Tố Tình đang im lặng đứng đó, có chút ngượng ngùng, anh từ từ bước đến.
Đột nhiên, anh đưa tay kéo cô vào lòng: "Em không phải buồn, như vậy đã là tốt lắm rồi, từ sau chúng ta cứ mãi thế này, được không?"
Mạc Tố Tình sững người, cô cúi đầu nghĩ một lúc, cuối cùng chầm chậm gật đầu.
Giây phút này Diệp Chung Giác vô cùng hạnh phúc, anh ôm chặt Mạc Tố Tình vào lòng, dường như không muốn rời xa.
Mạc Tố Tình ngượng ngùng đẩy đẩy anh: "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.
Diệp Chung Giác từ từ buông cô ra, nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé cô cô, anh thực không
dám tin, người anh thầm thương trộm nhớ suốt 7 năm qua, thực sự đang ở bên cạnh anh, Diệp Chung Giác anh đúng là quá may mắn rồi.
Diệp Chung Giác kéo tay Mạc Tố Tình, lòng tràn đầy sự phấn khích và vui sướng, mặc dù anh không biểu hiện ra ngoài nhưng trái tim anh sớm đã sôi sục.
Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại trên bàn tay của Mạc Tố Tình, sắc mặt trở nên khó coi.
"Tay bị bỏng rồi, sao em không nói vậy!"
Giờ anh mới ngĩ đến, ban này khi Tổ Tình nấu ăn, dầu sôi nóng quá, thịt và hạt tiêu vẫn còn chút nước, dầu ăn sẽ bắn từ trong nồi ra, tay đỏ đến thế này rồi, vậy mà cô vẫn không nói lời nào.
Trong mắt Diệp Chung Giác thoáng nét đau lòng.
18
Danh sách chương