Mạc Tố Tình không tự nhiên rút tay ra khỏi tay Diệp Chung Giác, ngượng ngùng mỉm cười: "Không sao, em không đau!"
Diệp Chung Giác nhìn cô, cuối cùng thờ dài, lắc đầu bất lực, kéo tay cô đặt vào trong nước lạnh, rất lâu sau mới buông ra.
Mạc Tố Tình thầm nghĩ, anh lại thở dài, có phải do cô làm sai chuyện gì không.
Cô phát hiện, từ lúc cô và anh ở bên nhau, cô làm bất cứ chuyện gì anh đều cảm thấy bất lực mà thở dài.
Cô bĩu môi, nhưng mà cô cũng không biết nên thay đổi từ đâu, cô cũng rất muốn nói với anh như vậy, sau này sẽ cố gắng tốt hơn.
Trong bữa tối, Mạc Tố Tình vừa ăn vừa trầm mặc suy nghĩ.
Biệt thự nhà họ Lệnh.
Lệnh Hề Dao lo lắng nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: "Chú, chú rốt cuộc có thể giúp không, chú nói gì đi chứ!"
Lệnh Hạo Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt như một lưỡi kiếm sắc bén lướt qua da thịt, khiến Lệnh Hề Dao rùng mình.
Cô không muốn giữ mạng nữa hay sao, còn đang muốn làm gì vậy? "Sao vậy? Vì bạn tốt của mình mà chốc lát đã không sợ ta rồi!"
Giọng nói của Lệnh Hạo Quân không mặn mà cũng không nhẹ nhàng, không chút biểu cảm nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt.
Lệnh Hề Dao 10 tuổi đã không còn cha mẹ, là người em duy nhất của cha cô, Lệnh Hề Dao sống với ông từ đó, ông đối với cô bằng sự quan tâm, yêu thương, thậm chí có thể nói là chiều hư cô.
Nhưng cô dường như luôn có chút sợ ông.
Hôm nay vì người bạn thân thiết mà cô đột nhiên có thái độ khác thường, khiến ông vô cùng ngạc nhiên.
Lệnh Hề Dao nhanh chóng cúi đầu, cắn
cắn môi.
Chiều nay cô đến tập đoàn Tuyệt Thế tìm Lệnh Hạo Quân, cô biết ông bình thường luôn tăng ca làm việc đến rất muộn mới về nhà, nếu cô không đến Tuyệt Thế tìm, nhất định sẽ không gặp được ông.
Có điều, dáng vẻ lạnh lùng của ông khiến cô có chút tổn thương trong lòng.
Bình thường trừ phi cô xảy ra chuyện, nếu không ông sẽ không bao giờ chủ động xuất hiện, có khi một tuần cô cũng không gặp mặt ông lấy một lần.
Tập đoàn Tuyệt Thế và tập đoàn Empire Phong Vân ở thành phố A là hai công ty lớn đứng đầu, cô không tin chú không có cách nào giúp cô, trừ phi ông không muốn.
Ngày trước cô đến tìm ông xin giúp đỡ, ông đều đưa ra một số điều kiện để trói buộc cô, lần này là chuyện lớn như vậy, nếu như ông thực sự đồng ý giúp, thì không biết sẽ yêu cầu cô làm gì!
Lệnh Hề Dao cúi đầu, gương mặt nhỏ nhắn đầy khó chịu.
Một mặt, cô hy vọng Lệnh Hạo Quân sẽ giúp Mạc Thị, như vậy Mạc Tố Tình sẽ không cần phải buồn không phải lo lắng nữa. Mặt khác, nếu ông đồng ý, vậy trong đó cũng sẽ có ý rằng cô lại phải đáp ứng một yêu cầu
của ông.
Lệnh Hạo Quân mặc bộ vest đen, khí chất điềm tĩnh, gương mặt anh tú toả sáng nhưng lại không có chút ấm áp nào mà vô cùng lạnh lùng.
Ông trầm ngâm nhìn người con gái trước mắt, cô gái vì quá căng thẳng, hay tay siết lại với nhau, khuôn mặt nhỏ khẽ căng ra, dường như có chút trắng bệch.
Đột nhiên, ông cảm thấy không thể chịu đựng thêm nữa, đứa nhỏ ông đã ôm trong lòng từ bé, sao ông có thể nhẫn tâm nhìn cô chịu oan ức chứ.
"Được rồi, con đừng làm ra bộ dạng như đang đi gặp kẻ thù đó nữa, ta sẽ giúp Mạc Thị.
Lệnh Hạo Quân nói xong thì không nói thêm gì nữa.
Đôi mắt to đẹp của Lệnh Hề Dao chớp chớp, như vậy là xong rồi sao, không đưa ra thêm mấy điều kiện không có tính người như buổi sáng không được ăn đồ chiên, tối mấy giờ đi ngủ, không được tuỳ ý đến quán bar, không được cái này không được cái kia... nữa sao?
Hôm nay thật kì lạ, đến một điều kiện chú cũng không hề yêu cầu, cứ vậy dễ dàng đáp ứng cô sao?
Lệnh Hề Dao vẫn có chút không dám tin, tự véo véo mình, thiếu chút đã kêu lên, đúng là đau thật rồi.
Xem ra chú đúng là đã đồng ý với cô.
Khi cô ngẩng đầu thì Lệnh Hạo Quân đã rời khỏi.
Nhìn bóng hình cô đơn của ông, trong lòng Lệnh Hề Dao có chút cảm giác khó tả, khoảnh khắc này cô đột nhiên rất muốn ôm lấy ông.
Thực ra, khi cô 10 tuổi, cha mẹ đều gặp tai nạn xe hơi mà qua đời.
Từ đó trở đi cô được chú Lệnh Hạo Quân nuôi dưỡng.
Cũng năm đó cô 10 tuổi, chú 18 tuổi tiếp quản tập đoàn Tuyệt Thế.
Không may là đối thủ thương mại của tập đoàn Tuyệt Thế quá nhiều, trong 2 năm đó, cô bị bắt cóc không dưới 5 lần, hơn nữa còn rất nhiều lần thoát khỏi cái chết.
Từ đó trở đi Lệnh Hạo Quân không cho phép cô nói với bất cứ ai về thân phận của mình, không cho người khác biết về mối quan hệ giữa cô và tập đoàn Tuyệt Thế, không cho bất cứ ai biết mối quan hệ chủ cháu giữa hai người.
Cho nên bao năm nay, đến Mạc Tố Tình
cô cũng không nói, cô là tiểu thư của tập đoàn Tuyệt Thế.
Chỉ có điều, cô tiểu thư này một chút tự do cũng không có, chú quản cô hết cái này đến cái kia, có lúc cô rất muốn chạy trốn khỏi nhà mình.
Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, lúc nhỏ vì bị bắt cóc nhiều lần mà Lệnh Hề Dao sớm đã không có tính cách nổi loạn, bướng bỉnh mà bình thường luôn vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời.
Cô cũng đã trưởng thành rồi, cũng không muốn Lệnh Hạo Quân tiếp tục vì cô mà lo lắng.
Cho nên, Mạc Tố Tình chỉ biết Lệnh Hề Dao có một người chú rất chiều chuộng cô, những thứ khác đều không biết.
Chắc chắn rằng Lệnh Hạo Quân đã đồng ý sẽ giúp cô, Lệnh Hề Dao mới thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống.
Mạc Tố Tình cũng không cần phải vì Mạc Thị mà buồn chán nữa.
Ngày hôm sau, Mạc Tố Tình vừa đi làm thì nhận được điện thoại từ Mạc Chấn Phong: "Tố Tình, lần này thật may có con giúp, nếu không phải có con thì công ty sớm đã không giữ được nữa.."
Mạc Tố Tình cảm thấy rất lạ, cuộc khủng hoảng của Mạc Thị đã được giải quyết? Có liên quan gì đến cô, nếu không phải Mạc Chấn Phong gọi điện, cô căn bản không biết đến chuyện này.
Mạc Tổ Tình lạnh lùng lên tiếng: "Không liên quan gì đến con, cha muốn cảm ơn ai thì đi cảm ơn người đấy đi."
Mạc Tố Tình nói xong định cúp máy.
Mạc Chấn Phong nhanh chóng hét lên: "Là bạn của con nói vì con nên mới giúp đó!"
Mạc Tổ Tình hoàn toàn sững người, bạn, là ai, cô làm gì có người bạn nào có quyền lực đến thế, đột nhiên ra tay giúp giữ lại Mạc Thị.
"Dạ, con biết rồi!"
Mạc Tố Tình nói xong liền cúp máy, mặc dù cô không biết chuyện này là thế nào, nhưng Mạc Thị thoát khỏi khủng hoảng cũng đỡ được mối lo trong lòng cô.
Về việc đó là ai, lúc này cô căn bản không nghĩ ra.
Trương Vũ Bân? Mạc Tố Tình lắc lắc đầu, không thể nào! Loại người nhỏ mọn như anh ta, nếu cô không bỏ ra cái gì, anh ta lại giúp cô mới lạ.
Cố Kiếm Nam? Mạc Tố Tình cười chết
giễu, vậy càng không thể, anh ta còn hận không thể ngay lập tức có được Mạc Thị, sao có thể giả vờ tốt bụng như thế được.
Mạc Tố Tình ngẩn người tại chỗ, Lệnh Hề Dao liền chạy đến, đập vào vai cô.
Mạc Tố Tình đang nghĩ đến chuyện kia, lập tức bị Lệnh Hề Dao doạ sợ đến bay hồn bay vía.
Cô quay người, dùng ánh mắt giận dữ nhìn Lệnh Hề Dao: "Dao Dao, cậu làm gì vậy! Doa chết mình rồi!"
Lệnh Hề Dao cười tinh nghịch: "Cậu đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến thất thần, đến mình đi đến cũng không phát hiện ra"
Mạc Tổ Tình trầm ngâm nói: "Không biết là ai giúp Mạc Thị vượt qua đợt khủng hoảng này, cha mình vừa gọi điện đến nói cảm ơn mình!"
Trên mặt Mạc Tố Tình để lộ nụ cười chế giễu: "Ông ấy tính toán để mình về nhà xem mắt, cũng không có vui vẻ đến vậy, thật nực cười!"
Lệnh Hề Dao đau lòng ôm lấy cô từ phía sau: "Tố Tình, đừng buồn nữa, vì chuyện này mà buồn thật không đáng...
Cô biết chút chuyện về gia đình Mạc Tổ Tình, mặc dù không có quyền nhận xét,
nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn cảm thấy đau lòng.
Có điều câu nói của Mạc Tố Tình vẫn khiến cô ngạc nhiên.
Tối qua cô mới xin chú giúp, sáng nay đã giải quyết xong vấn đề, hiệu quả làm việc đúng là quá cao rồi, cô nhất định sẽ mua cái gì đó thật tốt để cảm ơn chú.
"Tố Tình, nếu chuyện đã được giải quyết, vậy hôm nay sau khi tan làm, chúng ta đi dạo phố mua đồ chút, cậu thấy thế nào?"
Mạc Tố Tình vốn muốn từ chối cô, nhưng trong đầu cô chợt hiện lên cảnh hôm qua sau khi tan làm, anh cùng cô đi siêu thị mua đồ đã nói nếu cô có thời gian thì đi mua ít quần áo vì sắp giao mùa rồi.
Thành phố A bốn mùa rõ rệt, cũng sắp đến mùa thu rồi, vẫn là nên chuẩn bị chút quần áo giao mùa.
Nghĩ đến chiếc thẻ trong túi mà sáng nay a tiện tay để vào, cô liền gật gật đầu.
"Được rồi, chiều nay tan làm cùng đi đi." Lệnh Hề Dao vui đến mức thiếu chút đã nhảy lên: "Mình biết cậu là tốt nhất mà!"
Lệnh Hề Dao không nói với Mạc Tổ Tình chuyện cô tìm chú để giúp Mạc Thị, cô muốn Mạc Tổ Tình không bị áp lực tâm lý nữa, như
vậy, không biết ai giúp không phải là rất tốt sao?"
Thời gian làm việc một ngày cứ thế vội vã trôi qua.
Lúc tan làm, Mạc Tố Tình nhắn cho Diệp Chung Giác một tin: "Tan làm em đã đồng ý cùng Dao Dao đi mua sắm, anh không phải đến đón em!"
Diệp Chung Giác luôn ở trong phòng xử lý văn kiện, rất lâu sau anh mới nhìn thấy tin nhắn.
Bình thường có chuyện gì anh đều gọi điện, căn bản không có thói quen nhắn tin, có điều nhìn thấy tin nhắn của Mạc Tố Tình, anh liền đưa tay, trả lời một từ: "Ừ!"
Mạc Tố Tình cùng Lệnh Hề Dao đang đi dạo phố, cô nghe thấy tiếng điện thoại, nhanh chóng lấy ra.
Khi nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên một từ ừ, cô bất chợt có chút không biết khóc hay cười, đây đúng là quá lười rồi, chỉ đáp lại đúng một từ.
Có điều, nghĩ đến tính cách lạnh lùng, thì như này mới phù hợp với bản chất của anh, không phải sao?
Mạc Tố Tình cất điện thoại đi, tiếp tục cùng Lệnh Hề Dao mua sắm.
Lệnh Hề Dao nhìn nụ cười rạng rờ của cô liền hỏi: "Có chuyện gì vậy? Cậu cười cái gì mà rực rỡ vậy?"
Mạc Tố Tình mỉm cười lắc đầu: "Không có gì"
Lệnh Hề Dao bĩu môi, thể hiện rằng mình không tin: "Khoé miệng sắp dài đến tại rồi, còn nói không có gì!"
Mạc Tố Tình bối rối, có phải biểu hiện của cô quá rõ ràng?
Lệnh Hề Dao nhìn thấy một cửa tiệm đồ nam trước mặt, liền không cùng Mạc Tố Tình tán gẫu nữa, trực tiếp đi vào trong cửa tiệm.
Cô nhìn bộ vest màu xám bạc được mặc trên ma-nơ-canh liền quay người, mỉm cười nói với nhận viên của tiệm: "Làm phiền cô giúp tôi lấy bộ vest kia xuống, 185, dáng gầy gầy đó! Cảm ơn!"
Mạc Tố Tình ở phía trược kéo kéo tay áo cô: "Dao Dao, cậu mua quần áo cho ai vậy?"
Lệnh Hề Dao rất tự nhiên đáp lời: "Cho chú mình, sao vậy?"
Mạc Tố Tình sững người, lắc lắc đầu: "Không có gì, chỉ là thuận miệng nên hỏi thôi!"
Cô chợt nghĩ đến, sắp giao mùa rồi, cô cũng không nên chỉ mua đồ cho mình, người đàn ông Diệp Chung Giác đó, cô có phải
cũng nên chuẩn bị cho anh ít quần áo.
Cô nhìn vào mấy bộ quần áo trong túi mua sắm, đều là mua cho cho cô, có điều cô đều quẹt thẻ của mình, nếu về nhà để Diệp Chung Giác biết được, nói không chừng anh sẽ tức giận, nghĩ rằng cô và anh thật xa lạ.
î
Diệp Chung Giác nhìn cô, cuối cùng thờ dài, lắc đầu bất lực, kéo tay cô đặt vào trong nước lạnh, rất lâu sau mới buông ra.
Mạc Tố Tình thầm nghĩ, anh lại thở dài, có phải do cô làm sai chuyện gì không.
Cô phát hiện, từ lúc cô và anh ở bên nhau, cô làm bất cứ chuyện gì anh đều cảm thấy bất lực mà thở dài.
Cô bĩu môi, nhưng mà cô cũng không biết nên thay đổi từ đâu, cô cũng rất muốn nói với anh như vậy, sau này sẽ cố gắng tốt hơn.
Trong bữa tối, Mạc Tố Tình vừa ăn vừa trầm mặc suy nghĩ.
Biệt thự nhà họ Lệnh.
Lệnh Hề Dao lo lắng nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: "Chú, chú rốt cuộc có thể giúp không, chú nói gì đi chứ!"
Lệnh Hạo Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt như một lưỡi kiếm sắc bén lướt qua da thịt, khiến Lệnh Hề Dao rùng mình.
Cô không muốn giữ mạng nữa hay sao, còn đang muốn làm gì vậy? "Sao vậy? Vì bạn tốt của mình mà chốc lát đã không sợ ta rồi!"
Giọng nói của Lệnh Hạo Quân không mặn mà cũng không nhẹ nhàng, không chút biểu cảm nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt.
Lệnh Hề Dao 10 tuổi đã không còn cha mẹ, là người em duy nhất của cha cô, Lệnh Hề Dao sống với ông từ đó, ông đối với cô bằng sự quan tâm, yêu thương, thậm chí có thể nói là chiều hư cô.
Nhưng cô dường như luôn có chút sợ ông.
Hôm nay vì người bạn thân thiết mà cô đột nhiên có thái độ khác thường, khiến ông vô cùng ngạc nhiên.
Lệnh Hề Dao nhanh chóng cúi đầu, cắn
cắn môi.
Chiều nay cô đến tập đoàn Tuyệt Thế tìm Lệnh Hạo Quân, cô biết ông bình thường luôn tăng ca làm việc đến rất muộn mới về nhà, nếu cô không đến Tuyệt Thế tìm, nhất định sẽ không gặp được ông.
Có điều, dáng vẻ lạnh lùng của ông khiến cô có chút tổn thương trong lòng.
Bình thường trừ phi cô xảy ra chuyện, nếu không ông sẽ không bao giờ chủ động xuất hiện, có khi một tuần cô cũng không gặp mặt ông lấy một lần.
Tập đoàn Tuyệt Thế và tập đoàn Empire Phong Vân ở thành phố A là hai công ty lớn đứng đầu, cô không tin chú không có cách nào giúp cô, trừ phi ông không muốn.
Ngày trước cô đến tìm ông xin giúp đỡ, ông đều đưa ra một số điều kiện để trói buộc cô, lần này là chuyện lớn như vậy, nếu như ông thực sự đồng ý giúp, thì không biết sẽ yêu cầu cô làm gì!
Lệnh Hề Dao cúi đầu, gương mặt nhỏ nhắn đầy khó chịu.
Một mặt, cô hy vọng Lệnh Hạo Quân sẽ giúp Mạc Thị, như vậy Mạc Tố Tình sẽ không cần phải buồn không phải lo lắng nữa. Mặt khác, nếu ông đồng ý, vậy trong đó cũng sẽ có ý rằng cô lại phải đáp ứng một yêu cầu
của ông.
Lệnh Hạo Quân mặc bộ vest đen, khí chất điềm tĩnh, gương mặt anh tú toả sáng nhưng lại không có chút ấm áp nào mà vô cùng lạnh lùng.
Ông trầm ngâm nhìn người con gái trước mắt, cô gái vì quá căng thẳng, hay tay siết lại với nhau, khuôn mặt nhỏ khẽ căng ra, dường như có chút trắng bệch.
Đột nhiên, ông cảm thấy không thể chịu đựng thêm nữa, đứa nhỏ ông đã ôm trong lòng từ bé, sao ông có thể nhẫn tâm nhìn cô chịu oan ức chứ.
"Được rồi, con đừng làm ra bộ dạng như đang đi gặp kẻ thù đó nữa, ta sẽ giúp Mạc Thị.
Lệnh Hạo Quân nói xong thì không nói thêm gì nữa.
Đôi mắt to đẹp của Lệnh Hề Dao chớp chớp, như vậy là xong rồi sao, không đưa ra thêm mấy điều kiện không có tính người như buổi sáng không được ăn đồ chiên, tối mấy giờ đi ngủ, không được tuỳ ý đến quán bar, không được cái này không được cái kia... nữa sao?
Hôm nay thật kì lạ, đến một điều kiện chú cũng không hề yêu cầu, cứ vậy dễ dàng đáp ứng cô sao?
Lệnh Hề Dao vẫn có chút không dám tin, tự véo véo mình, thiếu chút đã kêu lên, đúng là đau thật rồi.
Xem ra chú đúng là đã đồng ý với cô.
Khi cô ngẩng đầu thì Lệnh Hạo Quân đã rời khỏi.
Nhìn bóng hình cô đơn của ông, trong lòng Lệnh Hề Dao có chút cảm giác khó tả, khoảnh khắc này cô đột nhiên rất muốn ôm lấy ông.
Thực ra, khi cô 10 tuổi, cha mẹ đều gặp tai nạn xe hơi mà qua đời.
Từ đó trở đi cô được chú Lệnh Hạo Quân nuôi dưỡng.
Cũng năm đó cô 10 tuổi, chú 18 tuổi tiếp quản tập đoàn Tuyệt Thế.
Không may là đối thủ thương mại của tập đoàn Tuyệt Thế quá nhiều, trong 2 năm đó, cô bị bắt cóc không dưới 5 lần, hơn nữa còn rất nhiều lần thoát khỏi cái chết.
Từ đó trở đi Lệnh Hạo Quân không cho phép cô nói với bất cứ ai về thân phận của mình, không cho người khác biết về mối quan hệ giữa cô và tập đoàn Tuyệt Thế, không cho bất cứ ai biết mối quan hệ chủ cháu giữa hai người.
Cho nên bao năm nay, đến Mạc Tố Tình
cô cũng không nói, cô là tiểu thư của tập đoàn Tuyệt Thế.
Chỉ có điều, cô tiểu thư này một chút tự do cũng không có, chú quản cô hết cái này đến cái kia, có lúc cô rất muốn chạy trốn khỏi nhà mình.
Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, lúc nhỏ vì bị bắt cóc nhiều lần mà Lệnh Hề Dao sớm đã không có tính cách nổi loạn, bướng bỉnh mà bình thường luôn vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời.
Cô cũng đã trưởng thành rồi, cũng không muốn Lệnh Hạo Quân tiếp tục vì cô mà lo lắng.
Cho nên, Mạc Tố Tình chỉ biết Lệnh Hề Dao có một người chú rất chiều chuộng cô, những thứ khác đều không biết.
Chắc chắn rằng Lệnh Hạo Quân đã đồng ý sẽ giúp cô, Lệnh Hề Dao mới thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống.
Mạc Tố Tình cũng không cần phải vì Mạc Thị mà buồn chán nữa.
Ngày hôm sau, Mạc Tố Tình vừa đi làm thì nhận được điện thoại từ Mạc Chấn Phong: "Tố Tình, lần này thật may có con giúp, nếu không phải có con thì công ty sớm đã không giữ được nữa.."
Mạc Tố Tình cảm thấy rất lạ, cuộc khủng hoảng của Mạc Thị đã được giải quyết? Có liên quan gì đến cô, nếu không phải Mạc Chấn Phong gọi điện, cô căn bản không biết đến chuyện này.
Mạc Tổ Tình lạnh lùng lên tiếng: "Không liên quan gì đến con, cha muốn cảm ơn ai thì đi cảm ơn người đấy đi."
Mạc Tố Tình nói xong định cúp máy.
Mạc Chấn Phong nhanh chóng hét lên: "Là bạn của con nói vì con nên mới giúp đó!"
Mạc Tổ Tình hoàn toàn sững người, bạn, là ai, cô làm gì có người bạn nào có quyền lực đến thế, đột nhiên ra tay giúp giữ lại Mạc Thị.
"Dạ, con biết rồi!"
Mạc Tố Tình nói xong liền cúp máy, mặc dù cô không biết chuyện này là thế nào, nhưng Mạc Thị thoát khỏi khủng hoảng cũng đỡ được mối lo trong lòng cô.
Về việc đó là ai, lúc này cô căn bản không nghĩ ra.
Trương Vũ Bân? Mạc Tố Tình lắc lắc đầu, không thể nào! Loại người nhỏ mọn như anh ta, nếu cô không bỏ ra cái gì, anh ta lại giúp cô mới lạ.
Cố Kiếm Nam? Mạc Tố Tình cười chết
giễu, vậy càng không thể, anh ta còn hận không thể ngay lập tức có được Mạc Thị, sao có thể giả vờ tốt bụng như thế được.
Mạc Tố Tình ngẩn người tại chỗ, Lệnh Hề Dao liền chạy đến, đập vào vai cô.
Mạc Tố Tình đang nghĩ đến chuyện kia, lập tức bị Lệnh Hề Dao doạ sợ đến bay hồn bay vía.
Cô quay người, dùng ánh mắt giận dữ nhìn Lệnh Hề Dao: "Dao Dao, cậu làm gì vậy! Doa chết mình rồi!"
Lệnh Hề Dao cười tinh nghịch: "Cậu đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến thất thần, đến mình đi đến cũng không phát hiện ra"
Mạc Tổ Tình trầm ngâm nói: "Không biết là ai giúp Mạc Thị vượt qua đợt khủng hoảng này, cha mình vừa gọi điện đến nói cảm ơn mình!"
Trên mặt Mạc Tố Tình để lộ nụ cười chế giễu: "Ông ấy tính toán để mình về nhà xem mắt, cũng không có vui vẻ đến vậy, thật nực cười!"
Lệnh Hề Dao đau lòng ôm lấy cô từ phía sau: "Tố Tình, đừng buồn nữa, vì chuyện này mà buồn thật không đáng...
Cô biết chút chuyện về gia đình Mạc Tổ Tình, mặc dù không có quyền nhận xét,
nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn cảm thấy đau lòng.
Có điều câu nói của Mạc Tố Tình vẫn khiến cô ngạc nhiên.
Tối qua cô mới xin chú giúp, sáng nay đã giải quyết xong vấn đề, hiệu quả làm việc đúng là quá cao rồi, cô nhất định sẽ mua cái gì đó thật tốt để cảm ơn chú.
"Tố Tình, nếu chuyện đã được giải quyết, vậy hôm nay sau khi tan làm, chúng ta đi dạo phố mua đồ chút, cậu thấy thế nào?"
Mạc Tố Tình vốn muốn từ chối cô, nhưng trong đầu cô chợt hiện lên cảnh hôm qua sau khi tan làm, anh cùng cô đi siêu thị mua đồ đã nói nếu cô có thời gian thì đi mua ít quần áo vì sắp giao mùa rồi.
Thành phố A bốn mùa rõ rệt, cũng sắp đến mùa thu rồi, vẫn là nên chuẩn bị chút quần áo giao mùa.
Nghĩ đến chiếc thẻ trong túi mà sáng nay a tiện tay để vào, cô liền gật gật đầu.
"Được rồi, chiều nay tan làm cùng đi đi." Lệnh Hề Dao vui đến mức thiếu chút đã nhảy lên: "Mình biết cậu là tốt nhất mà!"
Lệnh Hề Dao không nói với Mạc Tổ Tình chuyện cô tìm chú để giúp Mạc Thị, cô muốn Mạc Tổ Tình không bị áp lực tâm lý nữa, như
vậy, không biết ai giúp không phải là rất tốt sao?"
Thời gian làm việc một ngày cứ thế vội vã trôi qua.
Lúc tan làm, Mạc Tố Tình nhắn cho Diệp Chung Giác một tin: "Tan làm em đã đồng ý cùng Dao Dao đi mua sắm, anh không phải đến đón em!"
Diệp Chung Giác luôn ở trong phòng xử lý văn kiện, rất lâu sau anh mới nhìn thấy tin nhắn.
Bình thường có chuyện gì anh đều gọi điện, căn bản không có thói quen nhắn tin, có điều nhìn thấy tin nhắn của Mạc Tố Tình, anh liền đưa tay, trả lời một từ: "Ừ!"
Mạc Tố Tình cùng Lệnh Hề Dao đang đi dạo phố, cô nghe thấy tiếng điện thoại, nhanh chóng lấy ra.
Khi nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên một từ ừ, cô bất chợt có chút không biết khóc hay cười, đây đúng là quá lười rồi, chỉ đáp lại đúng một từ.
Có điều, nghĩ đến tính cách lạnh lùng, thì như này mới phù hợp với bản chất của anh, không phải sao?
Mạc Tố Tình cất điện thoại đi, tiếp tục cùng Lệnh Hề Dao mua sắm.
Lệnh Hề Dao nhìn nụ cười rạng rờ của cô liền hỏi: "Có chuyện gì vậy? Cậu cười cái gì mà rực rỡ vậy?"
Mạc Tố Tình mỉm cười lắc đầu: "Không có gì"
Lệnh Hề Dao bĩu môi, thể hiện rằng mình không tin: "Khoé miệng sắp dài đến tại rồi, còn nói không có gì!"
Mạc Tố Tình bối rối, có phải biểu hiện của cô quá rõ ràng?
Lệnh Hề Dao nhìn thấy một cửa tiệm đồ nam trước mặt, liền không cùng Mạc Tố Tình tán gẫu nữa, trực tiếp đi vào trong cửa tiệm.
Cô nhìn bộ vest màu xám bạc được mặc trên ma-nơ-canh liền quay người, mỉm cười nói với nhận viên của tiệm: "Làm phiền cô giúp tôi lấy bộ vest kia xuống, 185, dáng gầy gầy đó! Cảm ơn!"
Mạc Tố Tình ở phía trược kéo kéo tay áo cô: "Dao Dao, cậu mua quần áo cho ai vậy?"
Lệnh Hề Dao rất tự nhiên đáp lời: "Cho chú mình, sao vậy?"
Mạc Tố Tình sững người, lắc lắc đầu: "Không có gì, chỉ là thuận miệng nên hỏi thôi!"
Cô chợt nghĩ đến, sắp giao mùa rồi, cô cũng không nên chỉ mua đồ cho mình, người đàn ông Diệp Chung Giác đó, cô có phải
cũng nên chuẩn bị cho anh ít quần áo.
Cô nhìn vào mấy bộ quần áo trong túi mua sắm, đều là mua cho cho cô, có điều cô đều quẹt thẻ của mình, nếu về nhà để Diệp Chung Giác biết được, nói không chừng anh sẽ tức giận, nghĩ rằng cô và anh thật xa lạ.
î
Danh sách chương