Diệp Chung Giác lặng lẽ quan sát Mạc Tố Tình rất lâu, phát hiện ra điều bất thường của cô đã biết mất, sau khi bước xuống xe nét mặt cô liền trở lại bình thường.
Anh gật gật đầu: "Được, không đổi!"
Lệnh Hề Dao không nhịn được mà thầm mắng trong lòng, người đàn ông này đúng là quá lạnh lùng, lạnh lùng không nói đến đi, giờ còn kiệm lời như vàng ngọc, cô đúng là lo lắng Tố Tình ở bên cạnh anh ta, có khi nào bị đóng băng thành kem que không.
Lệnh Hề Dao đột nhiên bị bất ngờ bởi chính suy nghĩ của mình.
Trong đầu cô hiện ra một bức tranh, Diệp Chung Giác mang dáng vẻ lạnh lùng mà không ai dám lại gần, vừa nhìn Mạc Tố Tình thì lập tức, một ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện,
tất cả mọi thứ đều bị đóng băng ba thước, Mạc Tố Tình xinh đẹp như hoa, biến thành cây kem ngay trước mặt anh ta.
Lệnh Hề Dao không khỏi cười thầm.
Diệp Chung Giác và Mạc Tố Tình như có thần giao cách cảm, không hẹn mà cùng quay người lại nhìn Lệnh Hề Dao, nhìn cô như thể cô có bệnh về thần kinh.
Lệnh Hề Dao lập tức thấy bị tổn thương, hai người đúng là trời sinh một cặp, đến phản ứng cũng trùng hợp đến vậy, cô đột nhiên cảm nhận được đến một vạn vết thương, hai người có thấy sự tồn tại của đứa không có người yêu cô đơn một mình là cô không.
Ba người cùng bước vào khách sạn Thiên Vũ, chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Diệp Chung Giác lịch thiệp đưa menu cho Lệnh Hề Dao, để cô chọn món.
Mặc dù từ lúc gặp nhau, Mạc Tố Tình và Diệp Chung Giác không nói câu nào, nhưng hai người đưa mắt nhìn nhau không biết bao lần, khiến Lệnh Hề Dao cảm thấy mình như một chú chó bị ngược đãi.
Thực ra, Diệp Chung Giác chọn nơi này, cũng là có nguyên nhân, khách sạn Thiên Vũ, là nơi anh đến ít nhất, anh không muốn trước mặt Mạc Tố Tình lại bị người khác nhận ra, hơn nữa ở đây còn có Lệnh Hề Dao.
Lúc Diệp Chung Giác đi lấy đồ uống, Lệnh Hề Dao không nhịn được lên tiếng: "Tố Tình, cậu quả là tìm được cực phẩm đó, đẹp trai như vậy cậu còn gặp được, đúng là kỳ diệu, có phải thất tình uống rượu say là có thể gặp được mối tình đẹp!"
Mạc Tổ Tình im lặng nhìn chằm chằm cô, con nhỏ này đúng là không có gì không thể nói ra, cái gì mà cô gặp được Diệp Chung Giác quả là kỳ diệu chứ.
Biểu hiện của Lệnh Hề Dao tối nay, khiến cô không biết bao lần thầm muốn bóp nghẹt cô ấy.
Cô lạnh lùng nhìn Lệnh Hề Dao: "Dao Dao, tối nay khi cậu đến đây, có phải đã quên uống thuốc không?"
Mất một lúc Lệnh Hề Dao không hề phản ứng lại, nhưng nghe Mạc Tổ Tình nói xong cô thiếu chút muốn đứng dậy giết người: "Gì chứ, sao mình có thể ngốc như thế chứ!"
Lệnh Hề Dao vừa muốn hành động liền nhìn thấy Diệp Chung Giác đi đến, khoé miệng hiện lên nụ cười vô cùng méo mó, cơ thể hơi nghiêng sang một bên, thấp giọng: "Tố Tình, cậu chết chắc rồi, mai mình sẽ tính sổ với cậu!"
Diệp Chung Giác lấy cho hai người sữa chua và nước cam, sợ hai người không quen
uống đồ uống khác.
Lệnh Hề Dao lịch sự nói cảm ơn, đặt nước cam lên bàn.
Thức ăn vẫn còn chưa lên, ba người ngồi lặng lẽ, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Lệnh Hề Dao nghĩ đến lời Mạc Tố Tình vừa nói, khoé miệng đột nhiên nở một nụ cười tinh nghịch: "Diệp Chung Giác, Tố Tình đã từng nói, anh đúng là đẹp trai quá mức chưa!"
Mặc dù Diệp Chung Giác rất bình tĩnh, nhưng cũng thiếu chút nữa bị giọng điệu bất thường của Lệnh Hề Dao làm nghẹn.
Mạc Tố Tình ngẩn cả người, Dao Dao đáng chết, sớm biết vậy thì hôm nay đã thổi bay cô ấy rồi, đúng là biết cách bôi đen hình tượng của mình.
Cô không thể tưởng tưởng được, sau khi Lệnh Hề Dao rời đi, Diệp Chung Giác có nhìn cô một cách kỳ quái, hay có khi nào anh sẽ nói bạn em giống như bị bệnh tâm thần vậy không.
Mạc Tố Tình che mặt khóc không thành tiếng, vẻ mặt của cô sớm đã trở nên vô cùng khó coi rồi.
Diệp Chung Giác khẽ ho một tiêng, nhàn nhạt nói: "Thật may, chưa từng nói!"
Lệnh Hề Dao ngẩn người, phản ứng như vậy, có phải quá nhạt nhẽo rồi không.
Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc trong sự hồi hộp, lo lắng của Mạc Tố Tình.
Xem ra cũng phải về nhà rồi, Diệp Chung Giác mở lời đưa Lệnh Hề Dao về nhưng cô nhất quyết từ chối.
Cô cuối cùng cũng trở lại bình thường, giọng điệu không còn lả lướt như ban nãy nữa: "Diệp Chung Giác, theo như em quan sát hôm nay, anh và Tổ Tình thực sự rất hợp nhau."
Trong lòng cô còn thầm bổ sung thêm một câu, nhạt nhẽo như nhau, bình lặng, hờ hững, không hơn thua.
"Có điều, Tố Tình là một người rất nhạy cảm..", Lệnh Hề Dao tiếp tục nói, căn bản không thèm màng tới ánh mắt Mạc Tố Tình đang nhìn chằm chằm mình: "Sau này anh mà đối xử tệ với cô ấy, không nói Tố Tình, em sẽ là người đầu tiên không tha cho anh, đàn ông tốt trên đời này rất nhiều, em sẽ không để cô ấy ở bên anh mà chịu tổn thương... nói không chừng ở bên cạnh người khác sẽ thoải mái hơn...
"Dao Dao!", Tổ Tình vội vàng gọi một tiếng, hôm nay không uống rượu, sao cô lại cảm thấy con nhỏ này say xỉn nói luyện
thuyên, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đều cứ thế nói ra hết.
Diệp Chung Giác từ đầu đến cuối không chút biểu cảm nhìn Lệnh Hề Dao, Lệnh Hề Dao phóng khoáng vung tay: "Đừng chặn lời mình, để mình nói hết!"
Cô tiếp tục nhìn Diệp Chung Giác: "Nói tóm lại một câu, đối tốt với Tố Tình chút, nếu không em sẽ tiêu diệt anh đó!"
Mạc Tố Tình hoàn toàn sững sờ, Dao Dao, cậu xem cậu thành dân xã hội rồi sao, còn nói tiệu diệt anh ấy, cô che mặt không dám nhìn nữa rồi.
Diệp Chung Giác lại không có phản ứng quá mạnh, nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ không làm cô ấy thất vọng!"
Giọng của anh rất nhẹ, nhưng lại vô cùng kiên định, Mạc Tố Tình khẽ run rẩy trong lòng, anh là đang hứa với cô sao? Lệnh Hề Dao ngẩn người nhìn anh 3 giây, đột nhiên thoải mái nở một nụ cười rạng rỡ: "Vậy tốt rồi! Hai người không cần đưa em về, em tự đi được!"
Nói xong cô liền đi đến cốp lấy đồ.
Diệp Chung Giác nhìn Mạc Tố Tình, ý muốn hỏi cô ấy có thể một mình về nhà không?
Mạc Tố Tình rất hiểu Lệnh Hề Dao, bao năm nay Lệnh Hề Dao chưa từng đưa người nào về nhà, càng không để cho người khác đưa cô ấy về nhà.
Cô lắc lắc đầu: "Không sao đâu, cô ấy không thích người khác đưa mình về"
Lệnh Hề Dao không muốn người khác biết gì về gia đình, Mạc Tố Tình lại vô cùng hiểu cô ấy, cô trước giờ chưa từng nghĩ là bạn tốt là có thể dò hỏi chuyện riêng tư của nhau.
Trong lòng cô rất rõ, khi nào Dao Dao muốn nói với cô thì sẽ tự khắc nói.
Nhìn Lệnh Hề Dao gọi xe rời đi, Diệp Chung Giác mới trầm mặc nhìn Mạc Tố Tình: "Bạn của em rất tốt, xem ra cô ấy rất quan tâm em!"
Mạc Tổ Tình gật gật đầu, những chuyện này cô đều biết.
Mặc dù bình thường hai người luôn thích đấu khẩu, nhưng mối quan hệ giữa họ lại khẳng khít hơn bất kì ai khác, Dao Dao rất quan tâm cô, điều này cô luôn biết.
"Đi thôi, chúng ta về nhà"
Câu nói của Diệp Chung Giác như một dòng nước ấm áp chảy qua tim Mạc Tố Tình, khoảnh khắc này, cô đột nhiên rất muốn ôm lấy anh.
Cô không chỉ nghĩ, mà còn làm như vậy. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Chung Giác, cô chủ động ôm lấy anh.
Diệp Chung Giác khẽ thở dài một tiếng rồi cũng ôm lấy cô.
Một cặp nam nữ, trước dòng người qua lại trên phố, ôm chặt lấy nhau, tạp thành một bức tranh đẹp, không những đẹp còn rất ấm áp, thu hút mọi ánh mắt của người đi đường.
Gương mặt nhỏ nhắn của Mạc Tố Tình hơi đỏ lên, vỗ nhẹ vào ngực Diệp Chung Giác: "Đi thôi, nhiều người đang nhìn kìa"
Cô vừa nói xong liền có một người phụ nữ nhìn về phía họ, cuối cùng Diệp Chung Giác dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại họ.
Mạc Tố Tình nhìn anh không nói nên lời, cô ngày trước sao lại không phát hiện ra, người đàn ông này không chỉ lạnh lùng bá đạo, mà còn có chút ngây thơ nữa.
Mạc Tố Tình nhanh chóng kéo anh về phía xe, thật xấu hổ mà, ôm ấp nhau nơi đông người như vậy, còn lườm người ta, đúng thật là!
Sau khi vào xe, Diệp Chung Giác vẫn giữ dáng vẻ sao em lại kéo anh.
Mạc Tố Tình ngượng ngùng, anh trai à, chúng ta vẫn còn có thể mất mặt nữa hay
Sao cô lại cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng đáng yêu nhỉ!
Khi về nhà, Diệp Chung Giác cầm theo túi đồ mới mua, Mạc Tố Tình mở cửa.
Diệp Chung Giác đi đến ghế sofa, tuỳ tiện để đồ đạc lên đó.
Đột nhiên đôi mắt anh dán chặt vào một túi đồ, không phải cô đi mua quần áo giao mùa cho mình hay sao? Sao lại có túi quần áo của tiệm đồ nam.
Diệp Chung Giác đưa tay cầm túi đồ của tiệm đồ nam đó lên, khẽ mở ra, nhìn thấy một chiếc áo măng tô vải nỉ màu đen.
Anh nghĩ một lúc rồi lại nhét quần áo vào túi, làm bộ như mình không biết gì hết.
Mạc Tố Tình tắm xong đi ra, phát hiện Diệp Chung Giác vẫn ở bên ghế sofa, cầm máy tính làm việc.
Có lúc cô thực sự có suy nghĩ, anh còn bận hơn cả sếp.
"Sao vẫn còn làm việc, anh đi tắm trước đi, cả ngày đã mệt rồi"
Mạc Tổ Tình vừa lau tóc vừa nói.
Diệp Chung Giác ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn cô một cái rồi từ từ đứng dậy, cầm máy sấy tóc đến, nhìn Mạc Tố Tình nói: "Đến đây,
sao?
em qua đây!"
Mạc Tố Tình nhìn anh, rồi lại nhìn máy sấy tóc, chẳng lẽ anh định giúp cô sấy tóc sao, nhưng mà, vấn đề ở đây là anh biết sấy tóc sao?
Vì sao cô nhìn dáng vẻ công tử của anh liền không tin được anh có thể sấy tóc cho cô nhỉ.
Mặc dù việc sấy tóc rất đơn giản, nhưng mà anh tự sấy mái tóc ngắn của mình còn được, tóc của cô vừa dài vừa khó làm, nhỡ đâu anh làm chúng rối lên thì sẽ rất đau, không phải sao!
Dường như nhìn ra được mối bận tâm của cô, Diệp Chung Giác cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể nói: "Anh sẽ cẩn thận!"
"Thật sao?", Mạc Tổ Tình hoài nghi nhìn anh, thực ra, trong lòng cô sớm đã cảm thấy nguy hiểm, lần nào ý nghĩ của cô cũng đều dễ dàng bị anh nhìn thấu.
Diệp Chung Giác Mạc Tổ Tình nghĩ một lúc, không muốn phá vỡ sự nhiệt tình của anh, từ từ đi đến.
gật đầu chắc chắn.
Diệp Chung Giác bật máy sấy, chậm rãi vén mái tóc đen dài, xinh đẹp của Mạc Tố Tình, từng sợi từng sợi một, từ từ tách dần ra, sợ sẽ làm đau Mạc Tố Tình.
Ánh mắt của anh thi thoảng lại nhìn về phía còn lại của ghế sofa, nhìn những chiếc túi mua đồ ở bên trên.
Anh vừa sấy tóc cho Mạc Tố Tình, vừa giả bộ vô tình nói: "Em hôm nay không có gì muốn nói với anh sao?"
Có lẽ tay của Diệp Chung Giác quá nhẹ, cử động cũng quá nhẹ nhàng, Mạc Tố Tình sắp ngủ đến nơi rồi, não mơ màng buồn ngủ, chốc lát không phản ứng lại.
"A!", Cô lên tiếng, tay Diệp Chung Giác ngừng lại, anh đã làm đau Mạc Tổ Tình.
Mạc Tố Tình thấy đau kêu lên một tiếng, Diệp Chung Giác ngượng ngùng nhìn cô, đôi mắt tràn ngập sự đau lòng, gương mặt lạnh lùng có chút oan ức.
Anh nghiêm túc nhìn Mạc Tố Tình, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước lạnh lẽo không đáy: "Em thực sự không có gì muốn nói với anh sao?"
Mạc Tố Tình nhìn anh một cách kỳ lạ, trong đầu nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới thốt ra được một câu: "Cảm ơn anh tối nay mời Dao Dao ăn cơm."
Diệp Chung Giác có chút không bằng lòng nhìn cô, người như anh vì một bữa ăn mà lại cần người khác cảm ơn sao?
Diệp Chung Giác ăn đầy một bụng cục tức, chẳng lẽ bộ đồ đó không phải mua cho anh, cho nên cô mới không biết nói gì với anh.
Nhưng mà, nếu không phải mua cho anh, vậy cô mua cho ai?
Chẳng lẽ là Cố Kiếm Nam, vừa nghĩ đến khả năng này, gương mặt Diệp Chung Giác liền đen xì lại như đáy nồi, anh lập tức có cảm giác muốn giết người.
13
Anh gật gật đầu: "Được, không đổi!"
Lệnh Hề Dao không nhịn được mà thầm mắng trong lòng, người đàn ông này đúng là quá lạnh lùng, lạnh lùng không nói đến đi, giờ còn kiệm lời như vàng ngọc, cô đúng là lo lắng Tố Tình ở bên cạnh anh ta, có khi nào bị đóng băng thành kem que không.
Lệnh Hề Dao đột nhiên bị bất ngờ bởi chính suy nghĩ của mình.
Trong đầu cô hiện ra một bức tranh, Diệp Chung Giác mang dáng vẻ lạnh lùng mà không ai dám lại gần, vừa nhìn Mạc Tố Tình thì lập tức, một ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện,
tất cả mọi thứ đều bị đóng băng ba thước, Mạc Tố Tình xinh đẹp như hoa, biến thành cây kem ngay trước mặt anh ta.
Lệnh Hề Dao không khỏi cười thầm.
Diệp Chung Giác và Mạc Tố Tình như có thần giao cách cảm, không hẹn mà cùng quay người lại nhìn Lệnh Hề Dao, nhìn cô như thể cô có bệnh về thần kinh.
Lệnh Hề Dao lập tức thấy bị tổn thương, hai người đúng là trời sinh một cặp, đến phản ứng cũng trùng hợp đến vậy, cô đột nhiên cảm nhận được đến một vạn vết thương, hai người có thấy sự tồn tại của đứa không có người yêu cô đơn một mình là cô không.
Ba người cùng bước vào khách sạn Thiên Vũ, chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Diệp Chung Giác lịch thiệp đưa menu cho Lệnh Hề Dao, để cô chọn món.
Mặc dù từ lúc gặp nhau, Mạc Tố Tình và Diệp Chung Giác không nói câu nào, nhưng hai người đưa mắt nhìn nhau không biết bao lần, khiến Lệnh Hề Dao cảm thấy mình như một chú chó bị ngược đãi.
Thực ra, Diệp Chung Giác chọn nơi này, cũng là có nguyên nhân, khách sạn Thiên Vũ, là nơi anh đến ít nhất, anh không muốn trước mặt Mạc Tố Tình lại bị người khác nhận ra, hơn nữa ở đây còn có Lệnh Hề Dao.
Lúc Diệp Chung Giác đi lấy đồ uống, Lệnh Hề Dao không nhịn được lên tiếng: "Tố Tình, cậu quả là tìm được cực phẩm đó, đẹp trai như vậy cậu còn gặp được, đúng là kỳ diệu, có phải thất tình uống rượu say là có thể gặp được mối tình đẹp!"
Mạc Tổ Tình im lặng nhìn chằm chằm cô, con nhỏ này đúng là không có gì không thể nói ra, cái gì mà cô gặp được Diệp Chung Giác quả là kỳ diệu chứ.
Biểu hiện của Lệnh Hề Dao tối nay, khiến cô không biết bao lần thầm muốn bóp nghẹt cô ấy.
Cô lạnh lùng nhìn Lệnh Hề Dao: "Dao Dao, tối nay khi cậu đến đây, có phải đã quên uống thuốc không?"
Mất một lúc Lệnh Hề Dao không hề phản ứng lại, nhưng nghe Mạc Tổ Tình nói xong cô thiếu chút muốn đứng dậy giết người: "Gì chứ, sao mình có thể ngốc như thế chứ!"
Lệnh Hề Dao vừa muốn hành động liền nhìn thấy Diệp Chung Giác đi đến, khoé miệng hiện lên nụ cười vô cùng méo mó, cơ thể hơi nghiêng sang một bên, thấp giọng: "Tố Tình, cậu chết chắc rồi, mai mình sẽ tính sổ với cậu!"
Diệp Chung Giác lấy cho hai người sữa chua và nước cam, sợ hai người không quen
uống đồ uống khác.
Lệnh Hề Dao lịch sự nói cảm ơn, đặt nước cam lên bàn.
Thức ăn vẫn còn chưa lên, ba người ngồi lặng lẽ, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Lệnh Hề Dao nghĩ đến lời Mạc Tố Tình vừa nói, khoé miệng đột nhiên nở một nụ cười tinh nghịch: "Diệp Chung Giác, Tố Tình đã từng nói, anh đúng là đẹp trai quá mức chưa!"
Mặc dù Diệp Chung Giác rất bình tĩnh, nhưng cũng thiếu chút nữa bị giọng điệu bất thường của Lệnh Hề Dao làm nghẹn.
Mạc Tố Tình ngẩn cả người, Dao Dao đáng chết, sớm biết vậy thì hôm nay đã thổi bay cô ấy rồi, đúng là biết cách bôi đen hình tượng của mình.
Cô không thể tưởng tưởng được, sau khi Lệnh Hề Dao rời đi, Diệp Chung Giác có nhìn cô một cách kỳ quái, hay có khi nào anh sẽ nói bạn em giống như bị bệnh tâm thần vậy không.
Mạc Tố Tình che mặt khóc không thành tiếng, vẻ mặt của cô sớm đã trở nên vô cùng khó coi rồi.
Diệp Chung Giác khẽ ho một tiêng, nhàn nhạt nói: "Thật may, chưa từng nói!"
Lệnh Hề Dao ngẩn người, phản ứng như vậy, có phải quá nhạt nhẽo rồi không.
Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc trong sự hồi hộp, lo lắng của Mạc Tố Tình.
Xem ra cũng phải về nhà rồi, Diệp Chung Giác mở lời đưa Lệnh Hề Dao về nhưng cô nhất quyết từ chối.
Cô cuối cùng cũng trở lại bình thường, giọng điệu không còn lả lướt như ban nãy nữa: "Diệp Chung Giác, theo như em quan sát hôm nay, anh và Tổ Tình thực sự rất hợp nhau."
Trong lòng cô còn thầm bổ sung thêm một câu, nhạt nhẽo như nhau, bình lặng, hờ hững, không hơn thua.
"Có điều, Tố Tình là một người rất nhạy cảm..", Lệnh Hề Dao tiếp tục nói, căn bản không thèm màng tới ánh mắt Mạc Tố Tình đang nhìn chằm chằm mình: "Sau này anh mà đối xử tệ với cô ấy, không nói Tố Tình, em sẽ là người đầu tiên không tha cho anh, đàn ông tốt trên đời này rất nhiều, em sẽ không để cô ấy ở bên anh mà chịu tổn thương... nói không chừng ở bên cạnh người khác sẽ thoải mái hơn...
"Dao Dao!", Tổ Tình vội vàng gọi một tiếng, hôm nay không uống rượu, sao cô lại cảm thấy con nhỏ này say xỉn nói luyện
thuyên, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đều cứ thế nói ra hết.
Diệp Chung Giác từ đầu đến cuối không chút biểu cảm nhìn Lệnh Hề Dao, Lệnh Hề Dao phóng khoáng vung tay: "Đừng chặn lời mình, để mình nói hết!"
Cô tiếp tục nhìn Diệp Chung Giác: "Nói tóm lại một câu, đối tốt với Tố Tình chút, nếu không em sẽ tiêu diệt anh đó!"
Mạc Tố Tình hoàn toàn sững sờ, Dao Dao, cậu xem cậu thành dân xã hội rồi sao, còn nói tiệu diệt anh ấy, cô che mặt không dám nhìn nữa rồi.
Diệp Chung Giác lại không có phản ứng quá mạnh, nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ không làm cô ấy thất vọng!"
Giọng của anh rất nhẹ, nhưng lại vô cùng kiên định, Mạc Tố Tình khẽ run rẩy trong lòng, anh là đang hứa với cô sao? Lệnh Hề Dao ngẩn người nhìn anh 3 giây, đột nhiên thoải mái nở một nụ cười rạng rỡ: "Vậy tốt rồi! Hai người không cần đưa em về, em tự đi được!"
Nói xong cô liền đi đến cốp lấy đồ.
Diệp Chung Giác nhìn Mạc Tố Tình, ý muốn hỏi cô ấy có thể một mình về nhà không?
Mạc Tố Tình rất hiểu Lệnh Hề Dao, bao năm nay Lệnh Hề Dao chưa từng đưa người nào về nhà, càng không để cho người khác đưa cô ấy về nhà.
Cô lắc lắc đầu: "Không sao đâu, cô ấy không thích người khác đưa mình về"
Lệnh Hề Dao không muốn người khác biết gì về gia đình, Mạc Tố Tình lại vô cùng hiểu cô ấy, cô trước giờ chưa từng nghĩ là bạn tốt là có thể dò hỏi chuyện riêng tư của nhau.
Trong lòng cô rất rõ, khi nào Dao Dao muốn nói với cô thì sẽ tự khắc nói.
Nhìn Lệnh Hề Dao gọi xe rời đi, Diệp Chung Giác mới trầm mặc nhìn Mạc Tố Tình: "Bạn của em rất tốt, xem ra cô ấy rất quan tâm em!"
Mạc Tổ Tình gật gật đầu, những chuyện này cô đều biết.
Mặc dù bình thường hai người luôn thích đấu khẩu, nhưng mối quan hệ giữa họ lại khẳng khít hơn bất kì ai khác, Dao Dao rất quan tâm cô, điều này cô luôn biết.
"Đi thôi, chúng ta về nhà"
Câu nói của Diệp Chung Giác như một dòng nước ấm áp chảy qua tim Mạc Tố Tình, khoảnh khắc này, cô đột nhiên rất muốn ôm lấy anh.
Cô không chỉ nghĩ, mà còn làm như vậy. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Chung Giác, cô chủ động ôm lấy anh.
Diệp Chung Giác khẽ thở dài một tiếng rồi cũng ôm lấy cô.
Một cặp nam nữ, trước dòng người qua lại trên phố, ôm chặt lấy nhau, tạp thành một bức tranh đẹp, không những đẹp còn rất ấm áp, thu hút mọi ánh mắt của người đi đường.
Gương mặt nhỏ nhắn của Mạc Tố Tình hơi đỏ lên, vỗ nhẹ vào ngực Diệp Chung Giác: "Đi thôi, nhiều người đang nhìn kìa"
Cô vừa nói xong liền có một người phụ nữ nhìn về phía họ, cuối cùng Diệp Chung Giác dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại họ.
Mạc Tố Tình nhìn anh không nói nên lời, cô ngày trước sao lại không phát hiện ra, người đàn ông này không chỉ lạnh lùng bá đạo, mà còn có chút ngây thơ nữa.
Mạc Tố Tình nhanh chóng kéo anh về phía xe, thật xấu hổ mà, ôm ấp nhau nơi đông người như vậy, còn lườm người ta, đúng thật là!
Sau khi vào xe, Diệp Chung Giác vẫn giữ dáng vẻ sao em lại kéo anh.
Mạc Tố Tình ngượng ngùng, anh trai à, chúng ta vẫn còn có thể mất mặt nữa hay
Sao cô lại cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng đáng yêu nhỉ!
Khi về nhà, Diệp Chung Giác cầm theo túi đồ mới mua, Mạc Tố Tình mở cửa.
Diệp Chung Giác đi đến ghế sofa, tuỳ tiện để đồ đạc lên đó.
Đột nhiên đôi mắt anh dán chặt vào một túi đồ, không phải cô đi mua quần áo giao mùa cho mình hay sao? Sao lại có túi quần áo của tiệm đồ nam.
Diệp Chung Giác đưa tay cầm túi đồ của tiệm đồ nam đó lên, khẽ mở ra, nhìn thấy một chiếc áo măng tô vải nỉ màu đen.
Anh nghĩ một lúc rồi lại nhét quần áo vào túi, làm bộ như mình không biết gì hết.
Mạc Tố Tình tắm xong đi ra, phát hiện Diệp Chung Giác vẫn ở bên ghế sofa, cầm máy tính làm việc.
Có lúc cô thực sự có suy nghĩ, anh còn bận hơn cả sếp.
"Sao vẫn còn làm việc, anh đi tắm trước đi, cả ngày đã mệt rồi"
Mạc Tổ Tình vừa lau tóc vừa nói.
Diệp Chung Giác ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn cô một cái rồi từ từ đứng dậy, cầm máy sấy tóc đến, nhìn Mạc Tố Tình nói: "Đến đây,
sao?
em qua đây!"
Mạc Tố Tình nhìn anh, rồi lại nhìn máy sấy tóc, chẳng lẽ anh định giúp cô sấy tóc sao, nhưng mà, vấn đề ở đây là anh biết sấy tóc sao?
Vì sao cô nhìn dáng vẻ công tử của anh liền không tin được anh có thể sấy tóc cho cô nhỉ.
Mặc dù việc sấy tóc rất đơn giản, nhưng mà anh tự sấy mái tóc ngắn của mình còn được, tóc của cô vừa dài vừa khó làm, nhỡ đâu anh làm chúng rối lên thì sẽ rất đau, không phải sao!
Dường như nhìn ra được mối bận tâm của cô, Diệp Chung Giác cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể nói: "Anh sẽ cẩn thận!"
"Thật sao?", Mạc Tổ Tình hoài nghi nhìn anh, thực ra, trong lòng cô sớm đã cảm thấy nguy hiểm, lần nào ý nghĩ của cô cũng đều dễ dàng bị anh nhìn thấu.
Diệp Chung Giác Mạc Tổ Tình nghĩ một lúc, không muốn phá vỡ sự nhiệt tình của anh, từ từ đi đến.
gật đầu chắc chắn.
Diệp Chung Giác bật máy sấy, chậm rãi vén mái tóc đen dài, xinh đẹp của Mạc Tố Tình, từng sợi từng sợi một, từ từ tách dần ra, sợ sẽ làm đau Mạc Tố Tình.
Ánh mắt của anh thi thoảng lại nhìn về phía còn lại của ghế sofa, nhìn những chiếc túi mua đồ ở bên trên.
Anh vừa sấy tóc cho Mạc Tố Tình, vừa giả bộ vô tình nói: "Em hôm nay không có gì muốn nói với anh sao?"
Có lẽ tay của Diệp Chung Giác quá nhẹ, cử động cũng quá nhẹ nhàng, Mạc Tố Tình sắp ngủ đến nơi rồi, não mơ màng buồn ngủ, chốc lát không phản ứng lại.
"A!", Cô lên tiếng, tay Diệp Chung Giác ngừng lại, anh đã làm đau Mạc Tổ Tình.
Mạc Tố Tình thấy đau kêu lên một tiếng, Diệp Chung Giác ngượng ngùng nhìn cô, đôi mắt tràn ngập sự đau lòng, gương mặt lạnh lùng có chút oan ức.
Anh nghiêm túc nhìn Mạc Tố Tình, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước lạnh lẽo không đáy: "Em thực sự không có gì muốn nói với anh sao?"
Mạc Tố Tình nhìn anh một cách kỳ lạ, trong đầu nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới thốt ra được một câu: "Cảm ơn anh tối nay mời Dao Dao ăn cơm."
Diệp Chung Giác có chút không bằng lòng nhìn cô, người như anh vì một bữa ăn mà lại cần người khác cảm ơn sao?
Diệp Chung Giác ăn đầy một bụng cục tức, chẳng lẽ bộ đồ đó không phải mua cho anh, cho nên cô mới không biết nói gì với anh.
Nhưng mà, nếu không phải mua cho anh, vậy cô mua cho ai?
Chẳng lẽ là Cố Kiếm Nam, vừa nghĩ đến khả năng này, gương mặt Diệp Chung Giác liền đen xì lại như đáy nồi, anh lập tức có cảm giác muốn giết người.
13
Danh sách chương