Mạc Tố Tình nghĩ một lúc liền đi vào trong tiệm, nhìn những bộ quần áo nam đủ kiểu dáng treo trên tường.
Cô đột nhiên chỉ vào áo gió đen trên người ma-nơ-canh ở bên cạnh gương, nói: "Chiếc áo măng tô này có loại nhỏ hơn không?"
Nhân viên hướng dẫn mua hàng mỉm cười trong trẻo đi đến: "Tiểu thư, con mắt thẩm mỹ của cô đúng là quá tốt, chiếc áo này ở chỗ chúng tôi vô cùng tốt, phiên bản A là phiên bản nhỏ một chút, phiên bản B là phiên bản lớn hơn, hiện giờ bộ đồ trên người ma-nơ-canh là phiên bản lớn, còn bộ khác là phiên bản nhỏ hơn, hiện đang nằm trong kho, nếu cô cần, tôi sẽ đi lấy"
"Được, lấy giúp tôi!"
Mạc Tố Tình mỉm cười nói, cô đi gần đến ma-nơ-canh, vô thức cầm tem nhãn mác lên xem.
Không xem thì không biết, xem rồi liền bị sốc, dãy số 0 đó khiến Mạc Tố Tình hoa mắt một lúc, mặc dù cô cũng trưởng thành trong gia đình giàu có, nhưng mà quần áo cao nhất cũng chỉ là mấy nghìn tệ, đến hàng vạn là cô đã có chút miễn cưỡng mua rồi.
Đặc biệt là sau khi tốt nghiệp, cô chưa từng lấy một xu tiền của gia đình, tiền lương của cô, từng đồng đều dùng vào chỗ cần thiết.
Có điều, cô nhìn chiếc áo măng tô này, trong lòng vẫn bị cám dỗ, Diệp Chung Giác mặc lên nhất định sẽ rất đẹp.
Anh vốn đã đẹp trai, khí chất phi phàm, cao quý, cô có cảm giác chiếc áo này như được thiết kế riêng cho anh vậy, bất cứ ai mặc lên đều sẽ không đẹp bằng anh.
Cô nghiến răng, dằn lòng, mua, suy cho cùng hai người ở bên nhau, ra ngoài ăn cũng là anh trả tiền, cô cũng chưa từng mua cho anh cái gì.
Đến lúc quẹt thẻ xong, Mạc Tố Tình mới cảm thấy từng thớ thịt trên người đều đau nhức, 10 vạn tệ đi rồi.
Đây là tiền riêng của cô đó a a a a!
Lệnh Hề Dao nhìn vẻ mặt đờ người của cô, không nhịn được mà nói đùa: "Sao cậu không quẹt thể của anh ấy?"
Mạc Tố Tình liếc mắt, khó hiểu nhìn cô: "Tại sao phải quẹt thẻ của anh ấy?"
"Cậu thật ngốc!", Lệnh Hề Dao không nhịn được liền bắt đầu giọng điệu ngoa ngoắt: "Cậu mua quà cho anh ấy, đương nhiên không thể tiêu tiền của anh ấy, nhưng cậu mua đồ cho cậu, tiêu tiền của anh ấy mới hợp lý, có phải não cậu bị đứt mạch không vậy, hai người cũng đã kết hôn rồi, anh ta có trách nhiệm nuôi cậu Tố Tình ngốc nghếch của mình ạ!"
Cô nói xong liền kéo tay Mạc Tố Tình: "Đi, mình đưa cậu đi dạo chút!"
Hai người tạo thành một vòng tròn lớn trong trung tâm mua sắm, Mạc Tố Tình nghĩ Lệnh Hề Dao nói cũng có lý, hai người ở cùng nhau, chính là trong anh có em, trong em cũng có anh, nếu cứ phân biệt rõ ràng, vậy không bằng ở riêng.
Nghĩ thông suốt xong, trong lòng Mạc Tổ Tình cũng không còn quá để tâm nữa, cầm thẻ của Diệp Chung Giác mua vài bộ quần áo.
Diệp Chung Giác đang xử lý tài liệu, nghe thấy tiếng tin nhắn từ điện thoại vang lên ting ting ting, anh cho rằng là tin nhắn của Mạc Tổ
Tình, cuối cùng vừa mở ra xem liền thấy thông báo trừ tiền trong thẻ tín dụng.
Khoé miệng Diệp Chung Giác khẽ nhếch lên, cô cuối cùng cũng nhận ra thân phận của anh rồi sao? Dấu hiệu tốt!
Anh thuận tay cầm áo khoác trên ghế sofa lên, gọi điện cho Mạc Tố Tình: "Em ở đâu? Anh đến đón!"
Lúc Mạc Tố Tình nhận điện thoại, cô vẫn còn chút cảm giác lâng lâng mơ hồ, nghe anh nói như vậy liền hoảng loạn đáp lại: "Anh đã về nhà rồi, không cần đâu, lát nữa em tự bắt xe về!"
"Anh vẫn đợi em, vừa từ công ty đi ra!", giọng của Diệp Chung Giác vô cùng điềm tĩnh, điềm tĩnh đến mức khiến người khác có chút khó mà nắm bắt được.
Mạc Tố Tình câm nín, rất lâu sau vẫn không nói được ra câu nào.
Anh vẫn đợi cô đi mua sắm xong, sau đó đến đón cô sao? Trong lòng Mạc Tổ Tình cứ như vừa làm đổ lọ gia vị, chỉ thoáng chốc đã trải qua đủ vị đẳng, cay, ngọt, bùi.
"Ở đâu?"
Mạc Tố Tình vô thức nói địa điểm của mình, sau khi nói xong, cô hận không thể cắn
lưỡi mình, cô nói như vậy, không phải rõ ràng đồng ý cho anh đến đón cô sao?
Đáng tiếc, lúc cô muốn giải thích thì Diệp Chung Giác đã cúp máy.
Lệnh Hề Dao nhìn Mạc Tố Tình đứng tại chỗ không đi tiếp, quay người gọi cô:"Tố Tình, sao không đi tiếp vậy, mình không còn tay kéo cậu nữa rồi!"
Mạc Tố Tình bất lực nhìn đồ trong tay mình, nói thật, cô thực sự không muốn Diệp Chung Giác nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình.
Bộ dạng cứ như mấy trăm năm mới được đi mua sắm vậy.
"Cái này..", cô do dự không biết mở lời thế nào.
"Sao vây?", Lệnh Hề Dao nhìn cô chằm chằm: "Sao đột nhiên lại ấp a ấp úng, bị sét đánh sao?"
Mạc Tố Tình dùng ánh mắt tức giận nhìn cô, miệng lưỡi con nhỏ này không nói được lời gì hay mà.
"Lát nữa Diệp Chung Giác đến đón mình!" Lệnh Hề Dao vô thức phản xạ vô điều kiện: "Ban này là anh ấy gọi điện?" "Ừ!", Mạc Tố Tình gật gật đầu.
Lệnh Hề Dao không nhịn được, khoé
miệng cong lên, nở ra một nụ cười kì lạ.
"Chuyện tốt a! Mình đang không biết lúc nữa làm sao giải quyết chuyện ăn cơm, cuối cùng cũng có nơi để giải quyết rồi."
Mạc Tố Tình không nói nên lời nhìn cô, con nhỏ này, chẳng lẽ ngoài ăn ra, không thể nghĩ đến chuyện gì khác sao?
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài đợi anh ấy!"
Dáng vẻ của Lệnh Hề Dao vô cùng tuỳ ý, cứ như cô là người giới thiệu bạn trai mình cho Mạc Tổ Tình vậy.
Mạc Tố Tình không khỏi xấu hổ, nhận thức tự cho mình là chủ nhân đó, rốt cuộc từ đâu đến vậy?
Lệnh Hề Dao không quan tâm quá nhiều, xách túi lớn túi nhỏ đi ra ngoài, Mạc Tố Tình bất lực đi theo, cô đúng là bái phục con nhỏ này.
Hai người ra ngoài chờ không bao lâu liền nhìn thấy một chiếc xe Volkswagen đi đến.
Diệp Chung Giác từ xa đã nhìn thấy Mạc Tố Tình, anh trực tiếp dừng xe ở chỗ để xe tạm thời bên cạnh, nhanh chóng xuống xe, đi về hướng Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao đang đứng.
Lệnh Hề Dao vẫn đang nhìn xung quanh,
vừa nhìn thấy một soái ca đẹp trai, phong độ ngời ngời đang đi về phía mình và Mạc Tố Tình. Cô không nhịn được mà đẩy đẩy người Mạc Tố Tình, thấp giọng cười thầm: "Tố Tình, Tố Tình, cậu nhanh nhìn kìa, cậu soái ca đó không phải đang đi về hướng chúng ta sao, anh ấy không phải muốn bắt chuyện với mình chứ, tim mình giờ đang đập mạnh quá!"
Mạc Tố Tình không nhịn được lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, con nhỏ này, bệnh cũ lại phát rồi.
Biểu cảm của cô có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Anh ấy vốn đến tìm chúng ta.
"A!", Lệnh Hề Dao sững sờ, 3 giây sau mới phản ứng lại, lập tức kêu lên: "Anh ấy chính là người chồng bình thường của cậu!"
Mạc Tố Tình lập tức càng cảm xấu hổ hơn, rõ ràng, Diệp Chung Giác đang đi đến cũng nghe thấy lời của Lệnh Hề Dao, anh không khỏi nhướn mày, người chồng bình thường, vợ của anh lại giới thiệu anh với người bạn thân của cô như vậy sao.
Khoé miệng Lệnh Hề Dao hơi giật giật, ngoại hình như vậy cũng được coi là bình thường sao, vậy tất cả những tra nam trên thế giới đều không có đủ dũng cảm mà sống tiếp rồi.
Trong phút chốc, Diệp Chung Giác đã đi
đến trước mặt hai người, anh lịch lãm cầm lấy túi lớn túi nhỏ từ trong tay Mạc Tố Tình, gương mặt anh tú không chút biểu cảm, lịch sự lên tiếng: "Chào em, anh là chồng của Tố Tình, Diệp Chung Giác."
Lệnh Hề Dao ngẩn người nhìn vào đống đồ trong tay, cười khan hai tiếng: "Rất vui được gặp anh, em là bạn thân của Tố Tình, Lệnh Hề Dao.
"Ừ", Diệp Chung Giác nhàn nhạt nói: "Có nghe Tổ Tình nhắc đến em"
Trong lòng Lệnh Hề Dao thầm nghĩ, quả là đẹp trai đến mức người hay thần cũng phải phẫn nộ, Tố Tình còn khiêm tốn nói chỉ bình thường.
Nhìn hai người luân phiên đối đáp nhau, trong lòng Mạc Tố Tình lại có chút lẫn lộn, cô trước nay chừa từng nghe Diệp Chung Giác nhắc đến tên mình, nghe anh gọi Tố Tình, cô cảm thấy có chút lạ lạ.
Lệnh Hề Dao nhân cơ hội, trong lòng đã thầm đưa ra đánh giá đối với Diệp Chung Giác, từ xa đẹp trai khiến người khác phải run rẩy, đến gần lại càng đẹp trai, vô cùng đẹp trai.
Chỉ có điều, người đẹp trai như vậy, sao Mạc Tố Tình có thể may mắn mà gặp được chứ?
Lệnh Hề Dao giả vờ cười lên hai tiếng: "Em và Tổ Tình rất thân thiết, cô ấy từng nhắc đến em, cũng là phải, cũng là phải!"
Diệp Chung Giác khẽ gật đầu: "Hai người đứng đây chờ chút, anh mang đồ để vào cốp đã, sau đó đưa mọi người đi ăn"
Lệnh Hề Dao lập tức xua xua tay, cúi xuống nhặt túi ở dưới chân lên: "Không cần đâu, em có thể tự cầm được."
Ba người nhanh chóng cho đồ vào trong cốp, rồi lái xe đi ăn.
Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao cùng ngồi ở hàng ghế phía sau.
Lệnh Hề Dao khẽ véo Mạc Tố Tình, thì thầm vào tai cô: "Đây là người chồng mà cậu nói bình thường đó sao, Tổ Tình đáng chết, lần sau nói có thể đáng tin hơn chút không, hại mình cho rằng người đàn ông của cậu là kiểu người xấu xí phổ biến đó."
Mạc Tố Tình âm thầm tự minh oan trong lòng, cô thực không muốn nói thẳng ra như thế, quá oan ức mà!
Có điều, nói Diệp Chung Giác là khuôn mặt xấu xí phổ biến, cô chỉ có thể che mặt, lời nói ban đầu của cô còn không phải như vậy sao.
Cô ngoảnh đầu lại, nói thầm bên tai Lệnh
Hề Dao: "Đây còn không phải để nhận tội, mình đã đưa cậu đi ăn sao?"
"Còn dám nói!", Lệnh Hề Dao thấp giọng nói: "Đây rõ ràng là người đàn ông của cậu mời mình ăn cơm, cưới người bạn thân của mình về, chẳng lẽ không mời mình ăn bữa cơm, đây không phải là chuyện nên làm sao! Còn cậu đó..."
Lệnh Hề Dao nhìn cô với vẻ mặt xấu xa: "Đợi đó, lúc khác sẽ xử lý cậu!"
Mạc Tố Tình thầm mặc niệm chính bản thân mình, không biết con nhỏ quỷ quái này lại nghĩ ra trò quỷ gì muốn cô đền tội nữa.
Chiếc xe dừng trước cửa khách sạn Thiên Vũ có tiếng ở thành phố A.
Lệnh Hề Dao nhìn Mạc Tổ Tình hơi biến sắc, biểu cảm lập tức trở nên rất tế nhị.
Vừa nhìn là biết Diệp Chung Giác không hề hay biết chuyện ngày trước của Mạc Tố Tình, khách sạn Thiên Vũ này, có lẽ Mạc T Tình cả đời cũng không muốn quay lại.
Biểu cảm của Lệnh Hề Dao có chút méo mó, Diệp Chung Giác tại sao có thể nghĩ đến một nơi tốt thế này chứ.
Đây không phải thật tâm muốn nhắc lại chuyện cũ đau lòng của Mạc Tổ Tình sao?
Lệnh Hề Dao ngập ngừng nhìn hai người:
"Hay là, chúng ta đổi địa điểm khác đi?"
Thực ra, Diệp Chung Giác vừa xuống xe liền phát hiện Mạc Tố Tình có gì đó lạ lạ, dường như cả người cô trở nên cứng nhắc.
Với chỉ số IQ của mình, anh nhanh chóng đoán được đại khái sự việc, ở đây nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khiến Mạc Tố Tình đau lòng, hơn nữa chuyện này Lệnh Hề Dao biết, nhưng anh không biết.
Nhìn thấy nét mặt có chút thay đổi của Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao, anh liền có thể đoán được đại khái câu chuyện là như vậy.
Anh điềm tĩnh lên tiếng, như thể mình không biết gì: "Chúng ta đi đến nhà hàng khác vậy!"
Giọng điệu của Diệp Chung Giác rất điềm tĩnh, nhưng lại mang theo sức quyến rũ không thể chối từ.
Nhưng Mạc Tổ Tình lần đầu tiên từ chối anh, cô nhìn thằng vào Diệp Chung Giác, chắc chắn nói: "Không cần, ở đây ăn đi!"
Lệnh Hề Dao vô cùng ngạc nhiên, cô thiếu chút nữa đã sờ xem Mạc Tố Tình có sốt không, không giống tính cách của cô ấy chút nào, cô còn cho rằng nơi này, Tố Tình cả đời cũng không muốn bước chân vào.
EB
Cô đột nhiên chỉ vào áo gió đen trên người ma-nơ-canh ở bên cạnh gương, nói: "Chiếc áo măng tô này có loại nhỏ hơn không?"
Nhân viên hướng dẫn mua hàng mỉm cười trong trẻo đi đến: "Tiểu thư, con mắt thẩm mỹ của cô đúng là quá tốt, chiếc áo này ở chỗ chúng tôi vô cùng tốt, phiên bản A là phiên bản nhỏ một chút, phiên bản B là phiên bản lớn hơn, hiện giờ bộ đồ trên người ma-nơ-canh là phiên bản lớn, còn bộ khác là phiên bản nhỏ hơn, hiện đang nằm trong kho, nếu cô cần, tôi sẽ đi lấy"
"Được, lấy giúp tôi!"
Mạc Tố Tình mỉm cười nói, cô đi gần đến ma-nơ-canh, vô thức cầm tem nhãn mác lên xem.
Không xem thì không biết, xem rồi liền bị sốc, dãy số 0 đó khiến Mạc Tố Tình hoa mắt một lúc, mặc dù cô cũng trưởng thành trong gia đình giàu có, nhưng mà quần áo cao nhất cũng chỉ là mấy nghìn tệ, đến hàng vạn là cô đã có chút miễn cưỡng mua rồi.
Đặc biệt là sau khi tốt nghiệp, cô chưa từng lấy một xu tiền của gia đình, tiền lương của cô, từng đồng đều dùng vào chỗ cần thiết.
Có điều, cô nhìn chiếc áo măng tô này, trong lòng vẫn bị cám dỗ, Diệp Chung Giác mặc lên nhất định sẽ rất đẹp.
Anh vốn đã đẹp trai, khí chất phi phàm, cao quý, cô có cảm giác chiếc áo này như được thiết kế riêng cho anh vậy, bất cứ ai mặc lên đều sẽ không đẹp bằng anh.
Cô nghiến răng, dằn lòng, mua, suy cho cùng hai người ở bên nhau, ra ngoài ăn cũng là anh trả tiền, cô cũng chưa từng mua cho anh cái gì.
Đến lúc quẹt thẻ xong, Mạc Tố Tình mới cảm thấy từng thớ thịt trên người đều đau nhức, 10 vạn tệ đi rồi.
Đây là tiền riêng của cô đó a a a a!
Lệnh Hề Dao nhìn vẻ mặt đờ người của cô, không nhịn được mà nói đùa: "Sao cậu không quẹt thể của anh ấy?"
Mạc Tố Tình liếc mắt, khó hiểu nhìn cô: "Tại sao phải quẹt thẻ của anh ấy?"
"Cậu thật ngốc!", Lệnh Hề Dao không nhịn được liền bắt đầu giọng điệu ngoa ngoắt: "Cậu mua quà cho anh ấy, đương nhiên không thể tiêu tiền của anh ấy, nhưng cậu mua đồ cho cậu, tiêu tiền của anh ấy mới hợp lý, có phải não cậu bị đứt mạch không vậy, hai người cũng đã kết hôn rồi, anh ta có trách nhiệm nuôi cậu Tố Tình ngốc nghếch của mình ạ!"
Cô nói xong liền kéo tay Mạc Tố Tình: "Đi, mình đưa cậu đi dạo chút!"
Hai người tạo thành một vòng tròn lớn trong trung tâm mua sắm, Mạc Tố Tình nghĩ Lệnh Hề Dao nói cũng có lý, hai người ở cùng nhau, chính là trong anh có em, trong em cũng có anh, nếu cứ phân biệt rõ ràng, vậy không bằng ở riêng.
Nghĩ thông suốt xong, trong lòng Mạc Tổ Tình cũng không còn quá để tâm nữa, cầm thẻ của Diệp Chung Giác mua vài bộ quần áo.
Diệp Chung Giác đang xử lý tài liệu, nghe thấy tiếng tin nhắn từ điện thoại vang lên ting ting ting, anh cho rằng là tin nhắn của Mạc Tổ
Tình, cuối cùng vừa mở ra xem liền thấy thông báo trừ tiền trong thẻ tín dụng.
Khoé miệng Diệp Chung Giác khẽ nhếch lên, cô cuối cùng cũng nhận ra thân phận của anh rồi sao? Dấu hiệu tốt!
Anh thuận tay cầm áo khoác trên ghế sofa lên, gọi điện cho Mạc Tố Tình: "Em ở đâu? Anh đến đón!"
Lúc Mạc Tố Tình nhận điện thoại, cô vẫn còn chút cảm giác lâng lâng mơ hồ, nghe anh nói như vậy liền hoảng loạn đáp lại: "Anh đã về nhà rồi, không cần đâu, lát nữa em tự bắt xe về!"
"Anh vẫn đợi em, vừa từ công ty đi ra!", giọng của Diệp Chung Giác vô cùng điềm tĩnh, điềm tĩnh đến mức khiến người khác có chút khó mà nắm bắt được.
Mạc Tố Tình câm nín, rất lâu sau vẫn không nói được ra câu nào.
Anh vẫn đợi cô đi mua sắm xong, sau đó đến đón cô sao? Trong lòng Mạc Tổ Tình cứ như vừa làm đổ lọ gia vị, chỉ thoáng chốc đã trải qua đủ vị đẳng, cay, ngọt, bùi.
"Ở đâu?"
Mạc Tố Tình vô thức nói địa điểm của mình, sau khi nói xong, cô hận không thể cắn
lưỡi mình, cô nói như vậy, không phải rõ ràng đồng ý cho anh đến đón cô sao?
Đáng tiếc, lúc cô muốn giải thích thì Diệp Chung Giác đã cúp máy.
Lệnh Hề Dao nhìn Mạc Tố Tình đứng tại chỗ không đi tiếp, quay người gọi cô:"Tố Tình, sao không đi tiếp vậy, mình không còn tay kéo cậu nữa rồi!"
Mạc Tố Tình bất lực nhìn đồ trong tay mình, nói thật, cô thực sự không muốn Diệp Chung Giác nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình.
Bộ dạng cứ như mấy trăm năm mới được đi mua sắm vậy.
"Cái này..", cô do dự không biết mở lời thế nào.
"Sao vây?", Lệnh Hề Dao nhìn cô chằm chằm: "Sao đột nhiên lại ấp a ấp úng, bị sét đánh sao?"
Mạc Tố Tình dùng ánh mắt tức giận nhìn cô, miệng lưỡi con nhỏ này không nói được lời gì hay mà.
"Lát nữa Diệp Chung Giác đến đón mình!" Lệnh Hề Dao vô thức phản xạ vô điều kiện: "Ban này là anh ấy gọi điện?" "Ừ!", Mạc Tố Tình gật gật đầu.
Lệnh Hề Dao không nhịn được, khoé
miệng cong lên, nở ra một nụ cười kì lạ.
"Chuyện tốt a! Mình đang không biết lúc nữa làm sao giải quyết chuyện ăn cơm, cuối cùng cũng có nơi để giải quyết rồi."
Mạc Tố Tình không nói nên lời nhìn cô, con nhỏ này, chẳng lẽ ngoài ăn ra, không thể nghĩ đến chuyện gì khác sao?
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài đợi anh ấy!"
Dáng vẻ của Lệnh Hề Dao vô cùng tuỳ ý, cứ như cô là người giới thiệu bạn trai mình cho Mạc Tổ Tình vậy.
Mạc Tố Tình không khỏi xấu hổ, nhận thức tự cho mình là chủ nhân đó, rốt cuộc từ đâu đến vậy?
Lệnh Hề Dao không quan tâm quá nhiều, xách túi lớn túi nhỏ đi ra ngoài, Mạc Tố Tình bất lực đi theo, cô đúng là bái phục con nhỏ này.
Hai người ra ngoài chờ không bao lâu liền nhìn thấy một chiếc xe Volkswagen đi đến.
Diệp Chung Giác từ xa đã nhìn thấy Mạc Tố Tình, anh trực tiếp dừng xe ở chỗ để xe tạm thời bên cạnh, nhanh chóng xuống xe, đi về hướng Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao đang đứng.
Lệnh Hề Dao vẫn đang nhìn xung quanh,
vừa nhìn thấy một soái ca đẹp trai, phong độ ngời ngời đang đi về phía mình và Mạc Tố Tình. Cô không nhịn được mà đẩy đẩy người Mạc Tố Tình, thấp giọng cười thầm: "Tố Tình, Tố Tình, cậu nhanh nhìn kìa, cậu soái ca đó không phải đang đi về hướng chúng ta sao, anh ấy không phải muốn bắt chuyện với mình chứ, tim mình giờ đang đập mạnh quá!"
Mạc Tố Tình không nhịn được lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, con nhỏ này, bệnh cũ lại phát rồi.
Biểu cảm của cô có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Anh ấy vốn đến tìm chúng ta.
"A!", Lệnh Hề Dao sững sờ, 3 giây sau mới phản ứng lại, lập tức kêu lên: "Anh ấy chính là người chồng bình thường của cậu!"
Mạc Tố Tình lập tức càng cảm xấu hổ hơn, rõ ràng, Diệp Chung Giác đang đi đến cũng nghe thấy lời của Lệnh Hề Dao, anh không khỏi nhướn mày, người chồng bình thường, vợ của anh lại giới thiệu anh với người bạn thân của cô như vậy sao.
Khoé miệng Lệnh Hề Dao hơi giật giật, ngoại hình như vậy cũng được coi là bình thường sao, vậy tất cả những tra nam trên thế giới đều không có đủ dũng cảm mà sống tiếp rồi.
Trong phút chốc, Diệp Chung Giác đã đi
đến trước mặt hai người, anh lịch lãm cầm lấy túi lớn túi nhỏ từ trong tay Mạc Tố Tình, gương mặt anh tú không chút biểu cảm, lịch sự lên tiếng: "Chào em, anh là chồng của Tố Tình, Diệp Chung Giác."
Lệnh Hề Dao ngẩn người nhìn vào đống đồ trong tay, cười khan hai tiếng: "Rất vui được gặp anh, em là bạn thân của Tố Tình, Lệnh Hề Dao.
"Ừ", Diệp Chung Giác nhàn nhạt nói: "Có nghe Tổ Tình nhắc đến em"
Trong lòng Lệnh Hề Dao thầm nghĩ, quả là đẹp trai đến mức người hay thần cũng phải phẫn nộ, Tố Tình còn khiêm tốn nói chỉ bình thường.
Nhìn hai người luân phiên đối đáp nhau, trong lòng Mạc Tố Tình lại có chút lẫn lộn, cô trước nay chừa từng nghe Diệp Chung Giác nhắc đến tên mình, nghe anh gọi Tố Tình, cô cảm thấy có chút lạ lạ.
Lệnh Hề Dao nhân cơ hội, trong lòng đã thầm đưa ra đánh giá đối với Diệp Chung Giác, từ xa đẹp trai khiến người khác phải run rẩy, đến gần lại càng đẹp trai, vô cùng đẹp trai.
Chỉ có điều, người đẹp trai như vậy, sao Mạc Tố Tình có thể may mắn mà gặp được chứ?
Lệnh Hề Dao giả vờ cười lên hai tiếng: "Em và Tổ Tình rất thân thiết, cô ấy từng nhắc đến em, cũng là phải, cũng là phải!"
Diệp Chung Giác khẽ gật đầu: "Hai người đứng đây chờ chút, anh mang đồ để vào cốp đã, sau đó đưa mọi người đi ăn"
Lệnh Hề Dao lập tức xua xua tay, cúi xuống nhặt túi ở dưới chân lên: "Không cần đâu, em có thể tự cầm được."
Ba người nhanh chóng cho đồ vào trong cốp, rồi lái xe đi ăn.
Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao cùng ngồi ở hàng ghế phía sau.
Lệnh Hề Dao khẽ véo Mạc Tố Tình, thì thầm vào tai cô: "Đây là người chồng mà cậu nói bình thường đó sao, Tổ Tình đáng chết, lần sau nói có thể đáng tin hơn chút không, hại mình cho rằng người đàn ông của cậu là kiểu người xấu xí phổ biến đó."
Mạc Tố Tình âm thầm tự minh oan trong lòng, cô thực không muốn nói thẳng ra như thế, quá oan ức mà!
Có điều, nói Diệp Chung Giác là khuôn mặt xấu xí phổ biến, cô chỉ có thể che mặt, lời nói ban đầu của cô còn không phải như vậy sao.
Cô ngoảnh đầu lại, nói thầm bên tai Lệnh
Hề Dao: "Đây còn không phải để nhận tội, mình đã đưa cậu đi ăn sao?"
"Còn dám nói!", Lệnh Hề Dao thấp giọng nói: "Đây rõ ràng là người đàn ông của cậu mời mình ăn cơm, cưới người bạn thân của mình về, chẳng lẽ không mời mình ăn bữa cơm, đây không phải là chuyện nên làm sao! Còn cậu đó..."
Lệnh Hề Dao nhìn cô với vẻ mặt xấu xa: "Đợi đó, lúc khác sẽ xử lý cậu!"
Mạc Tố Tình thầm mặc niệm chính bản thân mình, không biết con nhỏ quỷ quái này lại nghĩ ra trò quỷ gì muốn cô đền tội nữa.
Chiếc xe dừng trước cửa khách sạn Thiên Vũ có tiếng ở thành phố A.
Lệnh Hề Dao nhìn Mạc Tổ Tình hơi biến sắc, biểu cảm lập tức trở nên rất tế nhị.
Vừa nhìn là biết Diệp Chung Giác không hề hay biết chuyện ngày trước của Mạc Tố Tình, khách sạn Thiên Vũ này, có lẽ Mạc T Tình cả đời cũng không muốn quay lại.
Biểu cảm của Lệnh Hề Dao có chút méo mó, Diệp Chung Giác tại sao có thể nghĩ đến một nơi tốt thế này chứ.
Đây không phải thật tâm muốn nhắc lại chuyện cũ đau lòng của Mạc Tổ Tình sao?
Lệnh Hề Dao ngập ngừng nhìn hai người:
"Hay là, chúng ta đổi địa điểm khác đi?"
Thực ra, Diệp Chung Giác vừa xuống xe liền phát hiện Mạc Tố Tình có gì đó lạ lạ, dường như cả người cô trở nên cứng nhắc.
Với chỉ số IQ của mình, anh nhanh chóng đoán được đại khái sự việc, ở đây nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khiến Mạc Tố Tình đau lòng, hơn nữa chuyện này Lệnh Hề Dao biết, nhưng anh không biết.
Nhìn thấy nét mặt có chút thay đổi của Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao, anh liền có thể đoán được đại khái câu chuyện là như vậy.
Anh điềm tĩnh lên tiếng, như thể mình không biết gì: "Chúng ta đi đến nhà hàng khác vậy!"
Giọng điệu của Diệp Chung Giác rất điềm tĩnh, nhưng lại mang theo sức quyến rũ không thể chối từ.
Nhưng Mạc Tổ Tình lần đầu tiên từ chối anh, cô nhìn thằng vào Diệp Chung Giác, chắc chắn nói: "Không cần, ở đây ăn đi!"
Lệnh Hề Dao vô cùng ngạc nhiên, cô thiếu chút nữa đã sờ xem Mạc Tố Tình có sốt không, không giống tính cách của cô ấy chút nào, cô còn cho rằng nơi này, Tố Tình cả đời cũng không muốn bước chân vào.
EB
Danh sách chương