Diệp Chung Giác khẽ nhíu mắt, khiến người khác không đoán ra được anh đang nghĩ gì.

Lâm Nhiên thầm hét lên cay đắng, đúng là khủng khiếp, cảm thấy rằng cảm xúc của sếp lúc này đã giảm xuống dưới mức đóng băng rồi.

Một lúc sau Diệp Chung Giác mới từ từ ngẩng đầu lên, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng đến thấu xương.

Anh nghĩ, nếu không phải là Mạc Tố Tình, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ để ý đến công ty giải trí đó.

"Nói với Lâm Đạt, hãy để Quan Tử Hiên ra mặt giải thích hiểu lầm này, nếu anh ta không làm theo lời tôi nói, thì hoàn toàn loại bỏ anh ta."

Diệp Chung Giác thờ ơ, nói một cách lạnh lùng.

Trong lòng Lâm Nhiên nổi lên một làn sóng dữ dội.

Anh lo lắng lên tiếng: "Ông chủ!", vừa nói anh liền biết mình gọi sai rồi.

Ở công ty, Diệp Chung Giác ghét nhất việc người khác gọi mình là ông chủ.

Anh nhanh chóng sửa cách gọi: "Boss! Quan Tử Hiên là quân bài chủ chốt của công ty giải trí chúng ta, anh ta là diễn viên điện ảnh quốc tế, không thể loại bỏ được!"

Diệp Chung Giác ngẩng đầu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Nhiên, Lâm Nhiên bất chợt cảm thấy ớn lạnh, đột nhiên câm lặng.

"Có gì là không thể! Chẳng lẽ công ty giải trí thuộc tập đoàn Empire Phong Vân tôi, không thể không có anh ta sao?"

Biểu cảm của Diệp Chung Giác có chút mơ hồ, anh lạnh lùng nói: "Kể cả có phải đóng cửa công ty giải trí đó, tôi cũng sẽ loại bỏ anh ta!"

Lâm Nhiên sợ hãi: "Boss, không cần phải đến mức đó, tôi nghĩ Lâm Đạt và Quan Tử Hiện đều là những người có trách nhiệm, họ nhất định sẽ làm theo lời anh nói, chúng ta không cần phải tuyệt tình như vậy!"

"Đưa tờ báo ngày giải trí hôm nay đến cho tôi!", Diệp Chung Giác trầm mặc, lạnh

lùng nói.

Lâm Nhiên nhanh chóng mang tờ báo đến, Diệp Chung Giác gần như liếc nhìn bức ảnh đó đầu tiên, khí lạnh toát ra từ người anh dường như càng giảm mạnh xuống.

Trong lòng Lâm Nhiên sắp khóc thét đến nơi rồi, anh phải nhanh chóng bàn bạc với Lâm Đạt, để tên Quan Tử Hiên kia đừng quá kiêu ngạo như vậy nữa, lỡ sếp không vui, việc loại bỏ anh ta chắc chắn có thể xảy ra.

"Không cần biết bằng cách nào, phải ngăn chặn được tin tức này, không được để nó tiếp tục lan truyền!", Diệp Chung Giác ném tờ báo đi, lạnh lùng lên tiếng.

Lâm Nhiên như vừa được tha tội, lập tức gật đầu đồng ý, vội vàng rời đi.

Khi sếp tức giận, thật sự rất đáng sợ, anh cũng không muốn lao lên làm bia đỡ đạn.

Lúc Quan Tử Hiên nhận được tin tức, gương mặt lập tức tối sầm lại.

Có thể nói, ở tập đoàn Empire Phong Vân, anh là diễn viên duy nhất nổi tiếng ở Hollywood, bên trên lại dám đưa ra lệnh như vậy.

Lâm Đạt vừa nhìn sắc mặt khó coi của ông lớn, liền lập tức nói: "Anh không nhìn thấy

tin tức mà sáng nay đám phóng viên đến phỏng vấn Mạc Tổ Tình sao? Người ta nói nếu quấy rối cô ấy thêm một lần nữa, cô ấy sẽ báo cảnh sát, hơn nữa cô ấy cũng không phải người của công chúng, anh cũng không nhất thiết phải trêu đùa con gái người ta như vậy, lãnh đạo cấp cao của công ty vì chuyện phát triển của anh mà suy xét, gây ra tin đồn với một cô nhà báo, mặc dù có thể giúp anh xả giận, nhưng lại không tốt cho danh tiếng của anh, cho nên anh ra mặt giải thích đi!"

Quan Tử Hiên không biết tại sao, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt nhỏ nhắn thản nhiên, lãnh đạm của Mạc Tố Tình.

Anh không thể phủ nhận, người phụ nữ này xinh đẹp hơn hầu hết những cô gái trong làng giải trí, nhưng khiến người khác không thể quên được chính là tính khí của cô, nhất là sự điềm tĩnh, giống như ngày hôm đó ở sân bay, khiến anh phải mua băng vệ sinh cho cô, còn nói như đây là chuyện bình thường tất yếu, trên đời này, sợ rằng chỉ có một mình cô như vậy, không thể có ai khác.

Có điều, cô dám lừa anh, tiết lộ vụ bê bối của anh, anh nhất định sẽ không bỏ qua.

Nghĩ đến hôm qua dường như cô cũng bị thương rồi, Quan Tử Hiên khó chịu quay đầu: "Được rồi, lát nữa mở cuộc họp báo, tôi sẽ

làm rõ sự thật.

Lâm Đạt thở phào nhẹ nhõm, anh chỉ sợ ông lớn này không đồng ý, khiến anh đứng ở giữa cảm thấy khó xử.



Sắp đến giờ tan làm, Mạc Tố Tình nhìn thấy buổi họp báo của Quan Tử Hiên, anh ra mặt làm rõ sự thật, người mà anh thích không phải cô nhà báo hôm qua, mong rằng mọi người không đoán bừa, khiến người anh thích hiểu lầm.

Buổi họp báo đã đặt dấu chấm kết thúc cho câu chuyện không hoàn hảo.

Thấy tình hình không còn mất kiểm soát nữa, Mạc Tố Tình cũng thở phào nhẹ nhõm, cô thầm nghĩ, Diệp Chung Giác có lẽ không biết chuyện này.

Lúc tan làm, Lệnh Hề Dao cùng Mạc Tổ Tình đi ra ngoài.

Cô tinh nghịch nhìn Mạc Tố Tình: "Cậu thực sự không xem xét chút về Trương Vũ Bân sao, phải nói rằng, hôm nay anh ta rất đàn ông, còn bảo vệ cậu, toàn tâm toàn ý! Cậu không biết đám người kia nói cậu.."

Lệnh Hề Dao không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng lại, cô cười khan hai tiếng, không ngoảnh đầu cũng không nói gì nữa.

Cô như vậy càng gợi lên sự tò mò của

Mạc Tố Tình: "Cậu đang nói luyên thuyên cái gì vậy, mình đã kết hôn rồi, cậu cũng không phải không biết, bọn họ nói cái gì? Cậu còn bộ dạng úp mở đó à, sợ mình đi tìm họ tính sổ sao?"

Lệnh Hề Dao cười ngượng ngùng: "Sao có thể, Tố Tình của chúng ta là người thế nào chứ, nhất định sẽ không làm vậy!"

"Mình chính là người như thế!", Mạc Tổ Tình không chút biểu cảm, giọng nói không chút dao động.

Lệnh Hề Dao rạng ngời nhìn cô: "Cậu không phải như vậy, nhất định là đang đùa mình!"

"Sao mình phải đùa cậu chứ, đùa cậu không vui!"

Lệnh Hề Dao nhún nhún vai, lời nói đùa này có chút ớn lạnh.

Cô mím mím môi: "Thựa ra cũng không có gì, vẫn là con nhỏ Bạch Đình Nam thích buôn chuyện đó, cái gì mà cậu kết hôn rồi vẫn còn không biết xấu hổ, dụ dỗ đàn ông, tính lẳng lơ đào hoa, mình kích động chạy đến cho cô ta một cái tát, thiếu chút đã đánh nhau với cô ta rồi!"

Mạc Tố Tình biến sắc, cô lập tức ngoảnh đầu nhìn Lệnh Hề Dao: "Cậu không sao chứ, không chịu thiệt thòi chứ?"

Lệnh Hề Dao mỉm cười vỗ vỗ ngực: "Mình là ai chứ, là Lệnh Hề Dao! Sao có thể chịu thiệt được, hơn nữa, Trương Vũ Bân còn đến giữ con nhỏ điên rồ đó lại, mình nhân cơ hội đó chuồn đi mất"

Lệnh Hề Dao mỉm cười đắc ý, Mạc Tổ Tình bất lực lắc đầu, con nhỏ này, biết là vì cô mà ra mặt, bảo sao chiều nay thấy gương mặt Bạch Đình Nam có hơi đỏ, hoá ra là như vậy.

Lệnh Hề Dao dùng cùi chỏ đẩy Mạc Tố Tình một cái, nói một cách bí ẩn: "Tố Tình, nói đến mới nhớ, hôm nay Diệp Chung Giác không hỏi gì cậu sao?"

Mạc Tố Tình nghĩ một lúc rồi nói: "Anh ấy bận như vậy, mình đoán chắc anh không biết chuyện này, hơn nữa anh ấy cũng không quan tâm chuyện trong ngành giải trí"

Đôi mắt Lệnh Hề Dao đảo qua đảo lại, cuối cùng bĩu môi lắc lắc đầu: "Mình vẫn nghĩ rằng anh ấy biết, vụ này lớn như vậy, mình nghĩ người ở thành phố A này đều biết, sao có chuyện một chút tin tức anh ấy cũng không biết chứ."

"Tính cách anh ấy lạnh lùng như vậy, mình nghĩ bình thường anh sẽ không quan tâm, cho dù tất cả người ở thành phố A này đều biết, thì anh ấy vẫn có thể là người cuối

cùng biết đến"

Lệnh Hề Dao nghĩ đến gương mặt vô cảm của Diệp Chung Giác, cô không khỏi rùng mình, lời Mạc Tố Tình nói đúng là có thể xảy ra, người đàn ông đó xem ra cũng không phải là kiểu người quan tâm đến mấy chuyện này.

Cô nhìn Mạc Tố Tình: "Vậy cậu cũng không định giải thích với anh ấy sao"

"Anh ấy không biết, sao mình phải giải thích gì chứ", Mạc Tố Tình khó hiểu nhìn Lệnh Hê Dao.

Sau đó còn bổ sung thêm một câu: "Có điều, nếu anh ấy hỏi mình, mình sẽ giải thích với anh ý"

Lệnh Hề Dao nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Mạc Tố Tình, chỉ lắc đầu bất lực, được rồi, cô thực sự phục rồi! Hôm nay Diệp Chung Giác tan làm muộn, đến đón cô cũng muộn hơn mọi ngày.

Xe của anh vừa dừng bên đường đối diện toà soạn, liền nhìn thấy một người đàn ông đang kéo tay Mạc Tố Tình để cô ngồi lên xe.

Đôi mắt anh trở nên ảm đạm, đó là chiếc BMW X đời mới nhất.



Anh ở xa nên không biết họ đang nói chuyện gì, chỉ nhìn thấy Mạc Tố Tình không

ngừng nói gì đó, người đàn ông đó lại nở nụ cười hài lòng, kéo cô lên xe.

Như đã nói, cô không thể đưa tay đánh vào mặt người đang cười, hôm nay Trương Vũ Bân giúp mình, trong lòng Mạc Tố Tình cũng cảm thấy áy náy.

Giờ anh nói muốn mời cô đi ăn, cô nói mình còn phải chờ chồng đến, Trương Vũ Bân không tin, cho rằng cô đang lừa anh, nhất quyết kéo cô lên xe.

Mạc Tố Tình vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở đối diện toà soạn.

Bộ vest màu đen khiến cả người Diệp Chung Giác càng toát lên vẻ cao ráo, thanh tú.

Gương mặt anh không chút biểu cảm nhìn Mạc Tố Tình và Trương Vũ Bân, hướng về phía hai người mà đi đến.

Mạc Tố Tình không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy chột dạ, cô nhanh chóng đẩy tay Trương Vũ Bân ra để tránh anh nghi ngờ.

Trương Vũ Bân không biết tại sao cô đột nhiên hoảng loạn đẩy tay mình ra, khó hiểu nhìn Mạc Tố Tình đang thất thần nhìn về hướng khác.

Anh nhìn về hướng ánh mắt cô đang hướng đến, nhìn thấy một người đàn ông

đang đi thẳng về phía họ.

Không thể không nói, người đàn ông này khiến anh cảm thấy xấu hổ.

Người đàn ông trước mắt, mỗi bước đi đều rất chậm rãi, vẻ mặt điềm tĩnh, dường như chuyện lớn đến đâu cũng không thể lay động đến anh.

Ngoại hình của anh ta thậm chí càng đẹp trai và quyến rũ, bộ đồ vừa vặn làm nổi bật vóc dáng hoàn hảo, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, cao quý khiến người khác không khỏi liếc nhìn.

Trương Vũ Bân chưa từng nhìn thấy Diệp Chung Giác, một lần duy nhất anh bắt gặp Diệp Chung Giác đến đón Mạc Tố Tình thì chỉ nhìn thấy đuôi chiếc xe Volkswagen mà thôi.

Cho nên anh mới nhất thời cho rằng Mạc Tố Tình chỉ là bị một người đàn ông anh tuấn làm cho u mê, mới coi thường anh ta.

Đương nhiên, lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có, Mạc Tố Tình nhìn anh ta như vậy, anh cũng có thể hiểu được, vì dáng vẻ toát ra đã cho thấy người đàn ông này thực sự xuất sắc.

Anh đưa tay kéo Mạc Tố Tình lại: "Đừng nhìn nữa, họ có đẹp trai đến đâu cũng không liên quan đến em, nể mặt anh, hôm nay cùng nhau đi ăn đi"

Ai biết được rằng, Mạc Tổ Tình như đang trốn dịch bệnh, đẩy cánh tay của Trương Vũ Bân rồi lùi người tránh xa.

Trương Vũ Bân sững sờ.

Cùng lúc đó, anh nghe được một giọng nói lạnh lùng, chết chóc: "Buông cô ấy ra!"

Giọng nói bá đạo, lạnh lùng, kiên định vang lên.

Trương Vũ Bân vừa hoàn hồn, liền quay ra nhìn Diệp Chung Giác lần nữa.

Diệp Chung Giác vừa đi đến trước mặt họ, đi thẳng qua người Trương Vũ Bân, đưa tay ra giữ Mạc Tổ Tình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Vũ Bân.

Mạc Tố Tình nghĩ, nếu ánh mắt mà có thể giết người, thì Trương Vũ Bân đã chết vô số lần rồi.

Cô lập tức ngẩng đầu giải thích: "Anh ấy chỉ là đồng nghiệp của em, hôm nay đã giúp em một việc lớn, anh ấy muốn cùng em đi ăn, em nói em đợi anh thì anh ấy cho rằng em đang nói đùa!"

Sắc mặt Diệp Chung Giác không chút thay đổi, anh vẫn lạnh lùng nhìn Trương Vũ Bân.

Trương Vũ Bân nhìn ánh mắt của Mạc Tố Tình, anh đã quá quen thuộc, ánh mắt ẩn

chứa sự ngưỡng mộ, lại ấm áp, lại đong đầy sự yêu thương.

Người đàn ông như anh, chẳng lẽ lại không nhìn ra.

EB
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện