Trương Vũ Bân dường như sững sờ, rất lâu sau mới phản ứng lại, người đàn ông này... là chồng của Mạc Tố Tình? Nhìn bộ dạng ngẩn người của anh ta, Mạc Tố Tình không khỏi cảm thấy xấu hổ, cô nói mình đang đợi Diệp Chung Giác mà anh ta còn không tin.

Diệp Chung Giác trầm mặc, không nói lời nào, ôm chặt Mạc Tố Tình vào lòng, Mạc Tố Tình dường như cảm thấy bờ vai có chút đau nhức.

Cô biết, Diệp Chung Giác nhất định đang tức giận, nếu không, người không bao giờ bộc lộ cảm xúc như anh, sao có thể dễ dàng để người khác thấy được anh đang không vui.

Trương Vũ Bân vẫn có chút bất đắc dĩ nhìn Diệp Chung Giác, cố ý hỏi: "Anh là chồng của Mạc Tố Tình?"

Trong lòng Mạc Tố Tình thầm gào khóc,

cô thầm cầu nguyện Trương Vũ Bân sẽ không nói ra chuyện ngày hôm nay, anh không nhìn thấy bộ dạng muốn giết người của Diệp Chung Giác sao? Ít nhất cũng phải để cho cô có đường xoay xở chứ.

Nếu không, cô không biết phải làm thế nào để giải thích với Diệp Chung Giác.

Diệp Chung Giác liếc nhìn Trương Vũ Bân, hờ hững nói: "Đúng vậy thì sao?"

Giọng điệu của anh mặc dù rất rõ ràng, nhưng cũng mang ý nhấn mạnh.

Trương Vũ Bân sững người một lúc mới lên tiếng: "Cho dù anh là chồng của cô ấy, cũng không thể quyền soát quyền tự do của cô ấy!"

Câu nói cuối cùng của anh mang theo chút phẫn nộ.

Diệp Chung Giác đột nhiên nở một nụ cười xảo quyệt, gương mặt mà chưa giờ Mạc Tố Tình chưa từng nhìn thấy, tuỳ tiện, ngang tàn, như là người thống trị thế giới: "Tôi kiểm soát đấy, cậu có thể làm gì được!"

Trương Vũ Bân như bị anh bóp nghẹt, anh không ngờ rằng người đàn ông này lại mạnh mẽ, hống hách đến thế.

Anh bực mình nói: "Anh đừng quên, cho dù kết hôn rồi cũng có thể ly hôn!"

Diệp Chung Giác dường như không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta, cả người đều toát lên vẻ tức giận, chậm rãi mở lời: "Anh đã nhắc nhở tôi, cho dù kết hôn rồi, vẫn có rất nhiều ruồi muỗi bay xung quanh!"

Trương Vũ Bân chí ít cũng là thế hệ thừa kế tiếp theo, bị Diệp Chung Giác làm nhục, anh không chấp nhận được, muốn mở miệng chửi thề, nhưng Diệp Chung Giác đã nhanh chóng kéo Mạc Tố Tình đi xa.

Anh tức giận đấm vào chiếc xe bên cạnh, cuối cùng lại khiến tay mình đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Chung Giác nhìn qua gương chiếu hậu thấy hành động của Trương Vũ Bân liền nở nụ cười khinh bỉ.

Nhân vật nhỏ bé này anh vẫn chưa thèm đặt vào trong mắt, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút khó chịu, Mạc Tố Tình của anh, không ai có thể thèm muốn có được.

Từ lúc lên xe, Diệp Chung Giác luôn trầm mặc, im lặng không nói gì.

Không khí trong xe có chút kì quái, Mạc Tố Tình vốn nghĩ rằng, có nên giải thích với anh về chuyện kia không, nếu không, nhỡ anh biết được, trong lòng nhất định sẽ không vui.

Trong vô thức, cô cũng không muốn khiến anh hiểu lầm.

Nhưng sau những gì vừa trải qua, cộng thêm việc sau khi lên xe Diệp Chung Giác không nói lời nào, khiến cô không có đủ dũng khí lên tiếng.

Hai người cứ vậy, im lặng suốt cả chặng đường.

Ra khỏi xe, Diệp Chung Giác đi thẳng lên lầu mà không ngoảnh đầu lại, Mạc Tố Tình biết anh tức giận rồi, nhưng lại không biết giải thích với anh thế nào, hai người lại tiếp tục im lặng đi lên nhà.

Diệp Chung Giác vừa về nhà liền giam mình trong phòng sách.

Mạc Tố Tình tuỳ ý ném túi xách lên ghế sofa, nhìn cách cửa phòng sách đóng kín, cô có chút bối rối, không biết đang nghĩ cái

Rất lâu sau, cô mới bất lực lắc đầu, rồi đi thay bộ quần áo ở nhà.

Mạc Tố Tình đi vào trong bếp, nhìn phòng bếp gọn gàng, sạch sẽ, cô có chút không nỡ động vào.

Cô cầm lên một củ hành, cau mày nhìn nồi, cô nên làm món gì đây.

Sau khi nghĩ kĩ, cô hình như thực sự không thể làm món gì, đúng là ngốc chết, ăn nhiều đồ gọi bên ngoài quá mà.



Mạc Tố Tình ở trong phòng bếp do dự rất

lâu, vẫn không biết mình có thể làm được bữa ăn tươm tất một chút không.

Cô đi ra ngoài, cầm điện thoại lên định gọi đồ ăn, nhưng khi cô vừa bấm số gọi liền nghĩ đến lời Diệp Chung Giác nói lần trước, đồ ăn bên ngoài không vệ sinh.

Cô có thể nhìn ra, anh rất nghiêm túc trong chuyện sạch sẽ, đồ không vệ sinh anh sẽ tránh xa.

Nghĩ một lúc cô lại ném điện thoại lên ghế sofa, quay lại phòng bếp.

Diệp Chung Giác giam bản thân trong phòng sách, liên tục hút thuốc, cả phòng mờ mịt khói thuốc.

Anh ngẩn người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cả người toát lên vẻ lười biếng, lại vừa nguy hiểm.

Anh không biết đã bao lâu bản thân chưa trải qua cảm giác này rồi, anh rất rõ, mình đang kìm nén cơn giận trong lòng, anh không dám ra ngoài, anh sợ khi đối diện với Mạc Tố Tình, anh sẽ trút giận lên cô.

Nhưng mà anh thực sự cảm thấy rất khó chịu, ban sáng nhìn thấy bài báo, anh chỉ muốn chặt đứt cánh tay đang ôm Mạc Tố Tình của Quan Tử Hiên, bức ảnh đó đối với anh mà nói thật sự quá gai mắt, không ai có thể hiểu được sự bất mãn trong lòng anh.

Anh vốn định dành thời gian cả ngày hôm nay để cố gắng tiết chế cảm xúc, cố gắng để khi tan làm nhìn thấy Mạc Tố Tình, sẽ không tức giận, không phẫn nộ.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Trương Vũ Bân kéo Mạc Tố Tình, lọ giấm trong lòng anh như bị lật đổ.

Anh luôn biết rằng, trong lòng Mạc Tổ Tình, anh chỉ là người chồng trên danh nghĩa, cũng không quá quan trọng.

Chẳng lẽ, vì lý do này, cô mới có thể không nghĩ đến cảm giác của anh, cùng với Quan Tử Hiên gây ra vụ bê bối, cùng với đồng nghiệp thân mật mờ ám, thậm chí còn không một lời giải thích?

Anh vừa nghĩ tình cảm của anh đối với cô quá độc đoán và mãnh liệt, anh lo mình doạ cô sợ.

Nhưng mà ở một khía cạnh khác, anh rất khó chịu, rõ rành là biết cô không quá để ý đến mình, nhưng vẫn liên tục tìm cách khiến cô đặt mình vào trong tim.

Anh cảm thấy bản thân thật mâu thuẫn.

Mạc Tổ Tình làm xong thức ăn, nhìn khối đen lù lù trên bàn, cô miễn cưỡng an ủi bản thân, cũng tạm, vẫn còn sạch sẽ hơn là gọi đồ bên ngoài.

Cô nhìn vào gương, nở một nụ cười, rồi đi về phía phòng sách.

Cô gõ cửa, phát hiện không có ai mở cửa cho cô.

Cô liền hét: "Diệp Chung Giác, bữa tối nấu xong rồi, ra ăn cơm thôi"

Vẫn không có ai đáp lời cô.

Mạc Tố Tình chạy đi lấy chìa khoá, rồi mở cửa.

Cô vừa mở cửa liền bị mùi khói nồng nặc bao quanh, cô không thể mở mắt và ho sặc sụa, cô nhanh chóng mở hẳn cửa ra, sau đó đi đến mở cửa sổ.

Nhìn thấy Diệp Chung Giác đang nằm trên ghế sofa, cô lo lắng lên tiếng: "Diệp Chung Giác, anh không sao chứ, không phải vì chuyện chiều nay mà.."

Cô còn chưa nói hết đã bị chặn lại bởi giọng nói lạnh lùng của Diệp Chung Giác "Em nghĩ nhiều rồi! Là chuyện công ty!"

"Xảy ra chuyện gì vậy, có phải công ty xảy ra vấn đề gì?"

"Không có!", Diệp Chung Giác rõ ràng không muốn cùng Mạc Tố Tình nói về vấn đề này.

Khoé miệng Mạc Tố Tình hơi động, cuối cùng chậm rãi nói: "Vậy chúng ta cùng ra

ngoài ăn đi."

Diệp Chung Giác ngồi dậy, dập điếu thuốc lá trên tay, đứng dậy và đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng ảm đạm, lạnh lùng của anh, trong lòng Mạc Tố Tình cảm thấy có chút khó chịu, cô biết chỗ nào không đúng, nhưng mà biểu hiện của Diệp Chung Giác, rõ ràng là không muốn nói chuyện với cô.

Trong lòng Mạc Tố Tình đột nhiên có chút bất lực.

Cô từ phòng sách đi ra, Diệp Chung Giác đã ngồi ăn rồi.



Mạc Tố Tình ngồi xuống, cô vừa ăn một miếng, thiếu chút đã nhổ ra. Mẹ ơi! Quá mặn, cô đã cho bao nhiêu muối vậy.

Cô tiếp tục ăn một món khác, dường như mỗi món đều có vị rất lạ.

Mạc Tố Tình thật muốn đập đầu vào tường, cô nấu cái gì vậy, ngon cũng không ra ngon, hương vị cũng chẳng ra rõ là hương vị gì.

Cô nhìn Diệp Chung Giác vô cảm ăn cơm, dường như không nếm được mùi vị của nó.

Cô đưa tay tóm lấy cánh tay đang gắp thức ăn của anh: "Đừng ăn nữa, em đổ đi thì hơn, gọi đồ ăn ngoài đi!"

Diệp Chung Giác giờ mới ngẩng đầu, nhìn

Mạc Tố Tình: "Em đi gọi đồ ăn, anh ăn đồ này là được rồi!"

Nói xong, anh gỡ tay Tố Tình ra, tiếp tục gắp thức ăn.

Mạc Tố Tình cảm thấy chán nản, cô bắt đầu im lặng, không nói câu nào, cứ vậy mà ăn cơm, mùi vị của món ăn rất tệ nhưng cô vẫn nuốt được.

Cả bữa ăn Mạc Tổ Tình cảm thấy rất khó chịu và chán nản. Cô biết rõ người đối diện đang rất buồn, nhưng mỗi lần cô muốn lên tiếng giải thích, lên tiếng hỏi han, anh liền tuyệt tình chặn lại, anh căn bản không muốn nói với cô một câu nào, khiến Mạc Tố Tình vô cùng khó chịu, như lọ gia vị bị đổ, cảm giác khó chịu không diễn tả được.

Diệp Chung Giác ăn xong liền đứng dậy, đi thẳng về phòng ngủ.

Mạc Tố Tình thẫn thờ ngồi trước bàn ăn, đến khi nghe thấy tiếng nước chảy ra từ phòng tắm cô mới hoàn hồn, khẽ động đậy.

Cô đứng dậy, mang bát đũa vào phòng bếp, bắt đầu dọn dẹp.

Mạc Tố Tình thu dọn phòng bếp sạch sẽ xong, cả người đã cảm thấy kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.

Cô đột nhiên nằm trên ghế sofa bên

ngoài phòng khách, không muốn động đậy chút nào, mặc dù cô biết bộ dạng đó của Diệp Chung Giác, rất có thể là do cô, nhưng mà cô không biết làm sao để phá vỡ sự bế tắc này.

Diệp Chung Giác tắm xong liền đi ra, cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ.

Anh đi đến mở ngăn kéo bàn cạnh giường phía bên Mạc Tố Tình, muốn lấy máy sấy sấy tóc. Nhưng khi anh vừa mở ngăn kéo ra, không nhìn thấy máy sấy, mà lại nhìn thấy vỉ thuốc tránh thai nằm lặng lẽ trong đó.

Khuôn mặt Diệp Chung Giác lập tức trở nên mơ hồ như được bao phủ bởi một đám mây.

Mặc dù trong lòng anh rất rõ, Mạc Tổ Tình luôn coi cuộc hôn nhân của họ là một thoả thuận, nhưng khi anh thực sự tận mắt nhìn thấy, thì đó lại là một chuyện khác, đau lòng, phẫn nộ, khó chịu, cảm thấy mình không còn là mình nữa.

Cô sợ có thai đến vậy sao? Sợ sẽ vẫn dây dưa với anh sau ba năm sao?

Diệp Chung Giác đột nhiên cảm thấy tức giận.

Mạc Tố Tình nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại, cô yếu ớt đứng dậy đi đến phía phòng ngủ.

Cô vừa mở cửa liền bị một lực lớn kéo vào.

Mạc Tố Tình căn bản không kịp phản ứng gì đã bị Diệp Chung Giác hôn dữ dội, anh như muốn cướp đi từng hơi thở, mãnh liệt hôn cô, giống như đang cắn cô vậy.

Diệp Chung Giác giống như một con thú, anh chỉ có thể trút cơn giận và sự bất mãn bằng cách này.

Anh sợ nếu anh nói gì đó sẽ khiến Mạc Tố Tình rời xa anh, nhưng nếu không nói ràng, thì tâm trạng của anh vẫn sẽ tệ như vậy, anh không thể tỏ ra bình thường như không có chuyện gì xảy ra được.

Mạc Tố Tình cảm thấy môi mình như sắp bị cắn rách rồi, cô đẩy mạnh Diệp Chung Giác ra, nghẹn ngào nói: "Miệng em... đau!"

Đáng tiếc Diệp Chung Giác dường như đã bị điếc, căn bản không nghe thấy lời cô nói, hai mắt anh đỏ ngàu, ôm lấy Mạc Tố Tình một cách tàn nhẫn, mãnh liệt hôn cô, như thể muốn hoà nhập cơ thể cô vào xương mái của mình.

Mạc Tố Tình ban đầu có chút vật lộn và chống cự, nhưng khi cô nhìn thấy đôi mắt như một con thú của anh, bất lực, cô đột nhiên cảm thấy không còn sức lực mà chống cự nữa.

Cô vẫn nhớ, sự ra đi của mẹ năm đó cũng khiến cô tuyệt vọng và bất lực thế này.

18
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện