Mạc Tố Tình đi đến nói một câu: "Sao tôi lại nghĩ rằng gia đình này không chào đón mình nhỉ!"
Cô nói xong còn cố ý nhìn về phía Bạch Liên.
Bạch Liên lập tức nổi giận: "Mạc Tố Tình, cô có ý gì, cô không có chút khái niệm nào về việc tôn trọng bề trên à!"
Mạc Tổ Tình không ngờ rằng, Bạch Liên thường ngày luôn tỏ vẻ ngoan hiền như chú mèo nhỏ, hôm nay cũng tức giận.
Xem ra, việc Mạc Chấn Phong mời Diệp Chung Giác về Mạc Thị đã trực tiếp kích động bà ta.
Rất tốt, Mạc Tố Tình thầm cười khẩy, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, cuối cùng cũng tháo bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả đó.
Bà nghĩ rằng bà có thể giả vờ được bao lâu! "Bề trên, bà là bề trên của tôi? Nói lại xem, bà xứng sao!", Mạc Tổ Tình không chút nể tình nói.
Sắc mặt Bạch Liên lập tức tái mét.
Mạc Chấn Phong liếc nhìn Diệp Chung Giác một cái, hạ giọng: "Mạc Tổ Tình, tuỳ tiện, gia đình này không đến lượt con ở đây nói nhăng nói cuội, không biết lớn bé như thế!"
Mạc Tố Tình nở nụ cười chế giễu, nụ cười của cô vừa tươi sáng lại vừa buồn bã, giống như giây phút cuối cùng của pháo hoa rạng rỡ trên bầu trời, nhìn cô rất đau khổ.
"Vậy sao, con đã sớm biết, con không có chút địa vị nào trong cái gia đình này, con đã biết rõ từ rất lâu rồi, không cần cha phải nghiêm khắc nhắc nhở, hơn nữa bà ấy cũng không phải là người thân của con, dựa vào cái gì mà bắt con phải tôn trọng bà ta!"
Mạc Tố Tình đối mặt với Mạc Chấn Phong, cằm thậm chí cũng không hề hạ xuống.
Mạc Chấn Phong nổi giận nói: "Đứa con gái bất hiếu! Mày... mày muốn cha mày tức chết sao!"
Nói xong, ông còn họ lên hai tiếng.
Tối nay Mạc Tố Tình hoàn toàn thành thực, cô nhìn chằm chằm Mạc Chấn Phong, đôi mắt vừa to vừa đen láy.
"Đúng, con vẫn luôn là đứa con gái bất hiếu, đứa con gái nhỏ hiếu thuận của cha đâu, cha để đứa con gái nhỏ đó ở đó mà từ từ hiếu thuận với cha đi"
Nói xong, cô nhìn quanh phòng khách bằng ánh mắt chế giễu, cuối cùng ánh mắt liền dừng lại ở một chỗ.
"Xem ra, mẹ con không còn nữa, trong gia đình này cũng không có ai hoan nghênh người ngoài như con, giờ con sẽ bước ra khỏi cái nơi này, sau này sẽ không bao giờ quay lại!"
Nói xong, cô không thèm liếc nhìn Mạc Chấn Phong lấy một cái, trực tiếp kéo tay Diệp Chung Giác, quay người bước đi.
Mạc Chấn Phong ở sau lưng cô, vô cùng tức giận nhưng lại không biết ném gì cho hả giận.
Mạc Tố Tình đi được một đoạn xa vẫn còn nghe thấy giọng ông vang đến: "Đứa con gái bất hiếu như mày, có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng có quay về đây!"
Khoé miệng Bạch Liên hiện lên vẻ đắc ý, Mạc Thị, cuối cùng chỉ có thể là của con gái bà!
Mạc Tố Tình nghe thấy lời Mạc Chấn Phong nói, gương mặt hiện lên nụ cười buồn, bước đi không ngừng, cứ vậy rời đi.
Diệp Chung Giác vô thức nghiêng đầu nhìn cô, cô rõ ràng là rất buồn, vậy mà vẫn mỉm cười.
"Diệp Chung Giác, đừng buông tay em ra, cũng đừng nhìn biểu hiện của em, em sợ mình sẽ khóc"
Đôi mắt của Diệp Chung Giác khẽ loé lên, quay đầu lại khẽ nói: "Ừ! Cả đời này sẽ không buông tay!"
Khoé miệng Mạc Tố Tình dần nở ra nụ cười, nụ cười này thật quá khó coi, cười như không cười, như khóc mà không khóc.
Diệp Chung Giác và Mạc Tổ Tình sau khi rời khỏi nhà họ Mạc, Diệp Chung Giác không đi thẳng về nhà mà đưa Mạc Tố Tình đi ăn.
Ăn cơm xong hai người mới lên xe. Trên cả đoạn đường, Diệp Chung Giác luôn để ý đến cảm xúc của Mạc Tố Tình, khiến cô cảm thấy có chút khó xử.
Cô mất tự nhiên nhìn anh: "Anh đừng biến em thành nụ hoa mong manh yếu đuối nữa, em không có yếu đuối, không dễ bị tổn thương đến vậy, hơn nữa, bọn họ cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến em!"
Mạc Tố Tình cứng rắn nói, nhưng anh hiểu cô, cô không muốn để người khác nghĩ cô yếu đuối.
Có điều, chỉ cần cô muốn anh đều có thể đáp ứng.
"Ừ, anh chỉ nghĩ là mối quan hệ của gia đình em thật rắc rối, chứ không nghĩ em là nụ hoa mỏng manh, yếu đuối"
Mạc Tố Tình không tin, bặm bặm môi, cô không tin những gì anh nói, rõ ràng là anh muốn an ủi cô, ánh mắt của anh sớm đã bán đứng anh rồi.
Có điều, thái độ đáp ứng yêu cầu của anh, cô vẫn cảm thấy rất hữu dụng.
Cô bất ngờ cảm thấy tò mò, nhìn anh với vẻ mặt đầy thích thú: "Um, Diệp Chung Giác, anh sao có thể giàu có như vậy, đột nhiên mua cho Mạc Tố Liên và Bạch Liên đồ đắt như thế, không cần thiết, em nhìn bộ dạng giả vờ của họ liền cảm thấy buồn nôn
Diệp Chung Giác bất lực thở dài một tiếng: "Anh là nể mặt cha em, ba người ở chung với nhau, anh không thể nhất bên trọng, nhất bên khinh được"
Mạc Tố Tình như một đứa trẻ, bĩu bĩu môi: "Em thấy không phải như vậy, anh có phải nhìn trúng Mạc Tố Liên đó rồi không, còn tặng cô ta đôi bông tai đẹp thể, đúng là
như vậy rồi!"
Âm điệu của cô đột nhiên cao hơn vài bậc, doạ Diệp Chung Giác suýt đâm xe vào bên đường.
"Anh còn chưa từng mua quà cho em mà đã mua quà đắt tiền đẹp đẽ tặng Mạc Tố Liên, à à... Em giận rồi!"
Mạc Tố Tình cố ý che mắt, qua khe tay nhìn phản ứng của Diệp Chung Giác.
Diệp Chung Giác thấy cô giống như chú chim nhỏ vui vẻ, dường như mấy chuyện không vui ban nãy ở nhà họ Mạc đều quên rồi.
Anh bất lực lắc đầu: "Đồ đều không phải anh mua, anh nhờ đồng nghiệp mua hộ, nói với cô ấy là mua quà tặng một nam hai nữ rồi đưa thêm tiền, cô ấy rất vui vẻ nhận lời mua giúp."
Mạc Tố Tình đột nhiên mỉm cười nghiêng đầu về phía anh: "Anh không phải là bán sắc khiến người ta giúp anh mua chứ!"
Diệp Chung Giác cảm thấy được hơi thở đầy mùi rượu của cô ở bên tai, anh đột nhiên có chút thất thường: "Đừng nghịch, anh đang lái xe, có phải anh không mua quà cho em, nên em ghen rồi..."
Diệp Chung Giác cố ý hỏi trêu cô, Mạc Tố Tình nghiêng đầu như đang suy nghĩ một
chuyện rất nghiêm trọng.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, giọng nói của anh như một làn gió mềm mại bao quanh cô: "Hơn nữa, anh chỉ yêu vẻ đẹp của em thôi..."
Khuôn mặt nhỏ của Mạc Tố Tình khế ửng đỏ, đột nhiên quay đầu, nhìn anh ranh mãnh: "Anh lái xe cẩn thận, nếu không em sẽ không dâng vẻ đẹp này cho anh đâu!"
Diệp Chung Giác nhìn dáng vẻ đáng yêu, ngây thơ của cô, không nhịn được mà bật cười: "Được được!"
Hai người xuống xe rồi đi vào thang máy.
Mạc Tố Tình còn chưa kịp phản ứng gì đã bị người đàn ông ôm vào lòng.
Nụ hôn của Diệp Chung Giác mãnh liệt, tới tấp đặt xuống môi cô, khiến Mạc Tố Tình không cách nào thoát ra được.
Mạc Tố Tình rụt rẽ vỗ lưng anh, khẽ rên rỉ: "Diệp Chung Giác... ưm... ưm trong thang máy có camera.."
Diệp Chung Giác hôn càng dữ dội, dường như cảm thấy mình dùng vẫn chưa đủ lực, nếu không, người con gái bé nhỏ trong lòng anh sao vẫn còn tâm tư nghĩ đến chuyện đấy chứ.
"Không sao, anh che cho em rồi!", thấy cô
gần như đã hết hơi, Diệp Chung Giác mời vui vẻ buông ra, cho cô có không gian để hít thở.
Mạc Tố Tình vẫn chưa kịp nói lời nào thì một lần nữa lại bị anh hôn đến quay cuồng.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, đôi má căng mọng như có thể véo ra nước, đúng là đáng yêu mà.
Diệp Chung Giác thầm nghĩ, nếu lúc này anh không nổi thú tính thì đúng là có lỗi với bản thân.
Ra khỏi thang máy, Mạc Tố Tình lắc lắc đầu, cười khúc khích tránh nụ hôn của Diệp Chung Giác.
Diệp Chung Giác ôm một bên eo cô, đi thẳng đến mở cửa rồi đóng lại.
Vừa đóng cửa, anh liền ôm chặt người phụ nữ trong tay, đầu cúi xuống, hôn mạnh vào môi cô.
Mạc Tố Tình vừa bối rối vừa âu sầu, người đàn ông này, tối nay vừa uống phải thuốc à, sao lại gấp gáp vậy.
Hô hấp của Mạc Tổ Tình không được ổn định, cố đẩy anh ra, hai tay đặt lên trước ngực anh, khiến anh không thể tiến thêm một bước: "Chúng ta đi tắm đã... 11
Diệp Chung Giác dường như không nghe thấy, mặc kệ lời cô nói, vẫn muốn hôn Mạc Tổ
Tình.
Mạc Tố Tình vội vàng, cô gắng hết sức chống lại anh.
"Đừng... Diệp Chung Giác, anh đứng đắn chút đi..."
Cô vừa xấu hổ lại vừa ngại ngùng, biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Diệp Chung Giác thấp giọng cười một tiếng, giọng nói mang theo chút đùa cợt, vô cùng xấu xa: "Là ai nói kể cả anh ngoại tình.."
Vừa nghe đến đây, trong lòng Mạc Tố Tình thầm hét lên, không ổn, cuộc nói chuyện tối nay của cô và Mạc Tố Liên đã bị anh nghe thấy, đúng là anh muốn hành chết cô rồi.
Cô cười khan, áp sát người Diệp Chung Giác, khuôn mắt làm ra vẻ như sắp khóc đến nơi: "Diệp Chung Giác, anh tha cho em đi, anh rộng lượng sẽ không tính toán với kẻ tiểu nhân, em không cố ý mà, chỉ là Mạc Tố Liên khiến em tức giận, em thực sự không có ý gì khác..."
Diệp Chung Giác nghiêng người về phía trước, hai tay ôm chặt Mạc Tổ Tình vào lòng, Mạc Tố Tình rõ ràng cảm nhận được người đàn ông này không có thiện chí.
Cô cũng không còn là trẻ con nữa, đương nhiên hiểu rõ ý tâm tư của Diệp Chung Giác.
Diệp Chung Giác cúi đầu, hơi thở ấm áp nồng mùi rượu khẽ thở bên tai cô, khiến tại Mạc Tố Tình hơi ngứa ngáy.
11 "Tố Tình, không kịp nữa rồi...
Mạc Tố Tình đột nhiên bối rối, người đàn ông này, cô đúng là không biết nói gì thêm nữa, cô thực sự phục người đàn ông trước mặt rồi.
Hai tay cô ôm lấy phía trước cơ thể, nhưng không thể cưỡng lại được hành động của Diệp Chung Giác.
Cô không nhịn được khẽ thốt lên: "Lưu manh!"
Diệp Chung Giác thấp giọng cười: "Anh chỉ lưu manh với em thôi..."
Hai người từ thảm phòng khách đi thẳng vào phòng tắm, Mạc Tố Tình còn không biết mình đã làm thế nào mà nằm được lên giường nữa.
Ngày hôm sau tỉnh lại cô đã thấy trên người toàn vết bầm tím, thậm chí còn tệ hơn lần đầu cô thức dậy trong khách sạn.
Cô thực sự muốn bóp cổ Diệp Chung Giác, đêm qua đúng là tàn nhẫn, ôi cái lưng của tôi!
Mạc Tổ Tình xoa xoa lưng, vừa định mặc quần áo thì Diệp Chung Giác bước từ phòng
tắm ra.
Diệp Chung Giác mỉm cười đi đến, đưa tay xoa nhẹ mũi cô, anh nói sẽ mặc quần áo cho cô, Mạc Tổ Tình dù có chút ngượng ngùng nhưng hai người dù sao cũng đã ở cùng nhau khá lâu rồi.
Cô cũng mệt không muốn động đậy nữa, kết quả là đôi mắt Diệp Chung Giác vừa liếc nhìn đến bờ vai trắng trẻo của cô đã trở nên đờ đẫn.
Cô thực không ngờ rằng, cô muốn mặc quần áo, nhưng cuối cùng hai người lại quay trở lại giường.
Cơn đau lưng của Mạc Tổ Tình cũng đã được xoá tan, cô muốn khóc mà không ra nước mắt, cô không ngừng mắng, Diệp Chung Giác, anh không phải người, người đàn ông này đúng là quá xấu xa. Cô cảm thấy cả người đau nhức, đến đi còn không nổi.
Nhưng vừa nhìn đồng hồ, Mạc Tố Tình thấy mình sắp muộn liền nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân.
Cô thề, sau này sẽ không bao giờ để Diệp Chung Giác mặc quần áo cho mình nữa.
Bữa sáng đã được giải quyết gọn gàng trên xe.
Lúc Mạc Tố Tình xuống xe còn liếc nhìn
anh một cái, để lại một câu: "Sau này không cho phép anh như vậy nữa!"
Diệp Chung Giác cười cợt: "Như thế nào co?"
Mạc Tố Tình trừng mắt nhìn anh: "Sau này còn không nghe lời em, em sẽ để anh ngủ ở sofa!"
Diệp Chung Giác bật cười: "Vợ à, em thực sự sẽ để anh ngủ ở ghế sofa sao? Em nỡ lòng sao? Suy cho cùng chồng em vẫn còn trẻ, tràn đầy năng lực mà!"
Mạc Tố Tình như một chú thỏ ngây thơ, ngẩn người nhìn Diệp Chung Giác.
Một lúc sau cô mới hiểu được lời Diệp Chung Giác nói, mặt cô đỏ ửng lên như quả hồng chín.
Mạc Tố Tình liếc nhìn Diệp Chung Giác một cái, xấu hổ chạy thật nhanh về toà soạn, sợ Diệp Chung Giác sẽ nói thêm mấy câu trêu đùa.
Cô nói xong còn cố ý nhìn về phía Bạch Liên.
Bạch Liên lập tức nổi giận: "Mạc Tố Tình, cô có ý gì, cô không có chút khái niệm nào về việc tôn trọng bề trên à!"
Mạc Tổ Tình không ngờ rằng, Bạch Liên thường ngày luôn tỏ vẻ ngoan hiền như chú mèo nhỏ, hôm nay cũng tức giận.
Xem ra, việc Mạc Chấn Phong mời Diệp Chung Giác về Mạc Thị đã trực tiếp kích động bà ta.
Rất tốt, Mạc Tố Tình thầm cười khẩy, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, cuối cùng cũng tháo bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả đó.
Bà nghĩ rằng bà có thể giả vờ được bao lâu! "Bề trên, bà là bề trên của tôi? Nói lại xem, bà xứng sao!", Mạc Tổ Tình không chút nể tình nói.
Sắc mặt Bạch Liên lập tức tái mét.
Mạc Chấn Phong liếc nhìn Diệp Chung Giác một cái, hạ giọng: "Mạc Tổ Tình, tuỳ tiện, gia đình này không đến lượt con ở đây nói nhăng nói cuội, không biết lớn bé như thế!"
Mạc Tố Tình nở nụ cười chế giễu, nụ cười của cô vừa tươi sáng lại vừa buồn bã, giống như giây phút cuối cùng của pháo hoa rạng rỡ trên bầu trời, nhìn cô rất đau khổ.
"Vậy sao, con đã sớm biết, con không có chút địa vị nào trong cái gia đình này, con đã biết rõ từ rất lâu rồi, không cần cha phải nghiêm khắc nhắc nhở, hơn nữa bà ấy cũng không phải là người thân của con, dựa vào cái gì mà bắt con phải tôn trọng bà ta!"
Mạc Tố Tình đối mặt với Mạc Chấn Phong, cằm thậm chí cũng không hề hạ xuống.
Mạc Chấn Phong nổi giận nói: "Đứa con gái bất hiếu! Mày... mày muốn cha mày tức chết sao!"
Nói xong, ông còn họ lên hai tiếng.
Tối nay Mạc Tố Tình hoàn toàn thành thực, cô nhìn chằm chằm Mạc Chấn Phong, đôi mắt vừa to vừa đen láy.
"Đúng, con vẫn luôn là đứa con gái bất hiếu, đứa con gái nhỏ hiếu thuận của cha đâu, cha để đứa con gái nhỏ đó ở đó mà từ từ hiếu thuận với cha đi"
Nói xong, cô nhìn quanh phòng khách bằng ánh mắt chế giễu, cuối cùng ánh mắt liền dừng lại ở một chỗ.
"Xem ra, mẹ con không còn nữa, trong gia đình này cũng không có ai hoan nghênh người ngoài như con, giờ con sẽ bước ra khỏi cái nơi này, sau này sẽ không bao giờ quay lại!"
Nói xong, cô không thèm liếc nhìn Mạc Chấn Phong lấy một cái, trực tiếp kéo tay Diệp Chung Giác, quay người bước đi.
Mạc Chấn Phong ở sau lưng cô, vô cùng tức giận nhưng lại không biết ném gì cho hả giận.
Mạc Tố Tình đi được một đoạn xa vẫn còn nghe thấy giọng ông vang đến: "Đứa con gái bất hiếu như mày, có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng có quay về đây!"
Khoé miệng Bạch Liên hiện lên vẻ đắc ý, Mạc Thị, cuối cùng chỉ có thể là của con gái bà!
Mạc Tố Tình nghe thấy lời Mạc Chấn Phong nói, gương mặt hiện lên nụ cười buồn, bước đi không ngừng, cứ vậy rời đi.
Diệp Chung Giác vô thức nghiêng đầu nhìn cô, cô rõ ràng là rất buồn, vậy mà vẫn mỉm cười.
"Diệp Chung Giác, đừng buông tay em ra, cũng đừng nhìn biểu hiện của em, em sợ mình sẽ khóc"
Đôi mắt của Diệp Chung Giác khẽ loé lên, quay đầu lại khẽ nói: "Ừ! Cả đời này sẽ không buông tay!"
Khoé miệng Mạc Tố Tình dần nở ra nụ cười, nụ cười này thật quá khó coi, cười như không cười, như khóc mà không khóc.
Diệp Chung Giác và Mạc Tổ Tình sau khi rời khỏi nhà họ Mạc, Diệp Chung Giác không đi thẳng về nhà mà đưa Mạc Tố Tình đi ăn.
Ăn cơm xong hai người mới lên xe. Trên cả đoạn đường, Diệp Chung Giác luôn để ý đến cảm xúc của Mạc Tố Tình, khiến cô cảm thấy có chút khó xử.
Cô mất tự nhiên nhìn anh: "Anh đừng biến em thành nụ hoa mong manh yếu đuối nữa, em không có yếu đuối, không dễ bị tổn thương đến vậy, hơn nữa, bọn họ cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến em!"
Mạc Tố Tình cứng rắn nói, nhưng anh hiểu cô, cô không muốn để người khác nghĩ cô yếu đuối.
Có điều, chỉ cần cô muốn anh đều có thể đáp ứng.
"Ừ, anh chỉ nghĩ là mối quan hệ của gia đình em thật rắc rối, chứ không nghĩ em là nụ hoa mỏng manh, yếu đuối"
Mạc Tố Tình không tin, bặm bặm môi, cô không tin những gì anh nói, rõ ràng là anh muốn an ủi cô, ánh mắt của anh sớm đã bán đứng anh rồi.
Có điều, thái độ đáp ứng yêu cầu của anh, cô vẫn cảm thấy rất hữu dụng.
Cô bất ngờ cảm thấy tò mò, nhìn anh với vẻ mặt đầy thích thú: "Um, Diệp Chung Giác, anh sao có thể giàu có như vậy, đột nhiên mua cho Mạc Tố Liên và Bạch Liên đồ đắt như thế, không cần thiết, em nhìn bộ dạng giả vờ của họ liền cảm thấy buồn nôn
Diệp Chung Giác bất lực thở dài một tiếng: "Anh là nể mặt cha em, ba người ở chung với nhau, anh không thể nhất bên trọng, nhất bên khinh được"
Mạc Tố Tình như một đứa trẻ, bĩu bĩu môi: "Em thấy không phải như vậy, anh có phải nhìn trúng Mạc Tố Liên đó rồi không, còn tặng cô ta đôi bông tai đẹp thể, đúng là
như vậy rồi!"
Âm điệu của cô đột nhiên cao hơn vài bậc, doạ Diệp Chung Giác suýt đâm xe vào bên đường.
"Anh còn chưa từng mua quà cho em mà đã mua quà đắt tiền đẹp đẽ tặng Mạc Tố Liên, à à... Em giận rồi!"
Mạc Tố Tình cố ý che mắt, qua khe tay nhìn phản ứng của Diệp Chung Giác.
Diệp Chung Giác thấy cô giống như chú chim nhỏ vui vẻ, dường như mấy chuyện không vui ban nãy ở nhà họ Mạc đều quên rồi.
Anh bất lực lắc đầu: "Đồ đều không phải anh mua, anh nhờ đồng nghiệp mua hộ, nói với cô ấy là mua quà tặng một nam hai nữ rồi đưa thêm tiền, cô ấy rất vui vẻ nhận lời mua giúp."
Mạc Tố Tình đột nhiên mỉm cười nghiêng đầu về phía anh: "Anh không phải là bán sắc khiến người ta giúp anh mua chứ!"
Diệp Chung Giác cảm thấy được hơi thở đầy mùi rượu của cô ở bên tai, anh đột nhiên có chút thất thường: "Đừng nghịch, anh đang lái xe, có phải anh không mua quà cho em, nên em ghen rồi..."
Diệp Chung Giác cố ý hỏi trêu cô, Mạc Tố Tình nghiêng đầu như đang suy nghĩ một
chuyện rất nghiêm trọng.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, giọng nói của anh như một làn gió mềm mại bao quanh cô: "Hơn nữa, anh chỉ yêu vẻ đẹp của em thôi..."
Khuôn mặt nhỏ của Mạc Tố Tình khế ửng đỏ, đột nhiên quay đầu, nhìn anh ranh mãnh: "Anh lái xe cẩn thận, nếu không em sẽ không dâng vẻ đẹp này cho anh đâu!"
Diệp Chung Giác nhìn dáng vẻ đáng yêu, ngây thơ của cô, không nhịn được mà bật cười: "Được được!"
Hai người xuống xe rồi đi vào thang máy.
Mạc Tố Tình còn chưa kịp phản ứng gì đã bị người đàn ông ôm vào lòng.
Nụ hôn của Diệp Chung Giác mãnh liệt, tới tấp đặt xuống môi cô, khiến Mạc Tố Tình không cách nào thoát ra được.
Mạc Tố Tình rụt rẽ vỗ lưng anh, khẽ rên rỉ: "Diệp Chung Giác... ưm... ưm trong thang máy có camera.."
Diệp Chung Giác hôn càng dữ dội, dường như cảm thấy mình dùng vẫn chưa đủ lực, nếu không, người con gái bé nhỏ trong lòng anh sao vẫn còn tâm tư nghĩ đến chuyện đấy chứ.
"Không sao, anh che cho em rồi!", thấy cô
gần như đã hết hơi, Diệp Chung Giác mời vui vẻ buông ra, cho cô có không gian để hít thở.
Mạc Tố Tình vẫn chưa kịp nói lời nào thì một lần nữa lại bị anh hôn đến quay cuồng.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, đôi má căng mọng như có thể véo ra nước, đúng là đáng yêu mà.
Diệp Chung Giác thầm nghĩ, nếu lúc này anh không nổi thú tính thì đúng là có lỗi với bản thân.
Ra khỏi thang máy, Mạc Tố Tình lắc lắc đầu, cười khúc khích tránh nụ hôn của Diệp Chung Giác.
Diệp Chung Giác ôm một bên eo cô, đi thẳng đến mở cửa rồi đóng lại.
Vừa đóng cửa, anh liền ôm chặt người phụ nữ trong tay, đầu cúi xuống, hôn mạnh vào môi cô.
Mạc Tố Tình vừa bối rối vừa âu sầu, người đàn ông này, tối nay vừa uống phải thuốc à, sao lại gấp gáp vậy.
Hô hấp của Mạc Tổ Tình không được ổn định, cố đẩy anh ra, hai tay đặt lên trước ngực anh, khiến anh không thể tiến thêm một bước: "Chúng ta đi tắm đã... 11
Diệp Chung Giác dường như không nghe thấy, mặc kệ lời cô nói, vẫn muốn hôn Mạc Tổ
Tình.
Mạc Tố Tình vội vàng, cô gắng hết sức chống lại anh.
"Đừng... Diệp Chung Giác, anh đứng đắn chút đi..."
Cô vừa xấu hổ lại vừa ngại ngùng, biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Diệp Chung Giác thấp giọng cười một tiếng, giọng nói mang theo chút đùa cợt, vô cùng xấu xa: "Là ai nói kể cả anh ngoại tình.."
Vừa nghe đến đây, trong lòng Mạc Tố Tình thầm hét lên, không ổn, cuộc nói chuyện tối nay của cô và Mạc Tố Liên đã bị anh nghe thấy, đúng là anh muốn hành chết cô rồi.
Cô cười khan, áp sát người Diệp Chung Giác, khuôn mắt làm ra vẻ như sắp khóc đến nơi: "Diệp Chung Giác, anh tha cho em đi, anh rộng lượng sẽ không tính toán với kẻ tiểu nhân, em không cố ý mà, chỉ là Mạc Tố Liên khiến em tức giận, em thực sự không có ý gì khác..."
Diệp Chung Giác nghiêng người về phía trước, hai tay ôm chặt Mạc Tổ Tình vào lòng, Mạc Tố Tình rõ ràng cảm nhận được người đàn ông này không có thiện chí.
Cô cũng không còn là trẻ con nữa, đương nhiên hiểu rõ ý tâm tư của Diệp Chung Giác.
Diệp Chung Giác cúi đầu, hơi thở ấm áp nồng mùi rượu khẽ thở bên tai cô, khiến tại Mạc Tố Tình hơi ngứa ngáy.
11 "Tố Tình, không kịp nữa rồi...
Mạc Tố Tình đột nhiên bối rối, người đàn ông này, cô đúng là không biết nói gì thêm nữa, cô thực sự phục người đàn ông trước mặt rồi.
Hai tay cô ôm lấy phía trước cơ thể, nhưng không thể cưỡng lại được hành động của Diệp Chung Giác.
Cô không nhịn được khẽ thốt lên: "Lưu manh!"
Diệp Chung Giác thấp giọng cười: "Anh chỉ lưu manh với em thôi..."
Hai người từ thảm phòng khách đi thẳng vào phòng tắm, Mạc Tố Tình còn không biết mình đã làm thế nào mà nằm được lên giường nữa.
Ngày hôm sau tỉnh lại cô đã thấy trên người toàn vết bầm tím, thậm chí còn tệ hơn lần đầu cô thức dậy trong khách sạn.
Cô thực sự muốn bóp cổ Diệp Chung Giác, đêm qua đúng là tàn nhẫn, ôi cái lưng của tôi!
Mạc Tổ Tình xoa xoa lưng, vừa định mặc quần áo thì Diệp Chung Giác bước từ phòng
tắm ra.
Diệp Chung Giác mỉm cười đi đến, đưa tay xoa nhẹ mũi cô, anh nói sẽ mặc quần áo cho cô, Mạc Tổ Tình dù có chút ngượng ngùng nhưng hai người dù sao cũng đã ở cùng nhau khá lâu rồi.
Cô cũng mệt không muốn động đậy nữa, kết quả là đôi mắt Diệp Chung Giác vừa liếc nhìn đến bờ vai trắng trẻo của cô đã trở nên đờ đẫn.
Cô thực không ngờ rằng, cô muốn mặc quần áo, nhưng cuối cùng hai người lại quay trở lại giường.
Cơn đau lưng của Mạc Tổ Tình cũng đã được xoá tan, cô muốn khóc mà không ra nước mắt, cô không ngừng mắng, Diệp Chung Giác, anh không phải người, người đàn ông này đúng là quá xấu xa. Cô cảm thấy cả người đau nhức, đến đi còn không nổi.
Nhưng vừa nhìn đồng hồ, Mạc Tố Tình thấy mình sắp muộn liền nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân.
Cô thề, sau này sẽ không bao giờ để Diệp Chung Giác mặc quần áo cho mình nữa.
Bữa sáng đã được giải quyết gọn gàng trên xe.
Lúc Mạc Tố Tình xuống xe còn liếc nhìn
anh một cái, để lại một câu: "Sau này không cho phép anh như vậy nữa!"
Diệp Chung Giác cười cợt: "Như thế nào co?"
Mạc Tố Tình trừng mắt nhìn anh: "Sau này còn không nghe lời em, em sẽ để anh ngủ ở sofa!"
Diệp Chung Giác bật cười: "Vợ à, em thực sự sẽ để anh ngủ ở ghế sofa sao? Em nỡ lòng sao? Suy cho cùng chồng em vẫn còn trẻ, tràn đầy năng lực mà!"
Mạc Tố Tình như một chú thỏ ngây thơ, ngẩn người nhìn Diệp Chung Giác.
Một lúc sau cô mới hiểu được lời Diệp Chung Giác nói, mặt cô đỏ ửng lên như quả hồng chín.
Mạc Tố Tình liếc nhìn Diệp Chung Giác một cái, xấu hổ chạy thật nhanh về toà soạn, sợ Diệp Chung Giác sẽ nói thêm mấy câu trêu đùa.
Danh sách chương