Mạc Tố Tình vừa vào đến toà soạn, Lệnh Hề Dao liền vui vẻ chạy đến.

"Trưa nay chúng ta cùng đến đường Bắc Hàn ăn cơm đi, sáng nay lúc mình đến thì thấy một quán Hotpot Restaurant mới mở, nhìn cũng khá ổn, hôm nay có rất nhiều người đến đó ăn, sáng mình liếc qua, bên trong thiết kế rất đặc biệt, hôm nay nhất định phải đến mở mang tầm mắt."

Mạc Tố Tình bất lực nhìn cô, mới sáng

sớm đã kích động như vậy là vì chuyện này ư? Thấy Mạc Tố Tình gật đầu, Lệnh Hồ Dao như bông hoa nở rộ, vô cùng vui vẻ.

Thực ra, Mạc Tố Tình không biết, Hotpot Restaurant đó thuộc bộ phận ẩm thực của tập đoàn Tuyệt Thế, nếu tiếng tâm và thu nhập tốt thì sẽ mở chuỗi cửa hàng.

Vì ý tưởng này là Lệnh Hề Dao đề xuất với Lệnh Hạo Quân, lúc đó cô cũng chỉ là tuỳ tiện

nói ra, không ngờ chủ lại đột nhiên mở nhà hàng lẩu, chuyện này đúng là khiến Lệnh Hề Dao vui chết đi được.

Nhà hàng lẩu này đối với cô mà nói, có một ý nghĩa rất quan trọng, hôm nay nhà hàng khai trương, sao cô có thể không đến ủng hộ chứ.

"Cảm ơn cậu, mình biết cậu là tốt nhất mà, đến đây nào! Moa moa!"

Lệnh Hề Dao kéo tay Mạc Tố Tình, nũng nịu nói cảm ơn, nịnh yêu Mạc Tổ Tình.

Mạc Tố Tình ghê tởm đẩy tay cô ra: "Không phải chỉ là đi ăn sao, cậu có cần cao hứng vậy không, muốn mua moa thì tìm người người đàn ông của cậu mà thơm!"

Mạc Tố Tình nói xong, mỉm cười đi về chỗ của mình.

Chờ đợi buổi sáng trôi qua đối với Lệnh Hề Dao như một cực hình, tan làm cô còn hận không thể mọc thêm cánh để bay đi, nhanh chóng kéo theo Mạc Tố Tình chạy ra ngoài.

Cuối cùng hai người vừa đi đến cổng toà soạn liền nhìn thấy Mạc Tố Liên đứng đó chờ người.

(hông cần nghĩ cũng biết cô ta chờ Bạch Đình Nam.

Lệnh Hề Dao quay đầu lại, không muốn nhìn thấy người phụ nữ này chút nào.

Mạc Tố Tình cũng hướng mắt đi chỗ khác, nghĩ đến chuyện tối qua, giờ đến nhìn Mạc Tố Liên cô cũng không muốn nhìn.

Cô thừa nhận, Diệp Chung Giác thực sự rất đẹp trai rất anh tú, nhưng cô ta cũng không thể không biết xấu hổ đi quyến rũ anh rể mình.

Vừa nghĩ đến đó Mạc Tố Tình không khỏi tức giận.

Lệnh Hề Dao một lòng nghĩ đến nhà hàng lẩu, căn bản không để ý đến cảm xúc của Mạc Tố Tình, kéo cô đi vẫy xe.

Lên xe rồi Mạc Tổ Tình mới tức giận nhìn con nhỏ Lệnh Hề Dao.

"Dao Dao, trưa nay cậu đói lắm à? Sao mình lại thấy cậu không phải muốn đi ăn mà giống như muốn nhanh chóng đi đầu thai vậy!"

Lệnh Hề Dao dùng ánh mắt long lanh nhìn cô, có phải biểu hiện của cô quá rõ ràng không? Cô cười khan một tiếng: "Đúng, hôm nay mình vừa nghĩa đến lẩu liền thấy rất đói, trưa nay nhất định phải ăn nhiều chút!"

Nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, sự khó chịu

ban nãy khi nhìn thấy Mạc Tố Liên liền biến mất.

Hai người nói chuyện, cười đùa suốt cả chặng đường, rất nhanh đã đến Hotpot Restaurant.

Mạc Tố Tình vừa vào đã bị thu hút bởi

những thiết kế độc đáo, đúng là rất khác biệt. Có vẻ mỗi bức vách đều rất dày, căn bản là mỗi phòng đều có khoảng cách nhất định, trên mỗi bức vách được trang trí rất độc đáo, bức thì núi cao suối chảy, bức thì vẽ bông hoa sen nở rộ, bức lại là núi xanh hùng vĩ rừng xanh ngút ngàn, tất cả đều cho thấy sự thanh lịch cũng như con mắt tinh tế về nghệ thuật.

Mạc Tố Tình cảm nhận sâu sắc được rằng, ở một nơi hoàn hảo thế này mà ăn lẩu thì đúng thật là rất đặc biệt, nói không chừng còn có tác dụng hạ hoả!



Hai người đi về phía trước vài bước thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười quen thuộc.

Lệnh Hề Dao nhìn biểu hiện của Mạc Tố Tình liền biết ngay cô chắc chắn cũng đã nghe thấy.

Sắc mặt của cô lập tức trầm xuống, không ngờ oan gia này không phải là ngõ hẹp bình thường.

Cô vừa cùng Mạc Tố Tình đi đến cổng toà soạn liền gặp Mạc Tố Liên, vốn nghĩ chuyện này nhanh chóng có thể bỏ qua, ai mà biết được đi đến quán lẩu cũng có thể gặp.

Đây đúng là thứ nhân duyên đen đủi!

Giọng nói phía sau đột nhiên ngừng lại, rất rõ ràng, Mạc Tố Liên và Bạch Đình Nam cũng nhìn thấy họ.

Gặp kẻ thù mà lại chạy trốn thì không phải phong cách trước giờ của Lệnh Hề Dao.

Cô kéo Mạc Tố Tình đang trông rất khó chịu qua người lại, lúc quay người còn thấp giọng nói: "Tố Tình, cậu đừng để ý!"

Cô vừa quay người liền nở nụ cười tươi rồi như hoa, khiến người khác không khỏi cảm thấy nổi da gà.

"Ay yo! Là ai vậy? Từ xa mình đã ngửi thấy mùi gì đó! Đúng là thứ mùi thối chết tiệt!"

Lệnh Hề Dao cũng phải chửi bậy rồi, ai bảo hôm nay bọn họ gặp nhau đến hai lần chứ, rõ rành là người mà họ không hề muốn gặp.

Sắc mặt của Bạch Đình Nam lập tức tối sầm lại, cô ta định bước lên, hận không thể xé nát khuôn mặt tươi cười của Lệnh Hề Dao, nhưng lại bị Mạc Tố Liên giữ lại.

Cô ta khó hiểu quay người nhìn Mạc Tổ Liên: "Tố Liên, cậu kéo mình làm gì, mình phải xé miệng cô ta ra xem còn dám hung hăng vậy không!"

"Đến đây! Cô đây còn phải sợ sao!", Lệnh Hề Dao như đổ thêm dầu vào lửa, nhìn cô ta đầy khiêu khích.

Bạch Đình Nam tức đến muốn hộc máu, con người này đúng là quá ghê tởm rồi.

"Lệnh Hề Dao, có bản lĩnh thì ở toà soạn cũng hung hăng vậy đi! Tại sao mỗi lần gặp giám đốc đều ngoan ngoãn như con mèo gặp chuột già vậy!"

Cô ta nói như vậy đúng là đã đánh trực tiếp vào nỗi đau của Lệnh Hề Dao, Lệnh Hề Dao ghét nhất là mỗi ngày đều bị An Tuệ Lâm lỗi ra dạy dỗ, nếu không phải cô thực sự yêu thích công việc này, lại còn làm việc cùng Mạc Tố Tình, thì cô đã cùng An Tuệ Lâm cãi nhau một trận rồi.

Cuối cùng, Lệnh Hề Dao cũng nổi giận!

Mạc Tố Tình cũng không kéo cô lại được: "Dao Dao, chúng ta không chấp nhặt với bọn họ nữa, đi thôi!"

Lệnh Hề Dao quay đầu lại nhìn cô, ra hiệu cứ yên tâm rồi nở một cười trông vô cùng rợn tóc gáy: "Tố Tình, cậu đừng lo, tớ nhỏ con chưa chắc đã đánh nhau được nhưng tớ

cũng không tin mình còn chửi không lại cô ta."

Rồi cô nhìn quay sang Bạch Đình Nam, cười khẩy nói: "Tôi nói này, Bạch Đình Nam, cô cũng trơ tráo thật đấy, tôi thật sự chẳng buồn nói đến đủ mọi hành vi của cô ở tòa soạn nữa, cô trơ tráo đến mức người khác cũng phải căm phẫn. Lần nào cũng thêm mắm thêm muối với bà la sát để vu vạ cho Tố Tình, thế nhưng đã lâu như vậy rồi mà hai người bọn tôi vẫn còn ở tòa soạn này đấy thôi."

Lệnh Hề Dao vốn đã cao hơn Bạch Đình Nam, cô liếc nhìn cô ta một cách khinh bỉ, có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, tự khắc khí thế của cô tăng vọt.

"Cô giở cái thói trơ tráo ở tòa soạn cũng được, nhưng mỗi lần cô làm mấy trò ăn cắp ăn trộm khiến người khác gặp tai vạ, cô không biết xấu hổ hả? Hả?"

Bạch Đình Nam cũng bất chấp sự can ngăn của Mạc Tố Liên, cô ta đẩy tay đối phương ra, nhìn Lệnh Hề Dao với ánh mắt tức giận: "Lệnh Hề Dao, cô nghĩ cô là ai? Chẳng qua chỉ là một phóng viên giải trí cỏn con mà thôi, cô dựa vào đâu mà nói tôi như thế, tôi phải kiện cô tội phỉ báng!"

"Được! Cô đi kiện thử đi", Lệnh Hề Dao chẳng thèm quan tâm, cô nhìn đối phương

với vẻ khinh thường: "Đừng tưởng rằng tôi không biết những việc xấu xa mà cô đã làm, tôi và Tố Tình chỉ coi như không thấy mà thôi. Chúng tôi còn chưa tính sổ chuyện lần trước cô trộm ảnh chụp trong điện thoại của Tổ Tình rồi tung scandal của Quan Tử Hiện ra đâu. Còn cô thì sao nào? Tự dâng mình đến miệng cọp rồi đó, kiện thì kiện đi, xem ai sợ ai!"

Lệnh Hề Dao nói một cách kiêu căng và ngang ngược.

Ngay lập tức sắc mặt của Bạch Đình Nam tái nhợt, cô ta cảm thấy hơi chột dạ.

"Lệnh Hề Dao, cô đừng có mà ăn nói linh tinh, nếu Mạc Tổ Tình đào móc được scandal thì sao cô ta không tung tin ấy ra đi? Hơn nữa tôi trộm ảnh chụp của cô ta khi nào hả? Cô đừng ngậm máu phun người!"



Lệnh Hề Dao tức thì bật cười to: "Tôi ngậm máu phun người cơ đấy, Bạch Đình Nam, rốt cuộc cô ngây thơ, ngu ngốc, vô tri đến mức nào vậy. Lẽ nào cô quên là trong tòa soạn còn có máy quay và máy theo dõi rồi à? Đoạn video ấy đang nằm trong điện thoại của tôi đây này, cô có muốn xem không?"

Nói rồi cô nhìn Bạch Đình Nam với ánh mắt trào phúng: "Sợ đồ đê tiện nhà cô chối cãi nên chị đây đã chuẩn bị sẵn cả rồi. Hừ!"

Cùng lúc đó, Quan Tử Hiên và Mộ Linh Nhi đang ngồi đối diện nhau trong phòng có bức núi cao suối chảy, chỉ cách bốn người bọn họ năm bước chân. Hai người đều ngừng ăn, hiển nhiên là đang lắng tai nghe cuộc trò chuyện bên ngoài.

Quan trọng hơn là vụ cãi vã còn liên quan đến bọn họ.

Quan Tử Hiên nhếch miệng cười khẽ, trông vô cùng thâm trầm, anh ta không ngờ đầu đuôi câu chuyện lại là như vậy.

Xem ra khi ấy cô nàng ngu ngốc kia quả thật không định phát bức ảnh ra ngoài, chỉ vì tránh hiểu lầm nên cô ta nói dối mình là du khách.

Cô ta đâu thể ngờ đến chuyện sẽ xảy ra sau đó, xem ra mình thật sự đổ oan cho cô ta rôi!

Thú vị thật, anh ta không ngờ mình đi ăn với Mộ Linh Nhi một bữa mà lại có thể nghe được tin tức chấn động như vậy.

Biểu cảm trên mặt Mộ Linh Nhi lại có chút kỳ lạ, cô ta có cảm giác lúc này Quan Tử Hiện đang vô cùng vui vẻ.

Cho dù biết chân tướng của sự việc cũng không nên có vẻ mặt như thế mới đúng.

Chẳng qua cô cũng không dám suy đoán

lung tung, cô ta đã thích Quan Tử Hiên từ trước rồi, thích rất nhiều năm, mãi anh mới đồng ý để mình làm bạn gái, cô cũng không dám làm anh phật ý.

Anh ấy ghét nhất việc có người phỏng đoán tâm tư của anh.

Huống hồ người đàn ông này quá thâm trầm, cô ta cũng không đoán ra được.

Quan Tử Hiên nở một nụ cười đầy thâm ý rồi gắp rau cho Mộ Linh Nhi.

Giọng nói của anh ta cực kỳ dịu dàng khiến cho Mộ Linh Nhi được quan tâm mà vừa mừng vừa sợ.

11 "Nào, cưng à, ăn đi"

Ngoài phòng, mặt Bạch Đình Nam tái mét, làm sao cô ta lại quên được chuyện quan trọng như vậy chứ, lúc đó lấy được tin động trời khiến cô ta phấn khích đến mức đầu óc mê muội, cho nên quên luôn việc tiêu hủy video giám sát.

Nếu đoạn video này bị phát tán ra ngoài thì cô ta cũng không cần phải làm nghề phóng viên giải trí này nữa.

Cô ta nhìn Lệnh Hề Dao, cố mạnh miệng nói: "Thế thì sao hả? Cô nói ra cũng chẳng có ai thèm tin đâu. Nếu khi ấy trong tay Mạc Tố Tình cũng có ảnh chụp thì tại sao cô ta lại

không tiết lộ nó luôn đi, tôi và cô ta cùng tung tin scandal này ra ngoài cũng có người cảm thấy đáng tin đấy. Nhưng bây giờ tôi tung tin ra trước mà cô lại nực cười nói rằng tôi trộm ảnh của cô ta, các cô nghĩ người khác sẽ tin vào mấy lời bịa đặt của cô à?"

"Có phải là lời bịa đặt hay không thì cứ xem video là biết!", Lệnh Hề Dao nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng: "Hơn nữa cô cho rằng người khác cũng không biết xấu hổ như cô à?"

Lệnh Hề Dao nói xong còn bày ra dáng vẻ không hề sợ hãi, nhìn Bạch Đình Nam với ánh mắt không phục thì đến cắn tôi đây này.

Quả thật Bạch Đình Nam tức chết rồi, cô ta thật sự muốn mặc kệ mọi thứ, xé nát miệng của Lệnh Hề Dao rồi tính sau.

Nhưng Mạc Tố Liên đã giữ chặt tay cô ta lại, ba người bọn họ cùng làm việc trong một tòa soạn báo, còn cô ta dẫu sao cũng là một ngôi sao, cô ta không muốn bị người khác lấy ra làm trò cười.

Chỉ trong chốc lát đã có rất nhiều người đến xem náo nhiệt rồi.

Bạch Đình Nam quay người, trợn mắt nhìn Mạc Tố Liên đầy tức giận, giống như đang nói bọn họ không chửi cô ta đương nhiên cô ta có thể nhẫn nhịn được cơn tức

này rồi.

Tức khắc vẻ mặt Mạc Tổ Tình trầm xuống. Đúng lúc này một giọng nói hồn hậu và nhã nhặn vang lên.

"Ôi trời cô gái nhỏ, cháu đến rồi sao lại không gọi chú"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện