Mạc Tố Tình khẽ mỉm cười, thật ra trong lòng đã vui như mở cờ rồi, cô còn không hiểu Lệnh Hề Dao nữa chắc.
Lệnh Hề Dao không phải là một người sẽ để mình chịu thiệt, Bạch Đình Nam ăn quả đẳng đâu phải chỉ một lần, thế mà vẫn không nhớ đòn, đáng đời cả thôi.
Tuy bình thường cô và Lệnh Hề Dao đấu võ mồm rất tích cực, thế nhưng hai người thường xuyên trêu chọc nhau đồng thời cũng khiến mối quan hệ trở nên thân thiết hơn, người khác làm được không? Làm được không? Đúng là ngu hết thuốc chữa.
An Tuệ Lâm mặt không chút biểu cảm liếc bọn họ, nói với giọng điệu không mấy vui vẻ: "Đi liên hoan không phải để mọi người cãi nhau, làm cho cả căn phòng toàn mùi thuốc súng rồi, không
muốn liên hoan thì cút ra ngoài cho tôi!" Mạc Tố Tình nhìn Lệnh Hề Dao rồi nắm lấy tay cô ra hiệu bảo cô đừng quá kích động.
Kết quả, Lệnh Hề Dao còn chưa kích động đã có người lên tiếng rồi: "Giám đốc An! Rõ ràng là do bọn họ phá hủy không khí của buổi liên hoan, sao cô lại chỉ nói tôi!"
Biểu cảm trên gương mặt của An Tuệ Lâm trở nên khó coi: "Bạch Đình Nam, không muốn liên hoan nữa thì cút về đi, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác!"
Có thể dễ dàng nhìn thấy tâm trạng của An Tuệ Lâm tối nay không được tốt cho lắm thế mà Bạch Đình Nam vẫn không biết lại đi chọc vào tổ kiến lửa.
Bạch Đình Nam bị nói trước mắt nhiều người như vậy nên uất ức, liền xách túi của mình hùng hổ đi ra ngoài, suýt chút nữa thì đâm vào nhân viên phục vụ đang bưng thức ăn.
Cô trừng mắt tức giận nhìn người phục vụ quát: "Mù à?".
Nói xong đi thẳng ra ngoài không thèm quay đầu lại nhìn một lần.
Nhân viên phục vụ bị quát đến ngây người ra, may có người giải vây: "Em đừng để
ý, cô ấy đầu óc không bình thường ấy mà. Em mau để đồ ăn lên đi, chị sắp đói chết rồi!"
Nhân viên phục vụ nghe thấy thế liền lấy lại vẻ tươi cười bưng thức ăn lên bàn, không khí của buổi tiệc cũng dần dần tốt lên.
Lệnh Hề Dao cười sảng khoái, ghé vào tai Mạc Tố Tình khẽ nói: "Tố Tình, cuối cùng tớ cũng biết tại sao Bạch Đình Nam lúc nào cùng kiếm chuyện cãi nhau với tớ rồi... Đúng là ngu xuẩn mà!... Hả lòng hả dạ quá đi!"
Mạc Tố Tình gượng gạo nhìn Lệnh Hề Dao. Sao cô lại cảm thấy cô gái này đang cười trên nỗi đau của người khác nhỉ. Nhưng cô thích! Vì cô cũng rất vui vì điều đó!
Cô nhỏ giọng nói: "Cậu không nhìn ra sao?"
"Nhìn ra gì cơ?", Lệnh Hề Dao ngạc nhiên.
"Cô ta ngực to nhưng không có não!"
Lệnh Hề Dao bật cười nhưng vẫn cố gắng giữ ý, lấy tay che miệng.
"Tố Tình, mình đột nhiên phát hiện cậu mới là người xấu xa nhất!"
Mạc Tố Tình không nói chuyện nữa, lấy đũa gắp cho Lệnh Hề Dao món mà cô ấy thích ăn nhất.
Ăn xong, có người đề nghị đi hát, có người lại muốn đi uống rượu vì khu KTV và khu quầy rượu của INTL Đế Cẩm liên kết với nhau mà cách chỗ ăn cùng không quá xa.
Lệnh Hề Dao lập tức giơ cả hai tay hai chân tán thành đi uống rượu, cô và Mạc Tố Tình đã lâu lắm rồi chưa cùng nhau uống rượu. Vừa rồi lúc ăn cơm cũng có uống nhưng rất ít, chưa đủ vui.
Cuối cùng, số người muốn đi uống rượu chiếm quá nửa nên mọi người quyết định đi uống rượu.
An Tuệ Lâm xua xua tay: "Mọi người đi đi, kinh phí ngày mai sẽ thanh toán sau, sếp sẽ chi toàn bộ chi phí tối nay. Tôi không đi đâu. 11
Có người tò mò hỏi: "Giám đốc An, sếp của chúng ta rốt cuộc là ai thế, thu mua tòa soạn báo lâu như thế rồi mà chưa từng lộ diện bao giờ"
An Tuệ Lâm liếc nhìn Lệnh Hề Dao, mặt vẫn không cảm xúc nói: "Không bao lâu nữa mọi người sẽ biết thôi.
Nói xong, cô liền quay người rời đi.
Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao ở lại cùng với mọi người, hùng hổ dẫn đầu đi đến quán rượu.
Qua ba lần rượu, Mạc Tổ Tình bắt đầu mê man, những cảm xúc của cô gần đây không còn chịu sự khống chế của bản thân nữa rồi.
Tối nay Lệnh Hề Dao cũng buông thả mà uống rượu, tình hình cũng không khác Mạc Tố Tình là mấy.
Đoàn người của tòa soạn báo đều say bí tỉ.
Mạc Tố Tình đứng lên không vững, định đi vệ sinh.
Trương Vũ Bân cũng được tính là có tửu lượng tốt vậy mà khi đứng dậy cũng loạng choạng suýt thì làm vỡ bình rượu trên bàn: "Tố Tình, anh đi cùng em!"
Mạc Tố Tình khoát tay lắc đầu, cô đi vệ sinh, người đàn ông này đi theo làm gì chứ!
Mấy đồng nghiệp nam bên cạnh Trương Vũ Bân hùa theo: "Đi đi đi! Nhất định phải đi! Mạc Tố Tình nhìn là biết đã uống nhiều rồi, phải cẩn thận mới được!"
Lệnh Hề Dao mặc dù cũng đang say nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ mặt bất đắc dĩ của Mạc Tổ Tình.
Cô đứng phắt dậy với chai rượu trong tay. "Mọi người ngồi xuống đi, tôi sẽ đi cùng Mạc Tố Tình nhà tôi! Cậu là đàn ông làm sao mà vào được nhà vệ sinh nữ mà đòi đi...
Hành động bất ngờ của cô làm cả đám đồng giật mình.
Trương Vũ Bân cố lắm mới có chút dũng
khí như vừa này cũng bị Hề Dao đè xuống rồi. Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao vịn vào nhau, nghiêng ngả đi ra ngoài!
Có hàng vạn nhà vệ sinh thế mà Mạc Tổ Tình cứ thế kéo Lệnh Hề Dao đi qua đi lại.
Hai người bây giờ đang không tỉnh táo, Mạc Tố Tình chỉ vào phòng mà hai người họ vừa mới đi qua: "Dao Dao, chúng ta có phải vừa đi qua đây rồi không, tớ nhớ là chúng ta vừa mới ở trong này mà"
Lệnh Hề Dao còn say hơn cô: "Cậu nhớ sai rồi, vừa nãy là chúng ta đi qua phòng ở cuối hành lang kia kìa"
Mạc Tố Tình cũng tưởng là do mình nhớ nhầm thật, lại bị Hề Dao kéo đi về phòng ở cuối hành lang.
Thật ra cũng không phải là Lệnh Hề Dao nhớ nhầm mà cô ấy say đến quên mất mình đến đây với ai rồi.
Bình thường khi Lệnh Hạo Quân đưa cô đến đây gần như đều là ở phòng số 1 ở cuối hành lang đó, muốn vào căn phòng đó chỉ có thể là nhân vật có máu mặt ở thành phố A.
Đi đến trước cửa phòng đó, Lệnh Hề Dao đẩy cửa cười như một đứa ngốc. Mạc Tổ Tình nhìn những gương mặt bên trong, sao ai cũng lạ thế. Cô lắc lắc đầu để mình tỉnh táo
hơn chút, rồi nhìn lại một lượt những người bên trong.
Của phòng đột nhiên mở ra, mọi người bên trong ai cũng giật mình nhưng lúc họ nhìn thấy hai người đẹp đang đứng ở cửa, một số người nhất thời trong ánh mắt lộ ra ý xấu xa dâm đãng.
Bọn họ đến đây là để bàn bạc hợp tác, bình thường đều có người đẹp đến hầu rượu nhưng hôm nay có một Boss lớn ở đây nên họ không dám làm càn. Vì thế lúc nhìn thấy hai người đẹp say rượu ở trước cửa một số người liền có ý nghĩ xấu xa.
Diệp Chung Giác vốn không chú ý đến cửa phòng, dù có nghe thấy tiếng mở cửa nhưng anh cũng không hề quay mặt ra nhìn, anh đã không còn quan tâm đến những chuyện râu ria linh tinh nữa rồi.
Lâm Nhiên vừa mới ra ngoài đi vệ sinh, vừa quay về đã thấy cảnh tượng quái dị này.
Những người trong phòng nhìn hai người ở cửa với ánh mắt như sói nhìn thấy cừu non. Nhưng Diệp Chung Giác vẫn đang ngồi bên trong nên bọn họ không dám làm gì.
Lúc này Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao có chút mơ hồ, không rõ tình cảnh hiện tại như nào, hai người cứ đứng ở trước cửa phòng như vậy.
Tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Lâm Nhiên đứng sau Lệnh Hề Dao và Mạc Tổ Tình nên không nhìn rõ mặt hai người này.
Anh bước lên, vỗ vỗ vai Lệnh Hề Dao: "Hai vị là...?"
Lệnh Hề Dao cười híp mắt quay người lại, cả người toàn mùi rượu, nhìn phát là biết chính là con sâu rượu.
"Cậu là ai thế?"
Lâm Nhiên còn chưa kịp trả lời, Mạc Tố Tình đã quay người lại.
Lúc nhìn thấy Lệnh Hề Dao Lâm Nhiên vốn dĩ không có phản ứng gì nhưng lúc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Mạc Tổ Tình anh nhất thời kinh ngạc lùi về sau một bước.
Đây không phải là cô gái mà sếp bảo mình điều tra sao?
Anh vẫn luôn biết tình cảm sếp dành cho cô gái này không bình thường, nhưng sếp không phải vẫn đang ở trong phòng sao? Cô Mạc đến rồi sao sếp không hề có chút phản ứng gì?
Anh nhìn vào bên trong, Diệp Chung Giác đang cúi đầu ngồi trong góc trầm tư, không biết là đang nghĩ chuyện gì, chắc không chú ý đến người đứng ở cửa cũng như những
người khác trong phòng.
Xem ra sếp chưa nhìn thấy cô Mạc rồi.
Lâm Nhiên vội lướt qua Lệnh Hề Dao, đi vào trong phòng, tiến đến chỗ của Diệp Chung Giác.
Người trong phòng đã rục rịch từ trước rồi, nhìn thấy Lệnh Hề Dao và Mạc Tổ Tình sắp rời đi.
Có người đã không kìm nén được, trực tiếp đứng lên, kéo hai người ở lại: "Hai người đẹp, nếu đã đến rồi thì vào uống mấy ly rồi hằng đi!"
Lúc này Mạc Tổ Tình đã có chút tỉnh táo, cô cảm thấy có chút nguy hiểm, cô với Dao Dao đi vào hang sói rồi sao?
Cô cứ cảm thấy ánh mắt của bọn họ nhìn mình và Dao Dao có chút nguy hiểm. Cô kéo Lệnh Hề Dao ra sau lưng, cảnh giác với những người trong phòng.
Diệp Chung Giác vẫn đang cúi đầu chưa hề ngẩng lên lần nào, vì thế mà Mạc Tố Tình từ đầu đến cuối vẫn chưa nhìn thấy anh.
Lúc này, Lâm Nhiên đã đi đến bên cạnh Diệp Chung Giác: "Boss, bọn họ kéo cô Mạc vào trong phòng rồi"
Diệp Chung Giác vốn dĩ không chú ý, cứ tưởng Lâm Nhiên đến báo cáo công việc.
Nhưng khi nghe đến hai chữ cô Mạc anh liền ngẩng ngay đầu lên nhìn ra cửa. Thấy Mạc Tố Tình với vẻ đề phòng như kiểu gà mẹ đang dang cánh ôm lấy đàn con, bảo vệ Lệnh Hề Dao ở sau lưng.
Bọn họ đã lôi được hai người đẹp vào phòng rồi, người bên trong đều không có chút gì gọi là kiêng nể.
Diệp Chung Giác vẫn không có phản ứng gì, có một người giơ tay ra cười thô tục.
Thấy tay hắn đang muốn cầm cánh tay Mạc Tố Tình, cô lúc này cũng vô thức lùi về phía sau.
Lúc này, Lâm Nhiên còn chưa nhìn rõ Diệp Chung Giác đứng dậy từ lúc nào, đã thấy anh đến bên cạnh Mạc Tố Tình rồi. Anh lập tức hung hăng cầm vặn tay của người đàn ông vừa nãy định chạm vào cô. Người đó lập tức hét lên như tiếng heo chọc tiết.
Diệp Chung Giác liếc nhìn Lâm Nhiên vẫn còn đang há hốc mồm, ý nói theo mình ra ngoài. Anh đưa Mạc Tố Tình vừa bị dọa đến ngây người ra ngoài, để lại đám người sợ hãi ở trong phòng.
Lệnh Hề Dao bị Mạc Tố Tình kéo ra ngoài, cô vẫn say bí tỉ đến nỗi vẫn không biết vừa xảy ra chuyện gì.
Vừa từ trong căn phòng kia bước ra, Mạc
Tố Tình có vẻ tỉnh táo hơn được chút nhưng vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng cô vẫn có thể ngay lập tức nhận ra người đứng trước mắt đây chính là Diệp Chung Giác.
"Sao anh lại ở đây?"
Diệp Chung Giác vừa nghĩ đến việc nếu như tối nay cô ấy đi vào căn phòng kia mà không có mình ở đấy thì liệu cô ấy còn có thể ra ngoài được không, liền không kiềm chế được mà tức giận. Cô ấy không có chút ý thức tự vệ nào sao?
Nhưng lúc cô hỏi tại sao anh lại ở đây, anh mới đột nhiên nghĩ đến vấn đề thân phận của mình.
Vào thời khắc mấu chốt, Lâm Nhiên đi ra.
Diệp Chung Giác liền kéo ngay Lâm Nhiên lại: "Đây là giám đốc của anh, hôm nay anh ấy đưa anh đi đàm phán hợp đồng, đúng không giám đốc Lâm?"
Lâm Nhiên nhìn tình cảnh trước mắt, sắp khóc đến nơi. Sếp à! Anh cứ như vậy tôi sẽ tổn thọ mất, anh không thể cứ có bệnh là chữa bừa được.
归
Lệnh Hề Dao không phải là một người sẽ để mình chịu thiệt, Bạch Đình Nam ăn quả đẳng đâu phải chỉ một lần, thế mà vẫn không nhớ đòn, đáng đời cả thôi.
Tuy bình thường cô và Lệnh Hề Dao đấu võ mồm rất tích cực, thế nhưng hai người thường xuyên trêu chọc nhau đồng thời cũng khiến mối quan hệ trở nên thân thiết hơn, người khác làm được không? Làm được không? Đúng là ngu hết thuốc chữa.
An Tuệ Lâm mặt không chút biểu cảm liếc bọn họ, nói với giọng điệu không mấy vui vẻ: "Đi liên hoan không phải để mọi người cãi nhau, làm cho cả căn phòng toàn mùi thuốc súng rồi, không
muốn liên hoan thì cút ra ngoài cho tôi!" Mạc Tố Tình nhìn Lệnh Hề Dao rồi nắm lấy tay cô ra hiệu bảo cô đừng quá kích động.
Kết quả, Lệnh Hề Dao còn chưa kích động đã có người lên tiếng rồi: "Giám đốc An! Rõ ràng là do bọn họ phá hủy không khí của buổi liên hoan, sao cô lại chỉ nói tôi!"
Biểu cảm trên gương mặt của An Tuệ Lâm trở nên khó coi: "Bạch Đình Nam, không muốn liên hoan nữa thì cút về đi, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác!"
Có thể dễ dàng nhìn thấy tâm trạng của An Tuệ Lâm tối nay không được tốt cho lắm thế mà Bạch Đình Nam vẫn không biết lại đi chọc vào tổ kiến lửa.
Bạch Đình Nam bị nói trước mắt nhiều người như vậy nên uất ức, liền xách túi của mình hùng hổ đi ra ngoài, suýt chút nữa thì đâm vào nhân viên phục vụ đang bưng thức ăn.
Cô trừng mắt tức giận nhìn người phục vụ quát: "Mù à?".
Nói xong đi thẳng ra ngoài không thèm quay đầu lại nhìn một lần.
Nhân viên phục vụ bị quát đến ngây người ra, may có người giải vây: "Em đừng để
ý, cô ấy đầu óc không bình thường ấy mà. Em mau để đồ ăn lên đi, chị sắp đói chết rồi!"
Nhân viên phục vụ nghe thấy thế liền lấy lại vẻ tươi cười bưng thức ăn lên bàn, không khí của buổi tiệc cũng dần dần tốt lên.
Lệnh Hề Dao cười sảng khoái, ghé vào tai Mạc Tố Tình khẽ nói: "Tố Tình, cuối cùng tớ cũng biết tại sao Bạch Đình Nam lúc nào cùng kiếm chuyện cãi nhau với tớ rồi... Đúng là ngu xuẩn mà!... Hả lòng hả dạ quá đi!"
Mạc Tố Tình gượng gạo nhìn Lệnh Hề Dao. Sao cô lại cảm thấy cô gái này đang cười trên nỗi đau của người khác nhỉ. Nhưng cô thích! Vì cô cũng rất vui vì điều đó!
Cô nhỏ giọng nói: "Cậu không nhìn ra sao?"
"Nhìn ra gì cơ?", Lệnh Hề Dao ngạc nhiên.
"Cô ta ngực to nhưng không có não!"
Lệnh Hề Dao bật cười nhưng vẫn cố gắng giữ ý, lấy tay che miệng.
"Tố Tình, mình đột nhiên phát hiện cậu mới là người xấu xa nhất!"
Mạc Tố Tình không nói chuyện nữa, lấy đũa gắp cho Lệnh Hề Dao món mà cô ấy thích ăn nhất.
Ăn xong, có người đề nghị đi hát, có người lại muốn đi uống rượu vì khu KTV và khu quầy rượu của INTL Đế Cẩm liên kết với nhau mà cách chỗ ăn cùng không quá xa.
Lệnh Hề Dao lập tức giơ cả hai tay hai chân tán thành đi uống rượu, cô và Mạc Tố Tình đã lâu lắm rồi chưa cùng nhau uống rượu. Vừa rồi lúc ăn cơm cũng có uống nhưng rất ít, chưa đủ vui.
Cuối cùng, số người muốn đi uống rượu chiếm quá nửa nên mọi người quyết định đi uống rượu.
An Tuệ Lâm xua xua tay: "Mọi người đi đi, kinh phí ngày mai sẽ thanh toán sau, sếp sẽ chi toàn bộ chi phí tối nay. Tôi không đi đâu. 11
Có người tò mò hỏi: "Giám đốc An, sếp của chúng ta rốt cuộc là ai thế, thu mua tòa soạn báo lâu như thế rồi mà chưa từng lộ diện bao giờ"
An Tuệ Lâm liếc nhìn Lệnh Hề Dao, mặt vẫn không cảm xúc nói: "Không bao lâu nữa mọi người sẽ biết thôi.
Nói xong, cô liền quay người rời đi.
Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao ở lại cùng với mọi người, hùng hổ dẫn đầu đi đến quán rượu.
Qua ba lần rượu, Mạc Tổ Tình bắt đầu mê man, những cảm xúc của cô gần đây không còn chịu sự khống chế của bản thân nữa rồi.
Tối nay Lệnh Hề Dao cũng buông thả mà uống rượu, tình hình cũng không khác Mạc Tố Tình là mấy.
Đoàn người của tòa soạn báo đều say bí tỉ.
Mạc Tố Tình đứng lên không vững, định đi vệ sinh.
Trương Vũ Bân cũng được tính là có tửu lượng tốt vậy mà khi đứng dậy cũng loạng choạng suýt thì làm vỡ bình rượu trên bàn: "Tố Tình, anh đi cùng em!"
Mạc Tố Tình khoát tay lắc đầu, cô đi vệ sinh, người đàn ông này đi theo làm gì chứ!
Mấy đồng nghiệp nam bên cạnh Trương Vũ Bân hùa theo: "Đi đi đi! Nhất định phải đi! Mạc Tố Tình nhìn là biết đã uống nhiều rồi, phải cẩn thận mới được!"
Lệnh Hề Dao mặc dù cũng đang say nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ mặt bất đắc dĩ của Mạc Tổ Tình.
Cô đứng phắt dậy với chai rượu trong tay. "Mọi người ngồi xuống đi, tôi sẽ đi cùng Mạc Tố Tình nhà tôi! Cậu là đàn ông làm sao mà vào được nhà vệ sinh nữ mà đòi đi...
Hành động bất ngờ của cô làm cả đám đồng giật mình.
Trương Vũ Bân cố lắm mới có chút dũng
khí như vừa này cũng bị Hề Dao đè xuống rồi. Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao vịn vào nhau, nghiêng ngả đi ra ngoài!
Có hàng vạn nhà vệ sinh thế mà Mạc Tổ Tình cứ thế kéo Lệnh Hề Dao đi qua đi lại.
Hai người bây giờ đang không tỉnh táo, Mạc Tố Tình chỉ vào phòng mà hai người họ vừa mới đi qua: "Dao Dao, chúng ta có phải vừa đi qua đây rồi không, tớ nhớ là chúng ta vừa mới ở trong này mà"
Lệnh Hề Dao còn say hơn cô: "Cậu nhớ sai rồi, vừa nãy là chúng ta đi qua phòng ở cuối hành lang kia kìa"
Mạc Tố Tình cũng tưởng là do mình nhớ nhầm thật, lại bị Hề Dao kéo đi về phòng ở cuối hành lang.
Thật ra cũng không phải là Lệnh Hề Dao nhớ nhầm mà cô ấy say đến quên mất mình đến đây với ai rồi.
Bình thường khi Lệnh Hạo Quân đưa cô đến đây gần như đều là ở phòng số 1 ở cuối hành lang đó, muốn vào căn phòng đó chỉ có thể là nhân vật có máu mặt ở thành phố A.
Đi đến trước cửa phòng đó, Lệnh Hề Dao đẩy cửa cười như một đứa ngốc. Mạc Tổ Tình nhìn những gương mặt bên trong, sao ai cũng lạ thế. Cô lắc lắc đầu để mình tỉnh táo
hơn chút, rồi nhìn lại một lượt những người bên trong.
Của phòng đột nhiên mở ra, mọi người bên trong ai cũng giật mình nhưng lúc họ nhìn thấy hai người đẹp đang đứng ở cửa, một số người nhất thời trong ánh mắt lộ ra ý xấu xa dâm đãng.
Bọn họ đến đây là để bàn bạc hợp tác, bình thường đều có người đẹp đến hầu rượu nhưng hôm nay có một Boss lớn ở đây nên họ không dám làm càn. Vì thế lúc nhìn thấy hai người đẹp say rượu ở trước cửa một số người liền có ý nghĩ xấu xa.
Diệp Chung Giác vốn không chú ý đến cửa phòng, dù có nghe thấy tiếng mở cửa nhưng anh cũng không hề quay mặt ra nhìn, anh đã không còn quan tâm đến những chuyện râu ria linh tinh nữa rồi.
Lâm Nhiên vừa mới ra ngoài đi vệ sinh, vừa quay về đã thấy cảnh tượng quái dị này.
Những người trong phòng nhìn hai người ở cửa với ánh mắt như sói nhìn thấy cừu non. Nhưng Diệp Chung Giác vẫn đang ngồi bên trong nên bọn họ không dám làm gì.
Lúc này Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao có chút mơ hồ, không rõ tình cảnh hiện tại như nào, hai người cứ đứng ở trước cửa phòng như vậy.
Tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Lâm Nhiên đứng sau Lệnh Hề Dao và Mạc Tổ Tình nên không nhìn rõ mặt hai người này.
Anh bước lên, vỗ vỗ vai Lệnh Hề Dao: "Hai vị là...?"
Lệnh Hề Dao cười híp mắt quay người lại, cả người toàn mùi rượu, nhìn phát là biết chính là con sâu rượu.
"Cậu là ai thế?"
Lâm Nhiên còn chưa kịp trả lời, Mạc Tố Tình đã quay người lại.
Lúc nhìn thấy Lệnh Hề Dao Lâm Nhiên vốn dĩ không có phản ứng gì nhưng lúc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Mạc Tổ Tình anh nhất thời kinh ngạc lùi về sau một bước.
Đây không phải là cô gái mà sếp bảo mình điều tra sao?
Anh vẫn luôn biết tình cảm sếp dành cho cô gái này không bình thường, nhưng sếp không phải vẫn đang ở trong phòng sao? Cô Mạc đến rồi sao sếp không hề có chút phản ứng gì?
Anh nhìn vào bên trong, Diệp Chung Giác đang cúi đầu ngồi trong góc trầm tư, không biết là đang nghĩ chuyện gì, chắc không chú ý đến người đứng ở cửa cũng như những
người khác trong phòng.
Xem ra sếp chưa nhìn thấy cô Mạc rồi.
Lâm Nhiên vội lướt qua Lệnh Hề Dao, đi vào trong phòng, tiến đến chỗ của Diệp Chung Giác.
Người trong phòng đã rục rịch từ trước rồi, nhìn thấy Lệnh Hề Dao và Mạc Tổ Tình sắp rời đi.
Có người đã không kìm nén được, trực tiếp đứng lên, kéo hai người ở lại: "Hai người đẹp, nếu đã đến rồi thì vào uống mấy ly rồi hằng đi!"
Lúc này Mạc Tổ Tình đã có chút tỉnh táo, cô cảm thấy có chút nguy hiểm, cô với Dao Dao đi vào hang sói rồi sao?
Cô cứ cảm thấy ánh mắt của bọn họ nhìn mình và Dao Dao có chút nguy hiểm. Cô kéo Lệnh Hề Dao ra sau lưng, cảnh giác với những người trong phòng.
Diệp Chung Giác vẫn đang cúi đầu chưa hề ngẩng lên lần nào, vì thế mà Mạc Tố Tình từ đầu đến cuối vẫn chưa nhìn thấy anh.
Lúc này, Lâm Nhiên đã đi đến bên cạnh Diệp Chung Giác: "Boss, bọn họ kéo cô Mạc vào trong phòng rồi"
Diệp Chung Giác vốn dĩ không chú ý, cứ tưởng Lâm Nhiên đến báo cáo công việc.
Nhưng khi nghe đến hai chữ cô Mạc anh liền ngẩng ngay đầu lên nhìn ra cửa. Thấy Mạc Tố Tình với vẻ đề phòng như kiểu gà mẹ đang dang cánh ôm lấy đàn con, bảo vệ Lệnh Hề Dao ở sau lưng.
Bọn họ đã lôi được hai người đẹp vào phòng rồi, người bên trong đều không có chút gì gọi là kiêng nể.
Diệp Chung Giác vẫn không có phản ứng gì, có một người giơ tay ra cười thô tục.
Thấy tay hắn đang muốn cầm cánh tay Mạc Tố Tình, cô lúc này cũng vô thức lùi về phía sau.
Lúc này, Lâm Nhiên còn chưa nhìn rõ Diệp Chung Giác đứng dậy từ lúc nào, đã thấy anh đến bên cạnh Mạc Tố Tình rồi. Anh lập tức hung hăng cầm vặn tay của người đàn ông vừa nãy định chạm vào cô. Người đó lập tức hét lên như tiếng heo chọc tiết.
Diệp Chung Giác liếc nhìn Lâm Nhiên vẫn còn đang há hốc mồm, ý nói theo mình ra ngoài. Anh đưa Mạc Tố Tình vừa bị dọa đến ngây người ra ngoài, để lại đám người sợ hãi ở trong phòng.
Lệnh Hề Dao bị Mạc Tố Tình kéo ra ngoài, cô vẫn say bí tỉ đến nỗi vẫn không biết vừa xảy ra chuyện gì.
Vừa từ trong căn phòng kia bước ra, Mạc
Tố Tình có vẻ tỉnh táo hơn được chút nhưng vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng cô vẫn có thể ngay lập tức nhận ra người đứng trước mắt đây chính là Diệp Chung Giác.
"Sao anh lại ở đây?"
Diệp Chung Giác vừa nghĩ đến việc nếu như tối nay cô ấy đi vào căn phòng kia mà không có mình ở đấy thì liệu cô ấy còn có thể ra ngoài được không, liền không kiềm chế được mà tức giận. Cô ấy không có chút ý thức tự vệ nào sao?
Nhưng lúc cô hỏi tại sao anh lại ở đây, anh mới đột nhiên nghĩ đến vấn đề thân phận của mình.
Vào thời khắc mấu chốt, Lâm Nhiên đi ra.
Diệp Chung Giác liền kéo ngay Lâm Nhiên lại: "Đây là giám đốc của anh, hôm nay anh ấy đưa anh đi đàm phán hợp đồng, đúng không giám đốc Lâm?"
Lâm Nhiên nhìn tình cảnh trước mắt, sắp khóc đến nơi. Sếp à! Anh cứ như vậy tôi sẽ tổn thọ mất, anh không thể cứ có bệnh là chữa bừa được.
归
Danh sách chương