Diệp Chung Giác chỉ sợ bây giờ bị Mạc Tổ Tình phát hiện ra thân phận thật của mình liền quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Nhiên nói một câu làm cho Lâm Nhiên kinh hồn bạt vía: "Giám đốc Lâm, đây là vợ của tôi, còn kia là bạn của cô ấy"
Biểu cảm của Lâm Nhiên như đang khóc, có điều anh đã nhanh chóng hiểu được tình cảnh trước mắt rồi, lập tức nhập vai.
Bộ dạng lãnh đạm như cấp trên đối với cấp dưới.
"Ừm... Vậy cậu cứ được vợ về nhà trước đi, hợp đồng lát nữa một mình tôi bàn tiếp được rồi, đừng để cô ấy ở nơi như thế này một mình, nguy hiểm lắm"
Lâm Nhiên lúc này vẫn có chút khiếp sợ, mặc dù anh vẫn biết Mạc Tổ Tình đã kết hôn rồi nhưng anh không hề nghĩ tới người đó lại là Boss. Hơn nữa nhìn bộ dạng của cô là biết
cô căn bản không biết thân phận thật sự của Boss, chả trách dạo này Boss có nhiều hành vi bất thường như thế.
Nếu như anh ấy kết hôn rồi hơn nữa lại còn che giấu thân phận thật với cô Mạc, vậy thì tất cả có thể hiểu rồi.
Thì ra, tình yêu thật sự có thể thay đổi được một người.
Nhìn bộ dạng bảo vệ Mạc Tố Tình của Diệp Chung Giác thật giống như đang bảo vệ viên ngọc quý giá duy nhất trong lòng anh vậy.
Lâm Nhiên không dám bỏ qua một biểu cảm nào của Diệp Chung Giác, anh muốn nhìn xem sếp có vừa lòng với phần biểu hiện vừa rồi của mình hay không.
Diệp Chung Giác gật đầu tuy nhiên mặt vẫn không chút biểu cảm, nhưng Lâm Nhiên vẫn đang thầm run rẩy.
"Cảm ơn giám đốc Lâm, vậy tôi xin phép đưa cô ấy về nhà trước."
Mỗi lần sếp gọi ba chữ giám đốc Lâm, Lâm Nhiên suýt chút nữa thì quỳ xuống lạy sếp.
Thật không ngờ, lúc còn sống anh lại có thể nghe được chính miệng Diệp Chung Giác gọi mình là giám đốc Lâm, có khi kể chuyệ này với bất kì người nào quen Diệp Chung
Giác cũng sẽ không có ai tin.
Diệp Chung Giác một giây cũng không dám ở lại liền kéo Mạc Tố Tình đi ra ngoài, chỉ sợ cô sẽ phát hiện ra điều gì.
Nhìn thấy hai người cuối cùng cũng đi rồi, Lâm Nhiên mới thả lỏng, thở hắt ra một hơi, anh cảm thấy sau lưng mình như ướt đẫm mồ hôi, còn đáng sợ hơn là đàm phán một hợp đồng quan trọng nữa.
Lệnh Hề Dao uống say, Mạc Tổ Tình phải đỡ cô, cô vẫn một mực đòi vào quán rượu uống tiếp.
Mạc Tố Tình từ lúc vào phòng số 1 Đế Cẩm kia là đã tỉnh táo lại rồi, lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu.
Cô vẫn luôn cảm thấy việc lúc nãy có gì đó không đúng nhưng vẫn không nghĩ ra là không đúng chỗ nào. Lại thêm Lệnh Hề Dao điên cuồng ở bên cạnh, cô phải đỡ cô ấy nên cũng không thể nghĩ nhiều chuyện được.
"Anh giúp em đỡ cô ấy, em vào trong lấy túi xách."
Mạc Tố Tình nói xong liền để Lệnh Hề Dao cho Diệp Chung Giác, Diệp Chung Giác nhíu mày kéo cánh tay của Lệnh Hề Dao, Lệnh Hề Dao không ngừng quậy, Diệp Chung Giác tồi sầm mặt, biểu cảm của anh có chút khó chịu. Nhưng khi nghĩ đến cô ấy là bạn
thân của Mạc Tổ Tình, anh chỉ có thể đứng nguyên, không động đậy, như đầu gỗ vậy, cố chịu đựng sự khó chịu trong đáy lòng.
Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng bước chân dồn đập đi về hướng mình.
Anh quay người lại thì thấy Lệnh Hạo Quân đang đi tới với vẻ mặt nham hiểm.
Diệp Chung Giác biết Lệnh Hạo Quân hôm nay ở phòng Đế Cẩm số 2 ngay cạnh phòng mình, nhưng tại sau bây giờ hắn lại có biểu cảm nghiêm trọng như vậy thì anh không rõ.
Trông thấy ánh mắt của hắn chăm chăm nhìn vào Lệnh Hề Dao đang kéo tay mình, anh dường như hiểu ra gì đó rồi.
Còn chưa đợi anh nói gì, Lệnh Hạo Quân đã trực tiếp xông đến kéo Lệnh Hề Dao lại phía mình, ôm lấy cô.
Anh lạnh mặt nói: "Tổng giám đốc Lệnh, anh có ý gì đây?"
Lệnh Hạo Quân vẫn vẻ mặt âm trầm như cũ, giọng nói của ông lạnh như băng: "Làm thế nào mà cô ấy lại ở đây thì tôi không biết, nhưng anh lại ôm cháu gái của tôi đi, tôi nghĩ việc này chúng ta không có gì để bàn cãi nữa!"
Diệp Chung Giác bỗng nhiên nhận ra,
Lệnh Hề Dao quả đúng là cháu gái được Lệnh Hạo Quân vô cùng nuông chiều.
Bảo sao tính cách của Lệnh Hề Dao lại đơn thuần, tùy hứng như vậy, thì ra là có một người chú đằng sao bảo vệ hộ tổng, đem tất cả những thứ xấu xa trên thế giới này tránh xa Lệnh Hề Dao.
Chỉ có điều, nhìn bộ dạng của Mạc Tố Tình hình như cô ấy không biết thân phận thật của cô gái này thì phải.
Như thế cũng tốt, anh cũng không hy vọng Mạc Tố Tình sẽ xuất hiện cùng lúc với Lệnh Hề Dao, như thế quá nguy hiểm.
Hơn nữa, Lệnh Hạo Quân đưa Lệnh Hề Dao đi cũng tốt, để anh trông Lệnh Hề Dao đối với anh mà nói đúng là một cực hình.
Con người anh không thích tiếp xúc gần với người con gái nào khác ngoài Mạc Tố Tình.
Anh liền trả lời lại một cách lạnh nhạt: "Tùy anh nghĩ"
Lệnh Hạo Quân nhìn anh một lúc, không biết nghĩ gì đột nhiên cũng lạnh nhạt trả lời lại: "Cảm ơn tổng giám đốc Diệp vừa nãy đã chăm sóc cháu tôi"
Nói xong, hắn liền ôm Lệnh Hề Dao đi luôn không hề quay đầu nhìn lại.
Diệp Chung Giác nhìn theo bóng lưng của hắn, khuôn mặt trầm tư, không biết đang nghĩ gì.
Mạc Tổ Tình cầm túi xách của cô và Lệnh Hề Dao từ trong phòng rượu vội vã chạy ra.
Lúc nhìn thấy chỉ có Diệp Chung Giác đứng một mình ở đó, cô có chút hoảng loạn: "Dao Dao đâu rồi?"
"Chú cô ấy bế đi rồi!"
Giọng nói của Diệp Chung Giác hết sức bình tĩnh, không chút thay đổi.
"À..", Nhất thời đầu óc Mạc Tố Tình rơi vào tình trạng chết máy, bị chú bế đi rồi sao.
"Anh biết chú của cô ấy à?"
"Ừ."
Mạc Tố Tình càng mơ hồ hơn, Diệp Chung Giác mới biết Lệnh Hề Dao có mấy ngày thôi mà, làm sao lại quen chú của cô ấy được nhỉ? "Em quen biết cô ấy lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ nhìn thấy chú của cô ấy, sao anh lại gặp rồi thế?"
Trên mặt Mạc Tố Tình tràn đầy vẻ khó hiểu.
Diệp Chung Giác như gậy ông đập lưng ông, anh chỉ hy vọng lúc này Mạc Tố Tình uống say nên không được tỉnh táo.
"Tối nay em uống nhiều quá rồi, anh đưa em về nhà. Yên tâm, anh đưa bạn em cho ông ấy bởi vì anh đoán được đó là chú của cô ấy!"
Mạc Tố Tình kéo tay anh hỏi linh tinh: "Vậy chú của cô ấy trông như thế nào?"
Diệp Chung Giác bỗng cảm thấy đau đầu, thoạt nhìn Mạc Tố Tình rất tỉnh táo nhưng thật ra cũng đã hơi say rồi, bằng không bình thường cô ấy sẽ không nói chuyện với anh bằng giọng điệu nhõng nhẽo như thế.
"Mai em đến hỏi Lệnh Hề Dao là biết ngay thôi."
"Ờ..", Mạc Tố Tình gật đầu, có lẽ đã nhận ra Diệp Chung Giác không muốn trò chuyện về đề tài này nữa nên chỉ im lặng cúi đầu đi theo anh, không nói thêm gì nữa.
Lâm Nhiên nhìn theo Diệp Chung Giác và Mạc Tố Tình rời đi rồi mới trở lại phòng ăn.
Mọi người thấy anh về, khỏi phải nói vẻ mặt của bọn họ nôn nóng đến mức nào.
"Trợ lý Lâm, cô gái vừa rồi là ai vậy?"
"Trợ lý Lâm à xin anh nói đỡ cho tôi trước mặt tổng giám đốc Diệp với, vừa nãy tôi thật sự không cố ý mà, tôi đâu biết tổng giám đốc Diệp quen biết hai cô gái uống say kia đâu"
Người vừa kéo tay Mạc Tố Tình bây giờ
đang hối hận muốn chết, chỉ tiếc trên đời này không có thuốc hối hận.
Lâm Nhiên nhìn anh ta với anh mắt lạnh lùng: "Dạo này giám đốc Triệu luôn nóng vội như vậy mà, cần gì phải nói là cố ý?"
Anh vừa dứt lời, ngay lập tức sắc mặt giám đốc Triệu trở nên tím tái.
Xem ra không định tha cho mình, phải biết một điều rằng ở thành phố A này, nếu đã đắc tội Diệp Chung Giác thì không một ai có kết quả tốt.
Ông ta còn nhớ rõ hai tháng trước có một công ty không biết thân phận thật sự của Diệp Chung Giác nên có ý định sử dụng thủ đoạn phi pháp, nghe nói là bỏ thuốc kích dục cho đối phương hòng dùng cách này để sai khiến Diệp Chung Giác mở cửa sau cho mình.
Nào ngờ Diệp Chung Giác chính là Boss lớn, cuối cùng không những công ty đó phá sản trong vòng chưa đầy một ngày mà ông chủ bỏ thuốc cho Diệp Chung Giác khi đó còn bị vứt xác ra ngoài đồng hoang.
Chuyện này đã lan truyền khắp trong giới.
Thế nhưng không một ai dám họ he, Diệp Chung Giác vốn là một nhân vật bọn họ không dám trêu chọc.
Anh tàn nhẫn, độc ác, không ai là không
Giám đốc Triệu vừa định chạy trốn, Lâm Nhiên giơ chân ra ngáng, ông ta không chú ý thế là ngã sấp mặt xuống sàn nhà.
Lâm Nhiên cười khẩy: "Định chạy à?"
Ngay sau đó bốn người đàn ông áo đen được huấn luyện nghiêm khắc từ bên ngoài xông vào, dùng băng dính bịt miệng giám đốc Triệu lại và nhanh chóng kéo ông ta ra khỏi phòng.
Cả quá trình diễn ra chưa đến một phút.
Những người khác há hốc mồm, thậm chí không dám thở mạnh.
Lâm Nhiên xoay người lại, nở một nụ cười gian tà.
"Quý cô vừa nãy là một người cực kỳ quan trọng với tổng giám đốc Diệp, về chuyện xảy ra ở đây tối hôm nay tôi hy vọng mọi người coi như không biết, không nhìn thấy bất cứ điều gì cả, bằng không tôi nghĩ mọi người cũng đoán trước được hậu quả rồi"
Lâm Nhiên nói, rồi mỉm cười đầy thâm ý.
Tức khắc những người khác gật đầu lia lịa: "Chúng tôi nhất định sẽ không nói lung tung đâu trợ lý Lâm! Tối nay chúng tôi không nhìn thấy gì cả!"
Mọi người ở đây đều lên tiếng phụ họa:
SỢ.
"Đúng đúng đúng! Không có chuyện gì xảy ra ở đây tối nay cả.."
Lâm Nhìn chứng kiến cảnh này rồi mới nói tiếp một cách từ tổn.
"Nếu mọi người đã thức thời như vậy thì tôi đây cũng không muốn gây khó dễ cho mọi người, tối nay bàn chuyện hợp tác, nếu ai có ý định hợp tác thì xin mời đến toà Empire vào ngày mai để chúng ta gặp nhau và cùng bàn bạc chi tiết về hợp đồng.
Ngay lập tức trên mặt mọi người hiện lên vẻ tươi cười: "Được dược được! Cảm ơn trợ lý Lâm, trợ lý Lâm đi thong thả."
Lâm Nhiên vừa đi là mọi người thở phào, may mà vừa nãy bọn họ không lỗ mãng như giám đốc Triệu, bằng không người bị mang đi sẽ trở thành bọn họ.
Ngồi vào trong xe rồi Diệp Chung Giác mới phát hiện ra Mạc Tố Tình lúc này có vẻ khác thường.
Mặt cô đỏ ửng cùng với biểu cảm mơ hồ trông vô cùng đáng yêu.
"Diệp Chung Giác, ôm cái nào!"
Tức khắc khuôn mặt của Diệp Chung Giác sa sầm lại.
Ôm cái nào? Từ lúc đăng ký kết hôn với anh đến nay Mạc Tổ Tình chưa bao giờ nói
với anh bằng giọng điệu như thế, xem ra là do rượu đã ngấm.
Ban nãy ở trong phòng ăn cô bị dọa sợ đến mức phải tỉnh lại.
Lúc này đến nơi an toàn đầu óc lại trở nên mơ màng.
Nghĩ đến việc mình có thể khiến Mạc Tố Tình cảm thấy an toàn, sắc mặt Diệp Chung Giác dịu lại.
Mạc Tố Tình nhìn hai tay mình đã giơ ra mà Diệp Chung Giác vẫn không có phản ứng gì, tức thì cảm thấy không vui.
Ngay lập tức cô bày ra vẻ mặt tủi thân, giống như Diệp Chung Giác không giơ tay ra chính là tội ác tày trời.
Trông cô cứ như con nít, tủi thân, nũng nịu.
Trái tim Diệp Chung Giác bỗng trở nên mềm mại đến lạ, không ngờ cô ấy lại đối xử thân mật với anh như thế, anh cảm thấy chuyện này thậy kỳ diệu, thật khó tin.
Anh giơ tay ra ôm cô vào trong lòng.
Mạc Tố Tình khẽ ngọ nguậy, bàn tay đặt trước ngực Diệp Chung Giác sờ soạng liên tục.
Bỗng nhiên tay Mạc Tổ Tình chạm vào một điểm nổi nào đó trước ngực anh, cô sờ
nó một cách khó hiểu giống như một đứa trẻ ngây ngô, không biết vì sao trước ngực anh lại xuất hiện một điểm nổi như thế.
Diệp Chung Giác bỗng run lên, toàn thân anh căng cứng.
Cô bé này có biết mình đang làm gì không mà dám đùa với lửa?
Thế nhưng bây giờ bọn họ đang ở trong xe, Mạc Tố Tình lại còn uống say, nói chung là không tiện.
18
Biểu cảm của Lâm Nhiên như đang khóc, có điều anh đã nhanh chóng hiểu được tình cảnh trước mắt rồi, lập tức nhập vai.
Bộ dạng lãnh đạm như cấp trên đối với cấp dưới.
"Ừm... Vậy cậu cứ được vợ về nhà trước đi, hợp đồng lát nữa một mình tôi bàn tiếp được rồi, đừng để cô ấy ở nơi như thế này một mình, nguy hiểm lắm"
Lâm Nhiên lúc này vẫn có chút khiếp sợ, mặc dù anh vẫn biết Mạc Tổ Tình đã kết hôn rồi nhưng anh không hề nghĩ tới người đó lại là Boss. Hơn nữa nhìn bộ dạng của cô là biết
cô căn bản không biết thân phận thật sự của Boss, chả trách dạo này Boss có nhiều hành vi bất thường như thế.
Nếu như anh ấy kết hôn rồi hơn nữa lại còn che giấu thân phận thật với cô Mạc, vậy thì tất cả có thể hiểu rồi.
Thì ra, tình yêu thật sự có thể thay đổi được một người.
Nhìn bộ dạng bảo vệ Mạc Tố Tình của Diệp Chung Giác thật giống như đang bảo vệ viên ngọc quý giá duy nhất trong lòng anh vậy.
Lâm Nhiên không dám bỏ qua một biểu cảm nào của Diệp Chung Giác, anh muốn nhìn xem sếp có vừa lòng với phần biểu hiện vừa rồi của mình hay không.
Diệp Chung Giác gật đầu tuy nhiên mặt vẫn không chút biểu cảm, nhưng Lâm Nhiên vẫn đang thầm run rẩy.
"Cảm ơn giám đốc Lâm, vậy tôi xin phép đưa cô ấy về nhà trước."
Mỗi lần sếp gọi ba chữ giám đốc Lâm, Lâm Nhiên suýt chút nữa thì quỳ xuống lạy sếp.
Thật không ngờ, lúc còn sống anh lại có thể nghe được chính miệng Diệp Chung Giác gọi mình là giám đốc Lâm, có khi kể chuyệ này với bất kì người nào quen Diệp Chung
Giác cũng sẽ không có ai tin.
Diệp Chung Giác một giây cũng không dám ở lại liền kéo Mạc Tố Tình đi ra ngoài, chỉ sợ cô sẽ phát hiện ra điều gì.
Nhìn thấy hai người cuối cùng cũng đi rồi, Lâm Nhiên mới thả lỏng, thở hắt ra một hơi, anh cảm thấy sau lưng mình như ướt đẫm mồ hôi, còn đáng sợ hơn là đàm phán một hợp đồng quan trọng nữa.
Lệnh Hề Dao uống say, Mạc Tổ Tình phải đỡ cô, cô vẫn một mực đòi vào quán rượu uống tiếp.
Mạc Tố Tình từ lúc vào phòng số 1 Đế Cẩm kia là đã tỉnh táo lại rồi, lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu.
Cô vẫn luôn cảm thấy việc lúc nãy có gì đó không đúng nhưng vẫn không nghĩ ra là không đúng chỗ nào. Lại thêm Lệnh Hề Dao điên cuồng ở bên cạnh, cô phải đỡ cô ấy nên cũng không thể nghĩ nhiều chuyện được.
"Anh giúp em đỡ cô ấy, em vào trong lấy túi xách."
Mạc Tố Tình nói xong liền để Lệnh Hề Dao cho Diệp Chung Giác, Diệp Chung Giác nhíu mày kéo cánh tay của Lệnh Hề Dao, Lệnh Hề Dao không ngừng quậy, Diệp Chung Giác tồi sầm mặt, biểu cảm của anh có chút khó chịu. Nhưng khi nghĩ đến cô ấy là bạn
thân của Mạc Tổ Tình, anh chỉ có thể đứng nguyên, không động đậy, như đầu gỗ vậy, cố chịu đựng sự khó chịu trong đáy lòng.
Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng bước chân dồn đập đi về hướng mình.
Anh quay người lại thì thấy Lệnh Hạo Quân đang đi tới với vẻ mặt nham hiểm.
Diệp Chung Giác biết Lệnh Hạo Quân hôm nay ở phòng Đế Cẩm số 2 ngay cạnh phòng mình, nhưng tại sau bây giờ hắn lại có biểu cảm nghiêm trọng như vậy thì anh không rõ.
Trông thấy ánh mắt của hắn chăm chăm nhìn vào Lệnh Hề Dao đang kéo tay mình, anh dường như hiểu ra gì đó rồi.
Còn chưa đợi anh nói gì, Lệnh Hạo Quân đã trực tiếp xông đến kéo Lệnh Hề Dao lại phía mình, ôm lấy cô.
Anh lạnh mặt nói: "Tổng giám đốc Lệnh, anh có ý gì đây?"
Lệnh Hạo Quân vẫn vẻ mặt âm trầm như cũ, giọng nói của ông lạnh như băng: "Làm thế nào mà cô ấy lại ở đây thì tôi không biết, nhưng anh lại ôm cháu gái của tôi đi, tôi nghĩ việc này chúng ta không có gì để bàn cãi nữa!"
Diệp Chung Giác bỗng nhiên nhận ra,
Lệnh Hề Dao quả đúng là cháu gái được Lệnh Hạo Quân vô cùng nuông chiều.
Bảo sao tính cách của Lệnh Hề Dao lại đơn thuần, tùy hứng như vậy, thì ra là có một người chú đằng sao bảo vệ hộ tổng, đem tất cả những thứ xấu xa trên thế giới này tránh xa Lệnh Hề Dao.
Chỉ có điều, nhìn bộ dạng của Mạc Tố Tình hình như cô ấy không biết thân phận thật của cô gái này thì phải.
Như thế cũng tốt, anh cũng không hy vọng Mạc Tố Tình sẽ xuất hiện cùng lúc với Lệnh Hề Dao, như thế quá nguy hiểm.
Hơn nữa, Lệnh Hạo Quân đưa Lệnh Hề Dao đi cũng tốt, để anh trông Lệnh Hề Dao đối với anh mà nói đúng là một cực hình.
Con người anh không thích tiếp xúc gần với người con gái nào khác ngoài Mạc Tố Tình.
Anh liền trả lời lại một cách lạnh nhạt: "Tùy anh nghĩ"
Lệnh Hạo Quân nhìn anh một lúc, không biết nghĩ gì đột nhiên cũng lạnh nhạt trả lời lại: "Cảm ơn tổng giám đốc Diệp vừa nãy đã chăm sóc cháu tôi"
Nói xong, hắn liền ôm Lệnh Hề Dao đi luôn không hề quay đầu nhìn lại.
Diệp Chung Giác nhìn theo bóng lưng của hắn, khuôn mặt trầm tư, không biết đang nghĩ gì.
Mạc Tổ Tình cầm túi xách của cô và Lệnh Hề Dao từ trong phòng rượu vội vã chạy ra.
Lúc nhìn thấy chỉ có Diệp Chung Giác đứng một mình ở đó, cô có chút hoảng loạn: "Dao Dao đâu rồi?"
"Chú cô ấy bế đi rồi!"
Giọng nói của Diệp Chung Giác hết sức bình tĩnh, không chút thay đổi.
"À..", Nhất thời đầu óc Mạc Tố Tình rơi vào tình trạng chết máy, bị chú bế đi rồi sao.
"Anh biết chú của cô ấy à?"
"Ừ."
Mạc Tố Tình càng mơ hồ hơn, Diệp Chung Giác mới biết Lệnh Hề Dao có mấy ngày thôi mà, làm sao lại quen chú của cô ấy được nhỉ? "Em quen biết cô ấy lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ nhìn thấy chú của cô ấy, sao anh lại gặp rồi thế?"
Trên mặt Mạc Tố Tình tràn đầy vẻ khó hiểu.
Diệp Chung Giác như gậy ông đập lưng ông, anh chỉ hy vọng lúc này Mạc Tố Tình uống say nên không được tỉnh táo.
"Tối nay em uống nhiều quá rồi, anh đưa em về nhà. Yên tâm, anh đưa bạn em cho ông ấy bởi vì anh đoán được đó là chú của cô ấy!"
Mạc Tố Tình kéo tay anh hỏi linh tinh: "Vậy chú của cô ấy trông như thế nào?"
Diệp Chung Giác bỗng cảm thấy đau đầu, thoạt nhìn Mạc Tố Tình rất tỉnh táo nhưng thật ra cũng đã hơi say rồi, bằng không bình thường cô ấy sẽ không nói chuyện với anh bằng giọng điệu nhõng nhẽo như thế.
"Mai em đến hỏi Lệnh Hề Dao là biết ngay thôi."
"Ờ..", Mạc Tố Tình gật đầu, có lẽ đã nhận ra Diệp Chung Giác không muốn trò chuyện về đề tài này nữa nên chỉ im lặng cúi đầu đi theo anh, không nói thêm gì nữa.
Lâm Nhiên nhìn theo Diệp Chung Giác và Mạc Tố Tình rời đi rồi mới trở lại phòng ăn.
Mọi người thấy anh về, khỏi phải nói vẻ mặt của bọn họ nôn nóng đến mức nào.
"Trợ lý Lâm, cô gái vừa rồi là ai vậy?"
"Trợ lý Lâm à xin anh nói đỡ cho tôi trước mặt tổng giám đốc Diệp với, vừa nãy tôi thật sự không cố ý mà, tôi đâu biết tổng giám đốc Diệp quen biết hai cô gái uống say kia đâu"
Người vừa kéo tay Mạc Tố Tình bây giờ
đang hối hận muốn chết, chỉ tiếc trên đời này không có thuốc hối hận.
Lâm Nhiên nhìn anh ta với anh mắt lạnh lùng: "Dạo này giám đốc Triệu luôn nóng vội như vậy mà, cần gì phải nói là cố ý?"
Anh vừa dứt lời, ngay lập tức sắc mặt giám đốc Triệu trở nên tím tái.
Xem ra không định tha cho mình, phải biết một điều rằng ở thành phố A này, nếu đã đắc tội Diệp Chung Giác thì không một ai có kết quả tốt.
Ông ta còn nhớ rõ hai tháng trước có một công ty không biết thân phận thật sự của Diệp Chung Giác nên có ý định sử dụng thủ đoạn phi pháp, nghe nói là bỏ thuốc kích dục cho đối phương hòng dùng cách này để sai khiến Diệp Chung Giác mở cửa sau cho mình.
Nào ngờ Diệp Chung Giác chính là Boss lớn, cuối cùng không những công ty đó phá sản trong vòng chưa đầy một ngày mà ông chủ bỏ thuốc cho Diệp Chung Giác khi đó còn bị vứt xác ra ngoài đồng hoang.
Chuyện này đã lan truyền khắp trong giới.
Thế nhưng không một ai dám họ he, Diệp Chung Giác vốn là một nhân vật bọn họ không dám trêu chọc.
Anh tàn nhẫn, độc ác, không ai là không
Giám đốc Triệu vừa định chạy trốn, Lâm Nhiên giơ chân ra ngáng, ông ta không chú ý thế là ngã sấp mặt xuống sàn nhà.
Lâm Nhiên cười khẩy: "Định chạy à?"
Ngay sau đó bốn người đàn ông áo đen được huấn luyện nghiêm khắc từ bên ngoài xông vào, dùng băng dính bịt miệng giám đốc Triệu lại và nhanh chóng kéo ông ta ra khỏi phòng.
Cả quá trình diễn ra chưa đến một phút.
Những người khác há hốc mồm, thậm chí không dám thở mạnh.
Lâm Nhiên xoay người lại, nở một nụ cười gian tà.
"Quý cô vừa nãy là một người cực kỳ quan trọng với tổng giám đốc Diệp, về chuyện xảy ra ở đây tối hôm nay tôi hy vọng mọi người coi như không biết, không nhìn thấy bất cứ điều gì cả, bằng không tôi nghĩ mọi người cũng đoán trước được hậu quả rồi"
Lâm Nhiên nói, rồi mỉm cười đầy thâm ý.
Tức khắc những người khác gật đầu lia lịa: "Chúng tôi nhất định sẽ không nói lung tung đâu trợ lý Lâm! Tối nay chúng tôi không nhìn thấy gì cả!"
Mọi người ở đây đều lên tiếng phụ họa:
SỢ.
"Đúng đúng đúng! Không có chuyện gì xảy ra ở đây tối nay cả.."
Lâm Nhìn chứng kiến cảnh này rồi mới nói tiếp một cách từ tổn.
"Nếu mọi người đã thức thời như vậy thì tôi đây cũng không muốn gây khó dễ cho mọi người, tối nay bàn chuyện hợp tác, nếu ai có ý định hợp tác thì xin mời đến toà Empire vào ngày mai để chúng ta gặp nhau và cùng bàn bạc chi tiết về hợp đồng.
Ngay lập tức trên mặt mọi người hiện lên vẻ tươi cười: "Được dược được! Cảm ơn trợ lý Lâm, trợ lý Lâm đi thong thả."
Lâm Nhiên vừa đi là mọi người thở phào, may mà vừa nãy bọn họ không lỗ mãng như giám đốc Triệu, bằng không người bị mang đi sẽ trở thành bọn họ.
Ngồi vào trong xe rồi Diệp Chung Giác mới phát hiện ra Mạc Tố Tình lúc này có vẻ khác thường.
Mặt cô đỏ ửng cùng với biểu cảm mơ hồ trông vô cùng đáng yêu.
"Diệp Chung Giác, ôm cái nào!"
Tức khắc khuôn mặt của Diệp Chung Giác sa sầm lại.
Ôm cái nào? Từ lúc đăng ký kết hôn với anh đến nay Mạc Tổ Tình chưa bao giờ nói
với anh bằng giọng điệu như thế, xem ra là do rượu đã ngấm.
Ban nãy ở trong phòng ăn cô bị dọa sợ đến mức phải tỉnh lại.
Lúc này đến nơi an toàn đầu óc lại trở nên mơ màng.
Nghĩ đến việc mình có thể khiến Mạc Tố Tình cảm thấy an toàn, sắc mặt Diệp Chung Giác dịu lại.
Mạc Tố Tình nhìn hai tay mình đã giơ ra mà Diệp Chung Giác vẫn không có phản ứng gì, tức thì cảm thấy không vui.
Ngay lập tức cô bày ra vẻ mặt tủi thân, giống như Diệp Chung Giác không giơ tay ra chính là tội ác tày trời.
Trông cô cứ như con nít, tủi thân, nũng nịu.
Trái tim Diệp Chung Giác bỗng trở nên mềm mại đến lạ, không ngờ cô ấy lại đối xử thân mật với anh như thế, anh cảm thấy chuyện này thậy kỳ diệu, thật khó tin.
Anh giơ tay ra ôm cô vào trong lòng.
Mạc Tố Tình khẽ ngọ nguậy, bàn tay đặt trước ngực Diệp Chung Giác sờ soạng liên tục.
Bỗng nhiên tay Mạc Tổ Tình chạm vào một điểm nổi nào đó trước ngực anh, cô sờ
nó một cách khó hiểu giống như một đứa trẻ ngây ngô, không biết vì sao trước ngực anh lại xuất hiện một điểm nổi như thế.
Diệp Chung Giác bỗng run lên, toàn thân anh căng cứng.
Cô bé này có biết mình đang làm gì không mà dám đùa với lửa?
Thế nhưng bây giờ bọn họ đang ở trong xe, Mạc Tố Tình lại còn uống say, nói chung là không tiện.
18
Danh sách chương