Diệp Chung Giác cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, anh từ từ đẩy Mạc Tổ Tình rồi giơ tay ấn hai vai cô lại.
Đột ngột rời xa lồng ngực ấm áp khiến vẻ không vui hiện rõ lên trên mặt Mạc Tổ Tình, cô bĩu mỗi như thể đứa bé không được ăn kẹo, gương mặt nhăn nhỏ trông đáng thương vô cùng.
Tính tự chủ mà Diệp Chung Giác luôn lấy làm tự hào tức khắc sụp đổ ngay trước mặt CÔ.
Trong đầu Diệp Chung Giác đang diễn ra một cuộc đấu tranh nội tâm kịch liệt, anh phân vân giữa việc về nhà và không về nhà.
Mạc Tổ Tình nhìn anh với ánh mắt tủi thân, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh rưng rưng nước mắt, dường như chỉ một giây sau là có thể bật khóc nức nở.
Diệp Chung Giác hoàn toàn bại trận, anh
vươn tay ôm cô vào vào lòng một cách dịu dàng rồi nhẹ nhàng an ủi cho dù cô có hiểu hay không.
"Tố Tình ngoan, nghe lời nào, chúng ta về nhà nhé. Sau khi về nhà sẽ cho em ôm, đang ở trong xe rất khó chịu, được không nào?"
Hình như Mạc Tổ Tình nghe hiểu, cô im lặng một lúc rồi gật đầu trông như gà con mổ thóc.
Diệp Chung Giác tức khắc vui vẻ, anh đặt cô ngồi yên trên ghế phụ một cách cẩn thận, lồng ngực cô gần như dán chặt lên cơ thể của anh, sợ rằng mình vừa rời đi cô sẽ không vui.
Sau đó anh chậm rãi thắt dây đai an toàn cho Mạc Tố Tình, đề phòng cô lộn xộn nên anh lấy gối ôm ở chỗ ngồi sau đưa cho cô ôm trong lòng, anh kéo hai tay cô lên để cô ôm chặt lấy nó.
Dường như Mạc Tố Tình cảm thấy rất thú vị, cô ôm gối ôm tựa như đang dỗ dành trẻ nhỏ, đôi mắt cô sáng ngời rực rỡ.
Diệp Chung Giác thở phào nhẹ nhõm, anh nhanh chóng lái xe đi về nhà.
Trên đường đi, Mạc Tổ Tình ôm gối đùa nghịch một lát, dường như đã cảm thấy nhàm chán rồi.
Cô đẩy gối ôm ra rồi vung tay lên nắm cánh tay của Diệp Chung Giác.
Diệp Chung Giác đang lái xe nên không rảnh chú ý đến Mạc Tổ Tình, cảm giác tay cô duỗi đến chỗ mình bèn vươn tay lấy bàn tay đang đặt trên cánh tay mình ra một cách khó khăn.
Diệp Chung Giác vừa mới thả ra thì bàn tay không nghe lời kia lại vươn tới, lần này nó không bắt tay anh lại nữa mà đặt trên đùi anh, thậm chí bàn tay ấy còn không thành thật mà ngọ nguậy không thôi.
Lần này toàn người Diệp Chung Giác cứng đờ, gân xanh nổi lên trên trán, anh giơ tay thả bàn tay không nghe lời kia về một lần nữa.
Trong lúc anh đang phóng xe về nhà, không biết Mạc Tố Tình đã chui ra khỏi dây đại an toàn bằng cách nào.
Rõ ràng ban đầu dây đai an toàn vẫn còn được thắt tử tế, vậy mà bây giờ nó đã ở sau lưng cô, không biết cô chui ra ngoài kiểu gì nữa.
Diệp Chung Giác chỉ nhìn cô một cái rồi cũng mặc kệ, dù sao sắp về đến nhà rồi.
Xe đi băng băng, lao nhanh về phía tiểu khu.
Diệp Chung Giác đậu xe, việc đầu tiên anh làm là kéo Mạc Tổ Tình từ trong xe ra ngoài.
Cô bé này thật là biết giày vò người khác, hôm nay cô đang thử nghiệm anh sao.
Xem ra sau này không thể để cô uống nhiều như vậy được.
Diệp Chung Giác đỡ Mạc Tố Tình đứng thẳng dậy, ánh mắt anh đen như mực, vừa u tối vừa thâm trầm.
Anh nhanh chóng xuống xe rồi ôm Mạc Tố Tính ra khỏi ghế phụ, đi thẳng về phía thang máy.
Trong thang máy, Mạc Tố Tình dùng cả hai tay cào ngực Diệp Chung Giác liên tục, anh đã kiềm chế đến cực hạn rồi, thế nhưng trong đây còn có người khác nên anh đành cố nén ham muốn được hôn lấy cô ngay lúc này.
Hai người đứng bên cạnh có vẻ như là một đôi vợ chồng, anh chồng cười nói: "Uống say à?"
Diệp Chung Giác cau mày, khẽ gật đầu đáp lại: "Phải.
Anh ta nhận ra Diệp Chung Giác không muốn nói chuyện, anh ta cũng chẳng phải người thích tự chuốc nhục vào người nên chỉ
hỏi một câu như vậy rồi không nói thêm gì nữa.
Cuối cùng cũng đến tầng của Diệp Chung Giác và Mạc Tố Tình, anh đi ra khỏi thang máy ngay lập tức và đi về phía cửa nhà mình.
Sau khi vào nhà, Diệp Chung Giác không bật đèn luôn mà lại đặt Mạc Tố Tình lên cửa rồi hôn lên môi cô.
Diệp Chung Giác đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh ngạc nhiên, đưa tay ra bật đèn, phút chốc khuôn mặt tối sầm lại, cô gái bé nhỏ này đã ngủ thiếp đi rồi.
Diệp Chung Giác nghiến răng, không biết nên khóc hay cười, không gì có thể miêu tả được đau khổ của anh lúc này.
Anh ngày trước không biết, cô gái này mỗi khi uống say đều trở nên vô cùng quyến rũ, sắp bức chết anh rồi, anh thề, sau này sẽ không để cô uống say nữa.
Nhìn gương mặt ngây thơ, thuần khiết của cô đang lặng lẽ từa vào vai anh ngủ, khế có tiếng thở nhẹ, cái đầu đang tựa đầu vào vai anh, khó chịu khẽ động đậy.
Khoảnh khắc này cho dù Diệp Chung Giác có khó chịu đến mức nào cũng không
thể làm cô tỉnh dậy.
Anh bất lực thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm cô vào phòng ngủ, cuối cùng đi vào phòng tắm lấy ít nước, cầm khăn lau mặt cho CÔ.
Lau người, thay đồ cho cô xong, anh mang theo nước lau người cho cô, gần như bỏ chạy vào phòng tắm, anh mở nước lạnh, dầm mình rất lâu thì sự bồn chồn, khó chịu trong lòng mới dần nguôi ngoại.
Sau khi tắm xong đi ra ngoài, toàn thân anh mang theo chút hơi lạnh.
Anh vừa nằm lên giường, Mạc Tổ Tình dường như cảm thấy ớn lạnh, cơ thể cô vô thức co rúm lại ở phía bên kia giường.
Diệp Chung Giác cau mày khó chịu, anh nằm trong chăn một lúc, cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đã ấm trở lại liền điều chỉnh nhiệt độ điều hoà xuống.
Giờ cũng cuối thu rồi, nhiệt độ ở thành phố A đã giảm dần. Máy điều hoà được chỉnh xuống, nhiệt độ trong phòng cũng rất nhanh bị thấp xuống.
Mạc Tố Tình dường như cảm nhận được nhiệt độ trong phòng đã giảm, cô cuộn tròn một chút, như đang tìm kiếm hơi ấm, nhẹ nhàng nhích người về phía Diệp Chung Giác.
Cuối cùng, cô cảm nhận được một vấn ấm ấm, đưa tay ôm lấy, đổi tư thế thoải mái hơn rồi tiếp tục ngủ thiếp đi.
Nhìn người con giá bé nhỏ trong lòng mình, Diệp Chung Giác đột nhiên cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy.
Anh quay lại, ôm chặt lấy cơ thể mỏng manh trong tay mình, hài lòng tăng nhiệt độ điều hoà.
Ngày hôm sau khi Mạc Tố Tình tỉnh dậy, cảm người đều cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là đầu đau như muốn nổ tung.
Cô khó chịu xoa xoa đầu thì nhìn thấy Diệp Chung Giác mở cửa đi vào, trong tay anh còn cầm một cái bát.
Anh đi đến, đưa bát trong tay cho Mạc Tố Tình: "Hôm qua em uống nhiều rồi, uống xong bát canh giải rượu này sẽ đỡ hơn chút"
Mạc Tố Tình nhìn anh một cách kỳ lạ: "Anh có thể nấu canh giải rượu?"
Diệp Chung Giác quay đầu lại, anh không thể cho cô biết, mới sáng sớm anh đã lên mạng tìm kiếm cách làm canh giải rượu, sợ cô tỉnh lại sẽ đau đầu, người con gái vô tâm này.
Anh hờ hững: "Ừ!" một tiếng.
Mạc Tố Tình vươn người để nhìn anh, đột
nhiên phát hiện trên mặt anh có nét đáng ngờ, Diệp Chung Giác có chút mất tự nhiên: "Uống xong đi để anh cầm bát ra ngoài!"
Mặc dù giọng nói của anh rất bình tĩnh, như Mạc Tố Tình có thể nghe ra mùi bất thường trong đó. Chỉ là khi tỉnh dậy, cô không có đủ dũng khí để nói không với Diệp Chung Giác.
Không biết tại sao, cô càng ngày càng u mê vẻ đẹp của anh, dường như không thể từ chối anh.
Mạc Tố Tình uống xong liền đưa bát cho anh, Diệp Chung Giác mím chặt môi, im lặng, cầm bát đi ra ngoài.
Mặc dù anh như vậy, nhưng Mạc Tổ Tình vẫn cảm thấy ấm áp như có dòng nước nóng len lỏi chảy trong tim.
Cô đắm chìm trong sự quan tâm, chăm sóc ấm áp của anh thì điện thoại đột nhiên reo lên, khiến cô giật mình thiếu chút nhảy cẫng lên.
Quay người thì thấy điện thoại đã bị ném văng xuống đất. Cô nhanh chóng nhặt lên, lướt qua thì thấy là tin nhắn wechat Lệnh Hề Dao gửi đến.
Lệnh Tiểu Dao: Tổ Tình, cậu đang làm gì thế? Mạc Tiểu Li: Vừa dậy, mình đau đầu, hôm qua uống nhiều quá.
Lệnh Tiểu Dao: Icon khóc ròng, cậu còn biết uống nhiều, mình giờ cái gì cũng không biết nè! Còn không biết đã về nhà kiểu gì!
Mạc Tiểu Li: Diệp Chung Giác nói chú đưa cậu về, anh ấy hình như biết chú cậu.
Lệnh Tiểu Dao: ???
Lệnh Tiểu Li: Lúc mình đi lấy túi, để Diệp Chung Giác ở lại đỡ cậu, lúc ra thì đã không thấy cậu đâu thì anh ấy nói chủ cậu đưa về rôi.
Điện thoại trên tay Lệnh Hề Dao đột nhiên rơi xuống, Diệp Chung Giác quen biết chú cô, vậy có nên nói với Mạc Tổ Tình thân phận thực sự của cô không.
Cô còn đang rối bời không biết nên nói sự thực hay không, Mạc Tổ Tình lại tiếp tục gửi tin nhắn đến.
Mạc Tiểu Li: Cậu chết đâu rồi?
Lệnh Tiểu Dao: !!! Sức mạnh như vũ bão trong cơ thể mình có thể vượt quá tầm kiểm soát đó, cẩn thận đi, đừng có mà kích động mìnhị
归
Đột ngột rời xa lồng ngực ấm áp khiến vẻ không vui hiện rõ lên trên mặt Mạc Tổ Tình, cô bĩu mỗi như thể đứa bé không được ăn kẹo, gương mặt nhăn nhỏ trông đáng thương vô cùng.
Tính tự chủ mà Diệp Chung Giác luôn lấy làm tự hào tức khắc sụp đổ ngay trước mặt CÔ.
Trong đầu Diệp Chung Giác đang diễn ra một cuộc đấu tranh nội tâm kịch liệt, anh phân vân giữa việc về nhà và không về nhà.
Mạc Tổ Tình nhìn anh với ánh mắt tủi thân, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh rưng rưng nước mắt, dường như chỉ một giây sau là có thể bật khóc nức nở.
Diệp Chung Giác hoàn toàn bại trận, anh
vươn tay ôm cô vào vào lòng một cách dịu dàng rồi nhẹ nhàng an ủi cho dù cô có hiểu hay không.
"Tố Tình ngoan, nghe lời nào, chúng ta về nhà nhé. Sau khi về nhà sẽ cho em ôm, đang ở trong xe rất khó chịu, được không nào?"
Hình như Mạc Tổ Tình nghe hiểu, cô im lặng một lúc rồi gật đầu trông như gà con mổ thóc.
Diệp Chung Giác tức khắc vui vẻ, anh đặt cô ngồi yên trên ghế phụ một cách cẩn thận, lồng ngực cô gần như dán chặt lên cơ thể của anh, sợ rằng mình vừa rời đi cô sẽ không vui.
Sau đó anh chậm rãi thắt dây đai an toàn cho Mạc Tố Tình, đề phòng cô lộn xộn nên anh lấy gối ôm ở chỗ ngồi sau đưa cho cô ôm trong lòng, anh kéo hai tay cô lên để cô ôm chặt lấy nó.
Dường như Mạc Tố Tình cảm thấy rất thú vị, cô ôm gối ôm tựa như đang dỗ dành trẻ nhỏ, đôi mắt cô sáng ngời rực rỡ.
Diệp Chung Giác thở phào nhẹ nhõm, anh nhanh chóng lái xe đi về nhà.
Trên đường đi, Mạc Tổ Tình ôm gối đùa nghịch một lát, dường như đã cảm thấy nhàm chán rồi.
Cô đẩy gối ôm ra rồi vung tay lên nắm cánh tay của Diệp Chung Giác.
Diệp Chung Giác đang lái xe nên không rảnh chú ý đến Mạc Tổ Tình, cảm giác tay cô duỗi đến chỗ mình bèn vươn tay lấy bàn tay đang đặt trên cánh tay mình ra một cách khó khăn.
Diệp Chung Giác vừa mới thả ra thì bàn tay không nghe lời kia lại vươn tới, lần này nó không bắt tay anh lại nữa mà đặt trên đùi anh, thậm chí bàn tay ấy còn không thành thật mà ngọ nguậy không thôi.
Lần này toàn người Diệp Chung Giác cứng đờ, gân xanh nổi lên trên trán, anh giơ tay thả bàn tay không nghe lời kia về một lần nữa.
Trong lúc anh đang phóng xe về nhà, không biết Mạc Tố Tình đã chui ra khỏi dây đại an toàn bằng cách nào.
Rõ ràng ban đầu dây đai an toàn vẫn còn được thắt tử tế, vậy mà bây giờ nó đã ở sau lưng cô, không biết cô chui ra ngoài kiểu gì nữa.
Diệp Chung Giác chỉ nhìn cô một cái rồi cũng mặc kệ, dù sao sắp về đến nhà rồi.
Xe đi băng băng, lao nhanh về phía tiểu khu.
Diệp Chung Giác đậu xe, việc đầu tiên anh làm là kéo Mạc Tổ Tình từ trong xe ra ngoài.
Cô bé này thật là biết giày vò người khác, hôm nay cô đang thử nghiệm anh sao.
Xem ra sau này không thể để cô uống nhiều như vậy được.
Diệp Chung Giác đỡ Mạc Tố Tình đứng thẳng dậy, ánh mắt anh đen như mực, vừa u tối vừa thâm trầm.
Anh nhanh chóng xuống xe rồi ôm Mạc Tố Tính ra khỏi ghế phụ, đi thẳng về phía thang máy.
Trong thang máy, Mạc Tố Tình dùng cả hai tay cào ngực Diệp Chung Giác liên tục, anh đã kiềm chế đến cực hạn rồi, thế nhưng trong đây còn có người khác nên anh đành cố nén ham muốn được hôn lấy cô ngay lúc này.
Hai người đứng bên cạnh có vẻ như là một đôi vợ chồng, anh chồng cười nói: "Uống say à?"
Diệp Chung Giác cau mày, khẽ gật đầu đáp lại: "Phải.
Anh ta nhận ra Diệp Chung Giác không muốn nói chuyện, anh ta cũng chẳng phải người thích tự chuốc nhục vào người nên chỉ
hỏi một câu như vậy rồi không nói thêm gì nữa.
Cuối cùng cũng đến tầng của Diệp Chung Giác và Mạc Tố Tình, anh đi ra khỏi thang máy ngay lập tức và đi về phía cửa nhà mình.
Sau khi vào nhà, Diệp Chung Giác không bật đèn luôn mà lại đặt Mạc Tố Tình lên cửa rồi hôn lên môi cô.
Diệp Chung Giác đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh ngạc nhiên, đưa tay ra bật đèn, phút chốc khuôn mặt tối sầm lại, cô gái bé nhỏ này đã ngủ thiếp đi rồi.
Diệp Chung Giác nghiến răng, không biết nên khóc hay cười, không gì có thể miêu tả được đau khổ của anh lúc này.
Anh ngày trước không biết, cô gái này mỗi khi uống say đều trở nên vô cùng quyến rũ, sắp bức chết anh rồi, anh thề, sau này sẽ không để cô uống say nữa.
Nhìn gương mặt ngây thơ, thuần khiết của cô đang lặng lẽ từa vào vai anh ngủ, khế có tiếng thở nhẹ, cái đầu đang tựa đầu vào vai anh, khó chịu khẽ động đậy.
Khoảnh khắc này cho dù Diệp Chung Giác có khó chịu đến mức nào cũng không
thể làm cô tỉnh dậy.
Anh bất lực thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm cô vào phòng ngủ, cuối cùng đi vào phòng tắm lấy ít nước, cầm khăn lau mặt cho CÔ.
Lau người, thay đồ cho cô xong, anh mang theo nước lau người cho cô, gần như bỏ chạy vào phòng tắm, anh mở nước lạnh, dầm mình rất lâu thì sự bồn chồn, khó chịu trong lòng mới dần nguôi ngoại.
Sau khi tắm xong đi ra ngoài, toàn thân anh mang theo chút hơi lạnh.
Anh vừa nằm lên giường, Mạc Tổ Tình dường như cảm thấy ớn lạnh, cơ thể cô vô thức co rúm lại ở phía bên kia giường.
Diệp Chung Giác cau mày khó chịu, anh nằm trong chăn một lúc, cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đã ấm trở lại liền điều chỉnh nhiệt độ điều hoà xuống.
Giờ cũng cuối thu rồi, nhiệt độ ở thành phố A đã giảm dần. Máy điều hoà được chỉnh xuống, nhiệt độ trong phòng cũng rất nhanh bị thấp xuống.
Mạc Tố Tình dường như cảm nhận được nhiệt độ trong phòng đã giảm, cô cuộn tròn một chút, như đang tìm kiếm hơi ấm, nhẹ nhàng nhích người về phía Diệp Chung Giác.
Cuối cùng, cô cảm nhận được một vấn ấm ấm, đưa tay ôm lấy, đổi tư thế thoải mái hơn rồi tiếp tục ngủ thiếp đi.
Nhìn người con giá bé nhỏ trong lòng mình, Diệp Chung Giác đột nhiên cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy.
Anh quay lại, ôm chặt lấy cơ thể mỏng manh trong tay mình, hài lòng tăng nhiệt độ điều hoà.
Ngày hôm sau khi Mạc Tố Tình tỉnh dậy, cảm người đều cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là đầu đau như muốn nổ tung.
Cô khó chịu xoa xoa đầu thì nhìn thấy Diệp Chung Giác mở cửa đi vào, trong tay anh còn cầm một cái bát.
Anh đi đến, đưa bát trong tay cho Mạc Tố Tình: "Hôm qua em uống nhiều rồi, uống xong bát canh giải rượu này sẽ đỡ hơn chút"
Mạc Tố Tình nhìn anh một cách kỳ lạ: "Anh có thể nấu canh giải rượu?"
Diệp Chung Giác quay đầu lại, anh không thể cho cô biết, mới sáng sớm anh đã lên mạng tìm kiếm cách làm canh giải rượu, sợ cô tỉnh lại sẽ đau đầu, người con gái vô tâm này.
Anh hờ hững: "Ừ!" một tiếng.
Mạc Tố Tình vươn người để nhìn anh, đột
nhiên phát hiện trên mặt anh có nét đáng ngờ, Diệp Chung Giác có chút mất tự nhiên: "Uống xong đi để anh cầm bát ra ngoài!"
Mặc dù giọng nói của anh rất bình tĩnh, như Mạc Tố Tình có thể nghe ra mùi bất thường trong đó. Chỉ là khi tỉnh dậy, cô không có đủ dũng khí để nói không với Diệp Chung Giác.
Không biết tại sao, cô càng ngày càng u mê vẻ đẹp của anh, dường như không thể từ chối anh.
Mạc Tố Tình uống xong liền đưa bát cho anh, Diệp Chung Giác mím chặt môi, im lặng, cầm bát đi ra ngoài.
Mặc dù anh như vậy, nhưng Mạc Tổ Tình vẫn cảm thấy ấm áp như có dòng nước nóng len lỏi chảy trong tim.
Cô đắm chìm trong sự quan tâm, chăm sóc ấm áp của anh thì điện thoại đột nhiên reo lên, khiến cô giật mình thiếu chút nhảy cẫng lên.
Quay người thì thấy điện thoại đã bị ném văng xuống đất. Cô nhanh chóng nhặt lên, lướt qua thì thấy là tin nhắn wechat Lệnh Hề Dao gửi đến.
Lệnh Tiểu Dao: Tổ Tình, cậu đang làm gì thế? Mạc Tiểu Li: Vừa dậy, mình đau đầu, hôm qua uống nhiều quá.
Lệnh Tiểu Dao: Icon khóc ròng, cậu còn biết uống nhiều, mình giờ cái gì cũng không biết nè! Còn không biết đã về nhà kiểu gì!
Mạc Tiểu Li: Diệp Chung Giác nói chú đưa cậu về, anh ấy hình như biết chú cậu.
Lệnh Tiểu Dao: ???
Lệnh Tiểu Li: Lúc mình đi lấy túi, để Diệp Chung Giác ở lại đỡ cậu, lúc ra thì đã không thấy cậu đâu thì anh ấy nói chủ cậu đưa về rôi.
Điện thoại trên tay Lệnh Hề Dao đột nhiên rơi xuống, Diệp Chung Giác quen biết chú cô, vậy có nên nói với Mạc Tổ Tình thân phận thực sự của cô không.
Cô còn đang rối bời không biết nên nói sự thực hay không, Mạc Tổ Tình lại tiếp tục gửi tin nhắn đến.
Mạc Tiểu Li: Cậu chết đâu rồi?
Lệnh Tiểu Dao: !!! Sức mạnh như vũ bão trong cơ thể mình có thể vượt quá tầm kiểm soát đó, cẩn thận đi, đừng có mà kích động mìnhị
归
Danh sách chương