Minh Cẩm Hoa lập tức kéo tay chồng lại: "Anh làm gì vậy? Chuyện còn chưa giải quyết xong, anh đang tự mình hại mình sao?"

Bà quay đầu nhìn Diệp Chung Giác, không biết tại sao, lúc anh nói người con gái đó không biết thân phận thật của anh, bà lại không chút nghi ngờ.

Hơn nữa, người con gái đó là người như thế nào, bà còn chưa gặp nên chưa thể đưa ra kết luận.

Bà nhẹ nhàng nói: "Được rồi, em tin con trai sẽ tự biết thu xếp tốt chuyện của nó"

Bà kéo tay Diệp Vấn Thiên, ý nói ông bớt giận đi.

"Khó khăn lắm con trai mới về nhà một chuyến, chúng ta đừng nhắc chuyện không vui nữa, cả nhà cùng nhau vui vẻ ăn cơm đi!"

Diệp Vấn Thiên lườm Diệp Chung Giác một cái rồi đi xuống lầu.

Minh Cẩm Hoa vừa đi đến trước mặt Diệp Chung Giác thì thấy anh ngẩng đầu lên.

Đối diện với mẹ, thái độ của Diệp Chung Giác cũng dịu đi đôi chút.

Anh nghiêm túc nhìn mẹ: "Mẹ, con nói thật, cô ấy là người vô cùng ghét gia đình giàu có, quyền lực, cô ấy chỉ muốn gả cho một người bình thường, cho nên con mới giấu cô ấy về thân phận thực của mình, cô ấy không biết chút gì về gia cảnh của con, con hy vọng cha và mẹ đừng có nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy thành kiến, cô ấy là người mà con thích, con thừa nhận việc con giấu hai người đi đăng ký kết hôn là sai, nhưng con thực sự yêu cô ấy, muốn lấy cô ấy, muốn chăm sóc cô ấy cả đời."

Giây phút đó, Minh Cẩm Hoa đột nhiên nghĩ rằng, con trai bà bỗng chốc đã trưởng thành rồi, hơn nữa so với ngày xưa, giờ càng trở nên xuất sắc.

Chẳng lẽ là vì người con gái đó sao? Bà cầm tay Diệp Chung Giác, chậm rãi nói: "Mẹ không phản đối con kết hôn, kể cả nhân phẩm người con gái đó như thế nào, mẹ cũng tin vào con mắt nhìn người của con, tư tưởng của cha con có chút phong kiến cổ hủ,

con đừng bao giờ cãi nhau với ông ấy, nếu đã về rồi, chúng ta vui vẻ cùng ăn bữa cơm, chờ khi nào con đưa cô ấy về đây, nói với mẹ một tiếng, mẹ nhất định sẽ không làm khó cô ấy"

Diệp Chung Giác bất chợt đưa tay ôm lấy Minh Cẩm Hoa.

Anh luôn biết mình có một người mẹ tốt bụng nhất, tuyệt vời nhất trên đời này.

Cả ngày nay, sáng Diệp Chung Giác ở trang viên cùng Diệp Vấn Thiên đi dạo, chiều cùng mẹ nói chuyện rồi vào phòng sách bàn chuyện phát triển tập đoàn Empire với cha.

Thực ra Diệp Vấn Thiên đã rất lâu không nhúng tay vào chuyện của công ty, nhưng thi thoảng vẫn quan tâm đếm chuyện phát triển của nó.

Diệp Chung Giác ở lại ăn bữa tối rồi mới lái xe rời đi.

Lúc Diệp Vấn Thiên nhìn thấy Diệp Chung Giác lái chiếc xe Volkswagen trắng, không biết nghĩ đến chuyện gì mà sắc mặt lại trở nên khó coi.

Minh Cẩm Hoa phải khuyên giải rất lâu ông mới nguôi giận.

Xe của Diệp Chung Giác sớm đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Lại nói sáng nay, Mạc Tổ Tình và Lệnh Hề

Dao đi dạo cả sáng trong trung tâm thương mại.

Mạc Tố Tình đã mua rất nhiều đồ gia dụng, lúc này cô mới thấy lời Diệp Chung Giác nói ban sáng là có lý.

Hai người bình thường luôn bận, không có thời gian đi mua. Nghĩ kĩ lại thì trong nhà đúng là thiếu rất nhiều đồ.

Mạc Tổ Tình đã không còn khó chịu, bức xúc như lúc sáng, cô có một tính rất tốt, là trước giờ chưa từng để bụng những chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần không phạm phải những điều tối thiểu, cô sẽ không quan tâm quá nhiều.

Nếu không, tên tra nam đê tiện như Cổ

Kiếm Nam đã không thể ở bên cô lâu như vậy. Nói cho cùng, cô cũng quá lương thiện. Hai người đi dạo đến trưa, Lệnh Hề Dao đã đói không chịu nổi nữa.

Cô vui vẻ kéo Mạc Tố Tình đến nhà hàng Hồ Nam gần đó, có tên là Phẩm Tương Hiên.

Mạc Tố Tình thấy có chút kỳ lạ vì sự nhiệt tình của cô, Lệnh Hề Dao cười khúc khích, ngoảnh đầu nói: "Chú thường dẫn mình đến đây ăn cơm."

Mạc Tố Tình đã hiểu, gật gật đầu, hoá ra là người chú bí ẩn của Lệnh Hề Dao, có điều



nhìn dáng vẻ của Lệnh Hề Dao, chắc chắn cô rất thích đồ ăn ở đây.

Cô gật gật đầu, cùng Lệnh Hề Dao đi vào trong.

Đồ ban sáng hai người mua đều được kí gửi về nơi ở của Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao, hai người không cần cầm theo gì cả.

Mạc Tố Tình vừa đi vào liền thấy Lệnh Hề Dao đứng tại chỗ, không chịu đi.

Mạc Tố Tình tiến lên trước một bước, phát hiện ánh mắt của cô dừng ở phía cửa sổ, vì bị chẳn bởi chậu cây nên Mạc Tố Tình phải cúi đầu xuống mới nhìn thấy, hoá ra là gặp người quen.

Người quen đó, chính là cấp trên của cô và Lệnh Hề Dao - bà la sát An Tuệ Lâm, nhưng ngồi đối diện cô ta là một người đàn ông rất đẹp trai, nhưng lại có phần hung dữ.

Tuy nhiên Mạc Tổ Tình lại cảm thấy có chút quen quen.

Cô nhìn kỹ lại, đây không phải người đàn ông tối qua cô gặp ở tập đoàn Empire sao?

Cô nhớ, lúc đó cô nói với Lệnh Hề Dao, người đàn ông đó trông thật xấu xa, hình như lúc đó đang nhìn cô ấy.

Có điều, nhìn vào tình hình lúc đó, anh ta đang nhìn An Tuệ Lâm chứ không phải Lệnh

Hê Dao.

Hoá ra anh ta và An Tuệ Lâm sớm đã quen biết nhau, nhưng hai người đó kể cũng lạ, có thể đi ăn riêng với nhau, mới gặp một lần thì không thể chủ động làm quen được.

Đúng là lạ lùng.

Mạc Tố Tình quay đầu lại, phát hiện sắc mặt của Lệnh Hề Dao vô cùng khó coi, cứ như đồ mình thích thích nhất bị người khác cướp mất.

Cô kéo tay Lệnh Hề Dao: "Dao Dao, đi thôi!"

Bọn họ đứng ở đó, vừa hay có chậu cây che mất, hai người ngồi ở cửa sổ căn bản không nhìn thấy họ, nhưng họ chỉ cần nghiêng người chút là có thể thấy hai người đó.

Mạc Tố Tình kéo tay Lệnh Hề Dao một lúc lâu mới thấy hình như Lệnh Hề Dao có gì đó không đúng.

Cô có phản ứng như vậy, có phải là vì nhìn thấy An Tuệ Lâm, suy cho cùng thì gần đây An Tuệ Lâm cũng hay đem đến phiền phức cho Lệnh Hề Dao.

Cô một lần nữa đưa tay kéo Lệnh Hề Dao. Hai tay Lệnh Hề Dao nắm chặt vào nhau, móng tay sắp cắm vào thịt.

Cô giả vờ mỉm cười, nhưng nụ cười đó trong mắt Mạc Tố Tình lại rất miễn cưỡng.

Cô quay người kéo tay Mạc Tố Tình đi ra ngoài: "Đi thôi, Tố Tình, hôm nay mình đột nhiên không muốn ăn ở đây nữa, cảm thấy không muốn ăn chút nào"

Mạc Tố Tình là bạn thân của cô, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng vẫn hợp tác, đi ra ngoài với cô.

Lệnh Hề Dao đi ra khỏi quán ăn, trong lòng buồn bực không vui, tiếp tục đi dọc theo con phố.

Mạc Tố Tình đi sau cô, không hỏi câu nào, cô biết lúc này, Lệnh Hề Dao cần nhất chính là người đồng hành cùng mình.

Lệnh Hề Dao đi mãi, cuối cùng mệt quá, ngồi xuống gốc cây bên đường.

Cô trầm mặc rất lâu, biểu cảm có chút buồn, lại có chút u uất.

Nhưng Mạc Tố Tình thực sự không biết tại sao cô đột nhiên lại trở nên thế này.

Chẳng lẽ chỉ vì gặp An Tuệ Lâm sai?

"Tố Tình, cậu nói hôm nay chúng ta ngồi trên đám mây nào vậy, sao đến ăn cơm cũng có thể gặp người không muốn gặp!"

Cô nói như vậy, Mạc Tố Tình ngay lập tức nhận ra là vì nhìn thấy An Tuệ Lâm nên Lệnh

Hề Dao mới mất kiểm soát như thế.



Suy cho cùng, gần đây An Tuệ Lâm cũng thường xuyên tìm Lệnh Hề Dao kiếm chuyện, gây khó dễ.

Cô ôm Lệnh Hề Dao an ủi: "Dao Dao, đừng buồn nữa, cũng chỉ là bà la sát thôi mà! Chẳng nhẽ chỉ vì chuyện như vậy mà ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta sao"

"Cũng đúng...

Mạc Tố Tình vẫn thấy khoé miệng Lệnh Hề Dao hiện lên ý cười chế giễu.

Quen nhau bao năm, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy Lệnh Hề Dao như thế này.

Đột nhiên Lệnh Hề Dao quay người nhìn Mạc Tố Tình, vô cớ nói một câu: "Tố Tình, mình có một cảm giác như cây cải thảo yêu quý bị lợn ăn mất vậy, rất không vui!"

(Cải thảo bị lợn ăn mất: ý nói người mình yêu quý bị cướp mất)

Mạc Tố Tình không nhịn được, cười phá lên: "Cây cải thảo? Ý cậu là cây cải thảo An Tuệ Lâm đó, bị người đàn ông hung dữ cướp mất sao?"

Với nhận thức của Mạc Tổ Tình, cô chỉ có thể nghĩ đến đó.

Khoé miệng Lệnh Hề Dao khẽ giật giật, Mạc Tố Tình không biết thân phận của cô,

nhưng giờ cô cũng không muốn nói, cây cải thảo đó chính là người đàn ông điển trai kia.

Hơn nữa, con lợn mà cô nói, chính là cái người tên An Tuệ Lâm tự phụ kia.

Không sai, hôm nay cô nhìn thấy An Tuệ Lâm, thấy cô ta và chú mình ngồi cùng nhau, tươi cười rạng rỡ.

Không phải cô ta nổi tiếng là lạnh lùng sao? Sao hôm nay lại cười vui vẻ như thế chứ!

Rõ ràng nhìn là biết, cô ta cười hạnh phúc như thế, chính là vì người đàn ông lạnh lùng trước mặt.

Bọn họ quen biết nhau, nhưng từ trước đến giờ cô đều không biết, nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy, cô sợ cả đời này cô sẽ không biết gì hết.

Mạc Tố Tình thấy Lệnh Hề Dao không đáp lời, đơn thuần nghĩ rằng cô đang không vui.

Nửa đùa nửa thật nói: "Không ngờ người đàn ông điển trai tối qua, bà la sát lại quen biết, thế giới này đúng là nhỏ bé, nhưng mà lần đầu gặp nhau cũng không thể thân thiết như thế, hoá ra là đã sớm quen biết, mối quan hệ cũng khá gần gũi."

Lệnh Hề Dao bất chợt nghĩ về người đàn ông lúc sáng ngồi trên ghế sofa đọc báo,

trong lòng cảm thấy chán chường.

Cô đột nhiên đứng dậy: "Tố Tình, chúng ta đi ăn mỳ cay đi, hôm nay phải ăn loại cay nhất!"

Mạc Tố Tình nhìn cô không vui, liền thuận theo ý cô. Hai người đi đến tiệm mỳ cay, gọi hai phần cay nhất, vừa ăn vừa không ngừng uống nước.

Mạc Tố Tình mỗi lần ăn cay đều đỏ ửng mặt, nhưng cô vẫn đi theo Lệnh Hề Dao.

Hai người ăn xong thì đi đến khu vui chơi gần đó, cả buổi chiều hai người dường như đã chơi hết tất cả các mục trò chơi ở đó.

Thấy trời tối dần, Lệnh Hề Dao vẫn ngồi trên băng chuyền, không muốn đi.

Cô dường như vẫn chìm trong nỗi buồn lúc trưa, Mạc Tổ Tình âm thầm ở bên cạnh cô, không nói lời nào.

Lúc Diệp Chung Giác về nhà thì phát hiện dấu vân trên khoá cửa.

Anh cười khẩy, không cần nghĩ cùng biết, lúc sáng là cha phái người đến đây điều tra.

May mà anh đã sớm dự tính được, nói Mạc Tố Tình ra ngoài chơi, nếu không cha anh sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế. Nếu hôm nay để Mạc Tổ Tình biết được mọi chuyện, nhất định sẽ đẩy cô rời xa anh hơn.

Xem ra sau này anh phải bảo vệ từng chân tơ kẽ tóc của cô, nếu cô xảy ra chuyện gì, anh thực sự sẽ không chấp nhận nổi.

Diệp Chung Giác đi một vòng quanh nhà, thấy mọi thứ trong nhà vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có Mạc Tố Tình là chưa về.

Anh lấy đồ đạc hôm nay Mạc Tố Tình mua về từ phòng bảo an sắp xếp lại rồi mới gọi điện cho CÔ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện