Lúc Mạc Tố Tình nhận điện thoại của anh, cô và Lệnh Hề Dao vừa từ khu vui chơi đi ra.

"Em ở đâu?"

Giọng nói của Diệp Chung Giác có vẻ rất mệt mỏi, Mạc Tổ Tình lo lắng nhìn Lệnh Hề Dao ở bên cạnh. Cô nói với Diệp Chung Giác địa chỉ.

Diệp Chung Giác bình tĩnh nói: "Hai người ở đấy đợi, đừng có đi lung tung, giờ anh đến đón.

Thực ra, Diệp Chung Giác đã nghe ra được Mạc Tố Tình đang không vui lắm, anh nhanh chóng cầm chìa khoá đi xuống lầu.

Bao năm nay, chỉ cần là chuyện của cô đều khiến anh vô cùng lo lắng, gấp gáp.

Lúc đầu nếu không vì nhìn thấy cô nhận lời với người đàn ông đó, anh sẽ không lựa

chọn rời đi.

Có lúc Diệp Chung Giác vô cùng hối hận lựa chọn ban đầu của mình, nhưng cũng có lúc nghĩ đến nỗi đau mà cô phải chịu, anh lại thấy lựa chọn đó của mình là đúng đắn.

Suy cho cùng, lúc đó đối với cô mà nói, anh chỉ là một người đàn ông xa lạ.

Diệp Chung Giác lái xe đến gần khu vui chơi, trong nháy mắt đã nhìn thấy hai người ngồi trên ghế đá.

Anh dừng xe, nhanh chóng đi đến.

Mạc Tố Tình nhìn thấy Diệp Chung Giác, gương mặt rõ ràng loé lên tia vui mừng.

Lệnh hề Dao mặc dù đã nghe thấy cuộc nói chuyện của Mạc Tố Tình và Diệp Chung Giác, nhưng khi cô nghe thấy tiếng bước chân, cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn.

Cô giống như tượng gỗ, ngồi đỡ đẫn, tê liệt.

Diệp Chung Giác đi đến, Mạc Tố Tình cầm tay Lệnh Hề Dao giơ lên.

Diệp Chung Giác nhìn thấy bóng dáng hai người, sắc mặt của Mạc Tố Tình có chút tái nhợt, nhưng nhìn thấy cô ở trước mặt, anh cũng thấy yên tâm hơn nhiều.

Còn về Lệnh Hề Dao, anh nhìn cô, cau mày.

"Chúng ta đưa bạn em về nhà trước đi!", Diệp Chung Giác nói với Mạc Tố Tình, vì anh nhìn sắc mặt Lệnh Hề Dao vô cùng kém.

Nghe Diệp Chung Giác nói vậy, đôi mắt trống rỗng của Lệnh Hề Dao mới có chút dao động.

Cô chầm chậm lên tiếng: "Không cần đâu, mình có thể tự gọi xe về nhà

Mặc dù giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng giọng điệu vô cùng kiên quyết.

Mạc Tố Tình cau mày, không đồng ý. "Không được, nhìn dáng vẻ cậu hiện giờ xem, sao mình có thể yên tâm để cậu về nhà một mình được?"

Diệp Chung Giác nghĩ đến dáng vẻ vội vàng rời đi của Lệnh Hạo Quân tối qua, chắc chắn Lệnh Hề Dao không muốn để Mạc Tố Tình biết được thân phận của mình.

Lệnh Hề Dao bướng bỉnh đứng tại chỗ, kiên quyết tự về nhà.

Diệp Chung Giác nghĩ một lúc mới nói: "Tố Tình, nếu cô Lệnh có thể tự về, vậy chúng ta chờ cô ấy lên xe rồi mới đi, chờ cô ấy về đến nhà nhắn với em một câu là được."

Lệnh Hề Dao rõ ràng không ngờ Diệp Chung Giác sẽ nói như vậy, cô ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn Diệp Chung Giác một cái

rồi lại cúi đầu xuống. Mạc Tố Tình do dự một lúc, nhìn Lệnh Hề Dao không có ý thay đổi ý định, đành miễn cưỡng đồng ý.

Hai người chờ cho Lệnh Hề Dao lên xe mới rời đi.

Trên cả quãng đường về nhà, hai người đều im lặng, Mạc Tố Tình cũng không chủ động hỏi cả ngày hôm nay Diệp Chung Giác đã đi đâu, Diệp Chung Giác cũng không mở lời nói câu nào.

Về đến nhà, Mạc Tố Tình tắm xong lên giường nằm.

Rất lâu sau cô mới cảm nhận được phần đệm bên cạnh chìm xuống.

Trong ánh sáng mờ ảo, hơi thở của hai người xen kẽ nhau, trong căn phòng lạnh lẽo chỉ có tiếng thở nhẹ của hai người.



Diệp Chung Giác biết Mạc Tố Tình vẫn chưa ngủ, vì mỗi lần sau khi ngủ say, cô đều sẽ vô thức dựa vào anh, hơn nữa cả người cô có chút cứng nhắc, dường như không muốn lại gần anh.

Diệp Chung Giác khẽ thở dài, muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích từ đâu.

Nói với cô rằng từ đầu anh đã lừa cô, để cô lập tức rời xa anh sao? Diệp Chung Giác lắc đầu, anh thực sự

không làm được, cũng không dám làm, anh không dám nhận vụ cá cược này, cũng không dám đặt cược.

Nhưng anh cũng không nỡ nhìn cô vật lộn một mình, trái tim anh không tự chủ được mà đau lòng vì thương cô.

Sau cùng, Diệp Chung Giác khẽ lên tiếng: "Tố Tình.."

Mạc Tố Tình không trả lời.

Diệp Chung Giác đưa tay, từ từ ôm cô vào lòng.

Nhưng khi vừa ôm cô vào lòng anh liền nhận ra cô không hề muốn.

Cả người cô cứng ngắc, như đang chịu đựng rất nhiều nỗi đau.

Diệp Chung Giác đưa tay chạm vào mặt cô, chỉ sờ thấy những giọt mồ hôi lạnh.

Anh ngạc nhiên, nhanh chóng bật đèn. Hiện lên trước mắt anh là khuôn mặt tái nhợt của Mạc Tổ Tình, cô đau đớn che bụng, không nói tiếng nào, cả người cuộn tròn lại, còn không muốn Diệp Chung Giác thấy được.

Diệp Chung Giác nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, ôm Mạc Tổ Tình lên.

Anh lo lắng hỏi: "Sao vậy? Có phải lại đến kỳ sinh lý không?"

Mạc Tố Tình khó chịu, lắc lắc đầu, đau

đớn nói: "Có lẽ do lúc trưa ăn mỳ cay, chiều lại ăn quá nhiều đồ lạnh, bụng em... bụng em đau quá"

Mạc Tố Tình nói xong, mồ hôi trên trán lại tuôn ra.

Diệp Chung Giác không nghĩ nhiều, anh thay quần áo, cầm lấy một chiếc chăn lớn quấn quanh Mạc Tố Tình, bế cô xuống nhà.

10 giờ tối, trên đường vẫn có rất nhiều người.

Diệp Chung Giác vượt đèn đỏ, lao thẳng đến bệnh viện, gấp gáp ôm cô đi kiểm tra.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, liền cau mày nhìn Diệp Chung Giác: "Đường tiêu hoá của bệnh nhân không tốt, hôm nay ăn quá nhiều đồ kích thích dạ dày, dẫn đến viêm dạ dày, giờ cần làm phẫu thuật, người nhà ra ngoài ký tên"

Nói xong ông đưa cho Diệp Chung Giác bản thoả thuận phẫu thuật.

Diệp Chung Giác sững người, nhanh chóng cầm lấy, đọc qua một lượt rồi ký tên.

Anh cau mày, sớm biết như vậy, hôm nay đưa cô ra ngoài trốn cha, cũng không nên để cô đi cùng Lệnh Hề Dao để rồi ăn đến phát bệnh thế này.

Lúc Mạc Tố Tình làm phẫu thuật, Diệp

Chung Giác luôn ở ngoài phòng phẫu thuật đợi.

Anh gọi điện cho Lâm Nhiên, trao đổi toàn bộ công việc ngày mai, rồi bảo Lâm Nhiên mang văn kiện đến bệnh viện, đến cổng bệnh viện thì gọi cho anh.

Lâm Nhiên đã biết mối quan hệ giữa Diệp Chung Giác và Mạc Tố Tình, cũng biết Diệp Chung Giác giấu Mạc Tố Tình về thân phận của mình, anh làm việc cũng rất tốt. Nếu không có sự đồng ý của Diệp Chung Giác, anh sẽ dốc toàn sức lực để giúp anh bảo vệ bí mật này.

Cùng lúc đó ở biệt thự nhà họ Lệnh.

Lệnh Hề Dao mặt không chút biểu cảm đứng trước mặt Lệnh Hạo Quân, hai mắt nhìn thẳng ông như muốn nhìn xuyên qua con người ấy.

Lệnh Hạo Quân từ đầu đến cuối không hề di chuyển.

Hai người cứ như vậy 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng Lệnh Hề Dao cũng không nhịn nổi nữa.

Từ lúc về cô cứ đứng như vậy, nhưng chú không hỏi gì hết, cũng không hỏi cô đi đâu, cũng không nói với cô hôm nay ông đã làm những gì, cứ như cô không hề tồn tại vậy.



"Chú, con có thể hỏi một câu không?" Lệnh Hề Dao lên tiếng, Lệnh Hạo Quân mới ngẩng đầu lên nhìn cô, ý bảo cô tiếp tục nói.

"Bao năm nay, trong lòng chú, con đóng vai trò gì, đứa trẻ, công chúa nhỏ, con của anh trai chú, hay là không là gì hết, đối với con chỉ là trách nhiệm, không hơn không kém?"

Lệnh Hạo Quân cau mày, ông không biết tại sao Lệnh Tây Á lại đột nhiên hỏi như vậy.

Nhưng, câu hỏi này có lẽ đến bản thân cô cũng không tự trả lời được.

Đứa trẻ, à... Có lẽ lúc mới bắt đầu ông đã coi cô là một đứa trẻ, một cô công chúa nhỏ ôm tay ông.

Nhưng thời gian dần trôi qua, cô cũng dần dần trưởng thành.

Kỳ sinh lý đầu tiên đến, cô còn cho rằng mình mắc bệnh nan y, khóc lóc gọi ông từ công ty về.

Có lẽ từ lúc đó, thái độ của ông đối với cô đã từ từ thay đổi, không còn coi cô là đứa trẻ nữa.

Cô trưởng thành rồi, đã chào đón kỳ đầu tiên trong quá trình trở thành một người con gái.

Sau đó cô dần lớn lên, ngày càng trở nên thon thả.

Năm đó cô sinh nhật 18 tuổi, ông cũng trở về nhà từ rất sớm.

Nhưng không ngờ rằng khi cô vừa tắm xong, thời khắc ông mở cửa ra, đập vào mắt ông là cơ thể của một người con gái trưởng thành.

Mặc dù ông lập tức đóng cửa lại, nhưng hình ảnh đó vẫn tồn tại trong trí nhớ của ông, rất lâu vẫn không biến mất.

Ông biết mình đã trở nên kỳ lạ.

Đêm đó, nhìn thấy cô mặc chiếc váy màu trắng trong tiệc sinh nhật, trong mắt ông tràn ngập hình ảnh cô, cô công chúa nhỏ của ông đã lớn thật rồi.

Đêm đó ông có một giấc mơ đẹp, giấc mơ về ông và cô.

Bao năm nay, ông luôn sợ mình sẽ doạ cô sợ, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Mỗi ngày đều đi làm đến tối muộn mới về nhà, không phải không nhớ cô mà là sợ bản thân sẽ làm ra chuyện gì khiến cô sợ.

Nhưng từ lúc cô tốt nghiệp đại học, dường như càng trở nên mất kiểm soát, càng trở nên nhạy cảm hơn.

Có lúc ông cũng suy nghĩ, là ông đối với

cô quá tốt, hay là do ông đã quá nuông chiều cô?

Nhưng nếu không chiều chuộng cô, ông không thể nghĩ ra cách nào để hoà hợp, giao tiếp với cô.

Hơn nữa, bảo vệ cô chính là trách nhiệm của ông.

Rất lâu sau ông mới hờ hững trả lời: "Con hôm nay làm sao vậy?"

Lệnh Hề Dao đột nhiên nở ra nụ cười chế giễu, chuyển chủ đề nhanh như vậy, xem ra ông không có ý định trả lời câu hỏi của cô.

Cô thẳng thắn nói, không chút nể nang: "Hôm nay con nhìn thấy chú ăn ở quán Hồ Nam cùng với An Tuệ Lâm, từ trước đến giờ con không hề biết hai người quen nhau...

Lệnh Hề Dao cười lạnh: "Chú biết không? Gần đây cô ta luôn kiếm con gây chuyện, con vẫn luôn nghĩ, giữa con và bà ta đã từng xảy ra chuyện gì đó, nhưng trong kí ức của con, con không hề quen biết người đó, hôm nay nhìn thấy chú ngồi cùng cô ta, giọng điệu thân thiết, biểu hiện gần gũi của hai người, tất cả đều nói với con rằng hai người đã quen biết nhau từ lâu, nhưng con như một đứa ngốc, mỗi ngày ở toà soạn đều bị cô ta châm chích!"

Lệnh Hạo Quân cau mày, gương mặt

thoáng nét khó chịu.

"Chuyện này, ta sẽ hỏi cô ấy.

Lệnh Hề Dao không biết tại sao, nghe ông nói như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Cô ta nhắm vào con như thế, chính là vì chủ đó!"

18
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện