Diệp Chung Giác muốn nói không có gì, nhưng lời vừa đến miệng, liền trôi lại xuống.

"Cái này... cậu biết wechat không?" "Biết chứ! Tôi vẫn luôn dùng, sao ạ?"

Anh nói rất tự nhiên, nhưng lại rất ngạc nhiên.

Vì người như Diệp Chung Giác, từ trước đến nay chưa từng có hứng thú dùng bất cứ phần mềm nào trên điện thoại.

Điện thoại đối với anh ấy mà nói, chỉ có mục địch là gọi điện.

Nhưng điều gì đã khiến anh ấy có hứng thú vậy!

Không biết tại sao trong đầu anh chợt hiện lên cô gái tên Mạc Tổ Tình đó.

Dù sao thì từ khi cô ấy xuất hiện, cuộc sống của sếp cũng thay đổi đến kinh ngạc,

Diệp Chung Giác có chút ngượng ngùng,

Lâm Nhiên hoàn toàn thấy choáng váng. Theo sếp bao năm, đây là lần đầu tiên anh thấy sếp bộc lộ biểu cảm thứ ba.

Lạnh lùng, tức giận, ngoài ra còn có ngượng ngùng.

Sếp đột nhiên thấy ngượng ngùng, đúng là có sự bất thường ở đây!

Diệp Chung Giác nhìn vẻ mặt sững sờ của Lâm Nhiên, ngay lập tức trở lại biểu cảm lạnh lùng, liếc nhìn anh, giọng cứng rắn: "Làm sao để kết bạn trên wechat?"

Gương mặt Diệp Chung Giác mặc dù lạnh lùng, nhưng Lâm Nhiên lại không thấy sợ hãi, anh vừa nhìn thấy sếp ngượng ngùng cơ mà.

Nói thẳng ra, sếp chỉ đang che giấu cảm xúc thực của mình.

Có điều, là một trợ lý vạn năng, nghe xong vấn đề của Diệp Chung Giác, anh liền vội vàng đi đến.

"Boss, anh xem, ở đâY không phải có tìm kiếm thông tin sao, anh nhấn vào, sau đó ấn vào bạn bè mới, thêm họ vào danh sách bạn bè là được!"

Khuôn mặt Diệp Chung Giác tối sầm lại. Đơn giản như thế, sao anh không thử làm từ ban đầu chứ.

Giọng nói của anh có chút không tự

nhiên: "Được rồi, tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi!" Lâm Nhiên cười ranh mãnh, chạy ra ngoài.

Anh vừa đi đến cửa đã nhìn thấy Tống Sính Đình cầm cốc cà phê, đứng ngây ngốc ở cửa.

Biểu cảm của Lâm Nhiên đột nhiên trở nên lạnh lùng, ban nãy cuộc nói chuyện giữa anh và giám đốc đều đã bị cô nghe thấy.

Nói thực, anh có lúc rất ghét người phụ nữ này.

Rõ ràng sếp đối xử với cô ra như mọi người, nhưng cô ta lại tự cho mình là thư ký trưởng, thể hiện không đúng với vị trí hiện tại của mình.

Nhưng anh cũng không thể nói như vậy, chỉ có thể để sếp tự nói ra.

Diệp Chung Giác liếc nhìn cô, thấp giọng: "Lâm Nhiên, cậu ra ngoài trước, thư ký Tống có thể vào rồi" 11

Tống Sính Đình bê tách cà phê đi vào, vì Diệp Chung Giác định tăng ca, nên mỗi khi ăn trưa xong đều sẽ uống một ly cà phê để lấy lại tinh thần.

Có điều, hôm nay Tống Sính Đình lại đến không đúng lúc, rõ ràng nghe thấy anh và Lâm Nhiên nói chuyện nhưng vẫn đứng

ngoài cửa nghe lỏm.

Nếu hôm nay chuyện bọn họ nói không phải là wechat mà là chuyện bí mật thì sao.

Diệp Chung Giác nghĩ đến đây, sắc mặt liền trở nên khó coi: "Sau này thư lý Tống đến cửa phòng, nhớ phải gõ cửa!"

Mặc dù Diệp Chung Giác chỉ đơn giản nói như vậy, nhưng Tổng Sính Đình đã lập tức bật khóc.

"Tổng giám đốc Diệp, tôi không cố ý, tôi chỉ là.."

Cô muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích từ đâu, Diệp Chung Giác dường như đã kết án cô rồi.

Cô oan ức, cuối cùng thốt lên một câu: "Tôi chỉ là muốn mang cho anh một tách cà phê...



Nghe giọng điệu khóc lóc của Tống Sính Đình, Diệp Chung Giác không khỏi cau mày.

Bình thường Tổng Sính Đình luôn là một người phụ nữ thông minh, rất ít khi để lộ cảm xúc, mặc dù hôm nay anh nói có hơi nặng nề, nhưng đây là quy tắc tối thiểu, anh không cho phép ai phá vỡ.

Xem ra, đúng là không ổn, anh phải đổi thư ký trưởng mới.

Diệp Chung Giác cau mày nhìn cô, giọng

điệu lạnh lùng, khiến Tống Sính Đình như bị sét đánh ngang tai.

"Nếu không làm được, vậy đi nhận tiền trợ cấp thôi việc đi!"

Sắc mặt Tổng Sính Đình lập tức trở nên trắng bệch, cô không dám tin, ánh mắt nghi ngờ nhìn Diệp Chung Giác, cô đã theo anh bao năm, vậy mà anh nói đổi người mới là đổi sao.

Trong lòng cô không khỏi cảm thấy đau buồn, sớm đã biết người đàn ông này rất tuyệt tình như vậy, nhưng cô vẫn tự mình mắc kẹt trong tình cảm với anh, không phải sao? Thực ra, Tống Sính Đình không biết, Diệp Chung Giác chỉ tuyệt tình với những người phụ nữ khác, chỉ có Mạc Tổ Tình là anh không thể tuyệt tình.

Tổng Sính Đình không cam tâm, giọng nói mang theo chút nghẹn, kìm nén cảm xúc: "Được, tổng giám độc Diệp, sau này tôi sẽ không phạm lỗi như vậy nữa, xin anh cho tôi một cơ hội."

Diệp Chung Giác cúi đầu nhìn người bạn mới trên màn hình điện thoại, đưa tay nhấn vào.

Số liên lạc của vợ hiện lên, xuất hiện biệt danh: Mạc Tiểu Li.

Khoé miệng Diệp Chung Giác khể hiện ra vẻ dịu dàng mà đến anh cũng không nhận ra, anh đưa tay nhấp vào, thêm cô vào bạn bè.

Hoá ra biệt danh của cô là Mạc Tiểu Li, Mạc Tiểu Li, Diệp Chung Giác không ngừng thầm nói, cái tên rất đáng yêu.

Anh cảm thấy rung động, không ngờ chỉ là biệt danh của cô cũng tác động đến anh lớn như vậy.

Anh cúi đầu rất lâu, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện Tổng Sính Đình vẫn oan ức đứng đó,

Anh hằng giọng: "Được rồi, cô ra ngoài trước đi, sau này chú ý chút."

Tổng Sính Đình đáp lại: "Rõ, giám đốc Diệp", rồi quay người đi ra ngoài.

Tống Sính Đình vừa đóng cửa, vẻ hận thù không cam tâm xuất hiện trên mặt cô.

Anh chơi wechat, anh đột nhiên dùng phần mềm đó, cô có linh cảm, anh nhất định là người phụ nữ đã mua tặng anh chiếc áo măng tô đó nên mới chơi.

Bất chợt có người có thể khiến anh thay đổi như thế, cô không cam tâm, cô thực sự không cam tâm!

Tổng Sính Đình siết chặt hai tay, móng tay đâm thẳng vào lòng bàn tay.

Lâm nhiên ghé qua, hờ hững nói: "Cô còn đứng đó làm gì?"

Tổng Sính Đình nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô đã sớm trở lại trạng thái bình thường, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Vâng, tôi lập tức đi, trợ lý Lâm.

Tổng Sính Đình nói xong, liền vượt qua Lâm Nhiên rời đi.

Lâm Nhiên nhìn bóng dáng cô, không khỏi cau mày, không biết tại sao, anh lại vô thức ghét người phụ nữ Tổng Sính Đình đó.

Mặc dù nói, ở công ty anh và Tổng Sính Đình là hai cánh tay đắc lực của Diệp Chung Giác, đương nhiên người ngoài sẽ thấu được vị trí của anh vẫn cao hơn.

Nhưng về mặt logic, mối quan hệ của hai người đáng nhẽ sẽ khá tốt.

Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược, anh rất không muốn gặp người phụ nữ này.

Anh lắc lắc đầu, bỏ đi, chỉ cần cô ta không làm ra chuyện ảnh hưởng đến lợi ích của công ty, anh cũng sẽ không quan tâm.

Hai ngày sau, cuối cùng Mạc Tổ Tình cũng được sự cho phép của Diệp Chung Giác để đi làm.

Cô như chim xổ lồng, suốt đoạn đường đi

làm, không ngừng nói chuyện.



Diệp Chung Giác quay đầu, nhẹ nhàng nhìn cô, có thể thấy cô ở nhà rất buồn chán, hôm nay có thể đi làm, nhất định là rất vui.

Lúc xuống xe, Diệp Chung Giác nhắc cô nhớ chú ý vết mổ, bữa trưa ăn đồ nhẹ, ít dầu mõ.

Mạc Tố Tình vui vẻ, mỉm cười gật đầu, rồi chạy vào trong toà soạn.

Mạc Tố Tình vừa đi làm, Lệnh Hề Dao cũng như sống trở lại, không còn vẻ chán nản thiếu sức sống như mấy ngày trước nữa.

Cô vui vẻ kéo tay Mạc Tố Tình, đưa tay che tai cô, thì thầm: "Tổ Tình, mình nghe ngóng được một chuyện! Một tuần nữa, tập đoàn Tuyệt Thế và tập đoàn Empire Phong Vân sẽ có cuộc gặp ở hộp đêm, cô nghĩ đi, tổng giám đốc của Empire Phong Vân và tập đoàn Tuyệt Thế, hai người ai cũng bí ẩn, đều chưa từng lộ mặt trước công chúng, nếu chúng ta đào được tin tức của một người trong đó, lương có mà đủ ăn nửa năm, đến lúc đó, An Tuệ Lâm nhất định sẽ không trách mắng chúng ta nữa"

Thực ra miệng Lệnh Hề Dao nói như vậy, nhưng trong lòng cô rất rõ, từ tối hôm nói chuyện với Lệnh Hạo Quân, An Tuệ Lâm cũng không còn tìm cô gây chuyện nữa.

Nhưng lần này cô muốn ra ra ngoài, là vì cho dù thân phận của Lệnh Hạo Quân rất đáng tiền, cho dù bị tiết lộ ra ngoài thì cũng không sao, cùng lắm thì bị ông đánh một trận!

Mạc Tố Tình nghe Lệnh Hề Dao nói, lập tức quay người, vui mừng nhìn cô.

"Là thật sao?"

"Ừ ừ ừ!", Lệnh Hề Dao gật đầu liên tục.

Mạc Tổ Tình nghĩ một lúc, rồi cau mày nói: "Tin tức này đúng là tốt, nhưng mà chúng ta cũng không có thẻ thành viên của hộp đêm, nếu không có sẽ không được vào"

Lệnh Hề Dao bất chợt lườm cô, đảo mắt nhìn xung quanh, rồi khẽ nói với Mạc Tố Tình: "Chuyện này cứ để mình lo, mình có người bạn có thể dùng thẻ đưa chúng ta vào đó, đến lúc đó chúng ta cứ quang minh chính đại đi vào"

Lệnh hề Dao nói xong, vui vẻ nhìn Mạc Tố Tình, dường như đang đợi cô tuyên dương mình.

Mạc Tố Tình đưa tay xoa đầu Lệnh Hề Dao: "Mình biết cậu rất ranh mãnh mà, nhất định sẽ có cách"

Về chuyện vì sao hôm đó Lệnh Hề Dao không vui, Mạc Tổ Tình cũng không chủ động nhắc đến nữa.

Cô biết, đến lúc Lệnh Hề Dao muốn nói với cô thì sẽ tự khắc nói ra.

Buổi chiều, Diệp Chung Giác đang có tổ chức hội nghị đa quốc gia, Lâm Nhiên gõ cửa đi vào.

Lâm Nhiên vốn cho rằng hội nghị đã kết thúc, nhưng lại không biết hôm nay Diệp Chung Giác lại kéo dài thời gian họp, muốn giải quyết nhiều vấn đề khác,

Lâm Nhiên đợi tầm 10 phút, Diệp Chung Giác mới kết thúc hội nghị.

"Sao vậy?"

Lâm Nhiên mở lời: "Là thế này, Boss, tối nay có một buổi tiệc rượu, anh cần đến tham gia...

Anh cau mày, có chút khó xử: "Nhưng mà tối nay tôi có chút chuyện, muốn xin nghỉ, không thể đi cùng anh đến đó"

Diệp Chung Giác nghĩ một lúc: "Vậy cậu nói thư ký Tống chuẩn bị đi, tối nay cùng tôi đến tham gia"

Lâm Nhiên gật đầu: "Vâng, Boss, tôi lập tức đi thông báo cho thư ký Tống"

Sau khi Lâm Nhiên rời đi, Diệp Chung Giác đưa tay xoa xoa trán.

Hai ngày tăng ca nhiều quá, cảm thấy đầu có chút đau.

Anh cầm điện thoại gọi điện cho Mạc Tố Tình.

Mạc Tố Tình nhận điện thoại, cẩn thận đi vào nhà vệ sinh, thấp giọng, trong giọng nói còn có chút đau lòng: "Có phải tối nay anh lại phải tăng ca không?"

Cô biết, hai ngày cô đổ bệnh, Diệp Chung Giác đã làm chậm trễ không ít công việc, hai ngày nay luôn phải tăng ca.

Diệp Chung Giác không che giấu ý nghĩ của mình, thành thật nói: "Không phải, tối nay có một buổi tiệc, có lẽ sẽ về muộn, em ngủ sớm, không phải đợi anh."

Mạc Tố Tình gật đầu: "Vậy được rồi, anh uống ít rượu thôi nhé"

Diệp Chung Giác đáp lời, sau đó cúp điện thoại.

Anh vừa đặt điện thoại xuống một lúc, lại nghĩ ra cái gì đó, liền cầm điện thoại lên.

Quả nhiên Mạc Tổ Tình vừa đăng bài. Hôm qua anh mới biết cô rất thích chơi wechat.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện