Trên thực tế sau những gì xảy ra đêm qua, chuyện như ngày hôm nay Mạc Tố Tình cũng đã nghĩ đến.

Nếu lúc đó không phải vì tính tình của cô quá hung hãn, lại trút hết oán trách lên người anh thì có lẽ chuyện tối hôm qua sẽ không mất kiểm soát dẫn tới bước đường này.

Nói cho cùng vẫn là vì họ quá cứng đầu.

Cô nghĩ cho dù hai người chiến tranh lạnh, Diệp Chung Giác cũng không cần không về nhà.

Nhưng mà một đêm trôi qua, đến ngày hôm sau khi Mạc Tổ Tình tỉnh dậy trong căn phòng trống rỗng thì việc này lại chứng minh với cô một sự thật khiến người ta khó chịu một lần nữa.

Diệp Chung Giác đã không trở lại hai đêm liền.

Đến ngày tiếp theo, Mạc Tố Tình vẫn không thấy bóng dáng Diệp Chung Giác đâu.

Vào ngày thứ ba, Mạc Tố Tình mới gọi vào điện thoại di động của Diệp Chung Giác. Bên kia điện thoại nhắc nhở rằng điện thoại đối phương đã bị tắt, cô gọi nhiều cuộc liên tiếp nhưng đều tắt máy.

Sau đó Mạc Tổ Tình mới buồn bã phát hiện, ngoại trừ công việc của Diệp Chung Giác ở trong tòa cao ốc Đế Quốc, cô hoàn toàn không biết gì về anh cả.

Cô muốn tìm anh nhưng thậm chí đến một người bạn quen biết anh cô cũng không có.

SỢ. Lúc này, Mạc Tố Tình mới thực sự hoảng

Cả đêm ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau sau khi đã cơm nước xong,trước khi đến giờ làm việc Mạc Tố Tình đi tới tòa cao ốc Đế Quốc.

Khi đứng dưới tòa nhà cả trăm tầng này, lần đầu tiên Mạc Tổ Tình cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé.

Hôm nay là thứ hai, sáng ra cô đã xin nghỉ.

Mạc Tố Tình tự cho mình dũng khí bước vào tòa nhà.

Sau khi bước vào, cô nhìn thoáng qua nơi đây vô cùng xa hoa, tinh tế, sang trọng. Chẳng trách mọi người đều tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu để vào đây, Đế Quốc này quả thật là rất có tiếng tăm.

Cô không muốn người khác cảm thấy mình như một kẻ nhà quê mới bước vào thành phố, cô chỉ lướt mắt rồi đi đến quầy lễ tân.

Cô lịch sự nhìn cô gái nhỏ nhắn dễ thương ở quầy lễ tân.

“Xin chào, tôi muốn tìm một người.

Có lẽ vừa rồi cô gái nhỏ đang cúi đầu nhìn điện thoại, cô ấy vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Mạc Tổ Tình đứng phía trước.

Cô ấy cười lễ phép, lộ tám cái răng đều đặn vừa phải.

“Xin chào, cô muốn tìm ai? Có hẹn trước chưa ạ?”

Mạc Tố Tình lúng túng cười: “Là thế này, chồng tôi là Diệp Chung Giác đang làm việc ở đây. Hôm nay tôi muốn đến gặp anh ấy nhưng điện thoại anh ấy không gọi được, tôi muốn nói với anh ấy một số chuyện nên mới đến đây, phiền cô giúp tôi có được không?”

Diệp Chung Giác?” Cô gái nhỏ vừa nghe đến cái tên này lập tức cau mày, dường như

đang suy nghĩ.

“Không có, công ty chúng tôi không có người nào tên như vậy cả. Tuy nói công ty rất nhiều người nhưng mỗi ngày tôi đều đứng ở đây, ai ở bộ phận nào tôi đều biết rất rõ.

Cô gái nhỏ có thái độ rất tốt nhưng cô ấy lại nói rằng cô ấy không biết người này.

Mạc Tố Tình xấu hổ đứng ở đó, không biết đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, cô lập tức mở miệng nói: “Anh ấy làm trợ lý bên cạnh tổng giám đốc Lâm, cô có thể giúp tôi kiểm tra một chút có được không?”

Có lẽ do ánh mắt cô quá thành khẩn, cô gái nhỏ cũng không làm khó cô bèn lập tức giúp cô kiểm tra.

“Công ty chúng tôi có tổng cộng có sáu người họ Lâm, Lâm Hạo Nhiên, Lâm Tăng, Lâm Bằng,... nhưng mà trong những người này không có ai có trợ lý tên là Diệp Chung Giác cả”

Cô gái nhỏ vừa dứt lời lập tức nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Mạc Tố Tình.



Cô ấy thật sự không nỡ đã kích Mạc Tổ Tình nhưng vẫn nói thật: “Cô này, tôi nói thật. Thực ra không cần kiểm tra tôi cũng biết Phong Vân Đế Quốc không có người này, cô có biết vì sao tôi có thể đứng ở đây không? Lý do quan trọng nhất là tôi không bao giờ

quên tất cả những người tôi đã gặp.

Mạc Tố Tình há hốc miệng, cảm thấy không nói được lời nào.

Cô có thể nhìn ra, cô gái nhỏ không hề nói dối cô. Chỉ có điều cô gái nhỏ không nói dối cô, như thế thì người duy nhất nói dối cô chỉ có thể là người đàn ông cùng cô nhận giấy đăng ký kết hôn, chỉ có thể là người đàn ông ngủ chung giường với cô suốt ba tháng liền, chỉ có thể là người đàn ông đột nhiên lại biến mất một cách kỳ lạ.

Nhưng mà tại sao anh lại lừa dối cô chứ, Mạc Tố Tình không hiểu, cô cảm thấy toàn thân như không còn chút sức lực nào nữa giống như tín ngưỡng chống đỡ cô suốt bao lâu nay bỗng dưng biến mất.

Mạc Tố Tình bước ra khỏi toà cao ốc Đế Quốc, cô cảm thấy ánh nắng bên ngoài đặc biệt chói chang.

Cũng vào lúc đó, ở tầng 100 của tòa cao ốc Đế Quốc có một vị khách bất ngờ không mời mà đến.

Tằng Hạn Vũ ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt được gọi là bỡn cợt với đời.

“Làm sao vậy? Anh em mấy ngày mới trở lại cũng không thèm liếc mắt một cái, cô vợ nhỏ của cậu rốt cuộc là có ma lực gì mà khiến cậu nghe lời như thế..”

Tằng Hạn Vũ đang nói chuyện vui vẻ nhưng đột nhiên lại bị ánh mắt lạnh như dao của Diệp Chung Giác làm cho câm lặng.

“Được rồi, mình không nói nữa được chưa?”

Anh co chân lên ngồi trên sô pha một lúc, đột nhiên nhớ ra một chuyện, thích thú nhìn Diệp Chung Giác.

“Này, đừng làm nữa. Mình nói cậu nghe một chuyện, buổi tối mấy ngày trước mình ở Bát Nguyệt Vị Ương gặp hai người phụ nữ. Cậu chắc là không biết rồi, hai cô kia phải gọi là dũng mãnh.. 11

Tằng Hạn Vũ thích thú kể nhưng mà Diệp Chung Giác chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không biết anh đang nghĩ gì.

Tằng Hạn Vũ không kể nữa, lập tức nói: “Này, Diệp Chung Giác. Rốt cuộc là cậu có nghe mình nói không đấy?”

“Cậu không tin phải không? Mình có đoạn video của buổi tối hôm đó để làm bằng chứng đây, mình chắc chắn cậu sẽ bị thuyết phục.

Sau khi Tằng Hạn Vũ nói xong, anh ấy sải bước đến bàn của Diệp Chung Giác đưa điện thoại di động của mình cho anh.

Diệp Chung Giác vốn dĩ không muốn để ý

tới hành vi trẻ con của anh ấy nhưng khi ánh mắt vừa quét qua người trong video, vẻ mặt anh không còn bình tĩnh được nữa.

Anh gần như muốn đem video tua nhanh hết mức có thể, khi nhìn thấy người mặc bộ đồ đen xuất hiện cuối cùng thì anh chợt ngẩn người, lờ mờ hiểu rõ chuyện tối hôm đó.

Hóa ra anh tưởng những gì mà anh nghĩ đều là sự thật, thì ra lại như thế này.

Nhìn vẻ mặt của Diệp Chung Giác lúc đầu thì thờ ơ, sau đó đột nhiên nghiêm nghị, càng về sau thì trở nên đau khổ, tức giận, tự trách, đủ loại cảm xúc phức tạp.

Tăng Hạn Vũ khó hiểu.

“Cậu làm sao vậy?” Anh ấy thu lại điện thoại, thấy Diệp Chung Giác đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trên bầu trời.

Diệp Chung Giác đột ngột đứng dậy khỏi chiếc ghế trong văn phòng, túm chặt lấy Tằng Hạn Vũ: “Đây là chuyện đã xảy ra ba ngày trước?”

“Ừ.” Hai mắt Tằng Hạn Vũ lóe lên: “Làm sao, có vấn đề gì à? Có phải cuối cùng cậu cũng nhận ra mình không nói dối không, hai người phụ nữ này cực kỳ hung dữ...

Còn chưa nói xong, Tằng Hạn Vũ đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Diệp Chung Giác.

“Tằng Hạn Vũ, đó là vợ của mình”

“Vợ của cậu, hehe, vợ của cậu. Tằng Hạn Vũ đang cười nói. Đột nhiên, khuôn mặt anh ấy bỗng trở nên vô cùng cứng nhắc, tiếp đó là vặn vẹo, cố gắng nhìn thẳng. Anh ấy thực sự bị dọa đến ngốc rồi, sau đó đột nhiên giọng nói của anh ấy lại nâng cao hơn vô số đề-xi-ben.

“Cái gì? Đó là vợ của cậu? Mẹ kiếp, sao cậu không nói sớm hơn? Mình vẫn luôn đứng ở bên xem kịch đấy, cậu mau nói cho mình biết là cô nào? Là cô tóc dài hay là tóc ngắn”

“Người để tóc ngắn là bạn thân của cô ấy.”



Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng Tầng Hạn Vũ cũng đủ hiểu người tóc dài chính là vợ anh, đồng thời anh cũng làm rõ danh tính của cô gái bên cạnh.

Tằng Hạn Vũ rõ ràng vẫn đang phản ứng trước thông tin bùng nổ này nhưng anh ấy đã chết lặng khi nhìn thấy người đàn ông vẫn còn đang đứng trước mặt anh ấy nói chuyện một cách bình tĩnhbỗng dưng biến mất như một làn khói chợt vụt tắt.

Anh ấy chưa bao giờ thấy Diệp Chung Giác như vậy.

Suy nghĩ của anh ấy đột nhiên quay trở lại vào đêm hôm đó, Mạc Tố Tình khiến anh ấy cảm giác giống như một người vô hại,

giống như một con mèo sẽ không cào người nhưng mà nhân lúc bạn không chú ý, nhân lúc bạn không phòng bị thì cô sẽ công kích khiến bạn bị thương một cách bất ngờ.

Hóa ra là Diệp Chung Giác thích dạng phụ nữ như thế này, khóe miệng Tằng Hạn Vũ xuất hiện một nụ cười đầy ẩn ý.

Diệp Chung Giác chạy một mạch về nhà.

Khi đến gara đậu xe dưới tầng hầm của nhà mình, anh nhận ra rằng mình đã lái một chiếc Bentley quay trở lại.

Bởi vì mấy ngày gần đây anh sống ở nhà họ Diệp nên anh không lái chiếc Volkswagen màu trắng đó nữa.

Đêm đó, anh hoàn toàn không ngờ tới anh không chỉ hiểu lầm Mạc Tố Tình mà còn làm ra chuyện tàn bạo như vậy với cô vào lúc cô cần an ủi nhất.

Lúc này những cảm xúc trong lòng anh đang bắt đầu dao động, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, nâng niu cô, trân trọng cô.

Diệp Chung Giác xuống xe, cất chìa khóa xe Bentley vào túi, sau đó nhanh chóng chạy lên lầu.

Khi anh mở cửa, nhìn thấy căn phòng trống rỗng, ánh mắt anh không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.

Có điều, anh lại lập tức nghĩ rằng hôm nay là thứhai, chắc hẳn cô đã đi làm rồi.

Diệp Chung Giác bước vào phòng làm việc, lấy điện thoại đặt trong hộc ra nhanh chóng bật nguồn lên.

Gần như vừa mở điện thoại di động lên thì anh lập tức nhận được vô số tin nhắn văn bản dồn dập, hầu hết đều là lời nhắc nhở về cuộc gọi từ Mạc Tố Tình, người đã liên tục gọi cho anh ngày hôm qua.

Diệp Chung Giác cảm thấy lòng mình đau nhói, trên mặt đều hiện lên vẻ tự trách.

Lúc đó anh chỉ nghĩ rằng cả hai cần bình tĩnh lại nhưng anh không ngờ mọi chuyện hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng, mấy ngày nay không biết cô đã phải chịu đựng bao nhiêu oan ức.

Diệp Chung Giác mởmạng ra, quả nhiên những ngày qua Mạc Tố Tình đã đăng mấy tin trong vòng bạn bè.

Vào đêm đầu tiên đó, cô nói cô rất thất vọng...

Nhìn thấy vậy, trái tim Diệp Chung Giác đột nhiên thắt lại, khóe miệng hiện lên một tia chua xót, vẻ mặt như muốn khóc, khó coi đến cực điểm.

Ngày thứ hai, cô nói rõ ràng cô rất tức

giận, rất phẫn nộ nhưng... vẫn không nhịn được nghĩ đến anh rồi...

Ngày thứ ba, cô nói tôi đột nhiên hoảng sợ, tôi muốn đi tìm anh, rõ ràng là hai người chỉ mới quen nhau ba tháng nhưng tôi lại cảm giác như rất nhiều năm trôi qua. Tôi hận chính mình không chịu thua thiệt, lại nhớ đến kỉ niệm những ngày qua. Vào lúc tôi nhớ tới những chuyện đó, tôi mới biết bản thân đã thực sự bước vào cái hố này rồi nhưng mà ngay lúc đó tôi mới hốt hoảng phát hiện ra tôi không gọi được cho anh, thậm chí không quen một người bạn nào của anh cả. Dường như anh đã biến mất khỏi nhân gian, biến mất trong thế giới của tôi rồi.

Lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy hoang mang, hoảng sợ và hụt hẫng...

Hôm nay, cô cũng đăng trong vòng bạn bè của cô.

Tôi nghĩ, anh thực sự không muốn ở bên tôi nữa nên mới rời đi, cho nên tôi rất sợ, tôi đi tìm anh rồi nhưng mà họ nói với tôi không có người này. Chỉ có trời mới biết, tôi cảm thấy bản thân như một trò đùa của thiên hạ đến nhường nào.

Đến lúc này, Diệp Chung Giác còn không thừa nhận mình sai thì không phải là đàn ông nữa rồi. Anh cầm chặt điện thoại trong tay,

khó khăn ngồi xổm xuống. Lúc cùng Tằng Hạn Vũ thành lập cổng thí tội, lúc ở rừng trải qua bao nhiêu mưa bom bão đạn, trước đến nay anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại khó chịu thế này.

Từng câu từng chữ của Mạc Tổ Tình như từng nhát dao lần lượt rút ra đâm vào tim anh khiến tim anh đau nhói, đau đến mức không thể nào tả được...

18
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện