Trên trang cá nhân của Mạc Tổ Tình, tâm trạng trong từng dòng status cô đăng đều nhuốm đầy bi thương.
Diệp Chung Giác thầm thề rằng sau này anh sẽ không bao giờ đột nhiên biến mất để cô phải đau khổ một mình nữa.
Anh gõ vào màn hình, rồi tự dưng muốn đăng bài lên trang cá nhân. Bài đăng không có hình ảnh, chỉ có một câu đơn giản là vợ à, anh sai rồi.
Nghĩ đến việc mấy ngày nay, Mạc Tố Tình phải một mình chịu đựng nỗi lo lắng, hốt hoảng, Diệp Chung Giác bỗng cảm thấy sự khó chịu của mình trong lúc ấy chẳng thấm vào đâu.
Nghĩ tới chiếc Bentley bắt mắt của mình vẫn còn đang đỗ trong gara dưới tầng hầm, anh suy nghĩ đôi chút rồi cầm di động, lấy sim trong đó ra, sau đó lắp vào một sim khác
thường dùng để liên lạc với bố mẹ vào. Anh sẽ không mông lung về tương lai, cũng sẽ không để cho cô gái của anh phải âm thầm hao tổn tinh thần vì mình nữa.
Diệp Chung Giác thay sim xong thì khóa cửa rồi đi thẳng xuống lầu.
Mạc Tố Tình trở về từ Đế Quốc Phong Vân là chạy thẳng tới công ty nhưng mà cả người cô cứ buồn bã chẳng vui, mãi không yên lòng.
Lệnh Hề Dao hỏi hạn đôi câu mà căn bản chẳng lọt vào tai cô chữ nào, vì thế cô không biết làm sao, đành quay lại chỗ ngồi bắt đầu viết bản thảo.
Hai hôm nay, Mạc Tổ Tình luôn mất hồn mất vía như thế. Mặc dù cô ấy đã quen nhưng vẫn bất giác thấy đau lòng thay.
Mạc Tố Tình lấy điện thoại ra, mở mạng rồi vào bảng tin theo thói quen.
Kết quả là ngay khi vừa truy cập, cô đã bị một bài viết làm cho choáng váng.
Diệp Chung Giác, phải! Tên tài khoản của người đăng bài là Diệp Chung Giác. Anh đăng lên bảng tin một bài chỉ gồm năm chữ đơn giản: Vợ à, anh sai rồi!
Mạc Tố Tình hốt hoảng thoát ra, cô tự nhủ với mình rằng chắc chắn cô đã nhìn lầm,
dù sao hai ngày nay đầu óc cô vẫn luôn mơ màng vậy mà.
Cô nhớ rõ ràng Diệp Chung Giác không chơi mạng xã hội.
Nhưng mà khi cõi lòng còn chưa bình ổn, cô đã không nhịn được mà lại mở bảng tin ra nhìn bài đăng đó rồi lẳng lặng nhấp vào trang cá nhân của anh.
Để rồi phát hiện anh chỉ có một bài đăng duy nhất.
Mạc Tố Tình vẫn hơi ngờ vực, cô thoát bảng tin, vào mục danh sách bạn bè, sau đó phát hiện mình đã chấp nhận kết bạn với Diệp Chung Giác được hơn một tuần.
Nói cách khác, trước lúc họ cãi nhau, anh đã kết bạn với tài khoản của cô.
Nhưng mà anh bắt đầu chơi mạng xã hội từ lúc nào vậy? Hơn nữa, anh kết bạn với mình là chuyện khi nào? Sao cô không nhớ đã từng đồng ý nhỉ? Mạc Tố Tình có vô vàn câu hỏi chẳng thể giải đáp.
Cô xoắn xuýt thật lâu, cuối cùng khẽ cắn răng gọi điện cho số di động cứ luôn đang tắt máy đó.
Kết quả, ngay sau khi gọi đi thì chuông điện thoại của đầu dây bên kia đã vang lên.
Trong lòng Mạc Tổ Tình bỗng chốc như có một con thỏ đang vui sướng nhảy nhót không ngừng.
Anh mở máy rồi, vậy có nghĩa là cô có thể tìm được anh đúng không?
Di động vang ba hồi chuông, đầu dây bên kia chấp nhận cuộc gọi.
Âm thanh quen thuộc lâu ngày không nghe truyền ra từ loa làm Mạc Tổ Tình xém tí nữa không cầm lòng được òa khóc.
“A lô...
Cô cố nén nước mắt nhưng khi vừa nghe thấy giọng nói ưu nhã, quyến rũ ấy thì nước mắt lại tí tách nhỏ xuống.
Mạc Tố Tình không lên tiếng, âm thanh hấp dẫn của Diệp Chung Giác lại vang lên.
Nhưng mà lần này, anh không gọi tên của Mac Tổ Tình.
“Vợ à..”
Trái tim Mạc Tổ Tình bất giác run rẩy, cô vui sướng, tủi thân. Mờ mịt và hoang mang nhiều ngày rốt cuộc trào ra vào giờ khắc này.
Cô nhỏ giọng thút thít: “Anh đang ở đâu?”
Chỉ nghe giọng thôi, Diệp Chung Giác cũng biết Mạc Tổ Tình đã khóc, hơn nữa còn khóc vô cùng thê lương nhưng mà tính cách ương ngạnh khiến cô phải cố gắng đè nén.
Diệp Chung Giác vừa lái xe, vừa nghe điện thoại với con mắt đong đầy đau xót, tưởng tượng ra dáng vẻ hốt hoảng khi cô không tìm được anh, anh lại thấy xúc động muốn bóp chết mình.
Nhìn lại mà xem, mấy ngày nay anh đã làm gì khiến cô thương tâm và đau khổ như vậy.
Anh lấy lại bình tĩnh, lái xe vào gara tòa nhà Đế Quốc, sau đó xuống xe đóng cửa rồi tiếp tục vừa đi vừa nói.
“Vừa rồi anh ở trên xe, bây giờ ở công ty rồi. Đợi chút nữa anh tới đón em, được không?”
Mạc Tố Tình nghe anh nói đang ở công ty, vốn muốn mở miệng hỏi công ty của anh rất cuộc là ở đâu và tại sao anh lại lừa cô nhưng mà nghĩ tới chuyện hai người mới tốt lên xong, cô lại không nỡ phá vỡ sự hòa bình đang diễn ra này.
Nghìn lời muốn nói cuối cùng chỉ quy về một câu: “Được, em đợi anh.
Diệp Chung Giác bỗng nở nụ cười hạnh phúc, nhiều năm qua đi, giờ khắc anh trông chờ cuối cùng cũng đến – giờ khắc anh đi vào tim cô.
Không ai có thể hiểu tâm tình của anh, anh sẽ không làm tổn thương cô nữa.
Lúc này đây, Diệp Chung Giác âm thầm thề thốt. Song anh lại chẳng ngờ rằng sau này người khiến cô khó chịu vẫn sẽ luôn là anh.
Cúp điện thoại, Diệp Chung Giác mau chóng lên lầu.
Anh vừa lên đến lầu thì nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tằng Hạn Vũ và Lâm Nhiên vọng ra từ phòng làm việc.
“Nói đi, rốt cuộc tổng giám đốc Giác của các người đi đâu rồi? Bỏ tôi một mình ở đây, thật đúng là có tình bỏ nhân tính!”
Khóe miệng Lâm Nhiên giần giật, anh ấy nghĩ thầm anh và sếp ở với nhau, bây giờ lại hỏi ngược lại tôi anh ấy đã đi đâu, thế thì tôi đến chỗ nào tìm người về cho anh đây chứ.
Lại nói, sếp có nhân tính không, các đặc công trong tổ chức với nhân viên của Đế Quốc Phong Vân không phải rõ ràng nhất sao?
Sếp ra tay tàn nhẫn, nói đơn giản là chẳng khác gì hiện thân của ác quỷ. Anh gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ, không ai dám thách thức giới hạn của anh. Ở trong công ty, anh càng khiến mọi người cảm thấy anh chính là một tồn tại không thể tưởng nổi. Anh quyết liệt, dứt khoát với thái độ mạnh mẽ vang dội, tầm nhìn kinh doanh chính xác
không riêng gì trên thương trường mà còn cả trong công việc, một khi anh đã làm tăng ca thì sẽ trở thành một kẻ điên làm việc.
Không ai dám không phục.
“Anh vẫn nên tự gọi điện hỏi tổng giám đốc thử xem..” Lâm Nhiên co giật khóe miệng nói.
“Ồ... Được không?” Tằng Hạn Vũ cong môi nở nụ cười như có như không, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Lâm Nhiên, nhìn đến mức anh ấy phải thầm phát hoảng.
“Cả ngày cậu ở với cậu ấy mà không biết cậu ấy đi đâu à?”
Trong lòng Lâm Nhiên không ngừng kêu oan uổng, anh ấy chưa từng ở bên ông chủ cả ngày mà. Từ khi sếp có cô Tình thì anh ấy chẳng khác một cái nền đâu, sao lại không ai thấu hiểu nỗi khổ này của anh ấy chứ?
Chuyện là vậy nhưng có việc gì anh ấy vẫn nhẫn nhục, chịu khó đi tìm thông tin. Biết làm sao được, anh ấy có thể liệt vào diện văng đầu tiên nếu như có người bị đá mà. Ông trời ơi, ông có thấy không, anh ấy rốt cuộc khổ cực biết là bao.
“Thưa sếp Vũ, tôi thật sự không biết. Anh cũng đừng nhìn tôi như vậy, ngực tôi đang đánh trống luôn đây này, ai không biết còn tưởng tôi chọc gì anh đó.”
“No no no!” Tằng Hạn Vũ đung đưa đầu ngón tay: “Cậu đâu có đắc tội gì tôi, thật ra thì này, tôi tìm cậu là có chuyện..
Trên mặt anh ấy xuất hiện một nụ cười nham hiểm.
“Là như vầy, tôi thật sự đã làm mích lòng sếp nhà cậu rồi, cậu xem...
Lâm Nhiên lập tức quay đầu đi ngay, bởi vì anh ấy thừa biết sếp Vũ mà tìm đến mình thì chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt. Bản thân gây chuyện lại bắt anh ấy lao lên trước làm bia đỡ đạn, anh ấy thật sự muốn làm như không quen người này!
Tằng Hạn Vũ kéo tay anh ấy lại, Lâm Nhiên gượng cười quay đầu nhìn anh ấy, khổ sở cắt ngang lời anh ấy muốn nói.
“Sếp à, cầu xin anh tha cho tôi đi!”
Tằng Hạn Vũ đang định xấu bụng uy hiếp Lâm Nhiên thì cửa phòng làm việc bất chợt bung mở.
Diệp Chung Giác thờ ơ đi tới, lạnh lùng nhìn Tằng Hạn Vũ.
“Cậu kéo trợ lý của mình làm gì?"
Tằng Hạn Vũ toét miệng cười vô tội, năm ngón tay hơi buông lỏng ra. Lâm Nhiên không đang không để ý, xém tí nữa mất đà đập mặt xuống đất luôn.
May mà anh ấy nhanh tay tóm được quần Diệp Chung Giác, thật sự thì chỉ còn đủ thời gian để nắm ống quần người trước mặt thôi.
Sau tiếng gào như thịt heo bị xuyên tận trăm tầng lầu, cuối cùng Lâm Nhiên cũng đứng vững cơ thể, anh ấy ngẩng đầu cười nhìn về phía ân nhân cứu mạng trước mặt.
Chỉ thấy Lâm Tăng – giám đốc bộ phận thiết kế trang sức được biết đến với cái tên Lâm Gầy đang bi phẫn nhìn Lâm Nhiên trước mắt với vẻ mặt liệt phụ trinh tiết. Lúc bấy, Lâm Nhiên mới phát hiện cái quần mình vừa mới túm giờ đây đã yên vị trên đất.
Tằng Hạn Vũ không dám nhìn thẳng, quay mặt đi chỗ khác.
Ngay cả Diệp Chung Giác cũng phải cong miệng lên cười nhàn nhạt.
Lâm Nhiên trợn mắt há mồm, thật sự có xung động đập đầu vào tường chết luôn. Anh ấy biết cái người Lâm Gầy này gầy nhưng mà sao có thể gầy đến mức đấy. Mình kéo mới có một cái mà quần của anh ấy đã rơi xuống đất, dễ dàng quá rồi nhỉ!
Anh ấy nhìn cái quần lót màu đỏ và đôi chân gầy như que tăm trước mặt.
Một giây, hai giây, rồi ba giây, cuối cùng Lâm Nhiên hết chịu nổi nữa phá lên cười một cách cực kỳ vô nhân đạo, anh ấy hoàn toàn
quên rằng vừa rồi mình làm thế nào tụt quần người ta xuống.
Nụ cười trên môi Diệp Chung Giác càng sâu.
Tằng Hạn Vũ thì cưới hô hố, trông đến là bỉ ổi.
Tống Sính Đình nghe thấy tiếng động vọng ra từ phòng làm việc, còn lo lắng lỡ Diệp Chung Giác xảy ra chuyện gì.
Kết quả khi cô mới đứng ở cửa đã nhìn thấy Lâm Tăng mặc quần lót đỏ chót khom người xách quần lên.
Tổng Sính Đình vội vàng che mắt rồi hét lên một tiếng chạy đi.
Lâm Tăng bỗng chốc xấu hổ và tức giận cực kỳ, hệt như gái chưa chồng bị người ta nhìn hết. Anh ấy không để ý phản ứng của Diệp Chung Giác mà cầm tài liệu vọt ngay ra khỏi phòng làm việc.
Lâm Nhiên bật cười vô cùng vui sướng.
Nước mắt của anh ấy cũng sắp trào ra vì cười: “Còn mặc quần lót đỏ, không ngờ giám đốc Lâm có sở thích như vậy luôn... Ha ha ha... Ha ha..."
Anh ấy đang cười ná thở thì đột nhiên bị Diệp Chung Giác lành lạnh liếc một nhát.
“Cậu cười vui quá nhỉ?”
Lâm Nhiên lập tức ngừng lên tiếng, nụ cười trên mặt bất chợt biến mất không còn tăm hơi, tuy nhiên tiếng nín cười còn sót lại theo quán tính đã bán đứng anh ấy.
Anh ấy quả quyết lựa chọn cách hay nhất trong ba mươi sau kế và đó chính là trốn!
Lâm Nhiên gần như chỉ dùng một giây để biến mất trước mặt Diệp Chung Giác và Tằng Hạn Vũ.
Chỉ là có điều trong vòng một ngày, tất cả người của Đế Quốc Phong Vân đều biết một chuyện đó chính là giám đốc Lâm của bộ phận thiết kế trang sức có một sở thích quái đản là mặc quần lót màu đỏ.
Lâm Tăng biết tin này bị lan truyền, xém tí nữa giết luôn Lâm Nhiên.
Sau khi Lâm Nhiên chạy trốn, Diệp Chung Giác mới nhìn về phía Tằng Hạn Vũ. Giọng nói anh không mặn không nhạt, nghe không có chút cảm xúc nào hệt như mặt hồ tĩnh lặng, không hề có một gợn sóng.
“Nghe nói, mình có tình bỏ nhân tính?”
Rõ ràng là giọng hỏi ngược lại nhưng lại khiến Tằng Hạn Vũ không chịu được mà rùng mình, tại sao anh ấy lại cảm thấy hơi lạnh nhỉ?
“Gì cơ hả? Mình còn có việc, mình đi
trước, hôm khác chúng ta ôn chuyện sau nha..”
Tằng Hạn Vũ nhếch mép xua tay, sau đó xoay người định biển luôn.
Ấy vậy mà một câu nói của Diệp Chung Giác lại thành công níu bước chân anh ấy lại. “Cậu có chắc... là muốn mình nói hết tin tức của cậu... cho Selina biết không?”
Giọng nói mang ý pha trò của Diệp Chung Giác không nhanh không chậm vang lên.
Diệp Chung Giác thầm thề rằng sau này anh sẽ không bao giờ đột nhiên biến mất để cô phải đau khổ một mình nữa.
Anh gõ vào màn hình, rồi tự dưng muốn đăng bài lên trang cá nhân. Bài đăng không có hình ảnh, chỉ có một câu đơn giản là vợ à, anh sai rồi.
Nghĩ đến việc mấy ngày nay, Mạc Tố Tình phải một mình chịu đựng nỗi lo lắng, hốt hoảng, Diệp Chung Giác bỗng cảm thấy sự khó chịu của mình trong lúc ấy chẳng thấm vào đâu.
Nghĩ tới chiếc Bentley bắt mắt của mình vẫn còn đang đỗ trong gara dưới tầng hầm, anh suy nghĩ đôi chút rồi cầm di động, lấy sim trong đó ra, sau đó lắp vào một sim khác
thường dùng để liên lạc với bố mẹ vào. Anh sẽ không mông lung về tương lai, cũng sẽ không để cho cô gái của anh phải âm thầm hao tổn tinh thần vì mình nữa.
Diệp Chung Giác thay sim xong thì khóa cửa rồi đi thẳng xuống lầu.
Mạc Tố Tình trở về từ Đế Quốc Phong Vân là chạy thẳng tới công ty nhưng mà cả người cô cứ buồn bã chẳng vui, mãi không yên lòng.
Lệnh Hề Dao hỏi hạn đôi câu mà căn bản chẳng lọt vào tai cô chữ nào, vì thế cô không biết làm sao, đành quay lại chỗ ngồi bắt đầu viết bản thảo.
Hai hôm nay, Mạc Tổ Tình luôn mất hồn mất vía như thế. Mặc dù cô ấy đã quen nhưng vẫn bất giác thấy đau lòng thay.
Mạc Tố Tình lấy điện thoại ra, mở mạng rồi vào bảng tin theo thói quen.
Kết quả là ngay khi vừa truy cập, cô đã bị một bài viết làm cho choáng váng.
Diệp Chung Giác, phải! Tên tài khoản của người đăng bài là Diệp Chung Giác. Anh đăng lên bảng tin một bài chỉ gồm năm chữ đơn giản: Vợ à, anh sai rồi!
Mạc Tố Tình hốt hoảng thoát ra, cô tự nhủ với mình rằng chắc chắn cô đã nhìn lầm,
dù sao hai ngày nay đầu óc cô vẫn luôn mơ màng vậy mà.
Cô nhớ rõ ràng Diệp Chung Giác không chơi mạng xã hội.
Nhưng mà khi cõi lòng còn chưa bình ổn, cô đã không nhịn được mà lại mở bảng tin ra nhìn bài đăng đó rồi lẳng lặng nhấp vào trang cá nhân của anh.
Để rồi phát hiện anh chỉ có một bài đăng duy nhất.
Mạc Tố Tình vẫn hơi ngờ vực, cô thoát bảng tin, vào mục danh sách bạn bè, sau đó phát hiện mình đã chấp nhận kết bạn với Diệp Chung Giác được hơn một tuần.
Nói cách khác, trước lúc họ cãi nhau, anh đã kết bạn với tài khoản của cô.
Nhưng mà anh bắt đầu chơi mạng xã hội từ lúc nào vậy? Hơn nữa, anh kết bạn với mình là chuyện khi nào? Sao cô không nhớ đã từng đồng ý nhỉ? Mạc Tố Tình có vô vàn câu hỏi chẳng thể giải đáp.
Cô xoắn xuýt thật lâu, cuối cùng khẽ cắn răng gọi điện cho số di động cứ luôn đang tắt máy đó.
Kết quả, ngay sau khi gọi đi thì chuông điện thoại của đầu dây bên kia đã vang lên.
Trong lòng Mạc Tổ Tình bỗng chốc như có một con thỏ đang vui sướng nhảy nhót không ngừng.
Anh mở máy rồi, vậy có nghĩa là cô có thể tìm được anh đúng không?
Di động vang ba hồi chuông, đầu dây bên kia chấp nhận cuộc gọi.
Âm thanh quen thuộc lâu ngày không nghe truyền ra từ loa làm Mạc Tổ Tình xém tí nữa không cầm lòng được òa khóc.
“A lô...
Cô cố nén nước mắt nhưng khi vừa nghe thấy giọng nói ưu nhã, quyến rũ ấy thì nước mắt lại tí tách nhỏ xuống.
Mạc Tố Tình không lên tiếng, âm thanh hấp dẫn của Diệp Chung Giác lại vang lên.
Nhưng mà lần này, anh không gọi tên của Mac Tổ Tình.
“Vợ à..”
Trái tim Mạc Tổ Tình bất giác run rẩy, cô vui sướng, tủi thân. Mờ mịt và hoang mang nhiều ngày rốt cuộc trào ra vào giờ khắc này.
Cô nhỏ giọng thút thít: “Anh đang ở đâu?”
Chỉ nghe giọng thôi, Diệp Chung Giác cũng biết Mạc Tổ Tình đã khóc, hơn nữa còn khóc vô cùng thê lương nhưng mà tính cách ương ngạnh khiến cô phải cố gắng đè nén.
Diệp Chung Giác vừa lái xe, vừa nghe điện thoại với con mắt đong đầy đau xót, tưởng tượng ra dáng vẻ hốt hoảng khi cô không tìm được anh, anh lại thấy xúc động muốn bóp chết mình.
Nhìn lại mà xem, mấy ngày nay anh đã làm gì khiến cô thương tâm và đau khổ như vậy.
Anh lấy lại bình tĩnh, lái xe vào gara tòa nhà Đế Quốc, sau đó xuống xe đóng cửa rồi tiếp tục vừa đi vừa nói.
“Vừa rồi anh ở trên xe, bây giờ ở công ty rồi. Đợi chút nữa anh tới đón em, được không?”
Mạc Tố Tình nghe anh nói đang ở công ty, vốn muốn mở miệng hỏi công ty của anh rất cuộc là ở đâu và tại sao anh lại lừa cô nhưng mà nghĩ tới chuyện hai người mới tốt lên xong, cô lại không nỡ phá vỡ sự hòa bình đang diễn ra này.
Nghìn lời muốn nói cuối cùng chỉ quy về một câu: “Được, em đợi anh.
Diệp Chung Giác bỗng nở nụ cười hạnh phúc, nhiều năm qua đi, giờ khắc anh trông chờ cuối cùng cũng đến – giờ khắc anh đi vào tim cô.
Không ai có thể hiểu tâm tình của anh, anh sẽ không làm tổn thương cô nữa.
Lúc này đây, Diệp Chung Giác âm thầm thề thốt. Song anh lại chẳng ngờ rằng sau này người khiến cô khó chịu vẫn sẽ luôn là anh.
Cúp điện thoại, Diệp Chung Giác mau chóng lên lầu.
Anh vừa lên đến lầu thì nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tằng Hạn Vũ và Lâm Nhiên vọng ra từ phòng làm việc.
“Nói đi, rốt cuộc tổng giám đốc Giác của các người đi đâu rồi? Bỏ tôi một mình ở đây, thật đúng là có tình bỏ nhân tính!”
Khóe miệng Lâm Nhiên giần giật, anh ấy nghĩ thầm anh và sếp ở với nhau, bây giờ lại hỏi ngược lại tôi anh ấy đã đi đâu, thế thì tôi đến chỗ nào tìm người về cho anh đây chứ.
Lại nói, sếp có nhân tính không, các đặc công trong tổ chức với nhân viên của Đế Quốc Phong Vân không phải rõ ràng nhất sao?
Sếp ra tay tàn nhẫn, nói đơn giản là chẳng khác gì hiện thân của ác quỷ. Anh gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ, không ai dám thách thức giới hạn của anh. Ở trong công ty, anh càng khiến mọi người cảm thấy anh chính là một tồn tại không thể tưởng nổi. Anh quyết liệt, dứt khoát với thái độ mạnh mẽ vang dội, tầm nhìn kinh doanh chính xác
không riêng gì trên thương trường mà còn cả trong công việc, một khi anh đã làm tăng ca thì sẽ trở thành một kẻ điên làm việc.
Không ai dám không phục.
“Anh vẫn nên tự gọi điện hỏi tổng giám đốc thử xem..” Lâm Nhiên co giật khóe miệng nói.
“Ồ... Được không?” Tằng Hạn Vũ cong môi nở nụ cười như có như không, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Lâm Nhiên, nhìn đến mức anh ấy phải thầm phát hoảng.
“Cả ngày cậu ở với cậu ấy mà không biết cậu ấy đi đâu à?”
Trong lòng Lâm Nhiên không ngừng kêu oan uổng, anh ấy chưa từng ở bên ông chủ cả ngày mà. Từ khi sếp có cô Tình thì anh ấy chẳng khác một cái nền đâu, sao lại không ai thấu hiểu nỗi khổ này của anh ấy chứ?
Chuyện là vậy nhưng có việc gì anh ấy vẫn nhẫn nhục, chịu khó đi tìm thông tin. Biết làm sao được, anh ấy có thể liệt vào diện văng đầu tiên nếu như có người bị đá mà. Ông trời ơi, ông có thấy không, anh ấy rốt cuộc khổ cực biết là bao.
“Thưa sếp Vũ, tôi thật sự không biết. Anh cũng đừng nhìn tôi như vậy, ngực tôi đang đánh trống luôn đây này, ai không biết còn tưởng tôi chọc gì anh đó.”
“No no no!” Tằng Hạn Vũ đung đưa đầu ngón tay: “Cậu đâu có đắc tội gì tôi, thật ra thì này, tôi tìm cậu là có chuyện..
Trên mặt anh ấy xuất hiện một nụ cười nham hiểm.
“Là như vầy, tôi thật sự đã làm mích lòng sếp nhà cậu rồi, cậu xem...
Lâm Nhiên lập tức quay đầu đi ngay, bởi vì anh ấy thừa biết sếp Vũ mà tìm đến mình thì chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt. Bản thân gây chuyện lại bắt anh ấy lao lên trước làm bia đỡ đạn, anh ấy thật sự muốn làm như không quen người này!
Tằng Hạn Vũ kéo tay anh ấy lại, Lâm Nhiên gượng cười quay đầu nhìn anh ấy, khổ sở cắt ngang lời anh ấy muốn nói.
“Sếp à, cầu xin anh tha cho tôi đi!”
Tằng Hạn Vũ đang định xấu bụng uy hiếp Lâm Nhiên thì cửa phòng làm việc bất chợt bung mở.
Diệp Chung Giác thờ ơ đi tới, lạnh lùng nhìn Tằng Hạn Vũ.
“Cậu kéo trợ lý của mình làm gì?"
Tằng Hạn Vũ toét miệng cười vô tội, năm ngón tay hơi buông lỏng ra. Lâm Nhiên không đang không để ý, xém tí nữa mất đà đập mặt xuống đất luôn.
May mà anh ấy nhanh tay tóm được quần Diệp Chung Giác, thật sự thì chỉ còn đủ thời gian để nắm ống quần người trước mặt thôi.
Sau tiếng gào như thịt heo bị xuyên tận trăm tầng lầu, cuối cùng Lâm Nhiên cũng đứng vững cơ thể, anh ấy ngẩng đầu cười nhìn về phía ân nhân cứu mạng trước mặt.
Chỉ thấy Lâm Tăng – giám đốc bộ phận thiết kế trang sức được biết đến với cái tên Lâm Gầy đang bi phẫn nhìn Lâm Nhiên trước mắt với vẻ mặt liệt phụ trinh tiết. Lúc bấy, Lâm Nhiên mới phát hiện cái quần mình vừa mới túm giờ đây đã yên vị trên đất.
Tằng Hạn Vũ không dám nhìn thẳng, quay mặt đi chỗ khác.
Ngay cả Diệp Chung Giác cũng phải cong miệng lên cười nhàn nhạt.
Lâm Nhiên trợn mắt há mồm, thật sự có xung động đập đầu vào tường chết luôn. Anh ấy biết cái người Lâm Gầy này gầy nhưng mà sao có thể gầy đến mức đấy. Mình kéo mới có một cái mà quần của anh ấy đã rơi xuống đất, dễ dàng quá rồi nhỉ!
Anh ấy nhìn cái quần lót màu đỏ và đôi chân gầy như que tăm trước mặt.
Một giây, hai giây, rồi ba giây, cuối cùng Lâm Nhiên hết chịu nổi nữa phá lên cười một cách cực kỳ vô nhân đạo, anh ấy hoàn toàn
quên rằng vừa rồi mình làm thế nào tụt quần người ta xuống.
Nụ cười trên môi Diệp Chung Giác càng sâu.
Tằng Hạn Vũ thì cưới hô hố, trông đến là bỉ ổi.
Tống Sính Đình nghe thấy tiếng động vọng ra từ phòng làm việc, còn lo lắng lỡ Diệp Chung Giác xảy ra chuyện gì.
Kết quả khi cô mới đứng ở cửa đã nhìn thấy Lâm Tăng mặc quần lót đỏ chót khom người xách quần lên.
Tổng Sính Đình vội vàng che mắt rồi hét lên một tiếng chạy đi.
Lâm Tăng bỗng chốc xấu hổ và tức giận cực kỳ, hệt như gái chưa chồng bị người ta nhìn hết. Anh ấy không để ý phản ứng của Diệp Chung Giác mà cầm tài liệu vọt ngay ra khỏi phòng làm việc.
Lâm Nhiên bật cười vô cùng vui sướng.
Nước mắt của anh ấy cũng sắp trào ra vì cười: “Còn mặc quần lót đỏ, không ngờ giám đốc Lâm có sở thích như vậy luôn... Ha ha ha... Ha ha..."
Anh ấy đang cười ná thở thì đột nhiên bị Diệp Chung Giác lành lạnh liếc một nhát.
“Cậu cười vui quá nhỉ?”
Lâm Nhiên lập tức ngừng lên tiếng, nụ cười trên mặt bất chợt biến mất không còn tăm hơi, tuy nhiên tiếng nín cười còn sót lại theo quán tính đã bán đứng anh ấy.
Anh ấy quả quyết lựa chọn cách hay nhất trong ba mươi sau kế và đó chính là trốn!
Lâm Nhiên gần như chỉ dùng một giây để biến mất trước mặt Diệp Chung Giác và Tằng Hạn Vũ.
Chỉ là có điều trong vòng một ngày, tất cả người của Đế Quốc Phong Vân đều biết một chuyện đó chính là giám đốc Lâm của bộ phận thiết kế trang sức có một sở thích quái đản là mặc quần lót màu đỏ.
Lâm Tăng biết tin này bị lan truyền, xém tí nữa giết luôn Lâm Nhiên.
Sau khi Lâm Nhiên chạy trốn, Diệp Chung Giác mới nhìn về phía Tằng Hạn Vũ. Giọng nói anh không mặn không nhạt, nghe không có chút cảm xúc nào hệt như mặt hồ tĩnh lặng, không hề có một gợn sóng.
“Nghe nói, mình có tình bỏ nhân tính?”
Rõ ràng là giọng hỏi ngược lại nhưng lại khiến Tằng Hạn Vũ không chịu được mà rùng mình, tại sao anh ấy lại cảm thấy hơi lạnh nhỉ?
“Gì cơ hả? Mình còn có việc, mình đi
trước, hôm khác chúng ta ôn chuyện sau nha..”
Tằng Hạn Vũ nhếch mép xua tay, sau đó xoay người định biển luôn.
Ấy vậy mà một câu nói của Diệp Chung Giác lại thành công níu bước chân anh ấy lại. “Cậu có chắc... là muốn mình nói hết tin tức của cậu... cho Selina biết không?”
Giọng nói mang ý pha trò của Diệp Chung Giác không nhanh không chậm vang lên.
Danh sách chương