Bạch Dư không nói nhiều, trực tiếp ôm ngang Mao Cát Tường, chạy nhanh về phía máy bay.
Mao Cát Tường vốn cũng không phải người câu nệ gì, một đầu đầy thuốc lại càng thêm buông thả. Hắn dùng sức xoay trong lồng ngực Bạch Dư, mạnh mẽ đổi từ ôm công chúa thành tư thế hai người mặt đối mặt.
Bởi xoay rất mạnh, tư thế đúng là đổi được, thế nhưng thân thể Mao Cát Tường lại không có chỗ dựa.
Bạch Dư nhíu mày, im lặng vươn tay nâng mông hắn, đem hắn nhấc lên.
Chân Mao Cát Tường đeo móc vào hai bên hông anh, cố nén dục vọng đang sưng dưới thân, vùi mặt vào lồng ngực Bạch Dư, nhè nhẹ thở dốc.
Bạch Dư vẫn mang loại biểu tình sóng lớn không sợ kia, gương mặt băng sơn không chút thay đổi.
“Khó chịu…” Mao Cát Tường chỉ cảm thấy dục vọng như đang len lỏi từng nơi trọng lục phủ ngũ tạng, bình thường hắn cũng không phải loại người hay nghĩ đến phương diện kia, có lúc có hứng thú thì cũng chỉ tự tuốt để xử lý.
Trước hay sau khi xuyên vẫn kiên trì giữ vững thân phận xử nam, rõ ràng trong thế giới này có thể cho phép bản thân tự do chút, nhưng hắn vẫn cứ không xuống tay với phụ nữ nơi này được.
Bởi vì, vô luận nhìn chằm chằm bao nhiêu cô gái xinh đẹp, hắn đều sẽ không thể khống chế mà liên tưởng các cô thành một nhúm chữ hán xiên xẹo biết đi.
‘Người phụ nữ’, hoặc là ____ ‘Người phụ nữ có chút xinh đẹp’.
Hơn nữa còn là font chữ thể lệ, cỡ số 4.
…
Cứ như vậy, trong hai năm, Mao Cát Tường vẫn thành công duy trì thân phận xử nam.
Bọn họ cứ như vậy, không để ý đến ai, càng không biết Âu Dương Thần đi phía sau đang trợn mắt há mồm.
Đặc biệt là khi hắn thấy Mao Cát Tường đu bên hông Bạch Dư, đầu lại hơi nghiêng, giữa bóng đêm mông lung, thè lưỡi nhẹ liếm cổ Bạch Dư.
Từ góc độ của hắn nhìn sang, thấy rõ cổ Mao Cát Tường duỗi dài, hầu kết thoáng nhô ra.
Thậm chí, lúc người nọ há miệng liếm liếm, còn có thể nhìn rõ răng nanh nhỏ sáng loáng, như nanh mèo, khiến tâm người ngứa ngáy.
Âu Dương Thần tự nhìn tới xuất thuần, thình lình dừng bước, bị Đại Cơ Nhục vươn tay ngăn lại: “Thật xin lỗi, Bạch thiếu có dặn dò, những người không liên quan không được phép lên.”
“Cái gì,” Âu Dương Thần tuy không dám kiêu ngạo trước mặt Bạch Dư và Đường Ngự Thiên, thế nhưng đối với một tên thuộc hạ tầm thường, thái độ kiêu ngạo tự phụ kia liền trở lại, “Anh biết tôi là ai không? Cho anh hai giây, tránh ra cho tôi.”
Đại Cơ Nhục vừa căng bắp tay vừa có ý lấy vũ khí: “Âu thiếu gia, nếu ngài không nghe hiểu tiếng người, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Âu Dương Thần bị đánh một trận ra trò trên thang dẫn, đánh xong ngã ra đất, uốn gối ôm bụng, khuất phục trước thế lực tà ác: “Được được được, vậy tôi lên chiếc còn lại.”
Chiếc máy bay còn lại dùng để áp giải tên M nọ, tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng còn hơn là bị lạc đàn.
Đai Cơ Nhục giãn gân cốt, nhắc nhở: “Nói thật với ngài, Đường tổng đã ban lệnh cấm ngài lên máy bay.”
Đại Cơ Nhục dừng lại một chút, lại nói: “Âu thiếu gia, ngài đã làm cái gì, bản thân ngài tự rõ, chắc tôi cũng không cần nói thêm nữa.”
Âu Dương Thần ngơ ngác co quắp trên mặt đất, nhìn hai máy bay cất cánh, đến tận khi không còn tung tích.
Chờ hắn phục hồi lại tinh thần, trên đảo hoang chỉ dư lại một mình hắn.
Không đúng.
Còn có một bộ thi thể.
Hoàng Nguyệt Nguyệt dựa vào dưới tàn cây, mái tóc vốn dĩ ướt nhẹp đã sớm bị gió thổi khô, nhưng đất cát dính trên đầu vẫn còn đó.
Tay bà ta vô lực buông thõng hai bên, giữa biển cả mênh mông bốn phía, quỷ dị mà kinh tủng.
“A…” Âu Dương Thần ngồi dưới đất, không ngừng lùi về sau, ngón tay cào mạnh trên nền đất, bấm vào trong bùn.
“Không phải tôi muốn giết bà, ai bảo bà kéo tôi…Ai kêu bà túm vào người tôi…”
“Đường tổng, hai máy bay còn lại đã thuận lợi cất cánh.” Cơ trưởng tắt máy liên lạc từ xa, báo cáo lại tình hình cho tổng tài, “Chỉ còn dư lại vị thiếu gia người Âu gia kia.”
Đường Ngự Thiên rót một ly rượu đỏ, không tỏ rõ tâm tình: “Đã biết.”
Tần Ý ngồi đối diện hắn, tư thế ngồi thẳng tắp. Chờ cơ trưởng tắt loa, anh mới không nhịn được mà cau mày hỏi: “Vừa nãy là sao? Để một mình Âu Dương Thần trên đảo? Tại sao không đưa anh ta về?”
Nói xong cũng cảm thấy bản thân thật lằng nhằng, rõ ràng bọn họ còn đang nghiêm túc thảo luận vấn đề điểm chác.
“Em cho rằng ai là người giết Hoàng Nguyệt Nguyệt.” Đường Ngự Thiên nhấp một ngụm rượu, mắt cũng không thèm mở, nhắc nhở, “Bất luận là ai, làm bất cứ chuyện gì, tại giây phút hắn đưa ra lựa chọn, đã phải chuẩn bị tốt tinh thần hứng chịu hậu quả.”
Ai là người đã giết Hoàng Nguyệt Nguyệt.
Lúc bọn họ cùng nhau sưởi ấm, Đường Ngự Thiên làm như vô tình mà nhắc tới chuyện này, Tần Ý cũng có nghĩ tới, nhưng khi đó anh lại nghi ngờ Vương Gia Diệp hơn.
“Ý của anh… là Âu Dương Thần?”
Đường Ngự Thiên rốt cục cũng chịu nâng mí mắt cao quý của hắn lên: “Em nhất định phải tiếp tục bàn với tôi về vấn đề này?”
Tần Ý nhất thời nghẹn lời.
Trước Đường Ngự Thiên có nói chỉ cho anh mười phút giải thích.
“Đây là một sự việc rất hoang đường…”
“Tôi tin em.”
“…”
“Em nói đi.”
Cũng quả quyết quá đi? Tần Ý siết ống tay áo của mình, trên mặt vẫn là biểu tình nghiêm túc, lông mày tinh xảo cũng hơi chau lại: “Kỳ thực… Tôi không phải là người của thế giới này.”
Một nơi khác.
Mao Cát Tường cũng đang ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng.
Hơn nữa độ nóng cũng không thua kém gì bên Tần Ý.
Cấu tạo máy bay tư nhân không giống lắm với máy bay phổ thông, tổng cộng có ba hàng ghế, hai hàng đầu đối mặt nhau.
Mặt cái gì mà mặt!
Có thể cấp cho cậu bé cả đầu bị chuốc dâm dược này không gian riêng tư chút không?!
Bạch Dư ngồi đối diện hắn, tư thế ngồi get full điểm, biểu tình cũng get full điểm. Trên mặt vẫn bình lặng, mỗi một lỗ chân lông đều không có chút gợn sóng.
Đạt tiêu chuẩn mặt không cảm xúc.
“Ừm…” Mao Cát Tường không nhịn được mà vươn tay xuống phía dưới, bị vướng tầm mắt Bạch Dư, hắn sờ soạng một chút thì dừng lại, dùng hết tia lý trí cuối cùng, thở hổn hển nói với Bạch Dư, “Anh… Em… Em ra sau ngồi…”
… Để hắn núp ở phía sau mà nở hoa đi.
Tuy rằng Bạch Dư không hề biểu lộ cảm xúc gì ra ngoài, thế nhưng tầm mắt của anh vẫn luôn lưu luyến tại từng đốt ngón tay của Mao Cát Tường, thuận theo tay nhìn đến hạ bộ, nhìn hắn cố nín nhịn, rồi vì ngượng mà dừng tay lại. Tiếp lại từ đốt ngón tay mà nhìn lên trên từng chút, từng chút.
Cái áo hoodie đen rộng rãi đã sớm bị người nọ tự kéo đến nhăn nhúm, có lẽ vì quá nóng, vạt áo hơi hướng lên trên, lộ ra phân nửa tuyến nhân ngư, mơ hồ còn thấy viền quần lót màu đỏ.
Màu đỏ trên nền da màu lúa mạch nhạt, tuy rằng cực không phù hợp, nhưng vẫn bắt được ánh mắt của Bạch Dư.
Mao Cát Tường cong người, ngón tay đỡ lưng ghế đứng dậy, đầu ngón tay như muốn bấm vào đệm ghế, dùng lực mạnh đến nỗi trở nên trắng bệch. Hắn chỉ có thể mượn lực bên ngoài, dùng một loại phương pháp như tự ngược để áp chế dục vọng đang bốc lên không ngừng trong thân thể.
Cứ cắn răng nghiến lợi như vậy, cũng không biết làm sao mà có thể đi được xuống ghế sau.
Hắn đi hai bước, lùi vào trong, vùi ở góc tối.
Lúc này, cả người Mao Cát Tường đều cực kỳ đáng thương, co ro trong một chiếc hoodie đen rộng lớn, nửa khuôn mặt bị mũ che đi, phần còn lại thì ẩn đi do bóng tối. Tiện thể giấu đi vẻ ửng hồng không bình thường trên mặt hắn.
Hắn đưa tay xuống thăm dò, đáng thẹn mà nắm chặt cái thứ phía dưới kia của mình.
… Vẫn phải… tự mình tuốt thôi.
Hắn cúi thấp đầu, cho dù đã nỗ lực áp chế, nhưng trong miệng vất cứ phát ra những tiếng rên rỉ tinh tế.
Tần suất trên tay từ từ tăng nhanh, cơ hồ đến lúc dục vọng đạt tới đỉnh điểm, đầu óc đang trống rỗng, lại kỳ quái mà hiện lên khuôn mặt của Bạch Dư.
Khuôn mặt này vẫn không chút biểu tình, chẳng lăn tăn một gợn sóng nào.
Có lẽ vì nghĩ đến người ấy, vật trong lòng bàn tay hắn lại càng cứng hơn.
“A… Ha a…”
Mao Cát Tường bắn ra trong nháy mắt, đầu ngửa về sau, tựa lưng vào ghế ngồi, cũng không quản con cháu nhà mình theo đường parabol mà văng tới nơi nào, hắn chỉ có thể thở dốc, một câu cũng không nói được.
Đầu óc giống như bị kẹp vào đâu, sau một trận thoát lực trống rỗng, lại vang vọng câu “Anh yêu em” bằng ngữ điệu lạnh nhạt của người kia.
____ “Mao Cát Tường, anh yêu em, cả đại não và trái tim của anh.”
____ “Mọi bộ phận trên cơ thể anh đều như đang nói, anh yêu em.”
Muốn chết.
Cái thứ vừa mới nhuyễn xuống của Mao Cát Tường lại dần dần cứng lên.
Bộ phận… Bộ phận…
Là bộ phận nào?
Tại sao lúc trước không cảm thấy câu này có gì bậy bạ nhỉ?
Hắn không biết là vì dược hiệu chưa qua, hay do chính mình xảy ra vấn đề gì. Nói chung, hiện tại hắn như người bị tào tháo rượt nhiều đến độ mất nước, ngay cả khi Bạch Dư ngồi đến bên cạnh, hắn cũng không chú ý tới.
Chờ hắn phản ứng lại, Bạch Dư đã chăm chú nhìn hắn rất lâu.
…
Nếu như không phải dược hiệu quá mạnh, phỏng chừng hắn đã bị doạ cho mềm nhũn.
Tiểu đệ đệ của hắn cứ bại lộ như vậy trước mặt Bạch Đại Thối!
Bạch Dư cẩn thận đến gần, vươn tay đặt lên người hắn, nói: “Để anh giúp em?”
Không!
Hắn rõ ràng cần phải vô cùng kiên cường mà nói ra chữ này.
Thế nhưng, tay Bạch Dư cách tay hắn, nắm nơi đó… Quả thực… quá sung sướng.
Vì vậy, Mao Cát Tường đã mềm oặt như không xương, dựa lưng vào ô cửa sổ nho nhỏ, tay nắm chặt khăn trải ghế, đốt ngón tay căng cứng, rất đáng thẹn mà ư ư a a.
“Anh… nhẹ chút…”
“Đừng cào, đau…”
Quần bò nửa cởi treo bên hông, mà cái quần lót đỏ kia thì thực xấu tàn bạo, đặc biệt là con gà vàng nho nhỏ in ở phía trước.
Hiện tại Mao Cát Tường chỉ hận không thể dùng mũ che kín mặt.
Cái gì mà năm bản mệnh( *thấy bà với mẹ hay nói… kiểu vào năm tuổi của mình thì thường gặp xui ấy hả?), mặc đồ đỏ làm gì!
Quần này là do ba Mao cố ý chọn, năm trước đưa hắn, nới một câu đại thể là chúc con một năm Dậu may mắn.
Năm may mắn cái quần què…
Mao Cát Tường cảm thấy e rằng phải đổi tên, hai chữ Cát Tường này không cát tường một chút nào cả, quá hút quỷ.
Không thì đổi thành Mao Cát Lý đi? (*… cũng không rõ lắm.)
Mao Cát Tường cũng chỉ thất thần một hồi như vậy, điểm hại người nhất của thuốc này chính là, nó cứ lên từng đợt, như tiểu yêu tinh, không ngừng quấn lấy anh.
Quả nhiên, tiểu đệ đệ của hắn trong tay Bạch Dư lại càng sưng lên.
Đùi lớn mặt không đổi sắc giúp hắn xóc lọ, thế mà hắn còn có thể tiếp tục duy trì, cứ ngạnh lên như thế, chuyện này thật mẹ nó xúc động.
Xúc động đến nỗi Mao Cát Tường sắp khóc rồi, hắn uất ức nghiêm mặc, vươn tay muốn đẩy tay Bạch Dư ra. Lúc trước tự mình tuốt chẳng sảng khoái mấy, nhưng chính bởi vì không đủ sướng nên dục vọng mới không bị kích thích thêm.
Vốn chỉ muốn tuốt tuốt, giờ muốn làm phát luôn rồi.
Kỹ xảo của Bạch Dư kỳ thật rất kém, móng tay vẫn thỉnh thoảng cà qua bạn nhỏ kia.
Mao Cát Tường lui về phía sau, ý muốn từ chối Bạch Dư: “Thôi để em tự… Ưm… Em tự làm…”
Nhưng hắn lại quên mất, quần đã bị cởi giữa chừng, lúc này hắn lại lui về sau, lại càng tụt thêm xuống.
Quần bò rơi bị kéo xuống đùi, lại càng có xu thế đi xuống.
Mao Cát Tường đỏ mặt, vươn tay muốn túm lên, lại bị Bạch Dư giữ lấy tay.
Hai mắt Mao Cát Tường mê man, đáy mắt toàn sương mù, thở gấp nói: “Anh?”
“Anh khiến em không thoải mái?” Lúc nói câu này, giọng Bạch Dư cứ trầm xuống theo từng tiếng.
Đã dùng loại giọng thấp khiến người không chống đỡ nổi này thì chớ, âm cuối còn hơi nâng cao mang theo chút khiêu khích, tạo thành một câu hỏi không hoàn chỉnh.
Nếu như hiện tại đầu óc Mao Cát Tường còn tỉnh táo, phỏng chừng đã bị cảm động đến khóc thành tiếng.
Anh ơi, rốt cục anh cũng nói chuyện có nhịp điệu rồi.
Nhưng mà, hiện giờ đầu hắn toàn cái thứ dâm dược chết tiệt kia, nửa mê nửa tỉnh, nghe thấy Bạch Dư hỏi có phải hắn không thoải mái không, hắn chẳng có chút năng lực suy tính nào mà gật đầu.
“Ừm…”
Cũng không phải không thoải mái, chính vì rất thư thái, nêm hiện tại mới càng muốn thêm.
Được đáp lại, Bạch Dư gỡ tay đang liều mạng giữ quần của Mao Cát Tường ra, sau đó chậm rãi cúi người ___
Mao Cát Tường cả người cứng đờ.
Ánh mắt vốn tan rã của hắn lúc này lại dần lấy lại tiêu cự.
Bạch Dư.
Bạch Dư lúc này…
Dùng miệng giúp hắn?
Máy bay đã lên đến độ cao 10 nghìn mét trên không, từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, còn có thể loáng thoáng thấy ánh đèn bên dưới, tựa như hoa nở rộ trong đêm tối.
Trong tiếng ù ù như ẩn như hiện, Mao Cát Tường hấp háy mắt, sau khi Bạch Dư chậm rãi buông tay hắn, hắn vô ý thức mà vươn tay luồn vào trong tóc Bạch Dư. Cảm thụ tần suất phun ra nuốt vào của người đàn ông này…
Mà Bạch Dư nghe hắn rên rỉ bằng loại giọng tuyệt nhiên khác với ngày thường này, có chút khàn, lại hơi ngây ngô, ánh mắt lại càng tối đi.
Thứ như thú hoang đang ngủ đông dưới thân Bạch Dư.
Giờ đây, không tiếng động mà dần thức tỉnh.
Mao Cát Tường vốn cũng không phải người câu nệ gì, một đầu đầy thuốc lại càng thêm buông thả. Hắn dùng sức xoay trong lồng ngực Bạch Dư, mạnh mẽ đổi từ ôm công chúa thành tư thế hai người mặt đối mặt.
Bởi xoay rất mạnh, tư thế đúng là đổi được, thế nhưng thân thể Mao Cát Tường lại không có chỗ dựa.
Bạch Dư nhíu mày, im lặng vươn tay nâng mông hắn, đem hắn nhấc lên.
Chân Mao Cát Tường đeo móc vào hai bên hông anh, cố nén dục vọng đang sưng dưới thân, vùi mặt vào lồng ngực Bạch Dư, nhè nhẹ thở dốc.
Bạch Dư vẫn mang loại biểu tình sóng lớn không sợ kia, gương mặt băng sơn không chút thay đổi.
“Khó chịu…” Mao Cát Tường chỉ cảm thấy dục vọng như đang len lỏi từng nơi trọng lục phủ ngũ tạng, bình thường hắn cũng không phải loại người hay nghĩ đến phương diện kia, có lúc có hứng thú thì cũng chỉ tự tuốt để xử lý.
Trước hay sau khi xuyên vẫn kiên trì giữ vững thân phận xử nam, rõ ràng trong thế giới này có thể cho phép bản thân tự do chút, nhưng hắn vẫn cứ không xuống tay với phụ nữ nơi này được.
Bởi vì, vô luận nhìn chằm chằm bao nhiêu cô gái xinh đẹp, hắn đều sẽ không thể khống chế mà liên tưởng các cô thành một nhúm chữ hán xiên xẹo biết đi.
‘Người phụ nữ’, hoặc là ____ ‘Người phụ nữ có chút xinh đẹp’.
Hơn nữa còn là font chữ thể lệ, cỡ số 4.
…
Cứ như vậy, trong hai năm, Mao Cát Tường vẫn thành công duy trì thân phận xử nam.
Bọn họ cứ như vậy, không để ý đến ai, càng không biết Âu Dương Thần đi phía sau đang trợn mắt há mồm.
Đặc biệt là khi hắn thấy Mao Cát Tường đu bên hông Bạch Dư, đầu lại hơi nghiêng, giữa bóng đêm mông lung, thè lưỡi nhẹ liếm cổ Bạch Dư.
Từ góc độ của hắn nhìn sang, thấy rõ cổ Mao Cát Tường duỗi dài, hầu kết thoáng nhô ra.
Thậm chí, lúc người nọ há miệng liếm liếm, còn có thể nhìn rõ răng nanh nhỏ sáng loáng, như nanh mèo, khiến tâm người ngứa ngáy.
Âu Dương Thần tự nhìn tới xuất thuần, thình lình dừng bước, bị Đại Cơ Nhục vươn tay ngăn lại: “Thật xin lỗi, Bạch thiếu có dặn dò, những người không liên quan không được phép lên.”
“Cái gì,” Âu Dương Thần tuy không dám kiêu ngạo trước mặt Bạch Dư và Đường Ngự Thiên, thế nhưng đối với một tên thuộc hạ tầm thường, thái độ kiêu ngạo tự phụ kia liền trở lại, “Anh biết tôi là ai không? Cho anh hai giây, tránh ra cho tôi.”
Đại Cơ Nhục vừa căng bắp tay vừa có ý lấy vũ khí: “Âu thiếu gia, nếu ngài không nghe hiểu tiếng người, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Âu Dương Thần bị đánh một trận ra trò trên thang dẫn, đánh xong ngã ra đất, uốn gối ôm bụng, khuất phục trước thế lực tà ác: “Được được được, vậy tôi lên chiếc còn lại.”
Chiếc máy bay còn lại dùng để áp giải tên M nọ, tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng còn hơn là bị lạc đàn.
Đai Cơ Nhục giãn gân cốt, nhắc nhở: “Nói thật với ngài, Đường tổng đã ban lệnh cấm ngài lên máy bay.”
Đại Cơ Nhục dừng lại một chút, lại nói: “Âu thiếu gia, ngài đã làm cái gì, bản thân ngài tự rõ, chắc tôi cũng không cần nói thêm nữa.”
Âu Dương Thần ngơ ngác co quắp trên mặt đất, nhìn hai máy bay cất cánh, đến tận khi không còn tung tích.
Chờ hắn phục hồi lại tinh thần, trên đảo hoang chỉ dư lại một mình hắn.
Không đúng.
Còn có một bộ thi thể.
Hoàng Nguyệt Nguyệt dựa vào dưới tàn cây, mái tóc vốn dĩ ướt nhẹp đã sớm bị gió thổi khô, nhưng đất cát dính trên đầu vẫn còn đó.
Tay bà ta vô lực buông thõng hai bên, giữa biển cả mênh mông bốn phía, quỷ dị mà kinh tủng.
“A…” Âu Dương Thần ngồi dưới đất, không ngừng lùi về sau, ngón tay cào mạnh trên nền đất, bấm vào trong bùn.
“Không phải tôi muốn giết bà, ai bảo bà kéo tôi…Ai kêu bà túm vào người tôi…”
“Đường tổng, hai máy bay còn lại đã thuận lợi cất cánh.” Cơ trưởng tắt máy liên lạc từ xa, báo cáo lại tình hình cho tổng tài, “Chỉ còn dư lại vị thiếu gia người Âu gia kia.”
Đường Ngự Thiên rót một ly rượu đỏ, không tỏ rõ tâm tình: “Đã biết.”
Tần Ý ngồi đối diện hắn, tư thế ngồi thẳng tắp. Chờ cơ trưởng tắt loa, anh mới không nhịn được mà cau mày hỏi: “Vừa nãy là sao? Để một mình Âu Dương Thần trên đảo? Tại sao không đưa anh ta về?”
Nói xong cũng cảm thấy bản thân thật lằng nhằng, rõ ràng bọn họ còn đang nghiêm túc thảo luận vấn đề điểm chác.
“Em cho rằng ai là người giết Hoàng Nguyệt Nguyệt.” Đường Ngự Thiên nhấp một ngụm rượu, mắt cũng không thèm mở, nhắc nhở, “Bất luận là ai, làm bất cứ chuyện gì, tại giây phút hắn đưa ra lựa chọn, đã phải chuẩn bị tốt tinh thần hứng chịu hậu quả.”
Ai là người đã giết Hoàng Nguyệt Nguyệt.
Lúc bọn họ cùng nhau sưởi ấm, Đường Ngự Thiên làm như vô tình mà nhắc tới chuyện này, Tần Ý cũng có nghĩ tới, nhưng khi đó anh lại nghi ngờ Vương Gia Diệp hơn.
“Ý của anh… là Âu Dương Thần?”
Đường Ngự Thiên rốt cục cũng chịu nâng mí mắt cao quý của hắn lên: “Em nhất định phải tiếp tục bàn với tôi về vấn đề này?”
Tần Ý nhất thời nghẹn lời.
Trước Đường Ngự Thiên có nói chỉ cho anh mười phút giải thích.
“Đây là một sự việc rất hoang đường…”
“Tôi tin em.”
“…”
“Em nói đi.”
Cũng quả quyết quá đi? Tần Ý siết ống tay áo của mình, trên mặt vẫn là biểu tình nghiêm túc, lông mày tinh xảo cũng hơi chau lại: “Kỳ thực… Tôi không phải là người của thế giới này.”
Một nơi khác.
Mao Cát Tường cũng đang ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng.
Hơn nữa độ nóng cũng không thua kém gì bên Tần Ý.
Cấu tạo máy bay tư nhân không giống lắm với máy bay phổ thông, tổng cộng có ba hàng ghế, hai hàng đầu đối mặt nhau.
Mặt cái gì mà mặt!
Có thể cấp cho cậu bé cả đầu bị chuốc dâm dược này không gian riêng tư chút không?!
Bạch Dư ngồi đối diện hắn, tư thế ngồi get full điểm, biểu tình cũng get full điểm. Trên mặt vẫn bình lặng, mỗi một lỗ chân lông đều không có chút gợn sóng.
Đạt tiêu chuẩn mặt không cảm xúc.
“Ừm…” Mao Cát Tường không nhịn được mà vươn tay xuống phía dưới, bị vướng tầm mắt Bạch Dư, hắn sờ soạng một chút thì dừng lại, dùng hết tia lý trí cuối cùng, thở hổn hển nói với Bạch Dư, “Anh… Em… Em ra sau ngồi…”
… Để hắn núp ở phía sau mà nở hoa đi.
Tuy rằng Bạch Dư không hề biểu lộ cảm xúc gì ra ngoài, thế nhưng tầm mắt của anh vẫn luôn lưu luyến tại từng đốt ngón tay của Mao Cát Tường, thuận theo tay nhìn đến hạ bộ, nhìn hắn cố nín nhịn, rồi vì ngượng mà dừng tay lại. Tiếp lại từ đốt ngón tay mà nhìn lên trên từng chút, từng chút.
Cái áo hoodie đen rộng rãi đã sớm bị người nọ tự kéo đến nhăn nhúm, có lẽ vì quá nóng, vạt áo hơi hướng lên trên, lộ ra phân nửa tuyến nhân ngư, mơ hồ còn thấy viền quần lót màu đỏ.
Màu đỏ trên nền da màu lúa mạch nhạt, tuy rằng cực không phù hợp, nhưng vẫn bắt được ánh mắt của Bạch Dư.
Mao Cát Tường cong người, ngón tay đỡ lưng ghế đứng dậy, đầu ngón tay như muốn bấm vào đệm ghế, dùng lực mạnh đến nỗi trở nên trắng bệch. Hắn chỉ có thể mượn lực bên ngoài, dùng một loại phương pháp như tự ngược để áp chế dục vọng đang bốc lên không ngừng trong thân thể.
Cứ cắn răng nghiến lợi như vậy, cũng không biết làm sao mà có thể đi được xuống ghế sau.
Hắn đi hai bước, lùi vào trong, vùi ở góc tối.
Lúc này, cả người Mao Cát Tường đều cực kỳ đáng thương, co ro trong một chiếc hoodie đen rộng lớn, nửa khuôn mặt bị mũ che đi, phần còn lại thì ẩn đi do bóng tối. Tiện thể giấu đi vẻ ửng hồng không bình thường trên mặt hắn.
Hắn đưa tay xuống thăm dò, đáng thẹn mà nắm chặt cái thứ phía dưới kia của mình.
… Vẫn phải… tự mình tuốt thôi.
Hắn cúi thấp đầu, cho dù đã nỗ lực áp chế, nhưng trong miệng vất cứ phát ra những tiếng rên rỉ tinh tế.
Tần suất trên tay từ từ tăng nhanh, cơ hồ đến lúc dục vọng đạt tới đỉnh điểm, đầu óc đang trống rỗng, lại kỳ quái mà hiện lên khuôn mặt của Bạch Dư.
Khuôn mặt này vẫn không chút biểu tình, chẳng lăn tăn một gợn sóng nào.
Có lẽ vì nghĩ đến người ấy, vật trong lòng bàn tay hắn lại càng cứng hơn.
“A… Ha a…”
Mao Cát Tường bắn ra trong nháy mắt, đầu ngửa về sau, tựa lưng vào ghế ngồi, cũng không quản con cháu nhà mình theo đường parabol mà văng tới nơi nào, hắn chỉ có thể thở dốc, một câu cũng không nói được.
Đầu óc giống như bị kẹp vào đâu, sau một trận thoát lực trống rỗng, lại vang vọng câu “Anh yêu em” bằng ngữ điệu lạnh nhạt của người kia.
____ “Mao Cát Tường, anh yêu em, cả đại não và trái tim của anh.”
____ “Mọi bộ phận trên cơ thể anh đều như đang nói, anh yêu em.”
Muốn chết.
Cái thứ vừa mới nhuyễn xuống của Mao Cát Tường lại dần dần cứng lên.
Bộ phận… Bộ phận…
Là bộ phận nào?
Tại sao lúc trước không cảm thấy câu này có gì bậy bạ nhỉ?
Hắn không biết là vì dược hiệu chưa qua, hay do chính mình xảy ra vấn đề gì. Nói chung, hiện tại hắn như người bị tào tháo rượt nhiều đến độ mất nước, ngay cả khi Bạch Dư ngồi đến bên cạnh, hắn cũng không chú ý tới.
Chờ hắn phản ứng lại, Bạch Dư đã chăm chú nhìn hắn rất lâu.
…
Nếu như không phải dược hiệu quá mạnh, phỏng chừng hắn đã bị doạ cho mềm nhũn.
Tiểu đệ đệ của hắn cứ bại lộ như vậy trước mặt Bạch Đại Thối!
Bạch Dư cẩn thận đến gần, vươn tay đặt lên người hắn, nói: “Để anh giúp em?”
Không!
Hắn rõ ràng cần phải vô cùng kiên cường mà nói ra chữ này.
Thế nhưng, tay Bạch Dư cách tay hắn, nắm nơi đó… Quả thực… quá sung sướng.
Vì vậy, Mao Cát Tường đã mềm oặt như không xương, dựa lưng vào ô cửa sổ nho nhỏ, tay nắm chặt khăn trải ghế, đốt ngón tay căng cứng, rất đáng thẹn mà ư ư a a.
“Anh… nhẹ chút…”
“Đừng cào, đau…”
Quần bò nửa cởi treo bên hông, mà cái quần lót đỏ kia thì thực xấu tàn bạo, đặc biệt là con gà vàng nho nhỏ in ở phía trước.
Hiện tại Mao Cát Tường chỉ hận không thể dùng mũ che kín mặt.
Cái gì mà năm bản mệnh( *thấy bà với mẹ hay nói… kiểu vào năm tuổi của mình thì thường gặp xui ấy hả?), mặc đồ đỏ làm gì!
Quần này là do ba Mao cố ý chọn, năm trước đưa hắn, nới một câu đại thể là chúc con một năm Dậu may mắn.
Năm may mắn cái quần què…
Mao Cát Tường cảm thấy e rằng phải đổi tên, hai chữ Cát Tường này không cát tường một chút nào cả, quá hút quỷ.
Không thì đổi thành Mao Cát Lý đi? (*… cũng không rõ lắm.)
Mao Cát Tường cũng chỉ thất thần một hồi như vậy, điểm hại người nhất của thuốc này chính là, nó cứ lên từng đợt, như tiểu yêu tinh, không ngừng quấn lấy anh.
Quả nhiên, tiểu đệ đệ của hắn trong tay Bạch Dư lại càng sưng lên.
Đùi lớn mặt không đổi sắc giúp hắn xóc lọ, thế mà hắn còn có thể tiếp tục duy trì, cứ ngạnh lên như thế, chuyện này thật mẹ nó xúc động.
Xúc động đến nỗi Mao Cát Tường sắp khóc rồi, hắn uất ức nghiêm mặc, vươn tay muốn đẩy tay Bạch Dư ra. Lúc trước tự mình tuốt chẳng sảng khoái mấy, nhưng chính bởi vì không đủ sướng nên dục vọng mới không bị kích thích thêm.
Vốn chỉ muốn tuốt tuốt, giờ muốn làm phát luôn rồi.
Kỹ xảo của Bạch Dư kỳ thật rất kém, móng tay vẫn thỉnh thoảng cà qua bạn nhỏ kia.
Mao Cát Tường lui về phía sau, ý muốn từ chối Bạch Dư: “Thôi để em tự… Ưm… Em tự làm…”
Nhưng hắn lại quên mất, quần đã bị cởi giữa chừng, lúc này hắn lại lui về sau, lại càng tụt thêm xuống.
Quần bò rơi bị kéo xuống đùi, lại càng có xu thế đi xuống.
Mao Cát Tường đỏ mặt, vươn tay muốn túm lên, lại bị Bạch Dư giữ lấy tay.
Hai mắt Mao Cát Tường mê man, đáy mắt toàn sương mù, thở gấp nói: “Anh?”
“Anh khiến em không thoải mái?” Lúc nói câu này, giọng Bạch Dư cứ trầm xuống theo từng tiếng.
Đã dùng loại giọng thấp khiến người không chống đỡ nổi này thì chớ, âm cuối còn hơi nâng cao mang theo chút khiêu khích, tạo thành một câu hỏi không hoàn chỉnh.
Nếu như hiện tại đầu óc Mao Cát Tường còn tỉnh táo, phỏng chừng đã bị cảm động đến khóc thành tiếng.
Anh ơi, rốt cục anh cũng nói chuyện có nhịp điệu rồi.
Nhưng mà, hiện giờ đầu hắn toàn cái thứ dâm dược chết tiệt kia, nửa mê nửa tỉnh, nghe thấy Bạch Dư hỏi có phải hắn không thoải mái không, hắn chẳng có chút năng lực suy tính nào mà gật đầu.
“Ừm…”
Cũng không phải không thoải mái, chính vì rất thư thái, nêm hiện tại mới càng muốn thêm.
Được đáp lại, Bạch Dư gỡ tay đang liều mạng giữ quần của Mao Cát Tường ra, sau đó chậm rãi cúi người ___
Mao Cát Tường cả người cứng đờ.
Ánh mắt vốn tan rã của hắn lúc này lại dần lấy lại tiêu cự.
Bạch Dư.
Bạch Dư lúc này…
Dùng miệng giúp hắn?
Máy bay đã lên đến độ cao 10 nghìn mét trên không, từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, còn có thể loáng thoáng thấy ánh đèn bên dưới, tựa như hoa nở rộ trong đêm tối.
Trong tiếng ù ù như ẩn như hiện, Mao Cát Tường hấp háy mắt, sau khi Bạch Dư chậm rãi buông tay hắn, hắn vô ý thức mà vươn tay luồn vào trong tóc Bạch Dư. Cảm thụ tần suất phun ra nuốt vào của người đàn ông này…
Mà Bạch Dư nghe hắn rên rỉ bằng loại giọng tuyệt nhiên khác với ngày thường này, có chút khàn, lại hơi ngây ngô, ánh mắt lại càng tối đi.
Thứ như thú hoang đang ngủ đông dưới thân Bạch Dư.
Giờ đây, không tiếng động mà dần thức tỉnh.
Danh sách chương