Bộ dáng lúc này của Mao Cát Tường, giống như bị Bạch Dư đè dưới thân rồi chèn ép lên cái kia vậy.

Loại kỹ năng này của Bạch Dư, cũng là một lời khó nói hết.

Mao Cát Tường bị kích thích đến độ đầu ngón chân đều cuộn lên, ngửa cổ thở dốc.

Bọc ghế màu xanh trắng đã sớm bị hắn túm nhăn nheo, từng đoạn nếp gấp hiện ra, lưu luyến mà ám muội, không ngừng kéo dài.

“A…” Hắn há mồm, cũng chỉ có thể phát ra một tiếng nhỏ tựa hồ không thể nghe, âm cuối tràn ra, còn phần nhiều đều bị ẩn trong cổ họng.

Đôi mắt hắn lại một lần nữa lấy về tiêu cự, dừng tại đôi môi của Bạch Dư.

Thành thật mà nói, giúp người khác làm chuyện như vậy, cảm giác cũng không quá tốt. Dù là người như Bạch Dư, bình thường đều không có cảm xúc gì, trong nháy mắt khi ngậm lấy vật kia, cũng không nhịn được mà hơi nhíu mày.

Thế nhưng cũng chỉ là một giây mà thôi___

Bởi vì, theo từng đợt anh phun ra nuốt vào, có thể cảm thấy hô hấp của đứa ngốc kia ngày càng nặng nề. Còn cảm thấy ngón tay của em ấy luồn vào trong tóc, rõ ràng muốn dùng lực rồi lại không dám, thậm chí còn không dám kêu lên tiếng.

Những chi tiết nhỏ này, tựa lông vũ mềm nhẹ vờn lòng anh.  

Thừa dịp ý thức Mao Cát Tường mông lung, Bạch Dư buông miệng ra, đổi thành dùng tay. Mà anh thì chậm rãi ngồi thẳng dậy, hướng về cái người đang nằm ngang trên ghế kia. Vừa tới gần vừa buông tay ra, cũng không nhìn đỉnh của tiểu đáng thương ướt át cỡ nào, bàn tay lớn dọc theo bắp đùi hướng lên, sau đó tiến vào trong vạt áo của Mao Cát Tường.

Tóc trên trán Mao Cát Tường đã sớm rối tung, ướt nhẹp mồ hôi, hắn vốn đã thở không ra hơi, kết quả còn bị người không báo trước mà đè lên.

Một cơ thể nặng nề.

Vật dưới thân hắn bắt đầu đụng đụng vào đại huynh đệ của Bạch Dư.



Rốt cuộc là ai ăn phải dâm dược đây? Tại sao thân nhiệt anh đùi lớn lại càng nóng hơn, mà thân dưới còn cứng hơn cả hắn thế?

Thân thể Mao Cát Tường co rúm một chút, tay Bạch Dư quá nóng, chạm hắn khiến cho ngay cả tim hắn cũng như nóng lên. Mà áo lại bị vén lên, quả thật như hai tầng băng hoả.

Bạch Dư chống hai tay, ghé vào bên tai hắn, hơi có chút bộ dáng của kẻ từ trên cao nhìn xuống, khàn giọng hỏi: “Còn khó chịu không?” Ghế cũng không rộng rãi gì, Mao Cát Tường nằm đã có chút miễn cưỡng, giờ lại thêm một người, trông như đang xếp chồng lên nhau.

“Ừm…”

TAT đương nhiên là khó chịu, hắn bây giờ hận không thể tự diệt chim nhỏ của mình.

Mà hiện tại bị ép cũng làm hắn khó chịu, thở không được.

Bạch Dư hỏi xong, một giây sau đã cúi đầu chạm vào đôi môi khẽ nhếch của Mao Cát Tường. Lúc cố gắng kìm nén dục vọng, Mao Cát Tường vẫn luôn cắn môi, đợi khi Bạch Dư hôn lên, đôi môi kia đã mang một màu đỏ dụ người, thậm chí còn mơ hồ mang theo dấu răng của hắn.

Người này, tuy rằng kỹ thuật khác đều bình thường, nhưng kỹ thuật hôn lại bất ngờ xuất sắc. Mao Cát Tường xô đẩy hai lần cho có xong, cũng thuận theo mà nhắm mắt lại, còn chủ động đưa đầu lưỡi ra liếm liếm đối phương.

Môi lưỡi quấn quýt, nước bọt theo khoé miệng Mao Cát Tường chảy xuống.

Bức tranh này thoạt nhìn có vẻ mập mờ ôn nhu, nhưng chỉ có người trong cuộc là hiểu rõ, Bạch Dư mỗi khi liếm cắn, lại cách quần áo mà đẩy một lần, cường độ không thể nói là nhẹ.

Mao Cát Tường cứ bị anh vừa hôn vừa đẩy như vậy, lần thứ hai đạt tới cao trào.

Quần áo trên người Bạch Dư vẫn chỉnh tề, ngược lại là hắn, quần lót cũng đã tuột đến mắt cá chân.

Mao Cát Tường tranh thủ lúc rảnh rỗi mà liếc về phía mắt cá chân một cái, cái hình con gà nhỏ thuần khiết in trên quần kia đang trừng mắt to nhìn hắn.

“…”

Anh bạn, anh đã từng thử, ở cách mặt đất 10 ngàn mét, máy bay liên tục xóc nảy vì khí lưu không ổn định, làm tình chưa?



Sau đêm nay, Mao Cát Tường có thể kiêu ngạo nói ra một câu, từng thử.

Kỳ thực, hắn cũng không biết vì sao mình lại cùng Bạch Đại Thối làm được đến bước cuối cùng, hơn nữa, khi Bạch Đại Thối muốn tiến vào, hắn còn thuận theo mà lật người, nằm úp sấp thở dốc.

Vì sao hắn lại không cảm thấy Bạch Dư là một đống chữ cái cỡ 4, trái lại, còn cảm thấy người này… So với bất kỳ ai hắn gặp trước đây cũng chân thật hơn?

Trên máy bay tư nhân của Đường Ngự Thiên đầy đủ mọi thứ, trời mới biết vì sao cả bịch cam sành lẫn KY đều có.

Đến lúc làm bước cuối cùng, Bạch Dư ném thuốc bôi trơn, dừng lại, hỏi hắn: “Anh là ai?”

Mao Cát Tường còn quỳ trên ghế ngồi, trước mặt chính là cửa sổ, theo khí lưu xóc nảy, viền mắt hắn ẩm ướt nóng hổi, nhỏ tiếng gọi anh: “Bạch… Bạch Dư…”

Bạch Dư liền khàn giọng nói: “Liều lượng em uống vào quá lớn, kéo dài sẽ xảy ra chuyện…”

Chẳng lẽ đây chính là loại thuốc mãnh liệt ‘không làm sẽ chết’ trong truyền thuyết?

Mao Cát Thường tựa như cầu xin: “Ưm, vậy anh giúp em một chút… Em khó chịu lắm.”

Vật kia đặt ở lối vào, cạ đến độ hắn cơ hồ không quỳ được, trực tiếp đi xuống.

Đêm đó, từ tầng mây mềm mại như kẹo bông, ở 10 nghìn mét trên không nhìn xuống, là ánh đèn mông lung của nhà nhà.

“Mao Cát Tường, anh không làm vì giúp em.” Bạch Dư tàn nhẫn mà đẩy một cái, sau đó dừng lại, cúi đầu, nhẹ nhàng dùng răng mà cởi mũ của Mao Cát Tường, “… Đừng che, để anh nhìn em một chút.”

Ngay sau đó, hàm răng kia liền lưu luyến mà cắn phía sau gáy của Mao Cát Tường.

Không nhẹ không nặng, lại ẩn ẩn đau.

Mao Cát Tường bị đỉnh mà tiến lên phía trước, chỉ có thể vươn tay chống trên mặt kính, tránh cho bị đụng vào.

Tay hắn lấm tấm mồ hôi, đỡ trên kính, Bạch Dư đều thu vào trong mắt.

Khớp xương rõ ràng, là một đôi tay xinh đẹp.

(* quệt mồ hôi… ‘anh em’ nhà này làm tôi mệt mỏi quá __ (: 3 J)Z)

Lúc Tần Ý xuống may bay, cả người đều hoảng hoảng hốt hốt, chỉ còn dư lại tiếng rít gào của Tiểu Manh Manh trong đầu anh.

“Ngài, trời ạ, ngài… Thật khó mà tin nổi, các ngài có câu tiếng Anh nói thế nào nhỉ?”

Trước kia, anh vẫn cho là hệ thống rất trầm ổn, tuy rằng lúc thường không quá đáng tin, nhưng trình độ ồn ào hôm nay của nó đã vượt quá tưởng tượng của anh.

“Xin lỗi, hiện giờ tôi cũng rất loạn, cậu có thể giữ im lặng một lát không?”

Tiểu Manh Manh vô cùng phấn khởi nói: “Tôi nhớ ra rồi, là ề mế gì!”

Âm thanh máy móc của Tiểu Manh Manh nghiền ngẫm từng chữ đều rất kỳ quái, lúc nói bình thường còn khá khó hiểu, bây giờ còn nói tiếng Anh, làm anh phải nghĩ hồi lâu mới hiều cái ‘ề mế gì’ này là ý gì.

“Amazing,” Tần Ý sửa lại, /əˈmeɪzɪŋ/, trọng âm nhấn vào âm đầu tiên.”

Tiểu Manh Manh trở về nghiền ngẫm một hồi, lặp lại: “Ờ mế gì!”

“…”

Tần Ý không nói với hệ thống nữa, anh theo sau Đường Ngự Thiên, Đường Ngự Thiên tiến một bước, anh liền bước một bước, không nhanh cũng không chậm.

Mấy ngày không gặp, Đức thúc đã như hòn vọng thê, tay ôm Elizabeth, từ chạng vạng đã đứng ở cửa chờ bọn anh. Trong lúc đợi có rời đi mấy lần, có lúc là đút cho Elizabeth một chút thức ăn mèo, có khi lại đột nhiên nhớ tới ông còn chưa đổi lại drap giường cho thiếu gia, thế là lại vội vội vàng vàng chạy đi thu thập một phen.

Cho dù Đức thúc tự chăm sóc rất tốt, thật khó để che đi mái tóc đã lấm tấm hoa râm. Mái tóc luôn định kỳ ra hiệu nhuộm đen, mấy ngày nay vì lo cho thiếu gia mà bạc nhanh hơn xưa một chút.

Thời điểm đội hàng không tư nhân của Đường gia được điều động, ông liền biết___ đã xảy ra vấn đề rồi.

Hiện tại chỉ có thể trông ngóng thiếu gia lông tóc vô thương mà trở về.

Đường Ngự Thiên đương nhiên là lông tóc vô thương, ngay cả Tần Ý, ngoại trừ cánh tay vì bơi trên biển mà đau nhức, lại có chút cảm lạnh, trên người một vết thương cũng không có.

Đức thúc đứng dưới ánh đèn vàng ở cổng lớn, đèn đường ấm áp hắt lên bộ âu phục trên người ông, tạo ra một loại cảm giác hoài niệm xưa cũ.

Người lớn tuổi này nhịp nhịp chân, không ngừng nhìn xung quanh.

Đường Ngự Thiên ban đầu còn đi rất nhanh, không tới mấy phút sau, liền dừng lại, xoay người, xì cười một tiếng: “Em chậm thật.”

“… Thật xin lỗi.”

Hồng Bảo đi sau hai người, rất thức thời mà bảo trì một đoạn khoảng cách.

Sau khi Tần Ý theo kịp, Đường Ngự Thiên cũng dừng bước chân, cố tình gọi: “Tần Ý?”

Tần Ý nghe thấy hắn nói ra hai chữ này, cả người liền run lên.

Lúc ở trên máy bay, Đường Ngự Thiên nói hắn tin tưởng anh, không ngờ lại là thật.

Có lẽ đối với Đường Ngự Thiên mà nói, yêu một người, tin tưởng một người, đều là một việc hết mực đơn giản. Chẳng liên quan đến thân phận và địa vị của hắn, cũng không vì hắn sở hữu toàn bộ thành phố A mà thay đổi.

Tình cảm của người đàn ông này, quả thật rất đơn giản.

Ngược lại với anh. Tần Ý có chút xấu hổ.

Anh biết mình sợ hãi rụt rè, biết mình không ngừng tìm trụ cột tinh thần trong nhân nghĩa đạo đức. Anh nỗ lực tìm một ý nghĩa cho sự tồn tại của mình, ở trong đám người, bị xô tới đẩy lui, trước nay vẫn chưa thể đi theo trái tim của chính mình.

“Ừm.” Ngón tay Tần Ý vô thức nắm lại, buông xuống bên chân. Anh ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Đường Ngự Thiên một lần, lấy dũng khí nói: “Ở thế giới kia… Tên tôi là Tần Ý.”

Đường Ngự Thiên mặc một bộ đồ đen, đứng đối diện anh, giữa hai người chỉ cách nhau khoảng cách một cánh tay.

Chỉ thấy Đường Ngự Thiên đưa tay về phía anh, trong giọng nói đã không còn tia trào phúng thường ngày, trái lại còn cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Tôi là Đường Ngự Thiên, rất hân hạnh được gặp em.”

Có phải vì ánh đèn quá chói mắt?

Tần Ý mở lớn mắt, cố gắng áp chế cái cảm giác ấm nóng ẩm ướt nơi hốc mắt.

Vô luận ở thế giới nào, vô luận với thân phận nào, vô luận anh khoác lên mình một túi da như thế nào.

… Những thứ này tựa hồ cũng không quan trọng đến thế.

Sau khi Tần Ý cảm động xong, nghe cách Đường Ngự Thiên lịch sự nói ra câu này, lại có loại ảo giác học sinh phản nghịch nhà mình rốt cục cũng bỏ cái đầu lông vàng, tháo khuyên mũi, trở về làm một bé ngoan đàng hoàng đọc sách.

Nhưng mà hiện thực cũng không tốt đẹp được như vậy, Tần Ý thực cảm động khi linh hồn mình được người khác chấp nhận, cũng không biết trong đầu cái vị chấp nhận anh kia lại đang nghĩ cái gì.

Tần Ý vươn tay, ngay khi hai bàn tay nắm lấy nhau, cánh tay Đường Ngự Thiên phát lực, kéo anh vào lồng ngực.

“Nếu mọi việc đã rõ ràng, hiện tại, em có thể nói cho tôi biết, em có nguyện ý ở lại nơi này không?” Đường Ngự Thiên nắm tay Tần Ý hướng đến ngực hắn, sau cùng còn vạn phần ám muội mà ‘Hửm?’ một tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện