Nguyên một cọng lông lưu lạc dị thế: “A, cậu… Sao cậu lại biết Bạch Đại Thối…”

Lúc Mao Cát Tường gõ chữ, đầu ngón tay đều run rẩy.

Không phải là người quen chứ? Hơn nữa, cái kiểu nói này thực sự quen thuộc nha, đệt.

Hắn đợi một lúc lâu, Thiên Đạo Thù Cần kia cũng không ho he gì.

Mao Cát Tường nằm lỳ trên giường, ngửa đầu nhìn trần, không nói một lời. Lúc này hắn đang nằm chổng mông, trên người chỉ mặc một cái áo phông rộng rãi, rõ ràng phải là một cảnh tượng hấp dẫn, nhưng biểu tình đau khổ sững sờ làm cho người ta không thể không hiểu sai.

Lúc Tần Ý tiếp điện thoại của Mao Cát Tường, anh đang chậm rãi đánh chữ ở ô bình luận, đánh được một nửa, điện thoại di động rung hai lần, sau đó tự động chuyển sang giao diện cuộc gọi.

“A lô?”

“Chào cậu, Tần tiên sinh.”

“…” Tần Ý nhìn điện thoại di động, không thấy ghi tên người gọi, “Anh là ai?”

Trước chỉ có Mao Cát Tường là gọi cho anh, nên anh cũng không nhớ số hắn làm gì.

Hơn nữa, lúc Mao Cát Tường nói chuyện vẫn luôn nhoi nhoi, lúc này lại nghiêm túc như vậy, Tần Ý lại càng không nghĩ tới Mao Cát Tường.

Người anh em!

Mới mấy ngày, nhanh như vậy đã quên tôi rồi sao!

Mao Cát Tường hắng giọng, nói ngay vào điểm chính: “Bỉ nhân họ Mao, tên Cát Tường, thưa ngài đồng minh.”

Nghe được câu này, Tần Ý ngồi thẳng lên, nghiêng người tăng độ sáng của đèn, chỉ một thoáng, cả căn phòng đã trở nên sáng bừng.

Anh nhẹ giọng nói: “Mao tiên sinh, tôi còn vừa đọc bài đăng của anh, xin lỗi vì tôi đánh chữ hơi chậm.”

Mao Cát Tường trước chỉ có năm phần hoài nghi, còn lại năm phần tâm lý may mắn, lần này thì hay rồi, hắn không thể không đối mặt với sự thật tàn khốc này.

Hắn giả ngu nói: “Bài đăng nào cơ?”

“Hả? Cái bài trên trang đầu tianya kia…”

Mao Cát Tường như chặt đinh chém sắt: “Không phải tôi, cậu lầm rồi.”

Mao Cát Tường nói như vậy, anh liền không suy nghĩ gì nhiều, tuy rằng cảm thấy nội dung bài đăng và giọng điệu lâu chủ đều rất giống… Nhưng mà anh vẫn quyết định tin tưởng hắn.

Sau đó Tần Ý thầm nghĩ một lúc, cảm thấy lát nữa phải gửi đến lâu chủ một lời xin lỗi, dù sao, không bằng chứng mà tự suy đoán thì cũng làm phiền người ta.

“Thật xin lỗi, hẳn là tôi nhìn lầm.” Tần Ý xin lỗi, thuận tiện quan tâm nói, “Mao tiên sinh, gần đây anh có khoẻ không?”

Mao Cát Tường cố gắng quên đau đớn ở nơi phía sau, tận lực dùng một giọng điệu vui sướng đáp: “Rất tuyệt! Gần đây tôi đến New York du lịch, cậu biết không, Nhà Trắng thực sự rộng luôn á.”

Tần Ý: “…”

Có phải là có gì dó không đúng lắm? Nhà Trắng ở New York?

Mao Cát Tường nói xong cũng phát hiện không đúng, hắn để điện thoại ra xa một chút, sau đó tự đánh một cái vào miệng mình, tự mắng: “Phi, mày có ngốc không vậy.”

“Mao tiên sinh, Mao tiên sinh? Anh vẫn còn đó chứ? Alo?”

“A___ khụ khụ, đi khắp nơi.” Mao Cát Tường để sát điện thoại bên tai, “Ban nãy tôi kích động quá, nói sai, lúc tôi sang Mỹ, có đến thăm quan Nhà Trắng.”

“Nhà Trắng quả thật rất đẹp, John Adams từng nói, “Tôi khẩn cầu trời xanh chúc phúc cho những người dưới mái nhà này. Chỉ có sự trung thành và thông thái mới có thể thống trị nơi đây.” Bất kể là nhắc tới phương diện nào, Nhà Trắng cũng đều có giá trị rất cao.” Tần Ý gật đầu, “Bây giờ anh đang ở New York? Vậy chắc là vừa thức dậy?”

Mao Cát Tường hiếm thấy mà vận động đầu óc, hơn nữa còn động sai.

Hiện giờ đồng minh có phải đang lừa hắn hay không?

Vì vậy, hắn khó khăn suy nghĩ, bây giờ đang là tám giờ tối, vậy bên New York là mấy giờ? Cách biệt múi giờ thế nào đây? Ừm…?

Hắn cả nghĩ quá rồi, Tần Ý chỉ thuận miệng hỏi, rồi lại chuyển đề tài: “Mao tiên sinh, có chuyện quan trọng muốn hỏi anh, gần đây Tiểu Xấu Xa có liên lạc với anh không?”

… Nhắc tới cái hệ thống ác liệt kia, Mao Cát Tường sững sờ.

“Cậu vừa nhắc, mới để ý là lâu rồi nó không xuất hiện.” Mao Cát Tường đáp, “Lạ thật, không biết nó chạy đi đâu.”

Dự cảm bất thường của Tần Ý ngày càng mãnh liệt: “Anh gọi nó thử xem.”

Vì vậy, Mao Cát Tường như thường ngày mà hô ba lần trong đầu ‘Tiểu Xấu Xa Đại Ngu Ngốc’, lại như đá chìm biển rộng, không có chút tin tức nào.

Đệt.

Chuyện này có chút không đúng lắm.

“Trước đây có tình huống tương tự không?” Lúc Tần Ý nói chuyện, vừa vặn có một cơn gió thổi đến, nhấc bay rèm cửa sổ.

“Chưa từng có, tên ngu ngốc này trước sẽ trả lời tôi sau mấy giây, nếu có đi thăng cấp hay sửa chữa gì thì cũng để lại lời nhắn trước.”

Tần Ý cau mày: “Như vậy sao.”

Mao Cát Tường thu hồi biểu tình bi thống, nghiêm túc hẳn lên: “Tiểu Manh Manh của cậu cũng không liên lạc được sao?”

“Ừ, đã mấy ngày rồi.”

“Sẽ không phải hai cái hệ thống này đi làm đại sự gì chứ?” Mao Cát Tường càng nghĩ càng thấy có thể, “Còn đáng sợ hơn so với khủng bố du thuyền sao?”

Cái vụ sống chết lần trước trên du thuyền, quả thực là dữ dội, hai năm làm nhiệm vụ của hắn… Cũng chưa từng gặp phải vụ nào lớn như vậy.

Nào là thuốc tạo ảo giác, nào là đắm thuyền, lại còn một tên hàng giả ẩn nấp trong bọn họ.

Còn cả… Cái thứ thuốc kia.

Không thể nghĩ, vừa nghĩ tới liền đau hoa cúc.

Hắn hiện tại cũng không dám hồi tưởng, cái động phía sau của hắn nhỏ như vậy, mà thứ kia của Bạch Dư thô to như thế, rốt cục là nhét vào kiểu gì, hơn nữa, trong ký ức của hắn cũng không có ấn tượng kém, hắn… hắn còn cảm thấy rất sảng khoái?

Sau khi xuống máy bay, nuôi mấy ngày, cảm thấy tình hình cúc hoa cũng chuyển biến tốt, hắn cho là bây giờ cũng không sao rồi, liền vào ngồi xổm ở nhà vệ sinh, sau đó thì ngồi đó mà gào thét.

Làm cho Bạch Dư chạy vào từ phòng khách, nội tâm Mao Cát Tường cơ hồ là hỏng mất, hắn còn chưa có rửa mông, Bạch Dư đã muốn ôm hắn ra kiểm tra xem vết thương mặt sau có bị nứt ra hay không.

Đương nhiên nứt rồi, hắn nhìn thấy cả một vũng máu trong bồn cầu cơ mà.

Phá cái nơi này quả thật không dễ dàng.

TầnÝ cũng không biết có đúng là hệ thống đi làm đại sự gì không, anh thuận miệng an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều, sẽ không có chuyện gì.”

“Nhưng mà, mí mắt phải tôi đang giật.”

Tần Ý thầm nghĩ, bên tôi cửa sổ cũng bị gió thổi mở.

Anh đứng dậy, xuống giường đóng cửa sổ, tay vừa mới nâng lên, liền nhìn thấy đèn xe thoáng ẩn hiện dưới lầu.

Xe riêng của Đường Ngự Thiên chậm rãi rời khỏi ga ra, Đức thúc ở bên ga ra, đưa mắt nhìn theo cho đến khi bóng xe hoàn toàn biến mất.

Đã trễ như vậy, hắn còn đi đâu?

Tần Ý nhìn đến xuất thần, hoàn toàn quên mất Mao Cát Tường đang chờ anh nói chuyện.

Mao Cát Tường chỉ có thể nghe thấy tiếng gió vun vút truyền đến từ đầu bên kia: “Cậu vẫn còn đó chứ, đừng làm tôi sợ, lên tiếng đi.”

Tần Ý hoàn hồn, đóng cửa sổ lại, rèm cửa kéo kín rồi, liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ đúng.

“Tôi đây.” Tần Ý trở về trong chăn, “Vừa nãy tôi đi đóng cửa sổ.”

Mao Cát Tường thở một hơi: “Vậy thì tốt.”

Hai người bọn họ lại như bạn thân nói chuyện qua điện thoại, hơn nữa đề tài tiến càng ngày càng kỳ ba, Tần Ý không tiện chủ động cúp máy, Mao Cát Tường còn than thở hỏi anh ‘Cậu cảm thấy cái gì là tình yêu’.

“… Tôi không rõ lắm.” Đây thực sự là một vấn đề quen thuộc.

Tần Ý muốn nói cho hắn biết, cũng có một người từng hỏi anh như vậy, là cái người bị đại boss giả mạo kia ấy.

Mao Cát Tường ‘Nha’ một tiếng ngoài miệng, mà sau vẫn là đổi thang không đổi thuốc: “Vậy nếu như có người nói với cậu, anh có thể yêu em được không, anh yêu em các kiểu, vậy nghĩa là có ý gì.”

Tần Ý nghe vậy nheo mắt lại: “Anh hỏi lại cái “người” kia đi, tôi cũng thể tuỳ tiện phỏng đoán suy nghĩ của người ta.”

Mao Cát Tường thầm nghĩ, nếu mà hắn hỏi được, cũng không ở chỗ này lảm nhảm.

Hắn buồn bực nắm nắm tóc, nhận mệnh: “Được thôi, tôi muốn ngủ… À, phải rời giường, đồng minh tốt lưu lại số này, rảnh rỗi thì liên lạc nhiều chút.”

Tần Ý nói: “Ừm, sáng sớm là khoảng thời gian vàng để suy nghĩ, tặng câu nói này cho anh, chúng ta cùng nhau nỗ lực.”

Cùng nỗ lực… Cùng nỗ lực cái quỷ gì.

Mao Cát Tường quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt một màu.

“Được rồi, tôi nhất định suy nghĩ thật tốt.” Tại lúc Mao Cát Tường chuẩn bị cúp điện thoại, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng Bạch Dư ‘Mua được thuốc rồi, em đừng lộn xộn, anh rửa tay xong xẽ thoa cho em’.

Bởi vì sau đó Bạch Dư vào phòng tắm, cách phòng ngủ một khoảng cách, cho nên lúc nói chuyện hơi lớn tiếng.

Chờ Mao Cát Tường phản ứng lại, muốn che ống nghe đã không kịp rồi.

Giọng đồng minh của hắn có chút nguội lạnh: “Bôi thuốc?”

Bại lộ ORZ.

Hắn nói như bắn pháo: “Không nói nữa, cái kia, tôi muốn bắt đầu một ngày mới tốt đẹp, gặp sau!” Sau khi nói xong liền ngắt điện thoại.

Một phút sau, có thông báo từ tianya [bạn có một bình luận mới, mời kiểm tra].

Thiên Đạo Thù Cần: Cư xử một cách thành thật là một chuyện rất quan trọng.

“…”

Có thể trở về hay không? Mao Cát Tường cuối cùng vẫn tắt máy.

Bạch Dư rửa tay xong, cầm thuốc mỡ tiến vào, nhìn từ trên cao xuống mà nói: “Còn đau không.”

Bạch Đại Thối xuống giường liên khôi phục bộ dáng mặt than cùng với kiểu nói chuyện không lên không xuống vốn có, Mao Cát Tường vùi đầu vào trong gối, nhắm mắt làm ngơ.

Không biết rằng, khi hắn vùi mặt vào gối, tuy rằng không thấy mặt đỏ, mà đôi tai lộ ra ngoài đã sớm hồng rực.

Mao Cát Tường lúc nói giọng buồn buồn: “Anh muốn thoa thì nhanh chút! Không cho táy máy chân tay!”

Bạch Dư mở nắp, nặn ra một chút thuốc trên ta, vẫn dùng loại giọng điệu không phập phồng kia: “Ngoan, cởi quần ra, để anh giúp em.”

“Không, thích!”

Sáng sớm hôm sau.

Tần Ý mất ngày nay đều cùng ăn sáng với Đường Ngự Thiên, anh nhịn nửa ngày, rốt cục cũng không nhịn được, sau khi đặt nĩa xuống, nói: “Đường tiên sinh, anh… Gần đây rất bận sao?”

Đường Ngự Thiên ngồi đối diện anh, ung dung thong thả cắt bánh mì nướng: “Cũng tạm, vì sao em lại hỏi vậy.”

“Tối hôm qua, hình như tôi thấy anh ra ngoài.”

Động tác trên tay Đường Ngự Thiên dừng lại.

Tần Ý còn chưa đợi được Đường Ngự Thiên trả lời, âm thanh của Tiểu Manh Manh đã vang lên: “Kí chủ, việc lớn rồi, cảnh báo nghiêm trọng, cảnh báo nghiêm trọng!”

Biến mất nhiều ngày như vậy, nó cuối cùng cũng quay lại?

Tiểu Manh Manh kích động rống xong thì trầm mặc vài giây, phỏng chừng còn đang tổ chức lại ngôn ngữ.

Đường Ngự Thiên dùng khăn ăn lau khoé miệng, sau đó không e dè mà nói: “Tên Đường Nhiên Chi giả mang về từ đảo ____ chết rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện