Âm thanh của hệ thống và Đường Ngự Thiên như hoà vào nhau, Tần Ý mơ mơ hồ hồ.

Lượng tin tức này có chút lớn rồi.

Mà Đường Ngự Thiên sắp đi muộn rồi, Đức thúc chạy nhanh tới, trong tay mang theo áo khoác của thiếu gia nhà ông như thường lệ.

“Thời gian không còn sớm,” Đức thúc mang quần áo đến, ra hiệu thiếu gia mau chóng đứng lên, động động cánh tay đắt giá của hắn, mặc áo vào giúp, “Hồng Bảo đã lái xe đến cửa, có thể xuất phát rồi.”

Đường Ngự Thiên đặt nĩa xuống, cũng không quản Đức thúc đang ở sau giúp hắn mặc áo, hắn hướng người về phía Tần Ý, ngữ khí rất vi diệu. Bình thường dùng giọng trào phúng quen rồi, giờ dùng giọng ôn nhu lại khiến lòng người rung động, nhưng vẫn không nhịn được mà nổi da gà.

“Tối về lại nói tiếp với em,” hắn đứng lên, ghé bên tai Tần Ý, thanh âm trầm thấp, ngữ điệu nhẹ nhàng cào qua vành tai anh, “Không thì, em theo tôi đến công ty.”

Có thể đừng đụng một chút là lại dở trò tán tỉnh không, nhân sinh ngoài việc cưa cẩm lão bà, còn có rất nhiều chuyện để lo mà.

Nghe đến đoạn đến cùng công ty, miếng salad trong miệng Tần Ý suýt chút nữa phun ra ngoài, chờ anh thật vất vả nuốt xuống được thì lại bị sặc, Đường Ngự Thiên thần sắc biếng nhác mà giúp anh cầm chén nước, để sát bên miệng Tần Ý: “Uống đi.”

“… Cảm ơn anh, tự tôi uống được.”

Tần Ý bưng ly nước uống hai ngụm, lại ngẩng đầu nhìn Đường Ngự Thiên đã mặc xong áo khoác, Đức thúc thành thạo mà móc ra keo xịt tóc từ trong túi, quẹt một chút trên ngón tay, sau đó đè chỏm tóc hơi nhếch lên trên đầu Đường Ngự Thiên xuống.

“Soái cực kỳ,” Đức thúc lại như đang lau cho mấy món quý hiếm trong nhà, xem kỹ rồi đáp, “Pơ phét từ!”

Trình độ tiếng Anh của Đức thúc quả thực không kém gì Tiểu Manh Manh.

“Tôi phải đi,” Đường Ngự Thiên nhếch miệng, như vô ý hỏi, “Còn có gì muốn nói với tôi à.”

Loại ngữ điệu làm như không quan tâm kia, rõ ràng là rất để ý. Nhưng mặc kệ ý tứ rõ ràng thế nào, Tần Ý vẫn chả tiếp thu nổi, anh chỉ suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói ra đề nghị của bản thân: “Đường tiên sinh, anh ăn thêm hai miếng rau đi.”



Đường Ngự Thiên kỳ thực rất ghét giải quyết việc tư khi đang làm việc ở công ty, càng khỏi nói là dẫn người đến. Ngay cả Hồng Bảo mỗi lần đến gõ cửa phòng tổng tài, cũng muốn mắc túi ni lông vào người, tránh làm ô nhiễm không khí phòng làm việc của ông chủ.

Ông chủ lúc thường đều là thái độ người sống chớ tiến vào, thiết lập tính cách này quả thật một lời khó nói hết.

Hồng Bảo vừa lái xe vừa nghĩ như vậy, sau đó không nhịn được lắm mồm: “Đường tổng, mùi vị bắp cải như thế nào?”

Đường Ngự Thiên ngồi ở ghế sau, một tay chống bên cửa sổ, mắt khép hờ suy nghĩ.

Nghe vậy, đôi mắt chậm rãi hé mở, ngữ khí uy nghiêm đáng sợ: “Hồng Bảo, cậu nhiều lời như vậy từ khi nào thế.”

Hồng Bảo im lặng.

Được rồi.

Người ta chỉ là hiếm thấy ngài ăn rau nên mới hiếu kỳ thôi mà.

Bên Đường Ngự Thiên tương đối gió êm sóng lặng, thế nhưng phía Tần Ý có thể nói là hiện trường đấy máu me.

Tiểu Manh Manh: “Những gì tôi nói sau đây, ngài hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Lúc Tiểu Manh Manh nói lời này, Elizabeth dường như rất nôn nóng mà xoay vòng bên chân anh, meo meo gọi.

Tần Ý sờ sờ lông bé, gật gật đầu: “Cậu cứ nói.”

“Để giải thích, phải nói từ đầu ___ không biết ngài đối với việc thay kí chủ có nhận thức như thế nào. Vì sao cần cướp cơ thể của bản gốc, vì sao lại cần tuyển chọn kí chủ mới.” Tiểu Manh Manh đáp, “Đây vốn dĩ thuộc vấn đề cơ mật, nhưng sự tình hiện tại không phải chuyện nhỏ, cho nên các ngài nhất định phải có thêm nhận thức về thế giới ‘Hào môn thế gia’ này.”

Chuyện thay kí chủ này, Tần Ý vẫn cảm thấy rất kỳ quái.

Anh không phải là không nghĩ tới, đặc biệt là khi mới vừa xuyên tới, ý thức của kí chủ cũ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, anh thậm chí còn bắn ra trong tay Đường Ngự Thiên.

Nhưng khi đó, cảm thấy chuyện xuyên vào một quyển tiểu thuyết đã đủ hoang đường, chỉ coi như dạo chơi, làm nhiệm vụ lấy điểm tích luỹ. Bởi vậy, ở cái nơi có tiền đề là hoang đường này, chi tiết thay kí chủ cũng có vẻ chẳng có gì đặc biệt,

Tần Ý thử cân nhắc một phen: “Không lẽ bởi vì, kí chủ cũ có hành vi vị phạm tình tiết, ảnh hưởng đến cốt truyện, cho nên mới không thể không thay đổi.”

Tiểu Manh Manh rất kinh ngạc: “Làm sao ngài biết!”

Tần Ý so với nó còn kinh ngạc hơn: “Việc này cũng đơn giản mà, các người bảo cái này là cơ mật?”

Là một cái hệ thống, nó cảm thấy cả đời làm hệ thống của mình bị đả kích bởi IQ cao của người ta.

“Chỉ cần dựa theo lẽ thường suy luận, không khó đưa ra kết luận này.”

“Được được, vậy chúng ta tiến vào bước kế tiếp.”

“Ừm, cậu nói.”

Nhưng mà mỗi lần muốn nói tới chính sự, lại có thêm vấn đề phát sinh.

Tần Ý đang muốn về phòng ngủ, muốn nghiêm túc nói chuyện với hệ thống, xem cái sự tình nghiêm trọng kia là gì, Đức thúc vừa vặn trở về sau khi tiễn Đường Ngự Thiên, nhìn thấy Tần Ý liền chạy tới, kéo anh từ trên cầu thang xuống dưới.

Lão nhân gia xoa xoa tay: “Tiểu Tô à, Đức thúc có chuyện này muốn thương lượng với cháu.”

“Sau này cháu có thể khuyên thiếu gia ăn nhiều rau chút không,” Đức thúc dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn anh, “Bác khuyên nhiều năm như vậy cũng vô dụng, hôm nay cháu chỉ nói một câu, thế mà một miếng cải bắp lớn như thế, lớn chừng ấy cũng được thiếu gia không chớp mắt mà nuốt xuống.”

Đúng vậy, mắt cũng không chớp, anh cũng hoài nghi, không biết có phải hắn không nhai luôn không.

“Việc này, cháu cũng không có cách nào bảo đảm.”

“Có thể bảo đảm, cháu có thể bảo đảm!”

Đức thúc vỗ vỗ vai anh: “Nếu cháu cùng thiếu gia là hai bên tình nguyện, nhất định có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, mục tiêu hiện tại của chúng ta là _____ cải xanh.”

“…”

“Nghe không, lặp lại với bác một lần.”

“Cải, cải xanh ạ?”

“Được, tốt lắm,” Đức thúc nói một lượt ba chữ tốt, “Con ngoan.”

Không chỉ Tần Ý, ngay cả Tiểu Manh Manh cũng rất lâu mới tiêu hoá được chuyện này.

Âm thanh máy móc của nó vang lên: “Hai bên tình nguyện?”

Tần Ý đóng kín cửa, nghe được âm thanh này, như là tiếng móng tay cào qua bảng đen, không khỏi âm thầm run lên.

Tiểu Manh Manh: “Vậy mà ngài không phủ nhận!” Nó mới rời đi mấy ngày, cải thảo nó nuôi cũng bị người hái.

Tần Ý ngồi bên giường, không nói.

Cũng phải, bọn họ nên tính là… Hai bên tình nguyện đi.

Hoàn hảo, Tiểu Manh Manh cũng không còn tinh lực lấy gậy đả uyên ương. Như vậy còn tốt hơn là làm ra chuyện hư hỏng gì, phá đến mức không thể tiếp nhận nổi.

Tần Ý nói: “Chúng ta vừa mới đến muốn bàn về việc tiếp theo.”

Tiểu Manh Manh đem cái vấn đề hai bên tình nguyện kia quăng sau gáy, hỏi: “Ngài còn nhớ, trước sự kiện tiệc đứng trên du thuyền, Mao Cát Tường đã từng nói gì với ngài không.”

Tần Ý suy nghĩ một lúc, thử thăm dò trả lời: “Có thể tự chuẩn bị áo phao không?”

“…”

“Không phải, là liên quan đến kí chủ thứ ba.” Tiểu Manh Manh nghiêm mặt nói, “Kí chủ thứ ba trước đó đã chết rồi.”

Sự tình bắt đầu từ lúc này.

Hoặc là nói, từ khi đó, mọi thứ bắt đầu đi lệch đường ray.

Kí chủ thứ ba, nữ, tên Chu Tuệ, 40 tuổi.

Tần Ý nói: “Chu Tuệ?”

Cái tên này nghe rất quen tai.

Mơ mơ hồ hồ, không biết đã nhìn qua ở đâu. Không biết có xuất hiện trong sách không.

“Hiện tại chúng tôi đang ở trong một thế giới song song, đều là hệ thống nhận kí chủ, nhưng trừ khi có nhiệm vụ, không thì chúng ta sẽ là hai cá thể độc lập, không có chút liên hệ nào.” Tiểu Manh Manh đáo, “Sau đó, rất không may, hiện tại chúng ta lại có liên hệ.”

Tần Ý không có đặc biệt chú ý đến lời Tiểu Manh Manh nói, anh đang toàn lực tìm tòi hai chữ Chu Tuệ trong đầu.

Sau đó, anh đột nhiên mở to hai mắt, bỗng dưng như tỉnh ngộ: “Bà ấy ___”

Như thể để chứng minh suy đoán của anh, Tiểu Manh Manh đáp lời: “Đúng, bà ấy chính là mẹ đẻ của Đường Ngự Thiên.”

Tiểu Manh Manh tiếp tục giải thích: “Kỳ thực bà ấy vẫn chưa chết mà vẫn luôn…”

“Chờ đã,” lực chú ý của Tần Ý lại không đặt ở mặt này, anh hỏi, “Thế giới này, cũng chỉ có ba kí chủ?”

“Phải, chỉ ba người.”

“Cho nên, tôi có thể hiểu thành, ba kí chủ đều quay quanh Đường Ngự Thiên, thúc đẩy nội dung câu chuyện…”

Anh không nói tiếp.

Đặc biệt là Chu Tuệ, mục đích của bà có thể xác định, muốn cho Đường Ngự Thiên nếm trải cảm giác mất đi mẹ ruột.

“Không có tối tăm như ngài nghĩ, giống như ngài có thể cùng Đường Ngự Thiên hai bên tình nguyện, Chu Tuệ đương nhiên cũng có tình cảm với hắn.” Tiểu Manh Manh giải thích, “Trong thế giới của các ngài, bà ấy cũng là một người mẹ, tình tình hiền lành, đáng tiếc con lại mất sớm. Bà ấy còn cố tình kéo dài thời hạn tích đầy điểm, muốn tiếp tục bồi bên cạnh hắn.”

Tuy có thể kéo dài thời gian, nhưng bà cũng không thể ở lại bên cạnh Đường Ngự Thiên.

Cho nên, bất đắc dĩ, phải giả chết, nội dung câu chuyện thế nào cũng không tránh được đoạn này. Chuyện tiếp theo xảy ra có chút bất ngờ.

“Đây quả thật là điều không thể ngờ tới, bà ấy chạy đi thăng cấp cùng hệ thống, sau đó tên đại boss kia, các ngài cũng đã gặp, là tên thần kinh nọ, bắt nhốt bà ấy lại.”

“Bà ấy nói hết tin tức mình biết?” Bằng không, vì sao tên thần kinh đó lại bật thốt lên những lời kia.

Biết đến điểm tích luỹ, biết đến kí chủ, biết tất cả mọi chuyện.

“Ừm, Chu Tuệ này không được nhanh nhạy cho lắm.” Tiểu Manh Manh nói, “Sau đây mới là vấn đề quan trọng.”

“Bởi vì kí chủ đã chết, nhân vật Chu Tuệ này cũng chết theo, tổng bộ phát tới thông báo, trong thế giới Hào môn thế gia chỉ còn dư lại hai kí chủ, là ngài và Mao Cát Tường. Nhưng mấy ngày trước, lại xuất hiện một kí chủ thứ ba khác ____ tách biệt hoàn toàn với bộ kiểm soát, tự tiện xông vào.”

Rõ ràng là ban ngày, Tần Ý lại cảm thấy có chút lạnh.

Tiểu Manh Manh dừng một chút, trầm giọng nói: “Hiện tại, vấn đề trọng yêu nhất, chúng ta không biết cô ta/ anh ta là ai.”

Reng reng reng.

Reng reng reng.

Điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên.

Tần Ý: “Chào anh.”

Đáp lại anh là một tiếng cười quỷ dị từ đầu dậy bên kia.

“Ha ha, trò chơi bắt đầu.”

“Mao tiên sinh?”

Mao Cát Tường ngồi bên bồn cầu thở dài một tiếng: “Đều bị cậu phát hiện, đã nghe nói chưa, cái kí chủ mới không biết là thứ gì kia, đệt, nghe mà sợ, hồi bé tôi thích xem Holmes lắm đấy.”

“…”

“Tôi không thể để phí cơ hội cứu vớt thế giới này được.”

“Mao tiên sinh, tôi nghĩ anh cần bình tĩnh một chút.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện