Tình cờ nuôi Long đại năng nên làm cái gì bây giờ? Đối với tu chân giả của thời đại mạt pháp mà nói, vấn đề này không nên do dự chút nào.

Đương nhiên là ôm bắp đùi!!

Còn như tiết tháo?

...

Đều là thời đại mạt pháp rồi, còn muốn tiết tháo cái gì?

Trong lòng Vô Vi chân nhân khổ. Ông biết coi quẻ, trong đám tu sĩ này ông hiểu rõ nhất tài nghệ thật sự của Vân Tu, cùng với biến hóa y sẽ mang tới cho tu chân giới.

Tuy là đã báo tin với công ty Hoa Tu trước tiên rồi, nhượng một phần lợi ích cho những môn phái khác, nhưng cao tầng Hoa Hạ có đi cũng phải có lại, kêu Vô Vi chân nhân phụ trách công việc nghênh đón Vân tu sĩ, coi như là mở rộng cánh cửa tiện lợi cho Hà Lạc phái.

Đừng nhìn mấy ngày nay Vô Vi chân nhân đều đi theo Huyền Khải Huyền Tín sư huynh muội vòng khắp núi, kỳ thực ông đã sớm bao trọn khu đất to nhất bên cạnh ngọn núi phân cho Vân Tu rồi, cũng đang liên lạc đội công trình tăng giờ làm việc tu kiến Hà Lạc phái phân công, chỉ chờ Vân Tu vừa đến núi Thanh Thành, liền dẫn các đồ đệ đồ tôn nhào tới ăn vạ... Ặc không phải, là thỉnh giáo.

Bàn tính của Vô Vi chân nhân gõ rất diệu.

Bà con xa không bằng láng giềng gần, cứ ở chung tích lũy tháng ngày như thế, cho dù không thể vượt trên đệ tử của những môn phái khác về tu vi một bước, ít nhất cũng có thể quen mặt Vân tiền bối, lỡ như có chuyện gì nguy hiểm cho môn phái xảy ra, còn sợ Vân tiền bối không giúp một tay sao?

Ai ngờ kế hoạch không bằng biến hóa, trong nháy mắt tiểu tâm tư này liền phá sản.

Khi tin nhắn của Nghiêm Hựu Chi gửi tới, Vô Vi chân nhân đang họp với các cao tầng khác của công ty Hoa Tu, mục đích chính của hội nghị là làm thế nào để Vân tiền bối ở an tâm, ở thư thái, cùng với có nên phái một vài tiểu bối trong môn phái mình đến vườn thực vật hỗ trợ hay không.

Lúc trước Nghiêm Hựu Chi đã nói với Vân Tu cả rồi, phái mười mấy người là được, nếu nhiều quá thì yêu tu của Ma cung này sẽ hoài nghi tu sĩ nhân loại bụng dạ khó lường, muốn cướp chén cơm của bọn họ.

Đừng nhìn những yêu tu xuất thân từ quỷ quái giới này kiến thức nông cạn, đầu óc lại đơn giản, so với tranh thủ tình cảm, mười Nghiêm Hựu Chi hợp lại với nhau đều không phải đối thủ của bọn họ.

Yêu tu có thể từ trong vô số yêu quái nông thôn một đường tiến thẳng Ma cung làm thành người hầu, đó có thể là yêu quái phổ thông ư?

Hai phái Nga Mi Niết đang tranh nhau xem bên nào sẽ nằm trong danh sách được vào vườn thực vật, chủ đề trung tâm là phái đệ tử Nga Mi học chuyên ngành kỹ thuật môi trường đi tốt hơn hay là phái đệ tử Tịnh Thổ tông học chuyên ngành kinh doanh đi tốt hơn. Song phương đều dàn dựng PPT tuyệt đẹp, giảng đạo lý sự thật, nỗ lực thuyết phục chưởng môn những môn phái khác chọn nhóm mình.

Cuối cùng vẫn là Tịnh Niệm đại sư của Tịnh Thổ tông thắng, lý do của ông ta rất đầy đủ ——

"Đệ tử của bần tăng chỉ cần đổi nón lên là có thể dung nhập vào đám người, thực sự không được cũng có thể nói mình bị hói, đồ đệ của lão ni cô sợ rằng phải đội tóc giả, còn phải lo sẽ bị gió núi thổi bay. Bằng không, một ni cô đang yên lành không niệm kinh, mà chạy đến vườn thực vật làm kiêm chức thì tính là chuyện gì xảy ra? Người khác sợ rằng sẽ cho là Nga Mi phái ngầm chiếm công quỹ, vé vào cửa của cảnh khu cao như vậy, ngay cả một học trò đều nuôi không nổi."

"Chúng tôi cũng có đệ tử tục gia!" Ngôn từ chính nghĩa phản bác của Nga Mi phái Tâm Mi sư thái bị chìm ngập trong tiếng tán thành nhất trí của các chưởng môn khác, chọc cho sư thái tức giận chỉ thẳng trần nhà.

Cùng lúc đó, điện thoại di động của Vô Vi chân nhân bên cạnh bà rung lên, đang nhắn WeChat vối đệ tử.

Vô Vi chân nhân đã sớm mua đất rồi, trong lòng tự có công lược, không muốn vì mấy danh sách này mày trêu chọc các phái khác, đang thanh tâm quả dục mà ngồi đó nghịch điện thoại di động, thầm xem các đệ tử nhắn tin trong group WeChat và lướt news feed. Ai ngờ ông không đi trêu chọc người khác, lại bị Tâm Mi sư thái trong lúc tức giận vạ lây.

"Vô Vi!" Sư thái tu luyện Phách Vân chưởng mấy chục năm, võ thuật thâm hậu, chộp lấy điện thoại di động của Vô Vi chân nhân, ông căn bản phản ứng không kịp nữa.

"Ông là người phụ trách, ông tới phân xử thử xem. Là bần ni thành tích xuất sắc nhất thân thiện với bạn học mỗi năm nhận học bổng đồ nhi ngoan hạng nhất tốt, hay là tiểu hoạt đầu con lừa già ngu ngốc Tịnh Niệm thành tích nửa vời học vấn tầm thường ngày nào cũng trốn tiết đi siêu độ cho người ta ngoại trừ hội trưởng hội học sinh thì chẳng là cái thá gì kia tốt?"

"..." Trên trán Vô Vi chân nhâ, chảy ra một giọt mồ hôi thật lớn.

"Cái này hả..." Ông chắp tay, ba phải nói: "Bần đạo cho rằng, cái này không tiện so sánh."

Học bá và cán bộ học sinh, đây là hai con đường phát triển riêng, đánh giá thế nào?

"Ha hả." Ánh mắt Tâm Mi sư thái, trong lúc nhất thời hết sức sắc bén.

"Tâm Mi sư muội, bớt giận, bớt giận." Tịnh Niệm đại sư cười híp mắt tiến đến bên cạnh hai người.

Đừng hiểu lầm, ông không phải tới giải vây, mà là tới xem náo nhiệt.

Phách Vân chưởng của Tâm Mi sư thái đã nhiều năm chưa từng xuất sơn, không biết đấu với 64 hào quái của Vô Vi chân nhân thì sẽ như thế nào, Tịnh Niệm đại sư rất tò mò.

"Tâm Mi sư muội có thể đàm luận từ từ với Vô Vi sư huynh, bần tăng tới giúp muội cầm điện thoại di động."

Dứt lời, ông tiện tay cầm lấy iPhone 7 của Vô Vi chân nhân, giải phóng hai tay của Tâm Mi sư thái.

Ánh mắt Tâm Mi sư thái nhìn về phía Tịnh Niệm đại sư, giống như muốn đem hai người bọn họ một mập một ốm một tăng một đạo cùng nhau chém thành tấm thớt.

Đúng lúc này, Nghiêm Hựu Chi gửi tin tới, vừa may giải cứu sư phụ đã móc la bàn ra đội trên đỉnh đầu.

Màn hình điện thoại di động sáng ngời, Tịnh Niệm đại sư theo bản năng nhìn sang. Một chớp mắt tiếp theo, tay áo tăng bào màu vàng đất đột nhiên rung lên, chân nguyên hùng hậu hóa thành một bàn tay phật cầm hoa, vững vàng chặn cánh tay Tâm Mi sư thái đánh tới giữa không trung.

"Sư muội nương tay!"

Vô Vi chân nhân ôm đầu kinh ngạc nhìn về phía ông, không phải vừa rồi đã lén truyền âm rồi sao? Cứ dứt khoát để lão ni cô đánh một trận cho bớt giận là được rồi. Bằng không với tính cách bạo ngược này của lão ni cô, không tham gia hội nghị lần sau thì biết làm sao đây?

Trên gương mặt mập mạp của Tịnh Niệm thần tình nghiêm túc, hai tay đè xuống.

"Các vị, đều chú ý một chút, có tình huống mới rồi."

Cái gì?

Người xuất gia không nói dối, vừa rồi phòng họp còn giống như cái chợ, nhất thời an tĩnh lại, làm thành một vòng tròn, gom lại bên cạnh Tịnh Niệm đại sư.

Ặc, Minh Chân kiếm quân của Thục Sơn phái không cướp được vị trí tốt, thẳng thắn trực tiếp gọi phi kiếm ra, đứng trên đỉnh đầu mọi người.

"Đồ nhi của Vô Vi nói, hắn gặp được một con rồng thật, bên cạnh vị Vân tu sĩ kia."

"Vân Tu sĩ hy vọng chúng ta tiếp thu ý kiến quần chúng, vì y tìm một nơi thích hợp để nuôi rồng."

...

Nuôi, Long, đại, năng!

"Rầm" một tiếng, phòng họp oanh tạc.

──

Muốn nói tới quốc bảo của Hoa Hạ, trong đầu của đại đa số người sẽ hiện lên gấu trúc trước tiên.

Nhưng đối với mọi người của tu chân giới mà nói, gấu trúc kỳ thực không tính là quá hiếm có, không thấy trong sơn môn của Thanh Thành phái có nuôi một con giữ nhà sao?

Chân chính có thể làm bọn họ kích động, là đại yêu, linh thú, cùng với... thần long, trong truyền thuyết thời viễn cổ, đã tiêu thất tại tu chân giới.

Dân tộc Hoa Hạ tự xưng là truyền nhân của rồng, nhưng bọn họ đã bao nhiêu năm rồi chưa từng nhìn thấy dấu vết của tổ tiên rồi chứ?

Bây giờ Long quân lại hiện thân tại hậu thế sau thật nhiều năm sau, có phải cũng có nghĩa là tu chân giới sắp sửa lần nữa quật khởi hay không?

Các chưởng môn mỗi phái đều là kẻ tinh ranh, nghĩ nhiều hơn người thường, vì vậy sau khi Nghiêm Hựu Chi bắt máy, thái độ của những đại nhân vật trong truyền thuyết này đối với anh ôn hoà đến mức làm người ta giật mình.

"Sư phụ." Nghiêm Hựu Chi nhìn phía Vô Vi chân nhân, âm thầm nháy mắt, vì sao những cao nhân này đều ở nơi đây?

Vô Vi chân nhân hối hận muốn chết vì không tắt thông báo tin nhắn WeChat, ông nhìn nhìn hai bên, cười khổ nói: "Hựu Chi à, giới thiệu cho các vị chưởng môn về tình huống của Long quân đi."

Nghiêm Hựu Chi đồng tình nhìn sư phụ, quyết định lát nữa sẽ đơn độc chia sẻ acc WeChat của Long quân cho sư phụ để an ủi ông.

"Các vị hãy xem tấm hình này."

Anh chia sẻ ảnh tự sướng của Cố Lâm Uyên cho các vị tiền bối.

Long Huyết mộc phiến lá xanh biếc, cao vút như tượng, cành khô cứng cáp mạnh mẽ dưới tán cây, Cù Long cuộn tròn. Cánh tay to của hắc long ôm quanh cây khô, đầu hơi ngẩng lên, mắt màu đen cao ngạo cực kỳ, nhìn ra phía ngoài màn hình.

*Cù Long: chỉ rồng con mới mọc sừng

Sừng ở đỉnh đầu hắc long chuyển sang màu vàng sáng, đỉnh phân nhánh, mơ hồ còn có đường vân quấn quanh, dưới ánh nắng bên ngoài cửa sổ sát đất chói mắt như hoàng kim, lại so với hoàng kim còn nhiều hơn một cảm giác nội liễm tôn quý.

Nghiêm Hựu Chi lần nữa chọn một tấm hình, không dám chia sẻ tấm《Nam Nhân Của Long!!!》cho các vị tiền bối, rất sợ tiền bối yêu rồng thành cuồng thấy anh một lần sẽ đánh một lần.

Làm như vậy quả nhiên là đúng, an tĩnh sau ba phút, trong phòng họp vang lên một tiếng thở dài.

"Long quân ở địa phương nhỏ hẹp thế này, nhất định chịu không ít khổ."

Nam Thiếu Lâm Hoằng Nguyên phương trượng luôn trầm mặc ít nói nam đứng lên, nhìn quanh bốn phía, vỗ bàn một cái.

"Thiếu Lâm tự tôi có một khu đất bên cạnh Nam Hải, dựa núi đối biển, lão nạp làm chủ, liền quyên cho long quân một biệt viện!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Long quân: Nam nhân kiếm ăn bằng thân phận.

Vân Tu: Nam nhân kiếm ăn bằng gương mặt.

Viên Tú: Bần tăng thì sao?

Azan Dan: Ngươi là nam nhân kiếm ăn bằng không biết xấu hổ ┐( ̄ ヘ  ̄)┌
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện