Bên trong phòng họp hoàn toàn yên tĩnh.
Đạo Nho chính thống của Thiếu Lâm được truyền thừa từ thời Bắc Nguỵ tới nay, trải qua nhiều năm chiến loạn, đến nay bảo tồn ở tu chân giới chỉ còn một nhánh của Nam Thiếu Lâm Hoằng Nguyên phương trượng. Lão hòa thượng đức cao vọng trọng, năm đó khi chiến tranh kháng Nhật còn dẫn dắt đệ tử trong chùa trợ giúp tiền tuyến, không phải loại hòa thượng vì chút ít quyền lợi liền ôm bậy đùi người khác.
Chỉ có thể nói, ông yêu mến chân long trong truyền thuyết từ thâm tâm.
Khóe miệng Nghiêm Hựu Chi giật một cái, uyển chuyển nhắc nhở: "Đại sư, kỳ thực Long quân không thiếu tiền."
Người ta hoàng kim trân châu cả đống, kiếm tiền còn nhanh hơn in tiền, vừa rồi còn lừa đường đệ tôi ký giấy nợ 2 triệu rưỡi kìa. Lại nói tiếp vị cao nhân cầm đầu quản lý tài sản kia còn là thuộc Phật giáo của mấy người đó.
"Vậy thì thế nào?"
Hoằng Nguyên phương trượng nghe vậy thì trợn mắt, tu chân giả chung quanh không hẹn mà cùng rụt cổ một cái. Cho dù vị đại sư này là đồng lứa với sư phụ của bọn họ, cũng không ai có tư cách phản bác trước mặt ông đâu.
"Mặc kệ Long quân có thiếu tiền hay không, đây là tấm chân tình của lão nạp!"
Tấm chân tình, hiểu không? Không thể dùng tiền tài so sánh, tục!
Tựa như fan hâm mộ góp vốn mua du thuyền tặng cho idol, đó là cảm thấy idol thiếu tiền ư? Không phải! Là tấm chân tình!
Hoằng Nguyên phương trượng so với fan truy đuổi minh tinh kia còn có tiền nhiều hơn, Nam Thiếu Lâm là địa điểm du lịch cấp 5A, hòa thượng trong chùa đều chú ý cần kiệm mộc mạc, hơn nữa còn có những người hảo tâm thỉnh thoảng quyên tặng, nói không chừng khoản tiền gửi ngân hàng còn nhiều hơn bọn họ.
Lão hòa thượng có tiền trong áo cà sa, mười phần phấn khích: "Chư vị còn có ý kiến gì?"
Đám tu sĩ: "... Không có."
Ai dám có ý kiến chớ? Nghe nói Như Lai thần chưởng của lão phương trượng từ khi quỷ Nhật Bản đầu hàng đã vài chục năm chưa từng xuất sơn rồi.
Sư phụ đều không nói lời nào, Nghiêm Hựu Chi cũng không dám lên tiếng, anh cẩn thận nói: "... Vậy đệ tử đi hỏi ý Vân tiền bối."
Đúng nha, mọi người lúc này mới nhớ tới, Long quân này là do Vân tiền bối nuôi!
Lại nghĩ tới, vị Vân tiền bối này muốn mở vườn thực vật ở Thanh Thành phái nữa!
Ánh mắt hâm mộ và ghen ghét bất chợt toàn bộ nhìn về phía Thanh Thành phái.
Huyền Tín sư thái không hề sợ hãi, rất có khí độ cao nhân "Tới đây đấu! Một đám bún thiu sức chiến đấu bằng năm các ngươi!".
Nghiêm Hựu Chi thừa dịp tắt video call WeChat, chuồn lẹ.
──
"Biệt trang?"
Nghiêm Hựu Chi bấm đốt ngón tay tính toán, sắp đến trưa rồi cùng đường đệ cùng đi tìm Vân Tu.
Nghiêm Lăng An vừa vặn cũng muốn đại diện đội bộ đội đặc chủng từ biệt Vân Tu. Đã có Nay Prasong trong tay rồi, bọn họ có thể chấp hành nhiệm vụ thượng cấp đã phân công.
Kêu thị nữ châm cho hai người một cốc linh trà, Vân Tu ra hiệu kêu Viên Tú âm thầm đi theo nhóm bọn họ. Bề ngoài của y tuy đã thay đổi, nhưng trong xương dù sao cũng là người Hoa Hạ, không muốn nhìn thấy những binh ca này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trên tay tu hành giả.
Nghiêm Hựu Chi cám ơn hảo ý của Vân Tu, rồi nói cho y biết ý của Hoằng Nguyên phương trượng.
"Một miếng đất, còn dựa núi đối biển?" Vân Tu cả kinh, có chút do dự: "Như vậy không tốt đâu?"
Như thế bãi biển tư nhân lơn như thế cũng đáng giá không ít tiền, chớ đừng nhắc tới quan hệ giao thiệp phải tốn hao để quản lý đất đai, y và Hoằng Nguyên phương trượng không quen biết, đột nhiên được người ta tặng quà to như thế, trong lòng luôn luôn có chút không thực tế.
Nghiêm Hựu Chi liền vội vàng giải thích: "Phương trượng vẫn ngưỡng mộ uy danh Long tộc trong truyền thuyết, lần này nhìn thấy Long quân, vô luận như thế nào cũng muốn biểu thị một chút lòng thành. Sư phụ tôi đã thương lượng với các chưởng môn khác, cảm thấy núi Thanh Thành tuy tốt, nhưng dù sao Long quân cũng thuộc hệ thủy mà, vẫn nên tu luyện ở cạnh biển, có một nơi tu kiến biệt trang thì vừa hay. Còn có thể thuận tiện trồng một ít thực vật duyên hải nhiệt đới bán nhiệt đới, coi như là chi nhánh của vườn thực vật."
Nguyên nhân chân chính là, chung quanh núi Thanh Thành đa phần là khu bảo hộ thiên nhiên. Có thể cung cấp quyền sử dụng đất quá ít, chỉ một mình Vô Vi chân nhân thôi đã bao trọn gần một nửa, sau đó các vị chưởng môn đã hoàn hồn trở lại đều cầm tiền làm không ít chứng nhận quản lý đất đai, vì thế người ở trong tổng công ty Hoa Tu bấm đốt ngón tay vài cái. Bãi biển tương đối dễ quản lý, có biệt trang cạnh biển rồi, không nói mưa móc đều dính*, chí ít mỗi môn phái đều có thể chia được một địa phương nhỏ kiến thiết phòng làm việc, thuận tiện ở phụ cận hầu (ăn) hạ (vạ) tiền bối.
*ý câu này là, mưa (sủng ái) có chỗ (người) nhiều chỗ ( người) ít nhưng đồng đều, đều công bằng
Núi không đi theo ta, ta đành đi theo núi. Mặc kệ Hoằng Nguyên đại sư rốt cuộc là mê rồng hay là nhìn xa trông rộng, phương án này đều nhận được tán thành của toàn thể chưởng môn, quả nhiên gừng càng già càng cay.
"..." Vân Tu cảm thấy thế giới này biến hóa quá nhanh, ngay cả cái bóng của vườn thực vậy y cũng chưa thấy, hiện tại ngay cả chi nhánh đều có rồi.
Thấy Vân Tu nửa ngày không đáp lời, Nghiêm Hựu Chi có chút gấp, anh cẩn trọng dò xét thử: "Hoằng Nguyên phương trượng năm nay đã hơn một trăm tuổi rồi, lão phương trượng cũng không cầu cái gì khác, chỉ có chút tâm nguyện đó thôi, Vân tiền bối hãy thỏa mãn ông ấy đi."
Đây là vì quyền lợi toàn bộ tu chân giới đó, nếu như không xong việc chắc các vị chưởng môn nuốt sống anh mất.
Vân Tu: "..."
Có câu này, người đã hơn một trăm tuổi rồi, mà cũng cự tuyệt, chắc sẽ khiến lão hòa thượng "ken két" tức tới viên tịch luôn quá.
Sai quá sai.
Y có chút tiến thoái lưỡng nan, "Để tôi suy nghĩ thêm một chút."
"Có gì đâu mà suy nghĩ." Cố Lâm Uyên từ bên cạnh y ngẩng đầu, không hề để ý mà xen vào.
Hắn không hổ là người làm Ma tôn nhiều năm, sớm đã thành thói quen về việc này rồi. Năm xưa khi Bắc Thần Quân danh trấn quỷ quái giới, người muốn làm hắn vui lòng nhiều vô số kể, linh sơn động phủ, kỳ trân dị bảo, yêu cơ mỹ nhân khiến Viên Tú nhận đều mềm cả tay, chỉ là một miếng đất mà thôi, căn bản không đáng lo.
"Ngươi cứ lề mà lề mề ở đây làm gì? Không phải chỉ có một miếng thôi sao? Tận lực nhận đi."
Nói xong, tiện tay từ trong nhẫn trữ vật đã luyện hóa trên vuốt rồng lấy ra một miếng vảy rồng màu đen, Cố Lâm Uyên nói: "Nói cho lão hòa thượng, bản tôn thưởng cho lão."
Người của hắn, hắn tự nuôi, không chiếm tiện nghi của hòa thượng.
Cơ mà hòa thượng này cũng thật tinh mắt, còn biết ngưỡng mộ hắn.
Nghiêm Hựu Chi: "..."
Nghiêm Hựu Chi vô cùng muốn tham ô, thậm chí còn đang suy nghĩ tới có khả năng bị đánh chết hay không.
Vảy rồng hiện màu đen vàng sáng bóng, bảo quang trầm tĩnh, linh khí bốn phía. Cầm trong tay hơi nặng, xúc cảm hơi lạnh, sau khi tiếp xúc da thịt, chỉ trong hô hấp liền câu thông linh mạch trong cơ thể, giúp tốc độ hấp thu linh khí nhanh hơn bội phận, hiển nhiên là một linh bảo quý giá, hơn nữa phẩm cấp không thấp.
Quan trọng hơn chính là, đây là vảy trên người Long quân. Đối với phương trượng mà nói, có tác dụng của áo khoác idol dành cho fan hâm mộ, ý nghĩa sâu nặng.
Hoằng Nguyên phương trượng mất cái này được cái khác, tuy là tặng một miếng đất, lại thu hoạch linh bảo có thể truyền thừa mấy đời, chẳng những không thiệt thòi, còn kiếm lời không ít.
Long quân quả nhiên là rồng ngốc nhiều tiền, không phải, là toàn thân đều là bảo, cũng không đúng, phải nói là ra tay rộng rãi, dẫn dắt hậu bối.
Nghiêm Hựu Chi ở trong lòng đã nghĩ sẵn nên báo lại với sư phụ ra sao rồi.
──
Chờ qua qua cơm trưa, Nghiêm Lăng An và nhóm binh ca liền dẫn Nay Prasong rời khỏi căn cứ Trat.
Nay Prasong đã nhiều ngày chịu đủ tàn phá, mỗi khi sắp thức tỉnh, liền bị ngưu yêu Ngưu Phát Tài "Bốp" một đấm đánh cho bất tỉnh, qua mấy lần, cái gáy sưng như toà núi nhỏ, chớ đừng nhắc tới lúc trước tứ chi bị cắt đứt còn chưa lành, lúc này đang tinh thần uể oải mà bị vài binh ca thay phiên cõng, một đường xuyên qua rừng rậm.
Kỳ thực nhóm binh ca rất muốn tiêm cho gã liều an thần, rồi cứ trực tiếp kéo đi, giống gián diệp liên hệ lúc trước không chết là được.
"Mà lên toà cũng tử hình thôi, không bằng chết sớm sớm siêu sinh, còn có thể bớt một viên đạn cho quốc gia." Nhóm binh ca Hoa Hạ mỗi người tính toán tỉ mỉ, thừa kế truyên thống tốt đẹp gian khổ mộc mạc của tiền bối cách mạng.
"Không được..." Nghiêm Lăng An sắc mặt nghiêm túc ngăn cản, "Sao có thể hành hạ tù binh chứ?"
Hắn hòa ái lau mồ hôi cho ông chủ cũ, ánh mắt nhìn gã như là đang nhìn một tảng vàng lớn, đặc biệt nóng bỏng.
Nay Prasong vẻ mặt hoảng sợ, nhớ lại lúc trước mình làm sao kêu người ta nghiêm hình tra tấn tên phản đồ trước mắt này, hoài nghi hắn tiếu lí tàng đao, càng mỉm cười càng biến thái, ở trong lòng đã tính sẵn phần ăn thập đại cực hình, rồi chờ thương thế mình khỏi hắn lại từng bước từng bước chơi đùa.
Nghiêm Lăng An hồn nhiên không biết Nay Prasong suy bụng ta ra bụng người xem mình thành đại biến thái. Hắn thật sự không thèm để ý, sự việc đã trải qua mấy ngày nay so với cả đời đều nhiều hơn, hắn đã sớm điều tiết tâm tính cả rồi.
"Đây không phải một người, đây là ít nhất 2 triệu rưỡi." Nghiêm Lăng An nói cho binh ca, "Phần ký tên trên hóa đơn tôi đã ký tên của bộ chỉ huy, một ngày năm trăm ngàn, nếu gã chết, chúng ta sợ rằng đều tập thể bán thận."
Còn như quỵt nợ? Nợ của nuôi Long đại năng mà dễ quỵt ư? Không muốn sống nữa? Binh ca: "..."
Hắn lặng lẽ cõng Nay Prasong lên vai, còn cầm dây trói vài vòng, phòng ngừa gã ngã xuống.
Nếu người bị hại đều đại công vô tư tỏ vẻ tha thứ như thế, vậy thì mình vẫn phát triển thành một truyền thống giải phóng quân đối xử tử tế với tù binh, đối xử tử tế với trùm buôn lậu ma túy Nay Prasong, thuận tiện, đối xử tử tế với thận của mình... đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vân Tu: Các học sinh, hôm nay chúng ta sẽ giới thiệu về Long tộc. Long tộc là một loại thần thú sinh sản cao, toàn thân đều là bảo, chỉ cần kiên dùng tình yêu quăng tới đút, sẽ sản xuất ra vảy rồng sừng rồng râu rồng máu rồng mắt rồng nước mắt rồng nước miếng rồng... Đủ các loại phụ phẩm nông sản, đối với sản nghiệp tu chân vốn có ý nghĩa kinh tế quan trọng.
Cố Lâm Uyên (giơ tay): Thầy ơi, còn có roi rồng (* ̄ ̄*)/.
#From Long quân tự truyện: Ta đã trở thành một bé rồng thất học như thế nào#
Đạo Nho chính thống của Thiếu Lâm được truyền thừa từ thời Bắc Nguỵ tới nay, trải qua nhiều năm chiến loạn, đến nay bảo tồn ở tu chân giới chỉ còn một nhánh của Nam Thiếu Lâm Hoằng Nguyên phương trượng. Lão hòa thượng đức cao vọng trọng, năm đó khi chiến tranh kháng Nhật còn dẫn dắt đệ tử trong chùa trợ giúp tiền tuyến, không phải loại hòa thượng vì chút ít quyền lợi liền ôm bậy đùi người khác.
Chỉ có thể nói, ông yêu mến chân long trong truyền thuyết từ thâm tâm.
Khóe miệng Nghiêm Hựu Chi giật một cái, uyển chuyển nhắc nhở: "Đại sư, kỳ thực Long quân không thiếu tiền."
Người ta hoàng kim trân châu cả đống, kiếm tiền còn nhanh hơn in tiền, vừa rồi còn lừa đường đệ tôi ký giấy nợ 2 triệu rưỡi kìa. Lại nói tiếp vị cao nhân cầm đầu quản lý tài sản kia còn là thuộc Phật giáo của mấy người đó.
"Vậy thì thế nào?"
Hoằng Nguyên phương trượng nghe vậy thì trợn mắt, tu chân giả chung quanh không hẹn mà cùng rụt cổ một cái. Cho dù vị đại sư này là đồng lứa với sư phụ của bọn họ, cũng không ai có tư cách phản bác trước mặt ông đâu.
"Mặc kệ Long quân có thiếu tiền hay không, đây là tấm chân tình của lão nạp!"
Tấm chân tình, hiểu không? Không thể dùng tiền tài so sánh, tục!
Tựa như fan hâm mộ góp vốn mua du thuyền tặng cho idol, đó là cảm thấy idol thiếu tiền ư? Không phải! Là tấm chân tình!
Hoằng Nguyên phương trượng so với fan truy đuổi minh tinh kia còn có tiền nhiều hơn, Nam Thiếu Lâm là địa điểm du lịch cấp 5A, hòa thượng trong chùa đều chú ý cần kiệm mộc mạc, hơn nữa còn có những người hảo tâm thỉnh thoảng quyên tặng, nói không chừng khoản tiền gửi ngân hàng còn nhiều hơn bọn họ.
Lão hòa thượng có tiền trong áo cà sa, mười phần phấn khích: "Chư vị còn có ý kiến gì?"
Đám tu sĩ: "... Không có."
Ai dám có ý kiến chớ? Nghe nói Như Lai thần chưởng của lão phương trượng từ khi quỷ Nhật Bản đầu hàng đã vài chục năm chưa từng xuất sơn rồi.
Sư phụ đều không nói lời nào, Nghiêm Hựu Chi cũng không dám lên tiếng, anh cẩn thận nói: "... Vậy đệ tử đi hỏi ý Vân tiền bối."
Đúng nha, mọi người lúc này mới nhớ tới, Long quân này là do Vân tiền bối nuôi!
Lại nghĩ tới, vị Vân tiền bối này muốn mở vườn thực vật ở Thanh Thành phái nữa!
Ánh mắt hâm mộ và ghen ghét bất chợt toàn bộ nhìn về phía Thanh Thành phái.
Huyền Tín sư thái không hề sợ hãi, rất có khí độ cao nhân "Tới đây đấu! Một đám bún thiu sức chiến đấu bằng năm các ngươi!".
Nghiêm Hựu Chi thừa dịp tắt video call WeChat, chuồn lẹ.
──
"Biệt trang?"
Nghiêm Hựu Chi bấm đốt ngón tay tính toán, sắp đến trưa rồi cùng đường đệ cùng đi tìm Vân Tu.
Nghiêm Lăng An vừa vặn cũng muốn đại diện đội bộ đội đặc chủng từ biệt Vân Tu. Đã có Nay Prasong trong tay rồi, bọn họ có thể chấp hành nhiệm vụ thượng cấp đã phân công.
Kêu thị nữ châm cho hai người một cốc linh trà, Vân Tu ra hiệu kêu Viên Tú âm thầm đi theo nhóm bọn họ. Bề ngoài của y tuy đã thay đổi, nhưng trong xương dù sao cũng là người Hoa Hạ, không muốn nhìn thấy những binh ca này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trên tay tu hành giả.
Nghiêm Hựu Chi cám ơn hảo ý của Vân Tu, rồi nói cho y biết ý của Hoằng Nguyên phương trượng.
"Một miếng đất, còn dựa núi đối biển?" Vân Tu cả kinh, có chút do dự: "Như vậy không tốt đâu?"
Như thế bãi biển tư nhân lơn như thế cũng đáng giá không ít tiền, chớ đừng nhắc tới quan hệ giao thiệp phải tốn hao để quản lý đất đai, y và Hoằng Nguyên phương trượng không quen biết, đột nhiên được người ta tặng quà to như thế, trong lòng luôn luôn có chút không thực tế.
Nghiêm Hựu Chi liền vội vàng giải thích: "Phương trượng vẫn ngưỡng mộ uy danh Long tộc trong truyền thuyết, lần này nhìn thấy Long quân, vô luận như thế nào cũng muốn biểu thị một chút lòng thành. Sư phụ tôi đã thương lượng với các chưởng môn khác, cảm thấy núi Thanh Thành tuy tốt, nhưng dù sao Long quân cũng thuộc hệ thủy mà, vẫn nên tu luyện ở cạnh biển, có một nơi tu kiến biệt trang thì vừa hay. Còn có thể thuận tiện trồng một ít thực vật duyên hải nhiệt đới bán nhiệt đới, coi như là chi nhánh của vườn thực vật."
Nguyên nhân chân chính là, chung quanh núi Thanh Thành đa phần là khu bảo hộ thiên nhiên. Có thể cung cấp quyền sử dụng đất quá ít, chỉ một mình Vô Vi chân nhân thôi đã bao trọn gần một nửa, sau đó các vị chưởng môn đã hoàn hồn trở lại đều cầm tiền làm không ít chứng nhận quản lý đất đai, vì thế người ở trong tổng công ty Hoa Tu bấm đốt ngón tay vài cái. Bãi biển tương đối dễ quản lý, có biệt trang cạnh biển rồi, không nói mưa móc đều dính*, chí ít mỗi môn phái đều có thể chia được một địa phương nhỏ kiến thiết phòng làm việc, thuận tiện ở phụ cận hầu (ăn) hạ (vạ) tiền bối.
*ý câu này là, mưa (sủng ái) có chỗ (người) nhiều chỗ ( người) ít nhưng đồng đều, đều công bằng
Núi không đi theo ta, ta đành đi theo núi. Mặc kệ Hoằng Nguyên đại sư rốt cuộc là mê rồng hay là nhìn xa trông rộng, phương án này đều nhận được tán thành của toàn thể chưởng môn, quả nhiên gừng càng già càng cay.
"..." Vân Tu cảm thấy thế giới này biến hóa quá nhanh, ngay cả cái bóng của vườn thực vậy y cũng chưa thấy, hiện tại ngay cả chi nhánh đều có rồi.
Thấy Vân Tu nửa ngày không đáp lời, Nghiêm Hựu Chi có chút gấp, anh cẩn trọng dò xét thử: "Hoằng Nguyên phương trượng năm nay đã hơn một trăm tuổi rồi, lão phương trượng cũng không cầu cái gì khác, chỉ có chút tâm nguyện đó thôi, Vân tiền bối hãy thỏa mãn ông ấy đi."
Đây là vì quyền lợi toàn bộ tu chân giới đó, nếu như không xong việc chắc các vị chưởng môn nuốt sống anh mất.
Vân Tu: "..."
Có câu này, người đã hơn một trăm tuổi rồi, mà cũng cự tuyệt, chắc sẽ khiến lão hòa thượng "ken két" tức tới viên tịch luôn quá.
Sai quá sai.
Y có chút tiến thoái lưỡng nan, "Để tôi suy nghĩ thêm một chút."
"Có gì đâu mà suy nghĩ." Cố Lâm Uyên từ bên cạnh y ngẩng đầu, không hề để ý mà xen vào.
Hắn không hổ là người làm Ma tôn nhiều năm, sớm đã thành thói quen về việc này rồi. Năm xưa khi Bắc Thần Quân danh trấn quỷ quái giới, người muốn làm hắn vui lòng nhiều vô số kể, linh sơn động phủ, kỳ trân dị bảo, yêu cơ mỹ nhân khiến Viên Tú nhận đều mềm cả tay, chỉ là một miếng đất mà thôi, căn bản không đáng lo.
"Ngươi cứ lề mà lề mề ở đây làm gì? Không phải chỉ có một miếng thôi sao? Tận lực nhận đi."
Nói xong, tiện tay từ trong nhẫn trữ vật đã luyện hóa trên vuốt rồng lấy ra một miếng vảy rồng màu đen, Cố Lâm Uyên nói: "Nói cho lão hòa thượng, bản tôn thưởng cho lão."
Người của hắn, hắn tự nuôi, không chiếm tiện nghi của hòa thượng.
Cơ mà hòa thượng này cũng thật tinh mắt, còn biết ngưỡng mộ hắn.
Nghiêm Hựu Chi: "..."
Nghiêm Hựu Chi vô cùng muốn tham ô, thậm chí còn đang suy nghĩ tới có khả năng bị đánh chết hay không.
Vảy rồng hiện màu đen vàng sáng bóng, bảo quang trầm tĩnh, linh khí bốn phía. Cầm trong tay hơi nặng, xúc cảm hơi lạnh, sau khi tiếp xúc da thịt, chỉ trong hô hấp liền câu thông linh mạch trong cơ thể, giúp tốc độ hấp thu linh khí nhanh hơn bội phận, hiển nhiên là một linh bảo quý giá, hơn nữa phẩm cấp không thấp.
Quan trọng hơn chính là, đây là vảy trên người Long quân. Đối với phương trượng mà nói, có tác dụng của áo khoác idol dành cho fan hâm mộ, ý nghĩa sâu nặng.
Hoằng Nguyên phương trượng mất cái này được cái khác, tuy là tặng một miếng đất, lại thu hoạch linh bảo có thể truyền thừa mấy đời, chẳng những không thiệt thòi, còn kiếm lời không ít.
Long quân quả nhiên là rồng ngốc nhiều tiền, không phải, là toàn thân đều là bảo, cũng không đúng, phải nói là ra tay rộng rãi, dẫn dắt hậu bối.
Nghiêm Hựu Chi ở trong lòng đã nghĩ sẵn nên báo lại với sư phụ ra sao rồi.
──
Chờ qua qua cơm trưa, Nghiêm Lăng An và nhóm binh ca liền dẫn Nay Prasong rời khỏi căn cứ Trat.
Nay Prasong đã nhiều ngày chịu đủ tàn phá, mỗi khi sắp thức tỉnh, liền bị ngưu yêu Ngưu Phát Tài "Bốp" một đấm đánh cho bất tỉnh, qua mấy lần, cái gáy sưng như toà núi nhỏ, chớ đừng nhắc tới lúc trước tứ chi bị cắt đứt còn chưa lành, lúc này đang tinh thần uể oải mà bị vài binh ca thay phiên cõng, một đường xuyên qua rừng rậm.
Kỳ thực nhóm binh ca rất muốn tiêm cho gã liều an thần, rồi cứ trực tiếp kéo đi, giống gián diệp liên hệ lúc trước không chết là được.
"Mà lên toà cũng tử hình thôi, không bằng chết sớm sớm siêu sinh, còn có thể bớt một viên đạn cho quốc gia." Nhóm binh ca Hoa Hạ mỗi người tính toán tỉ mỉ, thừa kế truyên thống tốt đẹp gian khổ mộc mạc của tiền bối cách mạng.
"Không được..." Nghiêm Lăng An sắc mặt nghiêm túc ngăn cản, "Sao có thể hành hạ tù binh chứ?"
Hắn hòa ái lau mồ hôi cho ông chủ cũ, ánh mắt nhìn gã như là đang nhìn một tảng vàng lớn, đặc biệt nóng bỏng.
Nay Prasong vẻ mặt hoảng sợ, nhớ lại lúc trước mình làm sao kêu người ta nghiêm hình tra tấn tên phản đồ trước mắt này, hoài nghi hắn tiếu lí tàng đao, càng mỉm cười càng biến thái, ở trong lòng đã tính sẵn phần ăn thập đại cực hình, rồi chờ thương thế mình khỏi hắn lại từng bước từng bước chơi đùa.
Nghiêm Lăng An hồn nhiên không biết Nay Prasong suy bụng ta ra bụng người xem mình thành đại biến thái. Hắn thật sự không thèm để ý, sự việc đã trải qua mấy ngày nay so với cả đời đều nhiều hơn, hắn đã sớm điều tiết tâm tính cả rồi.
"Đây không phải một người, đây là ít nhất 2 triệu rưỡi." Nghiêm Lăng An nói cho binh ca, "Phần ký tên trên hóa đơn tôi đã ký tên của bộ chỉ huy, một ngày năm trăm ngàn, nếu gã chết, chúng ta sợ rằng đều tập thể bán thận."
Còn như quỵt nợ? Nợ của nuôi Long đại năng mà dễ quỵt ư? Không muốn sống nữa? Binh ca: "..."
Hắn lặng lẽ cõng Nay Prasong lên vai, còn cầm dây trói vài vòng, phòng ngừa gã ngã xuống.
Nếu người bị hại đều đại công vô tư tỏ vẻ tha thứ như thế, vậy thì mình vẫn phát triển thành một truyền thống giải phóng quân đối xử tử tế với tù binh, đối xử tử tế với trùm buôn lậu ma túy Nay Prasong, thuận tiện, đối xử tử tế với thận của mình... đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vân Tu: Các học sinh, hôm nay chúng ta sẽ giới thiệu về Long tộc. Long tộc là một loại thần thú sinh sản cao, toàn thân đều là bảo, chỉ cần kiên dùng tình yêu quăng tới đút, sẽ sản xuất ra vảy rồng sừng rồng râu rồng máu rồng mắt rồng nước mắt rồng nước miếng rồng... Đủ các loại phụ phẩm nông sản, đối với sản nghiệp tu chân vốn có ý nghĩa kinh tế quan trọng.
Cố Lâm Uyên (giơ tay): Thầy ơi, còn có roi rồng (* ̄ ̄*)/.
#From Long quân tự truyện: Ta đã trở thành một bé rồng thất học như thế nào#
Danh sách chương