“Linh Lung, nàng vẫn chưa rõ tâm tư của ta sao?”

“. . . . .” Nói như vậy, hắn thật sự thích mình? Hạ Thiên giật mình, có khả năng này sao? Tuy nàng biết hắn từ rất sớm, nhưng thật sự, thời gian tiếp xúc cũng chỉ tầm một tháng trước, chẳng lẽ hắn thật sự nhất kiến chung tình với mình?

Hạ Thiên có chút không tin tưởng, từ trước đến nay nàng luôn theo chủ nghĩa duy mỹ, chỉ tin vào thiên trường địa cửu, không tin vào tình yêu mì ăn liền, nhưng nhiều ngày trôi qua, Ân Dã Thần vẫn đối xử với nàng tốt như vậy.

Không chỉ cho nàng ở trong một cái viện vô cùng lớn, mỗi ngày hắn còn cùng với Ân Tử Dương đến chỗ của nàng chơi đùa vui vẻ, sau khi rời khỏi Ly vương phủ, những ngày sống tại Lê viện, là những ngày tháng thoải mái, tự do tự tại nhất của nàng kể từ lúc xuyên đến vương triều Vũ Trinh này, có đôi khi nàng cũng tự hỏi, động cơ của Ân Dã Thần khi đối xử tốt với nàng như vậy là gì, có phải là thích không? Lại cảm thấy không có khả năng, người ta là hoàng tử, muốn loại nữ nhân nào mà chẳng được, sao có thể để ý tới mình?

Nhưng mà, trước mặt mình, ánh mắt của hắn, lời nói của hắn đã chứng minh hết tất cả những suy đoán trong lòng nàng, hắn thích nàng.

“Ta. . . . .” Giờ phút này, nàng không biết phải nói gì mới đúng, chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, lẽ nào. . .nàng cũng thích hắn?

“Linh Lung, nàng nguyện ý cùng một chỗ với ta không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

“A. . . .Ta. . . . .” Hạ Thiên cắn cắn môi, trực giác bảo nàng hãy mau đáp ứng, nhưng trong lòng lại có một âm thanh nói với nàng rằng, nàng không thể, tuyệt đối không thể đáp ứng hắn.

“Được rồi, Linh Lung, nàng đừng suy nghĩ quá nhiều, ta sẽ cho nàng thời gian để suy nghĩ thật kỹ, đêm nay nàng hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại đến thăm nàng.” Hắn mỉm cười vỗ vỗ đầu nàng, khẽ nói.

Hạ Thiên thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng nói: “Cám ơn!”

Ân Dã Thần giúp Hạ Thiên nằm xuống giường, nhẹ nhàng vì nàng mà đắp chăn, sau đó thổi tắt ngọn nến rồi mới xoay người, lặng lẽ rời khỏi phòng, thuận tiện khép cửa lại.

Hạ Thiên nhìn hắn rời đi, mắt to chớp chớp, trong lòng lại không thể nào bình tĩnh được, một chút buồn ngủ cũng không có.

“Aizz, tối nay lại là một đêm mất ngủ.” Nàng thở dài.

Bỗng nhiên nhớ tới, lúc ở Ly vương phủ, tuy mỗi ngày đều cực kỳ vất vả, nhưng mỗi đêm nàng lại ngủ rất say, đó là một loại bản năng cảm thấy sự an toàn ở nơi đó, cho nên tinh thần của nàng lúc nào cũng thả lỏng.

Còn ở nơi này, tuy mấy ngày qua nàng sống một cuộc sống giống như thiên kim đại tiểu thư, nhưng không biết vì sao, mỗi khi đêm xuống, nàng lại trằn trọc, tìm đến giấc ngủ một cách khó khăn.

Ừm, cũng không biết đại thúc bây giờ ra sao. . . . . .

Đêm dài mênh mang, Hạ Thiên cứ như vậy, mở to mắt nhìn lên đầu giường, lẩm nhẩm một rồi lại một chú dê con.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện