Ly vương phủ.

Ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn lồng ngũ sắc, chiếu lên một góc nhỏ cô lãnh (đơn độc lạnh lẽo), uốn lượn ở trên hành lang, kéo dài như một dải ngân hà, kéo đến cuối hành lang sâu hun hút.

Ở một chỗ trong lương đình hóng mát, Ân Tịch Ly yên lặng nhìn chăm chú về phương xa, đôi mắt sâu thẳm ở nơi chân trời xa xôi rũ xuống, âm trầm mà thâm sâu, đôi mắt sáng ngời chứa đầy nhuệ khí.

Tại sao nha đầu kia lại chính là Hướng Linh Lung? Vì sao nàng lại là vương phi hòa thân của Hoằng Việt quốc?

Hắn vẫn luôn khổ công tìm kiếm Hướng Linh Lung bị mất tích, lại không nghĩ tới, cái nữ hài tử mà chính mình không biết từ lúc nào đã thích nàng, lại chính là Hướng Linh Lung!

Ân Tịch Ly nắm chặt nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch nổi lên gân xanh, biểu hiện cho cảm xúc đang dâng trào như sóng cuộn ở trong lòng hắn.

Hắn cứ lặng lẽ đứng im như vậy, thật lâu, thật lâu, giống như hắn cứ nhìn kỹ một chỗ này, thì sẽ có thể nhìn thấy được người mà mình vẫn ngày đêm mong nhớ.

“Vương gia, đêm đã khuya rồi!” Mạc quản gia xách theo ngọn đèn, bước vào trong đình nghỉ mát, khẽ lên tiếng nhắc nhở.

Bóng lưng của Ân Tịch Ly mơ hồ trở nên cứng ngắc, hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn Mạc quản gia: “Lão Mạc. . . . .”

“Vương gia, có phải người đang có chuyện gì phiền muộn hay không?” Mạc quản gia ở tại vương phủ này đã hơn chục năm, trước kia hắn là quản gia trong phủ mẫu phi của Ân Tịch Ly, về sau Ân Tịch Ly được phong Vương, hắn cũng đi theo hầu hạ, có thể nói hắn đã nhìn Ân Tịch Ly lớn lên.

Hắn vẫn luôn làm tròn bổn phận của một quản gia, mặt khác, hắn cũng chính là một vị trưởng bối thân thiết và gần gũi.

“Ta tìm thấy Hướng Linh Lung rồi.” Giọng nói của Ân Tịch Ly khàn khàn, hắn vẫn không cách nào tiếp nhận được chuyện này.

“Người đã tìm thấy Hướng tiểu thư rồi sao? Đây là chuyện tốt mà!” Mạc quản gia nói: “Lúc trước, hoàng thượng và người không phải hao tâm tốn sức nhưng vẫn không tìm thấy nàng, không thể giao người cho Hoằng Việt quốc sao? Hiện giờ hôn kỳ sắp tới, người đã tìm thấy rồi, dĩ nhiên sẽ giảm bớt cục diện đang căng thẳng của hai nước, Vương gia, sao người lại mất hứng như vậy?”

Ân Tịch Ly cười khổ một tiếng, có chút suy sụp ngồi xuống bên cạnh bàn đá: “Nhưng mà. . . lão Mạc à, ngươi có biết Hướng Linh Lung là ai không? Nàng là. . . . là cái nha đầu Hạ Thiên kia. . . . .”

Nghe vậy, Mạc quản gia ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Vương gia, điều này làm sao có thể? Hạ cô nương là nữ nhi của Hướng thừa tướng – Hướng Linh Lung? Trong này có phải có hiểu lầm gì đó hay không? Ba tháng trước không phải người đã điều tra rõ thân phận của nàng, nhưng mà hình như cũng không có thu được kết quả gì hay sao?”

“Cũng bởi vì lúc trước không có kết quả gì, cho nên càng thêm khẳng định, không phải sao? Một người tự nhiên xuất hiện, lại tra không ra bất cứ thân phận bối cảnh nào của nàng, chuyện kỳ quái như vậy cũng chỉ có thể là người của phủ Thừa tướng mới có khả năng làm được.”

Mạc quản gia trầm mặc, bây giờ nghĩ lại, lúc trước điều tra không ra bất kì tin tức gì của Hạ Thiên, đó cũng là điều mà bọn hắn cảm thấy kỳ quái, nhưng nếu nàng thật sự là nữ nhi của Thừa tướng, quả thực là có khả năng khiến cho tất cả mọi người không tra ra được quá khứ của nàng.

“Nhưng cũng có thể. . . .nói không chừng cũng có thể là một loại trùng hợp. . . .” Hắn thử an ủi Vương gia nhà mình.

Vương gia là đệ đệ nhỏ nhất của Đương Kim Thánh Thượng, vừa ra đời được hai năm, tiên hoàng liền băng hà, An nương nương cũng vui vẻ mang hắn về nuôi, đến năm mười tuổi thì nàng cũng bởi vì bạo bệnh mà tiêu thất, về sau, Vương gia là do lão thái hậu nuôi lớn. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Vương gia để ý một cô nương nào như vậy, ngay cả Liên Tĩnh bây giờ, cũng là do hoàng thượng bảo hắn đã đến lúc nên lấy vợ rồi, liền gả thê tử cho hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện