Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Nàng chính là nữ nhân mà hắn hận không thể bóp chết ngay tức khắc! 

Tô Cẩm Lí nhíu mày lạng lùng, nhìn chằm chằm Dương Xuyến Xuyến.

Dương Xuyến Xuyến vừa trông thấy khuôn mặt của nam nhân, máu của nàng chợt giống như bị ngưng tụ lại! 

Nam nhân này, cho dù hắn có hóa thành tro nàng cũng nhận ra! 

Nếu đổi lại là trước đó, nàng một mực nghĩ cách để chỉnh đám người vây quanh mình một chút thì bây giờ, nàng hận không thể co giò chạy biến ngay! Nàng - Dương Xuyến Xuyến, sao vận khí lại không tốt như vậy chứ? 

Khó khăn lắm mới tìm được một nam nhân quyền thế, vốn dĩ muốn mượn một chút gió đông, ai ngờ lại mượn phải đối thủ không đội trời chung? 

Không đội trời chung thì không đội trời chung thôi! 

Nhưng mà... chỗ đáng chết nhất chính là thân phận vương gia của hắn! 

Tô vương gia!

Một khắc này, Dương Xuyến Xuyến quả thật hận không thể khóc rống một trận! 

Ai có thể nói cho nàng biết không? Tám đời tám kiếp của nàng xui xẻo lắm hay sao mà chọc trúng vương gia vậy?! 

Vương gia này, không biết biết hắn có còn... nhớ rõ chuyện trước đó? 

Có còn nhớ không? Từ giờ trở đi, hẳn là hắn sẽ làm cái đầu đáng thương của nàng rơi xuống răng rắc? 

Nghĩ đến đây, toàn thân Dương Xuyến Xuyến bỗng nhiên lạnh như băng. 

Tô cẩm Lí nhìn thần sắc của nàng, từ đầu tới cuối, hắn đều giữ vẻ lạnh nhạt. 

Cuối cùng, hắn chợt để ý đến đám nam nhân đứng phía sau nàng, ánh nhìn cũng trở nên thâm thúy, sâu sắc, thấp thoáng lộ ra mấy phần sát khí. 

Dường như hắn hiểu ra điều gì đó, nữ nhân này quả là đang lợi dụng hắn! 

Sai rồi, đúng hơn phải nói là nàng đang lợi dụng thân phận Tô vương gia của hắn mà chẳng hề biết hắn là Tô vương gia! 

Trong khoảnh khắc, đáy lòng Tô Cẩm Lí cảm thấy không vui. 

Uổng cho hắn đường đường chính chính là một nam nhân ngọc thụ lâm phong, chẳng lẽ còn không bằng ba chữ Tô vương gia? 

*Khi hắn là vương gia, nàng lợi dụng – Khi hắn cải trang làm dân thường, nàng chỉnh cho một trận  Không có thân phận thì trong mắt nàng, hắn chẳng là gì cả -.- chỉnh là chỉnh thôi, coi bộ cũng tội

Nghĩ đến đây, Tô Cẩm Lí đen mặt, hắn gật đầu với Dương Xuyến Xuyến, “Sao hả? Việc gì?” 

Bốn chữ nhẹ nhàng bâng quơ bỗng chốc khiến Dương Xuyến Xuyến không thể trốn đi đâu được, nàng đành phải miễn cưỡng đi đến trước mặt hắn, cố ý nhoẻn miệng cười thành một đường cong hoàn mỹ, giọng nói cứng nhắc, "Tô vương gia... Tình cờ làm sao, không ngờ có thể gặp ngài ở đây, thật tốt quá!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện